Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 17




James bị lạc, hai ngày này cậu luôn luôn tự hỏi một vấn đề, là hàm nghĩa của ‘Im lặng tuyệt đối’. Rốt cuộc như cái gì? Bảo người trì độn như cậu lập tức nghĩ thông suốt thì thật là khó khăn.

Không hề dấu hiệu xuyên vào trong cơ thể cha, quan hệ với mọi người đều xoay ngược lại. Cha đỡ đầu không còn là cha đỡ đầu, mẹ không còn là mẹ, kẻ địch không còn là kẻ địch. Giáo sư, cũng không còn là giáo sư rồi. Thời học sinh Snape có sức sống hơn vị giáo sư độc dược trong ấn tượng nhiều lắm, có tâm kế có dã tâm, tốt hơn nhiều lúc làm giáo sư trạng thái sinh hoạt sống dở chết dở.

Ôm áy náy và tôn kính với giáo sư, muốn kéo gần quan hệ hai người. James là một người như vậy, cậu thấy mình thiếu Snape, thậm chí cậu thấy cả nhà mình đều thiếu nợ Snape nên một bên tình nguyện trả khoản nợ này, cũng không để ý Snape không vui. Lại giải hòa rồi đánh nhau ở trường học, dẫn ra không ít hài hước và phiền toái. Quan hệ của hai người ở trong quá trình James trả nợ sinh ra bay vọt về chất. Đối với Snape, cậu càng tiếp xúc càng hiểu rõ, càng hiểu rõ lại càng muốn tiếp xúc, đến bây giờ James cũng không phân rõ được mình đối tốt Snape là vì trả nợ hay là đơn thuần muốn làm như vậy, cậu chỉ cảm thấy một ngày không đối xử tốt với người nọ thì toàn thân không thoải mái.

Hai mắt bị người che lại từ phía sau, Snape ngẩn người, đây là ý gì?

“James?”

“Chờ một chút.” Hơi thở cực nóng phả lên làn da.

“Cho cậu một niềm vui.” Giọng James với ý cười vang lên bên tai.

“Ngươi lại muốn làm cái quỷ gì?” Snape vừa lãnh đạm vừa nghi hoặc hỏi, ngày hôm qua thì cưỡi ngựa, hôm nay James lại có chủ ý xấu gì?

Bước chậm trong hành lang, tiếng bước chân quanh quẩn rồi sau đó là tiếng cửa mở, rất nặng, như là cửa đại sảnh đường Hogwarts. Cảm giác người nọ cầm tay mình đi đến phía trước, bàn tay bóng loáng tinh tế khác tay mình, không có đốt ngón tay vừa thô vừa to, không có vết chai dày, rất mềm mại, ôn hòa làm người khác an tâm.

Snape được dắt vào một gian phòng to, cậu còn có thể nghe được tiếng vang, bốn phía trống trải. Ánh mắt bị che lại, chỉ có thể cảm thấy ánh sáng phía trước, càng ngày càng sáng.

“Được rồi.” Giọng James sung sướng.

Ánh mắt được bỏ lệnh cấm, hai mắt Snape bị ánh sáng kích thích hơi nheo lại rồi chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một gian phòng cao khoảng mười mét, trần hình cung là một bức tranh miêu tả thời Trung Cổ, gian phòng kia quá lớn, còn lớn hơn phòng học lớn nhất của Hogwarts, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất cực lớn chiếu vào, mà trải rộng bốn phía toàn bộ đều là… Sách! Đúng vậy! Giá sách khảm trong vách tường, cậu hoa mắt, chung quanh, tất cả đều là sách!

“Thích không?” James cười, cậu hi vọng Snape vui vẻ, chỉ cần là chuyện cậu có thể làm được, cậu sẽ tận năng lực để Snape đạt thành tâm nguyện.

