Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 130: Thời khắc phùng ma




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước cửa trạm phòng dịch của con người, hai người đàn ông mặc áo khoác màu đen ngồi xổm dưới đất, thỉnh thoảng có chiếc xe phóng ngang qua, khói xe thổi lên mặt bọn họ.

Lau qua mặt, người đàn ông béo núc tròn xoe ghét bỏ nói: “Không khí vẩn đục, linh khí mỏng manh, hộp sắt nối đuôi nhau đầy đường, nhân gian bị làm sao vậy?”

“Đại vương, đây nhất định là do con người ngu xuẩn làm.” Người đàn ông hơi béo hùng hồn nói, “Chắc chắn đây chính là âm mưu của bọn họ.” Vừa nói xong câu này, một xe phun nước cao ngất chạy qua, thiếu chút nữa đã làm ướt giày của hắn. Người đàn ông hơi béo rụt chân về sau, nhìn chằm chằm chiếc xe phun nước nghênh ngang đi lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.

“Con không muốn tiêm!”

“Oa hu hu!”

Hai người nhìn thấy một thằng nhóc con người bị người lớn xách tới cửa, tiếng khóc động trời, đồng loạt dùng ánh mắt kính nể nhìn kiến trúc đằng sau cảnh cửa lớn. Phía trước rốt cuộc là thần binh lợi khí gì mà lại có thể làm cho trẻ con sợ tới thế, nhưng sau khi đi ra liền có thể bách độc bất xâm?

“Đại vương, chúng ta có cần phải vào xem không?” Người đàn ông hơi béo vẻ mặt ngưng trọng, “Chắc chắn bên trong có vũ khí đặc biệt của con người.”

“Được, nếu như thực sự có, chúng ta phải cướp vũ khí này đi.” Người đàn ông béo núc đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, phất tay về phía cửa chính, “Phỉ, ngươi đi lên trước.”

Người đàn ông hơi béo tên là Phỉ có chút do dự: “Đại vương, ta…..”

“Nhiều lời như vậy làm gì, ngươi vào đi!” Người đàn ông béo núc đá Phỉ vào bên trong, đợi khi Phỉ đứng thẳng người lại, không nhận được bất cứ sự công kích nào, hắn mới sửa sang lại quần áo, dáng đi chữ bát bước vào trong cửa chính.

Bảo vệ cửa đã quan sát hai người họ rất lâu, sau khi bọn họ đi vào trong trạm phòng dịch, bảo vệ cầm điện thoại lên, gọi điện thoại báo nguy. Hai người đàn ông này nói chuyện thần thần bí bí, còn thường nhìn những đứa trẻ đi ngang qua đường, ông nghi ngờ hai người đàn ông này là buôn người.

“Hỗn Độn đại vương…..”

“Câm miệng.” Người đàn ông béo tròn tên là Hỗn Độn ngắt lời Phỉ, “Nhanh vào trong đó xem xem.” Phương hướng hắn chỉ là hành lang không ngừng vang lên tiếng khóc, những đứa trẻ khóc khàn cả giọng, không ngừng la hét, thỉnh thoảng còn có tiếng rống giận dữ của người lớn truyền tới.

“Con người…..sẽ không giết trẻ con ở bên trong hay là lấy trẻ con làm dược nhân đấy chứ?” Phỉ nuốt nước bọt, yêu tộc bọn họ cho dù có nhẫn tâm đi nữa, cũng rất ít khi xuống tay với trẻ con, xem ra con người còn tàn độc hơn so với bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một đứa bé tầm bảy tám tuổi xông từ hành lang ra, cánh tay đứa bé này trần trụi lộ ra bên ngoài, đằng sau có mấy người đi theo gào thét, tiếng thét đinh tai, tiếng mắng mỏ, tiếng khóc liên miên không ngớt.

“Con không muốn tiêm!”

“Không được, nhất định phải tiêm, không tiêm về nhà bố đánh chết con.” Sự thực chứng minh, sức chiến đấu của người đàn ông trưởng thành vẫn cao hơn, đứa trẻ khó khăn lắm mới thoát được ra, bị người đàn ông trưởng thành xách lên, trong tiếng khóc tuyệt vọng của đứa trẻ, người đàn ông mang nó quay lại căn phòng tràn ngập tiếng khóc sợ hãi kia.

Càng kinh khủng hơn, người lớn xung quanh cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, dường như đây là một chuyện vô cùng thú vị.

