Nhậm Doanh Doanh nghe được lời của Lệnh Hồ Xung, trên mặt cũng không có biểu tình gì, mày liễu không có dao động gì, bộ dáng như là nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng có chút mất hứng.
Đông Phương Bất Bại nhấp một ngụm trà xanh, khóe miệng mang theo nét cười thản nhiên, lại khẽ lắc đầu. Nhậm Doanh Doanh đối Lệnh Hồ Xung biểu hiện thực rõ ràng, tuy rằng không thể nói là thích, nhưng cũng làđểý. Có lẽ do tuổi tác còn nhỏ, lịch duyệt (kinh nghiệm) không đủ, loại ái mộ này vốn tưởng rằng được che đậy rất tốt nhưng thực sựđều bị người xem ở trong mắt.
Đông Phương Bất Bại đánh giá Lệnh Hồ Xung, cũng không thể nói rõ là tốt xấu. Thanh danh của Lệnh Hồ Xung trên giang hồ thực vang dội, võ công so với người cùng thế hệ quả là bạt tiêm hảo thủ (cao thủ bậc nhất), làm người cũng xem như là chính phái. Chỉ là không thể không nói, người có tính tình như thế, ngược lại không quá thích hợp để lăn lộn trong giang hồ.
Địch Vân lại không quan tâm nên vẫn không lên lên tiếng, nghe Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Doanh Doanh trò chuyện trong chốc lát. Đối thoại cũng không có gì quan trọng nhưng xem ra quan hệ của hai người họ cũng không tồi.
Sau khi mặt trời lặn, Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại liền trụ lại. Trúc ốc vốn có năm gian, trung gian là chủ thính nên không thểở, hai gian tả hữu thì có thể.
Địch Vân đểĐông Phương Bất Bại ở một gian trúc ốc bên cạnh. Thả bội kiếm xong liền ra cửa tìm Đông Phương Bất Bại. Vẫn chưa đến buổi cơm chiều, sắc trời bán hắc bán minh (nổi tối nửa sáng), tịch dương hồng chiếu vào trong mắt, chỉ là bị bụi mù mông lung che khuất nên nhìn có chút hư huyễn.
“Tiến vào.”
Địch Vân gõ cửa, nghe được thanh âm thanh lãnh kia mới đẩy cửa đi vào. Đóng cửa cẩn thận, quay đầu nhìn hồng sam nhân đang ngồi bên cạnh bàn, tự mình châm một ly trà.
“Mệt mỏi sao?”Đông Phương Bất Bại đứng lên, nói:“Ta bào Doanh Doanh trực tiếp đem bữa tối đến đây.”
“Ân.” Địch Vân đi qua, người nọđem một chung tràđưa vào tay hắn, trong lòng vui vẻ liền tiếp nhận.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn cười thêm vài phần chân chất, không khỏi cũng cười, nói:“Ngươi kiên trì muốn đích thân đến Lạc Dương một chuyến, nay cũng đến đây, yên tâm rồi chứ?”
Địch Vân khẽ sửng sốt, mới biết bịđối phương nhìn thấu tâm tư, khẽ thở dài, giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại mà ngồi xuống, nói:“…… Ta thật sự lo lắng.”
“Hiện tại thì sao?” Gương mặt Đông Phương Bất Bại mang theo tiếu ý, nói:“Nhậm Doanh Doanh luôn luôn sống trên Hắc Mộc Nhai, từ nhỏđến lớn xem như là theo ta lớn lên. Tuy rằng đã xuống núi hai năm……”
Địch Vân gật đầu, hắn cũng nhìn ra được Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Doanh Doanh cảm tình không tệ, dù sao đãở bên cạnh nhau rất nhiều năm, cũng không phải kẻ lãnh huyết. Chỉ là Nhậm Ngã Hành dù sao cũng là phụ thân của Nhậm Doanh Doanh, nếu là hai phương tương đối (tranh đấu), cho dù là bản thân hắn cũng không biết nên chọn lựa như thế nào.
“Đông Phương……”
Địch Vân nhíu nhíu mày, mới tiếp tục nói:“Đông Phương, Nhậm Ngã Hành còn sống?”