Snape có trong nháy mắt giật mình, giờ phút này có chút khó nén kinh sợ, nhất thời á khẩu không trả lời được, người này, James Potter cao ngạo, ngôi sao Quidditch không chịu cúi đầu, lúc này lại nịnh nọt làm người không thể bỏ qua… Tốn công tốn sức như thế, đáng giá sao? Bất động thanh sắc nhìn James hồi lâu, thở dài, gật gật đầu. Không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả tâm tình của mình, cậu chưa từng thấy nhiều sách như vậy, như đang ở trong một giấc mơ, ngón tay lướt qua sách trên kệ, một đường đi tới phảng phất đi không đến đầu kia.

“Tôi rất thích.” Snape nhẹ giọng nỉ non, nếu như nói trên đời này còn có đồ vật gì có thể kích khởi tình cảm mãnh liệt trong nội tâm Snape giống như đói với tri thức, vậy đó là sách, James nghiên cứu yêu thích của cậu cũng coi như mất công rồi.

James mặc dù có bất mãn chú ý vốn nên thuộc về mình lực bị sách phân đi, nhưng nhìn Snape vẻ mặt mê muội thì cậu lại cảm thấy chỉ cần Snape có thể mở rộng lòng mình là tốt nhất rồi.

“Nhiều sách như vậy xem cả đời cũng không xem hết!” Snape cảm khái, cậu cho rằng thư viện ở Hogwarts đã rất phong phú rồi, thì ra người nông cạn là mình a. Potter gia nhiều sách như vậy, nếu như ba ngày đọc một quyển thì lúc nào mới có thể đọc hết a?

“Nếu như cậu thích thì có thể vĩnh viễn ở lại.” James thì thào, gần đây cậu càng ngày càng kì quái, tình cảm phức tạp này nguồn gốc đều từ thiếu niên nghiêm túc trước mắt này, Severus Snape, giáo sư độc dược đáng sợ trong tương lai. Biết rõ đó là thầy của mình nhưng đáy lòng lại sinh ra một loại cảm tình khác tình thầy trò, khi khuôn mặt Snape tươi sáng rõ nét lướt qua mắt, James hô hấp càng mất trật tự.

Snape nghe vậy thì lòng khẽ run lên, muốn giật bàn tay bị nắm chặt nhưng không thành công, nhiệt độ lòng bàn tay nóng rực như sắp bỏng.

“Thực, cả đời cũng không sao.” James thất thần nắm chặt tay Snape, cậu không biết Snape có nghe được lời của mình không.

Snape nghe thấy nhưng cậu không biết trả lời như thế nào, James có ý muốn làm bạn tốt cả đời sao? Giống Sirius? Cậu cũng không nghĩ ra mình và James sẽ phát triển tới hôm nay, bọn họ hiện tại là địch hay là bạn? Nói thật, Snape đã không có cách nào đơn thuần xem James là địch rồi. James đối xử với cậu quá tốt, quan tâm là thực điều này làm cho Snape từ nhỏ khuyết thiếu yêu mến động tâm. James là một đối thủ mạnh, cậu ta biết rõ mình khát vọng cái gì nhất… Nhưng chỉ là một điểm sáng trong bóng tối, một cành cây trong dòng nước lũ.

Snape dù sao cũng là một thiếu niên 15 tuổi, tâm chí không quá kiên định, trong quá trình James liên tiếp lấy lòng, quan hệ của hai người bất tri bất giác biến đổi. Nhưng nếu như nói là bạn, Snape vẫn có cảm giác giống như nuốt một con ruồi, cậu vẫn chán ghét James, cậu sẽ không quên kí ức trước đó, nghĩ tới James quá khứ đối đãi mình thế nào thì hận không thể cắt vụn James.

Nghĩ tới đây, Snape lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên rút tay mình về.

“Cái gì cả đời, ngươi nói với những nữ sinh sùng bái mình đi, họ sẽ rất cảm động.” Snape quay đầu, muốn cậu thỏa hiệp, chỗ nào có chuyện tốt như vậy! Rút ra một bản «độc dược học thượng cổ» ngồi cạnh cửa sổ với ánh mặt trời yên tĩnh bắt đầu đọc.