Con người, con người đã tiến hóa tới trình độ đáng sợ như thế sao?

Hỗn Độn và Phỉ liếc mắt nhìn nhau, Hỗn Độn nói: “Chúng ta thế lực mỏng manh, đợi khi bổn vương tìm được hạ thần rồi, sẽ tới nơi này tìm tòi nghiên cứu sau.”

Phỉ nghe vậy mừng rỡ: “Đại vương anh minh!”

Hai con yêu quái xoay người đi ra ngoài, khi đi ra ngoài cửa, có một ông lão mặc quần áo màu xanh lam gọi bọn họ lại: “Hai anh bạn, đợi một chút đã.”

Phỉ quay đầu nhìn Hỗn Độn: “Đại vương, hắn đang gọi chúng ta?”

“Hắn gọi anh bạn, không liên quan gì tới chúng ta cả.” Hỗn Độn lắc đầu, coi như không nghe thấy tiếng gọi của ông lão con người.

“Anh bạn, đừng đi nhanh như vậy.” Ông lão vươn tay túm lấy tay áo Hỗn Độn, vô cùng nhiệt tình nói: “Hai người không phải là người bản địa sao?”

Hỗn Độn hí mắt nhìn ông lão con người này: “Có chuyện gì?”

“Anh bạn, thật ngại quá, theo như quy củ của trạm phòng dịch chúng tôi, người bên ngoài đi vào phải tra chứng minh thư, làm phiền hai anh xuất trình chứng minh thư cho tôi xem.” Nụ cười trên mặt ông lão rất hiền lành, thân thể lại chắn trước cửa không cho bọn Hỗn Độn và Phỉ rời khỏi.

“Chứng minh thư?” Hỗn Độn nào biết chứng minh thư là thứ gì, hắn quay đầu nhìn Phỉ, “Ngươi lấy.”

Phỉ mờ mịt chẳng hiểu gì, hắn lấy đâu ra thứ này?

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của hai người đàn ông, ông lão biết ngay hai người bọn họ chắc chắn có gì đó, quay đầu nhìn thấy xe cảnh sát đã qua đây, nụ cười thân thiện hiền lành lập tức biến thành nụ cười lạnh: “Thấy hai người thân thể khỏe mạnh, cũng không thiếu sức lực, tại sao lại không thể đi theo con đường đúng đắn, muốn không làm mà hưởng sao? Không dễ thế đâu!”

Hỗn Độn, Phỉ: “…..”

Tại sao ông già này nói đổi sắc mặt là đổi sắc mặt được luôn, không có chút dự báo trước nào?

Hai ba chiếc xe cảnh sát rít gào đi qua, bao vây kín cổng trạm phòng dịch, gần mười viên cảnh sát xuống xe, không nhiều lời vây tới Hỗn Độn và Phỉ.

“Giơ tay lên, đưa chứng minh thư ra đây.” Cảnh sát giơ súng nhìn chằm chằm Hỗn Độn, không dám có chút qua loa, “Nhanh lên.”

Phỉ nhìn họng súng lục tối đen trong tay cảnh sát, cười ha ha: “Bên trên không có phù văn, không có linh khí, thứ đồ chơi nhỏ như thế này lấy ra làm gì?”

Nghe thấy ngôn ngữ khiêu khích như vậy của Phỉ, cảnh sát ngây ngẩn, bọn họ đã từng gặp kẻ bắt cóc càn rỡ, nhưng kẻ bắt cóc nhìn thấy súng mà không hề sợ hãi thì lại rất hiếm thấy.

Phía cảnh sát nhiều lần cảnh cáo, bảo Phỉ và hỗn Độn lấy chứng minh thư ra, tới đồn cảnh sát với bọn họ một chuyến. Phỉ và Hỗn Độn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cuối cùng thấy những con người này rống tới rống lui, còn cầm thứ gì đó trên tay, bắn lên trời tạo nên âm thanh kỳ lạ, có chút không kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị đi.

“Đứng lại, không được chạy.” Một vị cảnh sát trẻ dùng súng bắn vào chân Phỉ một phát. Nhưng mà viên đạn bắn vào chân phỉ lại không hề có chút phản ứng nào, Phỉ cũng không cúi đầu xuống một chút.

Tất cả cảnh sát đều sững sờ, vẻ mặt viên cảnh sát trẻ có chút hoảng hốt, còn cho rằng viên đạn ban nãy mình bắn ra là đạn giả.

