Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi

Chương 29




Trong thời gian mang thai, triệu chứng nôn nghén của Triệu Tân không những chẳng tốt lên thêm chút nào mà còn càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì cũng không ăn được liền trong nửa tháng ngắn ngủi người cũng gầy đi một vòng.

Không chỉ có như thế, lúc này bệnh trạng Tiểu Tần đã biểu hiện ra ngoài. Đối Triệu Tân mà nói không thể không nghi ngờ là họa vô đơn chí.

Bởi vì Hiên Viên Hàn không thể nào mỗi ngày đều bồi bên người Triệu Tân, mà Triệu Tân lại ngại vu mặt mũi có chết cũng không muốn về ‘ nhà mẹ đẻ ’, chỉ có khổ cho Hiên Viên Hàn mỗi ngày đều phải đi đi về về giữa bệnh viện và nhà. Cứ như thế, cả sức khoẻ lẫn thể trọng của hai người cũng giảm xuống theo.

“Vì sao lại là cháo? Lão tử không ăn đâu, ngày nào cũng ăn cháo, ta có còn sống nổi nữa hay không?” Triệu Tân giận dỗi gạt muỗng ra, bắt đầu giở chứng. ( thực sự ta không biết điền từ nào vào chỗ này cả, chỉ có từ này thui. Có nàng nào có gợi ý gì hay không nói ta với)

“Vậy ngươi muốn ăn món gì?” Bất đắc dĩ, Hiên Viên Hàn không thể làm gì khác hơn là đành phải hỏi Triệu Tân lần thứ hai, dù sao hắn đã thuyết phục cả tiếng rồi, mà Triệu Tân chẳng chịu ăn chút cháo nào cả.

“Ta còn muốn ăn cái gì nữa? Bây giờ cái gì cũng không ăn được, ngươi nói ta muốn ăn cái gì nữa hả?” Triệu Tân đã hoàn toàn phát tác bệnh trạng ‘dựng phu’, nói sao cũng không thuyết phục được, Hiên Viên Hàn chỉ có thể thở dài, mà đều không phải do tức giận, mà là thấy Triệu Tân như vậy trong lòng càng yêu thương nhiều hơn.

“Ta muốn ăn lẩu.” Sờ sờ dạ dày có chút đói, Triệu Tân đột nhiên ra đã lâu hắn không ăn lẩu.

“Thế nhưng bây giờ mới nói ta sợ là không kịp, ngươi đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn. Nghe nói ở phụ cận mới mở một  lẩu ***.” Dụ dỗ Triệu Tân ra ngoài ăn, nhân tiện dẫn hắn đi giải sầu luôn, cứ ở trong nhà suốt như vậy Triệu Tân sao chịu nổi.

“Được, vậy ngươi chờ ta một chút.” Triệu Tân dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng ngủ, lấy một bộ quần áo mà thường ngày y thích nhất ra thay, y cũng muốn nhân dịp này thay đổi tâm tình một chút.

“A ──, Hiên Viên Hàn, quần ta không thể cài nút quần. Ngươi nhanh lên một chút mau lại đây.” Không thèm nghĩ vì sao hắn không thể cài nút quần nữa, chỉ nghĩ muốn giải quyết vấn đề là phải tìm Hiên Viên Hàn, ngay cả bản thân Triệu Tân cũng chưa  phát hiện ra, trong lúc mang thai hắn càng ngày càng ỷ lại Hiên Viên Hàn.

“A, không có sao đâu, chắc là do ngươi đã mang thai hơn hai tháng rồi, cho nên bụng sẽ to hơn, bây giờ cứ cài nịt vào đã, lát nữa ăn cơm xong ta cùng ngươi đi mua quần áo có được không?”

“Đành vậy thôi chớ sao giờ.” Không thể nào lại phát giận lên nam nhân nữa, nghĩ đến thái độ Hiên Viên Hàn mấy ngày nay đối với mình, Triệu Tân cũng cảm thấy xấu hổ mỗi khi hắn la hét, tuy rằng là nam nhân mang thai, nhưng người mà thay đổi nhiều nhất chính là hắn.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn.” Khó có được lý do chính đáng kéo tay Hiên Viên Hàn, Triệu Tân quyết tâm sẽ cải thiện tâm tình.

“Hảo” tuy rằng động tác này đối người khác là vô cùng bình thường, thế nhưng lại làm cho Hiên Viên thất vọng đau khổ cuối cùng cũng khai hoa, xem ra Triệu Tân cuối cùng cũng bắt đầu tiếp nhận hắn rồi. Nghĩ đến việc nửa đời sau hắn sẽ được sống chung với người mà hắn yêu thương nhất, trong lòng nam nhân vô cùng cảm động.

Do tâm tình Triệu Tân có chút tốt lên, mọi việc cũng rất hoà hảo. Da Triệu Tân có chút xanh xao nên hắn bị Hiên Viên Hàn ép đi vài vòng trong công viên tiểu khu, để tránh khỏi chăm quá hoá bệnh.

“A hàn, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Dạo này ngươi có khỏe không?” Triệu Yến nhìn lão tình nhân vẫn suất như trước, nhịn không được đành chào hỏi.

“Ta khoẻ. Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Để ta giới thiệu, đây là Triệu Tân – bạn của ta, Tân Tân, đây là nữ bằng hữu trước đây của ta Triệu Yến.” Không phải là hắn muốn giấu diếm quan hệ của hai người trước đây, mà Hiên Viên Hàn chỉ không muốn sau này trong lòngTriệu Tân ngực sẽ bất an.

“Nga. Ta biết rồi.” Tâm tình trong nháy mắt lại trở nên cực kỳ bất hảo, bởi vì đối phương khi lớn lên giống như mỹ nhân Ba Bỉ Oa Oa.

“Triệu Yến, xin lỗi, bọn ta có việc nên phải đi trước đây. Khi nào rảnh liên lạc với nhau nhé.” Hiên Viên Hàn không ngờ rằng chỉ với một câu nói đó, đã làm Triệu Tân vô cùng bất mãn, xem ra tay mình hắn cũng muốn buông ra rồi!

Tuy rằng có thể cùng Hiên Viên Hàn mà nói chuyện nhiều hơn vài câu, nhưng thấy trong mắt hai người căn bản mình không tồn tại, Triệu Yến thức thời liền ly khai.

“Ta muốn về nhà.”

“Tân Tân, không phải ngươi nói là muốn đi mua quần áo sao? Sao lại tự nhiên muốn về nhà vậy?” Biết đứa nhỏ trong người Triệu Tân có dấu hiệu khoẻ mạnh. Hiên Viên Hàn mong dạo phố sẽ khiến cho tâm tình hắn tốt lên một chút.

“Không muốn, ta muốn về nhà. Bởi vì ta muốn làm tình với ngươi, y phục ngày mai mua cũng được, không phải ngày mai ngươi nghỉ sao.”

“Ngươi. . . Ngươi. . .” Hiên Viên Hàn không ngờ rằng Triệu Tân lại cứng đầu như vậy, hắn bị dọa đến độ nói không ra lời. Xem ra tâm tình người mang thai tâm tình rất không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.