James ủ rũ nức nở vài tiếng, đáy lòng lại vui sướng, cậu không xem nhẹ dao động vừa rồi hiện lên trong mắt Snape, trả giá đã có hồi báo. Lại nhìn người kia chăm chú đọc, cậu biết giáo sư đã có sách thì cũng sẽ không để ý đến mình rồi! Vì sao cậu lại bi thương đến mức phải tranh sủng với sách a?

“Ngươi còn ở nơi này làm cái gì?” Snape bất mãn liếc xéo người ngồi đối diện mình.

“Hắc hắc, cậu xem sách, tôi xem cậu.” James không e lệ nói, hiện tại cậu nhìn giáo sư càng ngày càng thuận mắt rồi, dần dần phát hiện thì ra khuôn mặt giáo sư rất tiêu chuẩn, từ đôi má tạo thành đường cong rất gợi cảm, rất có hương vị đàn ông. Hai mắt thâm thúy lạnh như băng, nếu như người không biết thì nhất định sẽ cho là Snape rất ác độc, nhưng James thấy không được tự nhiên, rất thú vị.

Snape là người chuyên tâm, cho dù là ánh sáng đến từ ánh mắt James rất mạnh nhưng cậu vẫn có thể chuyên chú vào quyển sách độc dược trên tay. Không khí yên tĩnh quay chung quanh hai người, James lẳng lặng nhìn người nọ, thời gian trôi qua, bỗng nhiên đáy mắt hiện lên hiểu rõ, cũng không dám nghĩ xa hơn.

Trong đầu James ý nghĩ bay vòng vòng, cuối cùng một quyết định dừng lại. Phảng phất trong lòng có một góc chết không thể đụng vào, cậu mơ hồ thấy nếu như mình xốc lên mảnh vải thì sẽ vạn kiếp bất phục, bản năng sợ hãi làm James cũng không dám vượt qua giới hạn. Như vậy là tốt rồi, tự nói với mình, Snape là giáo sư mình kính trọng, cũng sẽ là bạn thân… Là người mình thề phải bảo vệ, chỉ đơn giản như vậy.(Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

“Vị mật.” Sau thấu kính là đôi mắt chứa ý cười ôn hòa.

“Nếu như ngài ưa thích thì có thể dùng trà bạc hà.” James đang ngồi ở trong vườn hoa cùng Albus uống trà chiều. Con người khôn khéo đến vì lá thư của cậu. Đại khái là thấy hứng thú, James đại biểu gia tộc Potter, mà trước đây ông cậu vẫn âm thầm giúp đỡ hội Phượng Hoàng.

“James giống như thay đổi.” Albus nhìn thiếu niên đối diện thong dong trấn định lại không mất hoạt bát, ông cũng không tiếp xúc nhiều với James, nhiều lắm là hàng năm khai giảng, lúc nghỉ gặp vài lần. Albus có lực thấy rõ rất mạnh, James thay đổi, khí chất trên người là thành thục và ẩn nhẫn sau khi trải qua mưa gió. Chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ là vợ chồng Potter mất đả kích James quá lớn?

“Mọi chuyện rất khó giải thích.” James thở dài, cho dù chỉ là trò chuyện với Albus cũng đã làm cậu thư thái hơn nhiều, như là có hậu thuẫn kiên cường. Cậu tôn kính và kính yêu Albus, Albus giống như là tín ngưỡng, có thể nói vạn năng. Ở trong tư duy James có một định luật, có khó khăn, tìm Albus.

“Trò có thể nói từ từ.” Albus thấy James nói mình gặp vấn đề khó khăn không nhỏ, hi vọng làm hiệu trưởng ông có thể chỉ rõ một số vấn đề cho James.

“Hiệu trưởng Dumbledore, em biết một ít tình báo, nó làm em trằn trọc bất an.” James do dự nhìn Albus rồi cuối cùng quyết định nói những gì mình biết.

“Về chúa tể hắc ám.” James nhìn Albus, chú ý khi mình nói tên này, sắc mặt Albus chăm chú, có cửa!

“Hiệu trưởng, em tin tưởng ngài nhất định nghe nói qua trường sinh linh giá a…”

James nói Voldemort chế tạo trường sinh linh giá với Albus, lẽ ra loại chuyện này James không thể nào biết đến cho nên Albus rất kinh ngạc.