“Tất cả mọi người cẩn thận.” Viên cảnh sát lớn tuổi có kinh nghiệm xử lý tình huống hơn, cũng từng gặp những hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích bằng khoa học, nhắc nhở tất cả cảnh sát lùi về phía sau xe.

Nhận thấy được những con người này có sự kính sợ mình, Hỗn Độn vừa lòng gật đầu: “Sớm như vậy không phải tốt sao?” Hắn lười so đo với những con người dốt nát, vẫy vẫy tay với Phỉ, “Đi.”

“Đại vương, có cần phải giết những người cản trở công việc kia không?” Ngữ khí của Phỉ bình tĩnh, dường như đang hỏi, có phải giẫm chết mấy con kiến kia không.

“Giết người, giết người, chỉ biết giết người thôi!” Hỗn Độn dùng sức gõ vài cái trên đầu Phỉ, “Trong đầu ngươi không nghĩ thứ gì khác sao?”

Phỉ ôm đầu không dám phản bác lại lời Hỗn Độn vừa nói, hắn nghe thấy tiếng khóc rống của trẻ con từ kiến trúc đằng sau lưng mình, nói với những cảnh sát đang vô cùng đề phòng ở bên ngoài cửa: “Các ngươi đều lui ra cả đi, ta sẽ không giết các ngươi.”

Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ chính là những cảnh sát rõ ràng đang rất sợ hãi này, lại không rời đi, ngược lại còn nắm chặt thứ đồ màu đen trong tay.

Hỗn Độn cau mày, túm lấy Phỉ ở bên cạnh, nhảy ra khỏi vòng vây của cảnh sát.

“Mẹ, hai người kia nhảy cao quá, là Tôn Ngộ Không hả mẹ?” Một đứa bé há miệng lớn, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, ngẩng đầu nhìn bóng người nhảy tới giữa không trung.

Đầu óc của mẹ đứa trẻ có chút ngừng trệ: “Béo như vậy, có lẽ là giống Trư Bát Giới hơn.” Sau khi nói xong những lời này, cô đột nhiên sợ hãi, con người sao có thể nhảy cao tới vậy?

Bên ngoài đang treo dây cáp quay phim sao? Nhưng mà quay phim cũng không nên tới trước cửa trạm phòng dịch chứ.

Trong cung Kim Long ở Đông Hải, tuy rằng những yêu tu thủy tộc khác đã rời đi rồi, nhưng long tộc vẫn ở lại.

“Phù Ly đạo quân ban đầu nói không sai, năm đó trong số bảy tộc chúng ta, tổ tiên của bệ hạ là con rồng có thiên tư tốt nhất, tu vi cao nhất.” Sau khi tàn tật, trên người Thanh Diễn đã không còn sự hoàn mỹ giả dối kia, cả người khiêm tốn ổn định hơn không ít.

“Nhưng bắt đầu từ bốn nghìn năm trước, trưởng lão các tộc đều bước vào thời kỳ già yếu, rất nhiều ấu long vẫn còn ở trong trứng, chưa thoát vỏ đã tử vong. Khi đó chúng ta tưởng rằng có long tộc khác quấy nhiễu, ầm ĩ với nhau vô cùng không thoải mái.” Cũng chính vì thế, sau khi tộc Kim Long bị diệt tộc, đứa trẻ nửa người nửa rồng như Trang Khanh được ba tộc Tử, Xích, Bạch nuôi dưỡng, cho dù thường thường bị những con rồng nhỏ khác bắt nạt, cũng không có con rồng nào ra mặt cho anh.

Nhưng tình huống sinh sôi nảy nở của long tộc càng ngày càng kém, gần năm trăm năm nay không hề có con rồng nào được sinh ra, có đôi khi khó khăn lắm mới sinh ra được một quả trứng rồng, cũng không thể ấp trứng thành công. Tới lúc này rồi, bọn họ mới tỉnh ngộ ra, đây là trời trừng phạt.

Bởi vì trời phạt, cho nên long tộc không có rồng non sinh ra. Bởi vì bị phạt, tốc độ già yếu của các trưởng lão càng ngày càng nhanh, những lớp rồng trẻ tuổi cũng rất khó đột phá tu vi.

Trời đã muốn long tộc diệt vong, long tộc lấy đâu ra năng lực chống cự?

