Nên Diệp Già Lam mới cảm thấy không đúng.
Nhưng trong chốc lát cô lại không nghĩ ra được có vấn đề chỗ nào, nên trực tiếp hỏi đương sự.
Vừa hỏi xong, sự khác nhau giữa công việc và nghỉ ngơi lập tức lộ ra.
Tin nhắn của người nọ đến cực nhanh: 【 tâm trạng gì không tốt? 】
【 không phải anh cắt vào tay sao? 】
【 Ừ. 】
Cách hai giây, Đường Ngộ lại bỏ thêm một câu: 【 bình thường. 】
Tay của bác sĩ khoa ngoại chỗ nào cũng có sẹo, tính ra anh còn là ngoại lệ trong ngoại lệ, ngón tay đến bây giờ vẫn đều sạch sẽ.
Vết sẹo chỉ có một cái, dài nửa tấc, là do lần bị đắm tàu bị lá sắt cứa vào.
Anh là đàn ông nên tất nhiên cũng chả đi trị sẹo làm gì.
Huống chi vết sẹo này lại có nguyên nhân đặc biệt.
Mỗi lần nhìn thấy, anh lại có thể nhớ tới Dư Oánh.
Sau đó, anh sẽ nhớ tới Diệp Già Lam.
Nên anh thường xuyên nhìn vết sẹo giữa lòng bàn tay kia đến mức xuất thần, người khác nhìn cũng chỉ cho là anh tự luyến, ban đầu vốn còn có người muốn cười nhạo, kết quả cúi đầu nhìn tay anh, lời nói trào phúng lại thu về.
Đường Ngộ không phải không gặp tình huống ấy, nhưng trước nay anh chả bao giờ giải thích cả.
Lười giải thích, cũng không có cách nào giải thích.
Sau thì do chương trình học nhiều, việc học quá nặng, lại sau nữa vào bệnh viện làm việc, thời gian riêng tư càng ngày càng ít, anh cũng không thể chú ý tới vết sẹo quá.
Nhìn thấy thì nhớ ra.
Không nhìn thấy thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giống như với Diệp Già Lam.
Không cần cố ý nghĩ đến, nhưng đã khắc ghi nơi đáy lòng mềm mại nhất của anh rồi.
Vết sẹo này, Diệp Già Lam biết.
Nên lúc Đường Ngộ nói “Bình thường”, cái cô nghĩ đến đầu tiên là nói vết sẹo kia.
Diệp Già Lam gõ chữ rồi lại xóa, xóa lại gõ, sau khi lặp lại vài lần, cô lại gõ từng chữ từng chữ:【Hôm qua có phải anh tới đại học chính pháp không? 】
Vì vừa rồi cô mới đột nhiên nhớ ra, hôm qua là sinh nhật Dư Oánh.
Đường Ngộ hiện tại khác với lúc trước, sau khi có lại đoạn ký ức kia, hơn nữa lại ở trong nước, nói không chừng anh thật sự tới đại học chính pháp rồi.
Quả nhiên, người nọ rep một chữ: 【 Ừ. 】
Trùng hợp như vậy.
Diệp Già Lam thăm dò nhắn một câu: 【 hôm qua tôi cũng đi. 】
【 anh biết. 】
Chữ Diệp Già Lam đã gõ lại phải xóa sạch.
Cô cảm thấy hôm nay nói với Đường Ngộ cũng đủ nhiều rồi, không phù hợp với quan hệ ái muội lại cứng đờ của bọn họ bây giờ, mới vừa buông di động chuẩn bị làm việc lại nhận được tin nhắn: 【 không phải hỏi hôm qua vì sao tâm trạng của anh không tốt sao? 】
Ngón tay Diệp Già Lam run lên, còn chưa nghĩ ra phải rep lại sao cho ổn đã thấy anh đáp luôn: 【 Vì thấy em lên xe của một gã đàn ông khác】
Những lời này vô cùng đơn giản, đến dấu chấm câu thể hiện cảm xúc anh cũng chả cho vào, nhưng Diệp Già Lam lại cảm nhận rõ cảm giác buồn bực bên trong của anh.
Diệp Già Lam không rep.
Cô xoa xoa mắt, sau đó mở bệnh án ra xem.
Tâm trạng không yên, mí mắt phải nháy lên.
Vừa xem xong bệnh án của bệnh nhân thứ nhất, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Hứa Luyến thở hổn hển, “Loan Loan, bệnh nhân 307 tỉnh rồi, còn đập nát bình hoa đầu giường muốn lấy mảnh sứ cắt cổ tay……”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Già Lam đã giật mình, không cầm di động, bút cũng quên buông, nhấc chân chạy ra khỏi văn phòng, đến thẳng khu nội trú.
Hứa Luyến không đuổi kịp cô, đến thang máy cũng đến chậm một bước.
Cô nàng đối diện với cửa thang máy đóng chặt thở dài, vừa rồi lúc Diệp Già Lam đi ra, cô nàng nhìn thấy di động trên bàn của cô có một tin nhắn.
