Đúng Lúc

Chương 11: Gọi cho cô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta: Basic Needs

Sáng hôm sau khi Thẩm Ngư thức dậy thì cảm giác choáng váng đã không còn nhưng mũi lại có chút không thoải mái, dường như sắp cảm tới nơi rồi.

Cô thở dài, dù cô đã sớm uống nước nóng nhưng cơ thể vẫn khuất phục trước không khí dở dở ương ương này.

Cô vừa đau lòng vì muốn dậy sớm để đi làm vừa ở trên giường rối rắm nửa ngày suy nghĩ mình có nên xin nghỉ hay không nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mình được giao nên cuối cùng cô vẫn nhận mệnh mà rời giường.

Nghĩ đến hôm nay cô có thể lấy con bọ của mình về cùng với việc mỗi ngày được ngủ thêm nửa tiếng thì cảm giác không muốn rời giường của cô có chút tốt hơn.

Khi Thẩm Ngư ở dưới công ty chờ thang máy lại không nghĩ tới sẽ gặp Canh Vũ An, nơi trước đây cô và anh ta ít khi đụng độ. Đúng là bởi vì không thoải mái nên mới tới chậm một chút.

Anh ta nhìn thấy cô mang khẩu trang nên không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần nhưng vì còn có đồng nghiệp khác ở đây nên anh quay đi cũng không nói gì.

Cô đứng ở phía trước dùng giọng mũi cùng đồng nghiệp bên cạnh nói vài câu, lâu lâu lại hít mũi nhưng cũng không có phát hiện Canh Vũ An đang đứng ở một góc mà chú ý ánh mắt của cô.

Tới văn phòng, cô trước tiên rót đầy nước trà vào bình giữ nhiệt, cắt thêm mấy miếng táo đỏ cùng kỉ tử bỏ vào cho ngọt rồi uống một ngụm, cô thoải mái nheo lại mắt.

Vừa xoay người thì cô bắt gặp Canh Vũ An đang đi tới.

Anh ta đưa thuốc trong qua: “Chú ý thân thể.”

Thẩm Ngư không nhận: “Cảm ơn, tôi có thuốc rồi.” Cô mang khẩu trang lên rồi mở cửa đi ra ngoài.

Canh Vũ An nhìn thuốc trên tay mình, đây là thuốc cô mua cho khi anh bệnh lúc trước, nó vẫn luôn được đặt trên trong ngăn kéo văn phòng anh. Anh ta nhếch mép, bỏ thuốc vào túi.

Giữa trưa ăn cơm xong, vào lúc Thẩm Ngư chuẩn bị uống thuốc rồi đi lấy xe thì nghe tiếng báo tin nhắn trên điện thoại; cô cuối đầu nhìn – thì ra là Trì Triệt.

【 Trì Triệt: Ăn xong cơm trưa xong nhớ uống thuốc. 】

Cô trước tiên bỏ viên thuốc vào trong miệng rồi cầm ly nước nhanh chóng uống. Xong hết mọi việc cô cầm lấy di động:

【 Ngư Ngư: Thời gian khéo như vậy, vừa mới ăn xong. 】

【 Trì Triệt: Cơm trưa hay là thuốc? 】

【 Ngư Ngư: Đều ăn xong hết rồi. 】

【 Trì Triệt: [ Like] *】

*Là biểu tượng này trên WeChat

Thẩm Ngư nhìn hình ảnh bật ngón tay cái dưới ống tay áo xanh trên màn hình mà bật cười, cô cũng gửi lại một cái icon như vậy rồi bỏ điện thoại vào túi.

Dường như vì lấy được xe về nên bệnh cảm của cô đã chuyển biến tốt hơn. Hơi một tháng không lái nên lúc Thẩm Ngư chạy trên đường còn chút cẩn thận, đặc biệt là những lúc quẹo xe thì càng chú ý hơn.

Cô thề nhất định sẽ lái không ẩu tả như trước; cô không muốn một lần nữa xa cách con bọ của mình.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô nhớ tới việc đã lấy xe về đồng nghĩa với việc được nướng thêm nửa tiếng khiến cô hạnh phúc không nói nên lời.

Cô đại khái đã có chút ý tưởng cho việc lựa chọn đề tài vào cuối tuần này. Mấy ngày gần đây cô điên cuồng chạy tới mấy hiệu sách, đem hơn mấy chục cuốn sách về nhà; có khi không có thời gian cô còn phải mang sách lên công ty. Bản thân cô là người thích đọc sách lại nhân nhiệm vụ trong công ty mà được làm điều mình thích khiến cô cảm giác như mình đã quay về thời học sinh đọc trộm tiểu thuyết trong giờ học.

