Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 3: Báo danh





Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Mấy trường học ở thành phố nhỏ phương Nam này đều có thiết bị đơn sơ, lớp thể dục không có nhiều nội dung như sau này. Chuông vào học reo, giáo viên cho học sinh chạy quanh sân thể dục vài vòng rồi hoạt động tự do.
Khi uỷ viên thể dục cùng mấy bạn nam đi lấy dụng cụ như dây nhảy hay bóng rổ thì Khương Hành cùng mấy bạn nữ mới chậm rì rì chạy xong bốn vòng. Cả đám đứng một chỗ nói chuyện phiếm về trận bóng rổ tháng sau.
"Nghe nói năm nay tổ chức lớn lắm, có cả lãnh đạo tỉnh đến xem. Lúc đó kiểu gì cũng đấu ở sân vận động trong nội thành với cao trung khác. Nếu thắng thì chúng ta đại diện tỉnh đi thi đó."
"Sự kiện này hẳn là không tới lượt trường chúng ta đâu. Tam Trung hay Thất Trung thì còn có hy vọng."
"Chưa chắc mà. Lớp ta có mấy bạn nam giỏi thể dục lắm."
"Giỏi thì có ích gì, cậu nghĩ chủ nhiệm lớp sẽ cho họ tham gia thi đấu chắc......"
Khương Hành nhớ hình như là có một trận thi đấu như vậy. Tạ Sầm cùng học sinh Tam Trung thi đấu với trường khác ở sân vận động, đạt được hạng nhất. Nhưng mà sách viết chủ yếu là "Khương Hành" gặp Tạ Sầm cùng hoa khôi hôn nhau trong một góc nào đó. Rồi "Khương Hành" nổi cáu với Tạ Sầm, Tạ Sầm lại cố ý chọc giận cô.
Tuy là do hoa khôi chủ động, cậu ta không đáp lại nhưng cậu ta cũng không vô tội. Thế là gia tăng mâu thuẫn.
......
Hôm nay Khương Hành trực nhật, tiết thể dục còn chưa tan nhưng cô đã cùng đồng bọn chuồn êm về lớp quét rác. Nhưng vẫn chậm chút, chuông tan học vang lên, chờ trường học yên tĩnh lại mới đóng cửa.
Khương Hành cùng những người khác tách ra, đi cổng sau trường, cô lo Tạ Sầm lại đến.
Nhưng có vẻ Tạ Sầm đã đoán được hướng đi của cô. Hiện tại cậu ta đang chờ cô ở cổng sau. Vừa ra khỏi cửa đã bị người ta lôi lôi kéo kéo.
"......"
Không có bất ngờ xảy ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt ngông cuồng.
Nam sinh không kiên nhẫn nhìn cô một cái: "Sao giờ mới ra? Tớ còn tưởng cậu về rồi."
Khương Hành rụt tay lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại tới đây? Hôm nay tớ phải trực nhật."
Tạ Sầm nghe xong liền không vui, cau mày: "Cậu không muốn thấy tớ?"
Ngữ khí lạnh đi mấy chục độ.
Cậu ta sợ không đợi được cô nên đã chuẩn bị cả hai phía. Cổng trước cũng có người của cậu ta, đã đợi cả một tiếng. Cũng không biết có phải ảo giác của cậu ta hay không, hình như Khương Hành sau khi chuyển trường đối xử với cậu ta rất lạnh nhạt, có cảm giác không nắm giữ được. Bây giờ nghe xong lời này, trong lòng vô cớ phát giận.
Khương Hành cúi đầu đá chân, hé miệng giảo biện: "Không, thấy lạ thôi. Tớ còn tưởng cậu đi chơi bóng, nghe nói hiện tại đang tổ chức bóng rổ gì mà."
Tạ Sầm vừa nghe được lời này, sắc mặt hoà hoãn hơn trong nháy mắt. Cậu ta còn tưởng mình nghĩ nhiều, chậm rãi nói: "Ừ, đúng là có thi đấu nên gần đây chỉ sợ không thể đến tìm cậu được."
Không đợi Khương Hành vui vẻ, lại nói tiếp: "Hôm nay theo tớ đi tập bóng. Tớ nghe nói nữ sinh lớp cậu cũng phải tham gia, tớ dạy cậu mấy chiêu trước. Đi thôi."
Nói xong liền kéo Khương Hành đi.
Khương Hành không muốn đi với cậu ta, thủ đoạn lươn lẹo: "Tớ không muốn đi, còn nhiều bài tập chưa làm lắm"
"Không sao, tớ bảo người khác giúp cậu làm."
"Không được, giáo viên sẽ phát hiện. Tớ muốn tự làm, cậu buông tớ ra......"
Khi đang giãy giụa, một người từ cổng sau đột nhiên đi ra.
Vẫn là người quen, Cố Tu Hạc.
Người này quay đầu nhìn thoáng qua bên này, biểu cảm lạnh nhạt, giống như không quen không biết gì.
Tạ Sầm cũng thấy hắn, nhíu mày hung tợn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cút."
Ngữ khí không tốt.
