Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 42: Một lần cãi nhau




[ Lần đầu tiên Khương Dao thật sự suy nghĩ lại. ]

*

"Có lẽ anh không lấy được chứng chỉ rồi."

"Chứng chỉ gì?" Quan Lãng vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế cạnh Khương Dao.

"Chứng chỉ kỹ sư cao cấp."

"Anh nói phỏng vấn đã thông qua rồi kia mà?" Quan Lãng nhớ rõ trước đó Khương Dao từng gọi điện thoại thông báo cho hắn, tâm tình còn rất hào hứng.

Khương Dao nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía xa, rít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả khói: "Ba ngày trước hiệp hội mới báo cho anh, trong thời gian công khai tin tức, có một tin nhắn nặc danh gửi tới tố cáo anh làm giả số liệu trong bản báo cáo kỹ thuật."

"Làm giả báo cáo? Không thể nào?" Trực giác Quan Lãng mách bảo Khương Dao tuyệt đối không phải kẻ nói dối.

"Hiệp hội nói, dựa theo quy trình, bọn họ chỉ có thể tiếp nhận thông tin và tiến hành điều tra xác minh. Nếu xác minh được anh trong sạch mới có thể công bố thông tin một lần nữa, sau đó đủ tư cách nhận chứng chỉ."

"Nếu vẫn không điều tra ra kết quả thì sao? Chẳng lẽ cứ để thế mãi à?"

"Ngày hôm qua hiệp hội lại nhận được một phần "chứng cứ" được cho là có liên quan đến nội dung bài báo cáo, đương sự có thể chứng minh rằng nội dung trong bài báo cáo không phải do anh tự mình hoàn thành."

"Người tố giác và người cung cấp chứng cứ là cùng một người sao?"

"Không rõ nữa, hiện giờ chỉ biết chờ đợi."

"Anh... đừng buồn, chỉ là một tờ giấy thôi mà, không lấy được cũng đâu thể chứng minh anh không có năng lực."

Khương Dao cúi đầu dụi tắt điếu thuốc: "Anh không sợ bị điều tra. Thật ra anh vốn biết trong ngành nào cũng sẽ có người nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn tạt nước bẩn vào nhau. Chỉ là đến khi chuyện xảy ra trên người mình vẫn không dễ chấp nhận như vậy."

Quan Lãng đột nhiên hiểu ra lý do ngày hôm nay Khương Dao nhiệt tình đáp lại hắn như thế, phiền muộn trong lòng không có nơi trút bỏ, một cuộc làm tình đôi khi lại là lựa chọn tốt nhất.

Hắn chợt nhớ tới cảm giác trống trải mỗi khi về nhà mà không gặp ai, cùng với ý tưởng luôn quanh quẩn trong đầu bấy lâu nay.

"Đừng quan tâm đến mấy người đó nữa, cùng lắm thì anh nghỉ việc, chỉ mấy đồng lương còm, một mình em nuôi cũng đủ..." Quan Lãng giơ tay vuốt ve mặt Khương Dao.

"Quan Lãng, em cảm thấy anh quan tâm đến mỗi tiền lương thôi sao?" Khương Dao bực bội cắt ngang lời nói lẫn động tác của Quan Lãng.

"Anh không quan tâm thì càng tốt. Khương Dao, em nói thật nhé, anh dứt khoát nghỉ việc luôn đi, chỉ là một hiệp hội nát với một công ty quèn thì có gì đáng để ý? Em thấy anh cứ như vậy mãi mệt lắm, ở nhà nghỉ ngơi không phải càng nhẹ nhàng hơn à?" Tinh thần Quan Lãng vốn đang căng như dây đàn, thật sự không có bao nhiêu kiên nhẫn phân tích xem Khương Dao quan tâm đến thứ gì.

Khương Dao vẫn muốn thử giải thích: "Anh không muốn sống nhẹ nhàng, anh đã nỗ lực làm việc tám năm, thận trọng đi từng bước, anh không muốn mọi công sức của mình uổng phí chỉ vì những lời cáo buộc vô căn cứ..."

Quan Lãng đứng lên, hai tay chống vào tay vịn ghế Khương Dao đang ngồi, cúi đầu nhìn anh.

"Khương Dao, em đang có một đống chuyện nan giải phải xử lý, ba tiếng nữa lại phải về tập đoàn mở họp. Em thật sự không có thời gian nghe anh kể chuyện, nói ngắn gọn đi, rốt cuộc anh muốn gì nào?"

"Anh chưa bao giờ nói những lời này với ai khác, bởi vì đó là em nên anh mới nói! Em nói xem anh muốn cái gì đây?" Khương Dao bắt đầu kích động, giọng cũng lớn hơn.

"Em đã nói em có thể giúp anh mà, cho dù anh làm việc gì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai chúng ta. Em tin anh tuyệt đối không phải loại người gian dối trong học thuật."

Sắc mặt Khương Dao dịu đi một chút, Quan Lãng lại không muốn từ bỏ cơ hội thuyết phục hiếm có này.

"Khương Dao, em rất thích được ở cùng anh, em không hy vọng anh ra ngoài đi làm, không muốn anh tăng ca mỗi ngày, càng không muốn mỗi lần mình đi công tác về trong nhà đều lạnh như động băng, hoàn toàn không có cảm giác được về nhà."

"Đó là sự nghiệp của anh, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với anh..."

"Em biết anh không muốn nghỉ, anh có nỗi băn khoăn của anh, nhưng em cũng gặp khó khăn trong công việc đấy thôi. Thế thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ ai làm việc nấy mãi à? Tại sao em phải đi công tác liên miên, anh có biết không? Lúc em bận đến mức không có nổi thời gian ăn cơm, anh có biết không? Anh không biết gì hết, anh chỉ để ý đến mỗi cái chứng chỉ và sự nghiệp của anh thôi."

