Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 6




Tưởng Minh vội vàng lái xe đến khách sạn T.

“Làm phiền anh cho tôi xem thông tin của người đang ở phòng 614, cám ơn.” Tưởng Minh thở hổn hển bám vào cái bàn. Kiếp trước nhất định là thiếu nợ hắn, mình tại sao lại như một thằng ngốc mà chạy tới đây?!?

“Thật xin lỗi tiên sinh, nhưng chúng tôi phải giữ bí mật thông tin khách hàng.” Anh chàng tiếp tân vẫn duy trì nụ cười nghiệp vụ.

“….” Tưởng Minh đập tay lên mặt quầy, vội vàng hướng thang máy chạy đi. “Chết tiệt! Cái gì mà giữ bí mật…”

Thật vất vả tìm được phòng số 614 liền đập cửa. “Trương Khải Khải? Ngươi có ở bên trong không? Mở cửa nhanh!”

Bên trong truyền ra thanh âm lách cách.

“Mở cửa! Ngươi con mẹ nó không phải muốn ta đến gặp ngươi sao? Ta đến rồi đây, mở cửa nhanh!”

“Phanh” một tiếng, cửa bật mở.

“Khụ… Tiểu Minh, ngươi tới… ha ha… Ta biết mà… ngươi luyến tiếc… luyến tiếc… ta chết…” Trương Khải Khải lảo đảo kéo y vào trong phòng.

Tưởng Minh nhíu nhíu mày, trong phòng toàn mùi rượu, còn thấy một chai rượu đã uống cạn, ra giường bị vứt dưới đất còn chăn mền lại treo lủng lẳng trên đèn ngủ… Chết tiệt! Uống bao nhiêu rượu mà phòng loạn thành cái dạng này?

Cửa sổ cũng không đóng… Cả kinh! Cửa sổ ra ban công lại mở rộng! Nhìn lại thì đây vừa đúng tầng 17… Nếu như, vừa nãy hắn gọi điện mà mình lại cúp máy… Vậy có thể nào hắn sẽ từ đây nhảy xuống hay không a? Vừa nghĩ đến khả năng hắn nhảy xuống, tâm lại một trận nhói đau.

“Hỗn đản!” Tưởng Minh nhắm ngay mặt Trương Khải Khải tung quyền. “Muốn chết có phải không? Vậy ngươi trực tiếp nhảy xuống là được rồi!”

Kéo Trương Khải Khải đến trước cửa sổ, gió đêm se se lạnh làm hắn cũng tỉnh rượu được một chút.

“Tiểu Minh, Tiểu Minh… không cần đánh a… Đau a… Ai u!”

“Con mẹ ngươi còn biết đau? Không phải có gan đi tự sát sao? Đi a! Ta không cản ngươi, hiện tại nhảy xuống đi!” Tưởng Minh giống như phát điên.

“Tiểu Minh, ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi đừng nóng a!” Trương Khải Khải ôm lấy y.

“Một lần cuối cùng không được sao?” Hắn nghẹn ngào, “Ta yêu ngươi a, Minh. Ngươi rời đi rồi… ta mới phát hiện, không có ngươi ta sống không được… Ngươi không biết, ngươi rời đi làm ta khổ sở muốn chết… Ta nghĩ nếu ngươi không tha thứ cho ta, chắc ta chết mất…”

Tưởng Minh cảm nhận được bờ bai của mình ẩm ướt, ánh mắt hồng hồng cố nén không cho nước mắt tuôn rơi.

“Một lần cuối cùng…” Tưởng Minh nắm chặt tay, nghiến răng không cho giọng mình run run.

Hôn lên vành tai y, hắn nhẹ nhàng nói: “Ân, ta đã biết. Cám ơn ngươi, Minh. Ta yêu ngươi.”

Tưởng Minh biết rõ, đoạn tình cảm nảy đã xuất hiện vết thương, cho dù hiện tại có yêu nhau như thế nào, chia tay cũng chỉ là vấn đề thời gian. Y yêu Trương Khải Khải, yêu thật lòng, nhưng bởi vì có nhiều vết thương, khi yêu cũng sẽ đau.

.

.

.

Hôm nay Mập Mạp đánh nhau. Trong 28 năm tuổi đời của mình, đây là lần đầu tiên Mập Mạp đánh nhau. Đương nhiên đánh trận này không phải vì cá nhân, mà đánh là vì nữ thần. Người khác có thể đánh hắn, có thể vũ nhục hắn, nhưng bất luận kẻ nào cũng không được vũ nhục nữ thần của hắn.