Khương Hành không biết nên dùng biểu cảm gì cho đúng, vặn tay, nhỏ giọng nói: "Tớ không muốn đi. Hôm nay mẹ tớ về nhà."
"Không sao, 6 rưỡi tớ sẽ đưa cậu về. Ngoan nào, tớ dạy cậu chơi bóng, kẻo cậu yếu như gà, đến lúc đó ăn đủ đấy."
"Tớ không cần"
Khương Hành bị cậu ta tóm đi vài bước, trong lòng bực bội. Cô cũng không màng đau đớn mà tàn nhẫn rút tay ra. Còn đẩy Tạ Sầm một cái bất ngờ.
Tạ Sầm không phản ứng kịp, lảo đảo hai bước về phía trước rồi dừng lại, mặt biến sắc. Cậu ta bỗng xoay người nhìn cô, thần sắc có chút khó coi, cắn răng nói: "Khương Hành, cậu thay đổi."
Khương Hành cũng nổi giận, quay đầu không nhìn cậu ta. Cố Tu Hạc đã biến mất ở ngõ nhỏ, nghĩ vừa rồi bị hắn nhìn thấy, trong lòng liền thở dài, khẩu khí cũng không tốt: "Đúng vậy, tớ thay đổi rồi. Đến bây giờ cậu mới phát hiện sao?"
Thấy cậu ta còn muốn bắt lấy tay cô, Khương Hành không nghĩ nhiều, đột nhiên ngồi xổm xuống "soạt" một cái, kéo quần cậu ta rồi bỏ chạy.
Có khả năng lát nữa phải đi chơi bóng, Tạ Sầm mặc một cái quần thể thao rộng thùng thình.
Động tác quá nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Khương Hành chạy về phía trước, phía sau còn truyền đến tiếng Tạ Sầm mắng: "Mẹ k——"
Chạy vù về phía trước, lúc quẹo ngõ không chú ý mà đụng phải một người. Khương Hành ngẩng đầu lại nhìn thấy người đã rời đi từ lúc nào - Cố Tu Hạc, cũng không kịp nghĩ nhiều, chui qua người hắn, chạy.
Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm. Sau đó như thể không có chuyện gì mà tiếp tục quay lại.
Tạ Sầm còn chưa đi, đen mặt kéo quần lên. Vốn định đuổi theo Khương Hành thì thấy Cố Tu Hạc liền không nhúc nhích nữa, ánh mắt hung ác nham hiểm. Sau khi Cố Tu Hạc đến gần thì đột nhiên buông lời tàn nhẫn: "Hôm nay nhìn thấy gì thì tốt nhất câm miệng cho tao. Nếu nghe được câu nào bên ngoài, lão tử tuyệt đối không bỏ qua cho mày."
Chuyện bị tụt quần vừa rồi cũng chỉ là chuyện của cậu ta cùng Khương Hành.
Cố Tu Hạc không nói chuyện, lập tức đi qua cậu ta.
Tạ Sầm thấy vậy, tức giận trên mặt liền gia tăng. Cậu ta duỗi tay túm lấy cổ áo Cố Tu Hạc xả giận, hung tợn nói: "Lão tử nói chuyện với mày, có nghe hay không?"
Cố Tu Hạc mặt vô cảm nhìn cậu ta một cái, sau đó rũ mắt, bình tĩnh nói: "Cái gì cũng không thấy. Giáo viên có việc tìm tôi."
Câu trước nói với cậu ta, câu sau là giải thích nguyên nhân quay lại.
Dáng vẻ không liên quan đến mình.
Tạ Sầm híp mắt đánh giá Cố Tu Hạc, tự nhiên nghĩ người này trong mắt giáo viên chính là học sinh ngoan. Đôi mắt đảo qua khuôn mặt trắng nõn của Cố Tu Hạc, cong môi, ghét bỏ nói: "Mày cũng không có gan đó."
Sau khi buông cổ áo còn đẩy hắn một cái. Đi được vài bước, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà quay đầu, nói với Cố Tu Hạc đang đi đến cổng trường: "Khương Hành là bạn gái tao, về sau nhìn thấy cô ấy thì đi đường vòng đi."
Nói xong còn cong môi, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, lại cảm thấy hình như mình hiện tại còn hơi thần kinh. Sao nhìn thấy một nam sinh liền phải cảnh giác, Khương Hành sao có thể thích loại tiểu bạch kiểm này được?
Cố Tu Hạc không nhúc nhích đứng bên cửa sắt, nhấp miệng, con ngươi bình tĩnh tối sầm.
Khương Hành sợ Tạ Sầm lại tới, ngày hôm sau không đi học sớm nữa, 7 giờ 50 mới mò đến trường.
Giờ cô trốn được ngày nào hay ngày nấy.
Hôm nay Cố Tu Hạc mặc một cây trắng, sơ mi trắng cùng quần vận động trắng. Làn da vốn trắng như tuyết, còn trang bị thêm khuôn mặt thanh lãnh khiến cả người như không dính khói lửa phàm tục, sạch sẽ trong sáng. Lúc Khương Hành vào cửa còn có chút sửng sốt.