Vẫn là của bác sĩ Đường, phía trên viết một câu: 【 Lúc ấy anh đã nghĩ, rốt cuộc hai người sẽ làm gì trên xe. 】
Vị dấm quá nặng.
Hứa Luyến không nhịn xuống lại thở dài, lúc cửa thang máy lại mở ra, cô nàng không vào.
Một bệnh nhân thôi mà, cô nàng tin Diệp Già Lam có thể xử lý tốt.
-
Diệp Già Lam cũng cảm thấy bản thân có thể xử lý tốt, nhưng đó là trước khi vào phòng 307.
Sau khi tới phòng 307 rồi, cửa phòng mới mở ra, mùi máu tươi lẫn với mùi thuốc sát trùng và cồn hòa vào nhau ập tới trước mặt, Diệp Già Lam không tự giác nhíu nhíu mày.
Cô không bịt mũi, lúc đi vào thuận đường giữ cửa rồi đóng lại.
Vừa rồi hẳn là xảy ra động tĩnh không nhỏ, hành lang ngoài cửa phòng bệnh còn có bệnh nhân tụ lại vây xem, lúc này còn có người bò lên cửa kính trên cửa mấy chục centimet để nhòm vào.
Diệp Già Lam dứt khoát kéo mành lên.
Trong phòng bệnh, dường như cũng lập tức thanh tịnh.
Bệnh nhân giường bệnh kế bên vừa được điều tới phòng khác, bên trong chỉ còn bệnh nhân kia cùng ba y tá.
Trong đó có một y tá đang ở quét lại những mảnh vỡ trên mặt đất, cái bình hoa vỡ nát nằm trên mặt đất, vệt nước hất đầy đất, y tá ngẩng đầu nhìn cô, lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Bác sĩ Diệp……”
Bệnh nhân vừa rồi có xuống giường nên lúc này bàn chân đã có vết máu loang lổ, hai y tá khác vừa rửa sạch chân cho dì ấy vừa thở dài: “Mấy ngày nay lúc tỉnh táo còn nhiều hơn lúc trước nhiều……”
Một y tá khác nói tiếp: “Còn không bằng không tỉnh táo cho xong!”
Cũng không phải là còn không bằng không tỉnh táo sao.
Lúc không tỉnh táo nhiều nhất cũng chỉ cho mình là một phu nhân nhà giàu, có đứa con gái xinh đẹp hiếu thuận, trong nhà siêu xe mấy trăm chiếc, thậm chí dì ấy còn chưa từng phải vào bếp.
Trong hiện thực lại túng thiếu, dì ta tự tạo cho mình một thế giới tinh thần hài hòa tốt đẹp.
Diệp Già Lam đi qua vài bước đá cái thùng rác đến bên chân y tá, “Dùng Promethazine?”
“Vâng, tiêm một liều.”
Diệp Già Lam rốt cuộc nghiêm túc liếc nhìn dì ta một cái.
Đây là một phụ nữ trung niên bình thường, hiện tại bộ dạng an tĩnh chả khác gì người bình thường cả, chỉ có ánh mắt hơi chút dại ra.
So sánh với trước kia, lúc dì ta phát bệnh tinh thần mới càng sảng khoái.
Diệp Già Lam chớp chớp mắt, “Gọi người nhà chưa?”
“Mới vừa gọi điện thoại, không ai nhận ra.”
“Dùng điện thoại nào gọi?”
“Bệnh viện ạ.”
Diệp Già Lam sờ sờ túi mấy lần vẫn không thấy di động của mình, chỉ có thể đưa tay về phía mấy cô y tá, “Cô cho chị mượn di động một chút được không?”
Lập tức có một y tá đưa di động qua.
Bệnh án bên cạnh giường bệnh có ghi cách liên lạc với người nhà bệnh nhân, Diệp Già Lam ghé sát vào, ấn số điện thoại rồi gọi đi.
Sau khi gọi, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, đã có người bên kia tiếp nghe: “Alo, ai đó?”
“Tôi là Tào Kim Mai, bác sĩ.”
Mới vừa nói xong, đầu kia lập tức trầm mặc.
“Anh là con trai của dì đúng không?”
Đầu kia ấp úng, không trả lời thẳng vấn đề này.
“Hôm nay trạng thái của dì không tốt lắm, anh có thể tới bệnh viện gặp dì một chút không?”
“Tôi……”
Giọng nam còn đang do dự, bên kia đã có giọng nữ sắc nhọn xuyên tới, to đến mức y tá bên cạnh cô cũng nghe rõ rành mạch: “Anh cái gì mà anh? Anh thật sự muốn đến bệnh viện gặp bà già đó ú? Cái đồ kia là lão bất tử, chết ở bệnh viện không phải càng tốt sao!”
Mấy y tá đều ngơ ngẩn.