Lý Tuyết dùng bông vải tẩm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt Mập Mạp. Hành động hôm nay của hắn đã làm nàng sợ hãi.

Buổi sáng, nàng cùng Mập Mạp tản bộ, sau đó ghé vào cái quán nhỏ nơi góc đường dùng bữa sáng. Lúc ấy, mấy tên tiểu lưu manh trong phố cũng đang ăn sáng ở đấy, thấy nàng và Mập Mạp ngồi cùng nhau liền thì thầm to nhỏ. Lúc đầu là cười nhạo Mập Mạp, lúc thì bánh bao thịt, lúc thì bánh thịt heo,… Mập Mạp cũng mặc kệ không để ý. Nhưng khi bọn chúng bắt đầu khinh miệt Lý Tuyết thì Mập Mạp kiên quyết không thể tha thứ.

Mập Mạp đứng lên định đi qua nói phải trái, nhưng bọn lưu manh nào biết phải trái trắng đen, Lý Tuyết sợ hãi vội vàng giữ chặt tay Mập Mạp, lại không ngờ có người động thủ.

Một tên đẩy Lý Tuyết một cái, Mập Mạp hoàn toàn bốc hoả. Đây là nữ thần của hắn, đến hắn còn không dám đụng mạnh nàng một cái, sao bọn chúng lại dám đẩy nàng?

Mập Mạp đưa tay đấm ngã một tên, hai tên đồng bọn thấy bạn mình bị đánh cũng huỳnh huỵch lao lên. Kết quả ba tên côn đồ bị Mập Mạp hảo hảo thu thập, đương nhiên xây xát đây đó là chuyện phải có.

“Người ta ba người, ngươi cũng muốn nhào qua, này không phải chịu thiệt sao.” Lý Tuyết có chút sinh khí. Dù sao đánh nhau cũng không tốt.

“Nhưng mà bọn họ nói ngươi…” Mập Mạp uỷ khuất nói.

“Bọn họ muốn cứ để bọn họ nói, nói hai ba câu thì đã sao?”

“Như vậy sao được? Bọn chúng có thể nói ta, nhưng là không được nói ngươi!” Mập Mạp kích động giật cái khăn trên mặt xuống.

“… Đồ ngốc!” Lý Tuyết nếu nói không cảm động thì là giả, nhưng trong lòng mơ hồ lại có chút nhoi nhói đau.

Một trận đánh này của Mập Mạp triệt để đề cao danh tiếng giang hồ của hắn. Vốn mọi người chỉ biết trong phố này có một tên Mập Mạp rất béo, không nghĩ tới Mập Mạp nay lại đánh nhau cũng rất hăng.

Nguyên bản đám công nhân bình thường hay trêu chọc Mập Mạp, hiện tại làm sao còn dám. Mập Mạp vậy mà lại không nhận ra, chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên. Thường ngày mọi người hay trêu chọc khiêu khích, nay không có lại cảm thấy quái dị.

Mẹ Mập Mạp, cái người còn ít đến nhà hắn hơn cả người ngoài, bỗng nhiên đến thăm hắn. Mập Mạp tan tầm về liền thấy một nữ nhân đi tới đi lui trước cửa. Đến gần xem thử lại không nghĩ là mẹ!

Nửa năm không gặp, mẹ hắn sống càng thêm dễ chịu, không hề nhìn ra một người đã ngoài năm mươi. Bà mua hai bịch nước trái cây, cùng Mập Mạp vào phòng. Thấy nơi con mình ở đon sơ như vậy không khỏi áy náy trong lòng, dù con mình có béo, có xấu thế nào thì cũng là cục thịt trên người mình… Nhưng càng xem lại càng bực, Mập Mạp lớn lên đáng lẽ phải giống mình, như thế nào lại là một thằng con xấu xí như thế?

“Trữ Hân a, hôm nay mẹ đến nói với con một việc.”

Mập Mạp cầm ấm nước chuẩn bị pha trà, bỗng thấy mí mắt phải giật liên hồi. Từ khi mẹ vào cửa liền cảm thấy có chuyện không tốt.

“Chúng ta chuẩn bị chuyển nhà, đến Canada.”

“Cạch” Ấm nước rớt xuống đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.