Thời gian trôi nhanh khi cô còn đang vùi đầu trong công việc thì thời điểm quyết định chuyên đề đã tới; cùng lúc đó có một tin báo nhắc nhở vang lên, cô mới nhớ ra mình có cuộc hẹn với Trì Triệt vào hôm nay.

Cô hoàn toàn quên mất việc này nên cũng chưa có thời gian lựa chỗ ăn.

Nhìn những người đang đọc sách im lặng kế bên mình lại nhìn trang phục tùy ý trên người, cô yên lặng cảm thán một câu

Cô lấy di động, nghĩ nghĩ rốt cuộc quyết định nhắn tin cho anh.

【 Ngư Ngư: Cái kia… Xin lỗi, tôi còn có một số việc chưa được xử lý tốt, có khả năng hôm nay không thể cùng anh ăn cơm. 】

……………

Sáng thứ bảy hôm nay, Trì Triệt đã lâu không xuất hiện ở công viên lại quyết định chạy bộ nhưng cho tới lúc chạy xong anh cũng không thấy được người muốn gặp.

Anh có chút thất vọng, đã vài ngày chưa thấy được người nên anh có chút muốn thấy cô. Tuy chính mình có số điện thoại cùng nơi cô làm nhưng tới làm phiền thì cũng không tốt lắm.

Nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối mà cô chủ động hẹn mình, anh thật mong chờ vì sắp thấy được người.

Anh lái xe về nhà tắm rửa một lát lại xử lý một ít công việc. Lúc còn cách giờ hẹn vài tiếng nhưng vẫn không nhận được tin tức của cô, anh có chút đứng ngồi không yên.

Loại cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc vì trước kia anh đã từng trải qua; xa lạ chính vì lần này mọi phương diện đều có cảm giác mãnh liệt hơn trước đây.

Trong lúc lơ đãng quay đầu, anh thấy tấm pha lê trên cửa sổ phản chiếu nụ cười ở trên môi mình.

Thì ra biểu hiện cả ngày hôm nay của mình là như vầy sao?

Như vầy là không xong rồi, anh nghĩ.

Anh đã động tâm như vậy nhưng cô còn chưa có cảm giác gì.

Chuyện tình cảm trước đây tuy rằng không phải anh đều giành quyền chủ động nhưng ít ra thì cũng chưa bao giờ gặp qua tình huống như vầy.

Di động vang lên, anh cúi đầu nheo mắt nhìn lên tin nhắn trên màn hình

Không chỉ có không ổn, còn có chút khó giải quyết, Trì Triệt nghĩ.

……………

Tuy phía đối diện còn chưa có phản ứng nhưng Thẩm Ngư vẫn cầm điện thoại đợi trong chốc lát; đột nhiên có một cuộc gọi đến.

Cô bắt máy nhưng không biết là ai:” A lô?”

“Tôi là Trì Triệt.”

“Sao anh có số điện thoại của tôi?” Thẩm Ngư tò mò.

Bên đối diện im lặng một lát giống như không tiện mở miệng: “Do Đường Xuyên cho tôi.”

Thẩm Ngư vậy mà không suy nghĩ vì sao Đường Xuyên lại đưa số mình cho anh: “Thật xin lỗi anh, hôm nay có khả năng không thể mời anh ăn cơm rồi.”

Trì Triệt nghe giọng nói khe khẽ ở bên kia đầu dây thì ung dung mà dò hỏi: “Không sao, cô đang ở công ty hả?”

“Không phải, tôi đang ở Quảng trường trung tâm.”

“Tôi cũng ở gần đó, nếu như cô không vội thì để tôi tới tìm cô?” Anh cầm chìa khóa lên rời khỏi nhà.

Thẩm Ngư hiển nhiên không nghĩ tới anh cũng ở gần đây: “Hóa ra anh cũng ở đây à, vậy chúng ta hẹn nhau ăn ở trung tâm đi.”

Nguyên bản còn tưởng rằng sẽ cho người ta leo cây, không nghĩ lại không phải. Cô có điểm vui vẻ.

Bên kia dường như vui vẻ với giọng điệu trong lúc vô tình lại lộ ra của cô nên cười trả lời: “Đều nghe theo cô.”
Tra tác giả: [ like]

Trì Triệt: Lăn

Thẩm Ngư: [ like]

Trì Triệt: [ <3]

Tra tác giả: [ *nghi hoặc*]

Trì Triệt: Tua nhanh kịch bản cho tôi.

Không có tiểu khả ái* nhắn lại an ủi cho tra tác giả…

*tiểu khả ái: đọc giả

Chỉ có thể giận thêm một chương!!! *Khóc lóc*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.