Khương Dao nắm chặt tay, thân thể hơi run lên: "Xin lỗi, công việc của em... đúng là anh không hiểu, chẳng giúp ích gì cho em được. Nhưng lúc nào em cũng có thể tâm sự mọi điều với anh, anh nghĩ ít nhất chúng ta có thể khuyên nhủ lẫn nhau..."

Khuyên nhủ lẫn nhau? Hắn sắp biến thành con chó cho tư bản rồi, làm gì còn tâm tình mà ngồi đây khuyên nhủ lẫn nhau?

Mệt mỏi tích tụ nhiều ngày liên tục khiến Quan Lãng không khống chế nổi cảm xúc tiêu cực trong lòng. Hắn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ đã buột miệng nói: "Anh đang chờ mong cái gì hả Khương Dao? Anh chờ em phân ưu giải nạn cho anh à? Từ lúc mới kết hôn anh đã phải biết em không có thời gian mỗi ngày dính lấy anh, quay xung quanh anh rồi chứ."

Khương Dao nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy trong bóng đêm, anh đang cố hết sức khống chế cảm xúc của chính mình.

Không ai nói thêm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, hai người cãi nhau một trận đúng nghĩa.

Tuy giờ phút này bọn họ tưởng chừng như ở rất gần, nhưng suy nghĩ trong lòng, trải nghiệm sống lại hoàn toàn khác xa.

Một người đang ở giai đoạn khởi bước sự nghiệp, từ nhỏ đã là con cưng của trời, gặp khó khăn phải cắn răng gánh vác và đối mặt đã là cực hạn mà hắn làm được.

Một người khác đang ở giai đoạn vàng sự nghiệp, từ lúc bước chân vào nghề đã cẩn trọng nhiều năm, hiện giờ là bước ngoặt quan trọng để thu hoạch thành tựu.

Quan Lãng đang rất cần sự đồng hành và ủng hộ từ bạn đời, đồng thời hắn lại không có quá nhiều sức lực để thấu hiểu hay an ủi tinh thần đối phương.

Mà điều Khương Dao cần nhất chính là sự an ủi và thấu hiểu chín chắn từ người bạn đời của mình.

Bị thiếu hụt tình cảm từ nhỏ nên Quan Lãng không thể biểu đạt chính xác nhu cầu, càng không thể lý giải nhu cầu của Khương Dao. Mà Khương Dao chịu đả kích quá bất ngờ cùng không thể toàn tâm toàn ý ủng hộ Quan Lãng như ngày thường.

Ngay tại thời điểm này, những thất bại trong sự nghiệp đã giáng một đòn mạnh xuống đầu cả hai. Bọn họ nhìn như có giao thoa, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại càng lúc càng bị kéo ra xa.

Bọn họ không giống những cặp đôi yêu nhau nhiều năm rồi kết hôn, không có đủ thời gian để thăm dò nguyên tắc và ranh giới của đối phương, cũng không cho đối phương được thứ họ mong muốn nhất vào đúng thời điểm nhất.

Trong quá trình vốn nên tìm hiểu lẫn nhau này, điều tệ nhất chính là Quan Lãng hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương hẹn hò, ngay từ đầu hắn lại có được tình yêu và sự chân thành cực kỳ hào phóng của Khương Dao mà không phải trả giá bất cứ thứ gì, cho nên cũng không hiểu được hai chữ "thông cảm" viết như thế nào.

Kết hôn nửa năm, rất nhiều chi tiết bị bỏ qua giờ phút này đều hiện rõ mồn một, lòng nhiệt tình của Khương Dao chỉ đổi lại sự vô tâm và những lời đầy tổn thương của Quan Lãng.

Rõ ràng chỉ mấy tiếng trước bọn họ còn quấn quýt không rời một giây, vậy mà bây giờ lại đối chọi gay gắt với nhau.

"Cho nên anh chỉ xứng đáng quay xung quanh em thôi sao?" Khương Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào Quan Lãng, mặt không biểu cảm, đáy mắt như có thứ gì vừa giật mạnh.

Ngữ khí bình tĩnh của anh khiến Quan Lãng đột nhiên thấy hoảng hốt. Hắn nhận ra lời mình nói hơi quá đáng nên duỗi tay muốn nắm tay Khương Dao, dịu giọng lại: "Em... em chỉ hy vọng anh ở bên cạnh em nhiều một chút."

Ánh sáng trong mắt Khương Dao dần lụi tắt, anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út Quan Lãng một hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: "Thôi bỏ đi."

Đây là một cuộc tâm sự không có kết quả. Anh đã đưa ra một quyết định không phù hợp vào một thời điểm không đúng đắn, cái giá phải trả là niềm tin lung lay giữa cả hai bên.

Lần đầu tiên Khương Dao thật sự nghiêm túc suy nghĩ lại, có phải anh đã quyết định kết hôn với Quan Lãng quá vội vàng rồi không? Liệu hai con người có khác biệt lớn về tư tưởng lẫn địa vị xã hội có thể vun đắp nên một cuộc hôn nhân viên mãn không?



Lời tác giả:

Quan Lãng: Tại sao không cho tôi hẹn hò thêm mấy lần ở thời đại học hả!

Tác giả: Bởi vì nam đức là của hồi môn xịn nhất của con rồi đó con trai ( mỉm cười.jpg)

Tôi chạy trước đây, mọi người muốn mắng cứ nhào vô mắng Quan Lãng là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.