James có khả năng là người khác giả trang, đây là ý nghĩ đầu tiên của Albus, có lẽ là sử dụng độc dược đa dịch. Nếu như không phải người khác giả trang, như vậy là bị dùng thần chú lẫn lộn rất mạnh.

“Ngài không tin em?” James biết mình không dễ dàng vượt qua kiểm tra, Albus là một người cẩn thận đa nghi.

“James, có lẽ trò nên đem tinh lực đặt ở học tập, nhất là lịch sử pháp thuật.” Albus cũng không tin, đối với Albus James Potter chỉ là một học sinh 15 16 tuổi. Đại khái là quá khát vọng làm anh hùng, muốn biểu hiện mình nên bịa ra câu chuyện như vậy.

“Em biết…” James đã đoán được Albus sẽ nói như vậy.

“Albus, tất cả chuyện thầy khát vọng biết…” James chỉ chỉ đầu của mình.

“Đều ở trong đây. Thầy có thể nhìn, cần phải hiểu em không nói dối.” James nói nghiêm túc, Albus nghe mà đầu đầy sương mù.

“James, trò đang mời tôi sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật sao?” Lần đầu tiên trong đời Albus gặp phải chuyện như vậy.

“Em đang khẩn cầu thầy, em cần một người tin tưởng em.”

James cũng không phải một người có thể độc diễn, một mình đi vào thế giới này cậu rất cô độc, biết rõ những chuyện đã xảy ra nhưng không biết ngăn cản như thế nào, tư vị chiến đấu hăng hái một mình cũng không tốt đẹp gì.

Ánh mắt James rất sạch sẽ làm trực giác Albus nhận định đứa nhỏ này cũng không phải nói dối, trong đầu hiện ra một phán đoán dần dần rõ ràng.

“Trò không phải James.”

“Mắt Albus vẫn tốt như vậy.”

“Trò là ai?”



Mồ hôi lạnh thấm ướt gối đầu, Snape cảm giác mình như bị giam cầm, tứ chi bị trói chặt không thể động đậy, cảnh tượng trước mắt mơ hồ. Đây là nhà của mình, thật nhiều người mặc đồ đen, cha và mẹ ở nơi nào?

“Các ngươi định làm gì?”

“Tử vong và vinh quang, lựa chọn một.”

“Các ngươi không thể buông tha ta sao!”

“Bà là thuần huyết, hữu dụng hơn đứa con máu bùn của bà nhiều lắm, bà nói xem chúng ta có thể bỏ qua bà không?”

“Con… Con của ta, con của ta ở nơi nào! Các ngươi đã tìm được nó, các ngươi đưa thằng bé đi nơi nào!”

“Yên tâm, bà rất nhanh sẽ nhìn thấy nó, nó là một thiên tài khó được đâu.”

Trước mắt là lửa, cắn nuốt tất cả những thứ cậu chán ghét, cậu nên cảm thấy thích thú mới đúng, nhưng lại chẳng biết tại sao lại thấy bối rối, cứu hoả! Ba ba và mẹ còn ở bên trong a!

“Tỉnh.” Bên tai truyền đến giọng nói mông lung, quen thuộc như vậy, tràn đầy khẩn trương.

“Severus, tỉnh, cậu gặp ác mộng.”

Snape mở to mắt, có trong nháy mắt thất thần, bộ dạng mơ mơ màng màng bị James nhìn. Trời còn chưa sáng, bốn phía còn đen, sau khi tỉnh lại chuyện Snape làm là vội vã đẩy James đang đè lên mình ra.

“Sao ngươi lại ở đây!” Snape nhớ mình không mời James cùng giường chung gối với mình!

“Nửa đêm nhàm chán, qua thăm cậu một chút không được a.” Lý do của James rất nhiều, kỳ thật là bản thân cậu chạy tới xem Snape ngủ, nhìn xem nhìn xem mình cũng nằm lên giường đối phương ngủ.