Trang Khanh lột xác thành công. Được năm hồ bốn biển thừa nhận, đối với long tộc mà nói, giống như đi trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng tìm được tia sáng duy nhất.

Nghe Thanh Diễn kể chuyện quá khứ của long tộc, tâm tình Trang Khanh đặc biệt bình tĩnh. Khi còn nhỏ anh đã từng nghĩ, tại sao anh lại không có trưởng bối bảo vệ, tại sao khi anh cực khổ nhất, không có trưởng bối từ trên trời giáng xuống bảo vệ anh.

Nhưng mà người và yêu giống nhau, sau khi trưởng thành rồi, sẽ không cảm thấy hứng thú với nhiều việc như vậy nữa, ví dụ như ân oán qua lại của long tộc. Những long tộc này có suy nghĩ gì, trong lòng anh đều biết cả.

“Tôi biết….” Trang Khanh nhìn người giấy bay từ bên ngoài điện vào, vươn tay kẹp lấy người giấy, rất nhanh người giấy biến thành tro tàn trên đầu ngón tay anh.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phù Ly đứng dây, biểu tình thờ ơ cũng trở nên căng thẳng.

“Tống Ngữ truyền tin tức tới nói, ở thành phố Lâm Hải xảy ra một vụ án khẩn cấp, có hai người đàn ông không sợ đạn, nhảy cao mấy chục mét trước mặt mọi người, chạy trốn khỏi vòng vây của cảnh sát, rất nhiều dân chúng bình thường đã dùng điện thoại chụp được.” Trang Khanh nói với những long tộc khác, “Chuyện mà mọi người lo lắng tôi đã hiểu, ban nãy tôi đã nói qua rồi, chỉ cần tôi vẫn là trưởng ban ban quản lý, tôi sẽ không bỏ mặc mọi người đâu.”

“Bệ hạ…..”

“Tôi vẫn tương đối quen mọi người gọi tôi là trưởng ban Trang hơn.” Trang Khanh ngắt lời Thanh Diễn, quay đầu nói với Phù Ly, “Phù Ly, chúng ta đi.”

Phù Ly im lặng đuổi theo, Trang Khanh hóa thành hình rồng, Phù Ly nhảy lên đầu anh ngồi chắc chắn, hai người dùng tốc độ nháy mắt bay ra khỏi cung Kim Long. Những con rồng khác nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Trang Khanh, nhíu mày.

Nhân gian lại xảy ra chuyện rồi?

Trước đây không có cảm giác gì, nhưng bây giờ mới phát hiện, tại sao nhân gian lại nhiều chuyện như vậy?

Video hai người đàn ông nhảy cao mấy chục mét ở thành phố Lâm Hải đã được cảnh sát thành phố Lâm Hải ra mặt làm sáng tỏ, nói rằng đó là hiện trường quay phim của một đoàn làm phim. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có nhiều cư dân mạng nghi ngờ rằng hai người đàn ông kia có siêu năng lực, cảnh sát đứng ra nói những lời này là để che dấu chân tướng.

Thậm chí ngay cả một số thế lực nước ngoài cũng bắt đầu chú ý tới chuyện này.

Khi Phù Ly và Trang Khanh chạy tới trạm phòng dịch, bên ngoài trạm phòng dịch có rất nhiều người tới xem chuyện vui. Phù Ly nghe một lúc, tin đồn đã biến thành hai người đàn ông này biến thành chim bay đi mất.

Hai người bọn họ lập tức tới đồn cảnh sát ở thành phố Lâm Hải, xem đoạn video được quay ở trạm phòng dịch, tướng mạo của hai người bị tình nghi đều bình thường, khi tới gần phòng tiêm vắc xin phòng bệnh, không biết tại sao lại không đi vào, nhưng nhìn theo dấu vết hoạt động của hai người này, tuyệt đối không phải tới trạm phòng dịch tiêm hay là đón con.

“Hai vị đồng chí, đây là viên đạn và vỏ đạn bắn trúng chân của người bị tình nghi.” Cơ quan công an đưa vật chứng tới trước mặt Trang Khanh. Trang Khanh không đeo găng tay, không chạm vào vật chứng, nhưng vết lõm trên đầu đạn rất rõ ràng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“Những hệ thống theo dõi khác có phát hiện ra tung tích của hai người này không?” Trang Khanh nhìn thấy trên camera theo dõi dày đặc điểm ruồi, không nhịn được dụi dụi mắt.