Sau khi ngồi vào chỗ, cô quay đầu nhìn hắn vài cái. Nam sinh như phát hiện, nghiêng đầu nhìn lại. Khương Hành nhịn không được hỏi: "Tan học hôm qua có phải cậu muốn đi cứu tớ hay không?"
Sau khi cô ngồi trên xe buýt mới phản ứng được, người này rõ ràng đã đi rồi, như thế nào lại quay lại nhỉ.
Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi, hiếm lắm mới giải thích một câu: "Không, tôi chợt nhớ để quên đồ."
Khương Hành cười: "Bình thường cậu đều không phản ứng tớ, sao hôm nay lại giải thích thế?"
Cố Tu Hạc không nói lời nào, môi khẽ giật.
Khương Hành nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười trên mặt tươi roi rói.
Tầm mắt Cố Tu Hạc phóng ra lùm cây ngoài cửa sổ. Cửa sổ vốn đóng, mặt thuỷ tinh chiếu ra hai khuôn mặt, vì góc nhìn mà hai người như đang dán bên cạnh nhau.
Hắn lại không giải thích nhiều.
Ngày hôm qua quay lại là do quên lấy đồ thật.
......
Tiết ba buổi sáng, uỷ viên thể dục lại đây báo danh cho Khương Hành. Giống tiết hôm qua, nữ sinh trong lớp cũng đều tham gia.
Ban hai có chín nữ sinh, hai người khá béo, còn có hai người khá lùn. Trừ năm người ra sân, những người khác đều đứng sau dự bị.
Giọng nói của uỷ viên dục còn toát vẻ may mắn: "May quá có học sinh chuyển trường, nếu không sẽ không đủ người mất. Cũng không trông cậy các cậu ghi điểm đâu, cứ bừa ra sân là được rồi."
Khương Hành chỉ muốn làm một tiểu tiên nữ an tĩnh, không muốn tham gia loại vận động bạo lực này, do dự mở miệng: "800m tớ chạy còn không nổi, cơ thể từ nhỏ vốn yếu ớt......"
Nói xong còn làm bộ làm tịch nhẹ ho khan hai tiếng.
Uỷ viên thể dục đau đầu, tiếp tục ôn tồn khuyên bảo. Bút trong tay Cố Tu Hạc ngồi bên cạnh dừng lại một chút, hắn nhớ tới sự việc chiều hôm qua.
Hắn phát hiện chuyện từ miệng cô gái này đúng là muôn hình vạn trạng.
Cuối cùng Khương Hành vẫn tham gia vì nghe nói Mục Cảnh Sơ cũng báo danh.
Cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt.
Thời gian không còn nhiều, đầu tháng sau chính là thi đấu bóng rổ nên trong ngày báo danh, giữa trưa liền tập luyện, khoảng 12 giờ hơn một chút.
Khương Hành cơm nước xong liền đến sân thể dục tập.
Mấy nữ sinh một chút căn bản bóng rổ cũng không có, bóng ôm không xong. Tập xong tay như sắp rụng ra khỏi cơ thể.
Chia tay bạn học ở sân thể dục, vài nữ sinh về ký túc xá ngủ, có người về phòng trọ bên ngoài nghỉ ngơi. Chỉ có Khương Hành về lớp, quả nhiên nhìn thấy Cố Tu Hạc cũng ở đấy, vùi đầu làm đề.
Nghe tiếng cô trở về cũng không ngẩng đầu.
Khương Hành ngồi vào chỗ, cũng không e ngại lấy chân đá đá hắn. Hiện giờ hai tay cô đều nâng không nổi.
Ngước mắt nhìn hắn, bày ra phong thái đại gia bĩu môi: "Tớ muốn uống nước."
Ý bảo hắn vặn nắp của bình nước trên bàn giúp.
Cố Tu Hạc lười nhìn cô, lập tức xoay đầu làm bộ không nghe thấy.
Khương Hành tức giận đá hắn một cái: "Cậu có thể đối xử với tớ tốt hơn một chút hay không? Tớ đang tặng cậu vinh dự này đó."
"Không hiếm lạ."
Nam sinh mặt vô cảm đáp.
Khương Hành bị nghẹn nói không nên lời, thở phì phò: "Không uống nữa."
Nói xong ghé lên bàn giận dỗi.
Hận số mình đen đủi.
Cố Tu Hạc cúi đầu viết một lát, không nghe được giọng nói từ bên cạnh nữa. Tự nhiên đề cũng không viết nổi, trầm mặc một chút, cuối cùng lấy bình nước hồng nhạt của Khương Hành trên bàn, vặn nắp nhìn về phía bên cạnh.
Thấy cô nhắm mắt lại, khoé môi hơi động, sau đó do dự giơ tay chọc hai cái lên tay cô.
Khương Hành vặn vẹo cơ thể, cáu kỉnh không uống.
Hiện tại cô đang rất cáu đấy nhé.
Nào biết đối phương không thèm để ý bộ dáng này của cô, lập tức vặn lại nắp bình, còn nghe "Pi" một tiếng, có thể cảm nhận được hắn vặn chặt như thế nào.
Sau đó đẩy về chỗ cũ.
"......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.