“Trách không được ta không nhúc nhích được.” Nhớ tới cái nặng trong mơ, thì ra không phải là mơ, là cái tên đáng giận này đè lên trên người cậu.

James buồn ngủ tới gần, mặt chôn ở cổ Snape cọ hai cái, lại vươn tay ôm Snape.

“Mơ gì vậy? Ra rất nhiều mồ hôi.”

“Không có gì…” Snape cau mày, hồi tưởng cảnh tượng trong mơ, sao mình lại mơ kỳ quái như vậy? Hơn nữa cảm giác rất chân thật, không giống nằm mơ bình thường. Snape bất an, hai ngày trước nhìn một quyển sách có quan tiên tri, căn cứ lời quan điểm bên trong, có giấc mơ của phù thủy có chứa nhất định tính chất lời tiên đoán. Xem ra đọc sách quá nhiều cũng có chỗ hỏng, ngay cả nằm mơ cũng không được an bình.

Snape hai ngày này trôi qua như cá gặp nước. Liên tục vài ngày, Snape cũng không nói chuyện nhiều với James, không phải vì cáu kỉnh mà là vì không có thời gian. Cậu có nhiều sách như vậy cần đọc, nhiều tri thức như vậy chờ đợi cậu nghiên cứu, tự nhiên không có thời gian rỗi nói chuyện vớ vẩn với James.

“Đừng nghĩ nữa.” Có lẽ là gan mập ra rồi, James đưa tay ra xoa nếp nhăn giữa lông mày Snape, xoa phẳng dấu vết lõm, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm thô ráp khô ráo. Snape có chút kinh ngạc cúi đầu, James ngước mắt lên, hai tầm mắt đụng vào nhau.

Ban đêm yên tĩnh, James cách gần như vậy nhìn Snape, nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau, tim đập càng loạn cả lên, nếu không có bóng đêm, Snape sẽ phát hiện trên mặt James hiện lên ửng hồng không bình thường. Snape lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cánh tay áp trên thân thể rất chướng mắt.

“Trở về.”

“Không.”

James sờ rõ cá tính Snape miệng cứng rắn mềm lòng, càng quái đản. Giáo sư chính là như vậy, đối đãi người nhà là hổ giấy, đối đãi ngoại nhân là rắn độc. Mà James, đã bắt đầu tự kỷ cho là mình đã tiến nhập vào chỗ ‘Người một nhà’ của Snape.

“Ta không có thói quen ngủ cùng người khác.”

“Hai người ngủ ấm áp.”

“James, bây giờ là mùa hè.”

… Hồi lâu không có hồi âm, tiếng hít thở đều đều ở bên tai, Snape phát hiện đối phương đã ngủ rồi. Nhìn James trên giường mình không đi, Snape vô lực, đầu ong ong. Cậu tuyệt không cho là mình đã thân với James đến mức có thể đắp một cái chăn, nhưng còn có thể làm thế nào?.

Snape cho rằng cá tính James cao ngạo tự đại như vậy thì tư thế ngủ sẽ là dạng vung tay vung chân chiếm diện tích. Nhưng sự thật lại tương phản, James ngủ cuộn tròn lại giống như bị bắt nạt, hoặc như là ngủ ở nơi cực kỳ nhỏ hẹp.

“Ai…” Snape cố tình muốn đẩy James qua một bên nhưng cuối cùng lại thở dài nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, Snape hỗn loạn ngủ say, trong đêm đen cặp mắt màu nâu lại mở ra. Hoảng loạn trong lòng chưa từng được dẹp loạn, James nhìn Snape gần trong gang tấc, cậu chưa từng nghĩ tới mình có thể tiếp cận giáo sư như thế, đầu ngón tay như có thể cảm nhận được xúc cảm khô ráo trên mặt giáo sư, màu da tái nhợt, Snape ngủ cũng quy củ nằm ngửa, không động đậy.

Ma xui quỷ khiến, James chậm rãi tới gần Snape, thẳng đến bờ môi tiếp xúc đến hai má không hề tinh tế mới giật mình tỉnh ngộ thấy mình làm cái gì, đầu đầy nhiệt khí vùi mặt trở về gối đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.