“Tạm thời còn chưa có phát hiện gì mới.”

“Tôi hiểu rồi.” Trang Khanh gật đầu, “Mọi người vất vả rồi, chúng tôi sẽ đi nơi khác tìm chứng cứ.”

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Trang Khanh kéo Phù Ly vào trong xe. Anh lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bát nhỏ, đổ nước vào trong bát. Là Long Hoàng, anh có thể điều động linh khí của năm hồ bốn biển, dựa vào dấu vết của nước, tìm được hai yêu tu không rõ lai lịch này.

Bên bờ sông nước chảy xiết, Hỗn Độn hóa thành nguyên hình nói với Phỉ: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, nếu dịch bệnh không có tác dụng gì với con người, ta sẽ nuốt luôn ngươi.”

“Đại vương cứ yên tâm, loại dịch bệnh này nhất định sẽ làm những con người kia cầu sống không được cầu chết không xong.” Phỉ ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng, cái đuôi như con rắn đột nhiên dâng lên, nhìn thấy khi cái đuôi sắp rơi xuống nước, Hỗn Độn đột nhiên tung chưởng vào trong nước, “Ai đang nhìn trộm bản vương?”

Bọt nước lớn bắt lên khắp người Phỉ, hắn còn chưa kịp phun nước trong miệng ra đã bị thứ gì đó đột nhiên bay ra khỏi nước đánh văng xa mấy mét.

Thân thể Phỉ làm mặt đất lõm xuống một hố sâu, cái đuôi biến lớn vô cùng đau đớn co rút lại.

Hỗn Độn cũng không tốt hơn Phỉ bao nhiêu, hắn chật vật né tránh tập kích, nhìn thấy cái đầu của Kim Long lộ ra từ nước, cười lạnh: “Bản vương còn tưởng rằng là thứ gì, thì ra là con giun trong nước.”

Phù Ly nhảy lên bờ, rung nước trên người, giẫm nát Phỉ dưới chân: “Trâu một mắt, đuôi rắn, ngươi là hung thú Phỉ?”

“Ngươi là thứ gì?” Phỉ ngã trong hố, một con quái vật nhỏ như thỏ như chó giẫm trên người, nhưng hắn lại không có chút sức lực nào để đứng dậy. Hắn không dám nhìn chằm chằm Phù Ly, giống như vừa nhìn thấy quái vật nào đó.

“Ngươi là thứ gì?” Phù Ly nhảy vài cái trên người Phỉ, Phỉ cảm thẩy bản thân hắn như bị ngọn núi lớn hung hăng đập vài cái, hai mắt biến thành màu đen, lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí.

Hỗn Độn nhìn về phía Phỉ, quay đầu quát Kim Long: “Cút ngay, nơi này không có việc của ngươi.”

Kim Long cuộn mình trong nước, dưới ánh trời chiều, cái đuôi Kim Long tỏa ra ánh vàng chói mắt.

Hỗn Độn nhìn thấy ánh sáng công đức sáng lạn và tử khí dày đặc: “Rồng quốc vận….”

Mặt trời ngả về tây, chính là thời khắc phùng ma, kim quang đầy trời. Nhưng phía chân trời Tây đằng xa, mây đen cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó đang ẩn giấu trong mây, sắp phá mây xông ra.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng ma: Gặp ma. Trong Âm Dương Sư gọi là thời khắc đối đầu ấy:)))

Hỗn Độn: là một hung thần thời thượng cổ với dáng vẻ giống chó hoặc gấu. Người không có cách nào nghe thấy nó, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó thường hay cắn đuôi mình và ngửa mặt lên trời cười. Hỗn Độn không sống trong vô vị. Nếu như gặp người cao thượng, Hỗn Độn sẽ ngấu nghiến người đó. Nếu như gặp kẻ ác nhân, Hỗn Độn sẽ tuân theo sự chỉ huy của kẻ đó.



Phỉ: Trong Sơn Hải Kinh, phỉ ở núi Thái Sơn phía Đông Trung Nguyên, giống như trâu, đầu trắng, đuôi giống rắn, nhưng chỉ có một con mắt. Là loài thú mang tới tai họa trong truyền thuyết, nơi mà nó xuất hiện xẽ xảy ra đại nạn, đi trên nước nước cạn khô, đi trên có cỏ héo rũ, nhìn thấy gặp dịch bệnh.



Hình này cuteo quá nên cho vào luôn:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.