Y tá quét dọn mảnh sứ còn làm rơi cả cây chổi, chỉ còn Diệp Già Lam bình tĩnh.
Hiện tại cô bình tĩnh, không phải vì chuyện này ít ảnh hưởng tới cô, mà thật sự là vì, trước đó cô đã nghĩ tới kết quả này.
Bệnh nhân bị tâm thần, nếu không phải là bẩm sinh, thì cơ bản đều là vì đã từng trải qua chuyện gì đó khiến cho người ta không thể chấp nhận nổi.
Mà bệnh trạng của dì này, từ lúc bắt đầu đã ảo tưởng gia tài bạc triệu, con gái song toàn lại có ông chồng nâng niu trong lòng bàn tay.
Hiện thực thì sao?
Nhà dì ta chỉ có bốn vách tường, chồng là dân cờ bạc chuyên bạo hành vợ, con cái cũng vô công rỗi nghề.
Hoàn toàn tương phản với thế giới dì ta ảo tưởng ra.
Diệp Già Lam đoán được cũng không hề vui vẻ gì, cô chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, đến mức giọng cô lạnh xuống: “Tôi khuyên anh vẫn nên qua đây một chuyến đi, tình trạng của mẹ anh cực kì không tốt, hôm nay còn chưa hết một nửa ngày, bà ấy đã đòi tự sát đến hai lần rồi đấy.”
Nói xong không đợi đối phương mở miệng, Diệp Già Lam đã cúp điện thoại.
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt của dì kia tựa hồ càng dại ra.
Diệp Già Lam càng thêm đau đầu, cô nhìn quanh phòng một vòng, sau khi thu lại hết các vật có thể gây thương tích rồi, không quên nhắc nhở mấy y tá, “Đừng để dì ấy đợi một mình.”
Sau khi mấy người kia đáp lời, Diệp Già Lam mới đẩy cửa đi ra.
Phòng bệnh lầu 3 cô đều vòng qua một vòng, xác nhận không có vấn đề mới về lại văn phòng của mình.
Hứa Luyến đang tiếp khám bệnh nhân.
Lần này hỏi khám là một cậu bé hơn mười tuổi, mẹ của cậu bé vừa gạt nước mắt vừa kể lại bệnh trạng của con mình: “Hai năm trước nó đặc biệt thích chơi game, thường xuyên đi ra ngoài đến mấy ngày mấy đêm, sau tôi với bố nó nghĩ mua cho nó cái máy tính, biết đâu lại kìm được, không ngờ sau khi mua máy tính, thời gian nó chơi còn nhiều hơn trước kia……”
“Sau ba nó giận quá mới đập máy tính, nó mới đỡ hơn.”
Người đến đây khám sao có thể chỉ đơn giản như thế.
Hứa Luyến ghi chép vài câu, “Sau đó thì sao?”
Diệp Già Lam liếc người hai người ngồi đối diện mình một cái, lại gật đầu với người phụ nữ, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Người phụ nữ kia khóc càng nhiều hơn, “Sau đó qua một thời gian chúng tôi phát hiện, lúc ăn cơm hoặc làm việc gì đó nó thường hay nói mấy câu trong game……”
Bọn họ mới đầu cũng không hiểu, sau lên Baidu mới biết là trong game.
Đây là điển hình chơi game đến si ngốc.
Hứa Luyến kê đơn thuốc đưa cho bà ấy, “Đến phòng thuốc phía trước lấy thuốc, dùng theo đơn này, trong khoảng thời gian này chú ý tình trạng của cậu bé, chú ý kiên nhẫn nói chuyện với cậu ấy một chút, sau đó mỗi tuần tới bệnh viện tái khám một lần.”
Diệp Già Lam lấy di động qua, thay bạn nhấn mạnh hai chữ: “Kiên nhẫn.”
Cô nói xong cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn Đường Ngộ nhắn cho mình: 【 Lúc ấy anh đã nghĩ, rốt cuộc hai người làm gì trên xe.】
Lại xem thời gian nhận tin, bốn mươi phút trước.
Diệp Già Lam sửng sốt một chút.
Người đàn ông bên kia giống như đã đoán chắc thời gian, lại gửi một tin qua: 【 tối qua kết thúc ca mổ, anh ở dưới nhà em, thấy hai người cùng nhau lên lầu. 】
Đường Ngộ hiếm khi nói một lần mà nhiều chữ như thế.
Diệp Già Lam còn chưa kịp cảm khái một chút, lại thấy tin nhắn nhắn lại ngay sau đó: 【 hắn ta ở nhà em 16 phút 47 giây. 】
Tim Diệp Già Lam cứng lại.
【 anh đã suy nghĩ, là ôm hôn hay là làm. 】
Ngón tay Diệp Già Lam hơi run, hô hấp run rẩy, ba chữ gõ nhanh chóng vô cùng: 【 em không có! 】
Sau đó còn chưa đến hai giây, người nọ đã gọi điện thoại qua đây.