Đông Phương Bất Bại thân thể khẽ run lên, biểu tình trên mặt không tránh khỏi kinh ngạc, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn khiến trong lòng Địch Vân lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là sự thật?
“Sao lại hỏi đến vấn đề này?”Đông Phương Bất Bại nói.
Địch Vân nghe y chuyển đề tài, trong lòng khả nghi, chính sắc nói:“Nhậm Ngã Hành còn sống?” Nói là câu hỏi, nhưng cũng đã xác định đến tám phần,“Không cần gạt ta.”
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm vào hai mắt Địch Vân một lúc lâu, thở dài mới nói:“Ngươi muốn chuyện này để làm gì? Nhậm Ngã Hành còn sống hay không có gì quan trọng?”
Đây rõ ràng chính là xác nhận, Địch Vân trong lòng căng thẳng, lời Đinh Điển nói ngày đó nổ tung trong đầu, Nhậm Ngã Hành còn sống! Vậy Đông Phương……
Có chút sốt ruột, Địch Vân nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại thêm vài phần, nói:“Tất nhiên quan trọng!” Việc này quan hệđến tính mạng của y, sao có thể không quan trọng,“Vậy Nhậm Ngã Hành đang ở nơi nào?”
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mi, trên tay bất động.
Địch Vân thấy thế mới phản ứng lại, là bản thân sốt ruột hoảng thần, nhanh chóng buông tay. Chỉ là cũng không phải hoàn toàn buông ra mà là cẩn thận nắm lại, cũng may chỉđỏ một vòng chứ không bị bầm, nói:“Là ta sốt ruột. Đông Phương, mặc kệ chuyện của Nhậm Ngã Hành trước kia như thế nào, nhưng hiện tại nhất định phải nói cho ta biết……. Ta lo lắng ngươi, ta biết võ công của ngươi rất tốt, nhưng dù biết cũng không thể không lo lắng. Ta tự mình đến Lạc Dương là vì lo lắng Nhậm Doanh Doanh. Thấy Nhậm Doanh Doanh cùng ngươi cảm tình không tệ nên mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là Nhậm Ngã Hành kia dù sao cũng là phụ thân của Nhậm Doanh Doanh, huống hồ võ công của Nhậm Ngã Hành cũng là nhất đẳng…….”
“Ngươi người này thật sự là cố chấp……”Đông Phương Bất Bại nghe xong trong lòng mềm nhũn, khẩu khí cũng theo đó biến nhuyễn vài phần. Lời nói kia khiến người tâm động không thôi, cũng không tự biết nghiêm trang, khiến y lại cáng bất đắc dĩ mà cao hứng. Nhiều năm như vậy, từ khi y võ công đại thành, ai lại dám hoài nghi y sẽ thất bại, dám nghi ngờ y? Chỉ là ngữ khí của Địch Vân tại giờ này khắc này lại khiến y một chút tức giận cũng dâng không nổi, ngược lại là thản nhiên vui sướng.
“Nhậm Ngã Hành không chết.”
Quả nhiên, mày kiếm Địch Vân nhăn lại, có chút cảm giác hoảng hốt, Nhậm Ngã Hành quả nhiên không chết, chẳng lẽđiều Đinh đại ca nói đều là sự thật? Nhanh chóng hỏi:“Vậy Nhậm Ngã Hành hiện tại ở nơi nào?”
Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng sốt ruột của hắn, có chút kỳ quái, bất quá vẫn nói:“Năm đó Nhậm Ngã Hành cũng không phải ốm chết, chỉ là bị ta nhốt lại, phái người trông giữ, đến nay vẫn còn hảo hảo sống sót.”
Địch Vân hiểu rõ vài phần, tin Nhậm Ngã Hành ốm chết là giả, thực chất là bịĐông Phương Bất Bại nhốt lại. Nói đến như thế, còn có cái gì không rõ, trên giang hồ này còn có kí do gì khác, đơn giản chỉ là vì công danh lợi lộc mà thôi. Nói vậy hẳn là vì vị trí Giáo chủ này đi?
“Đông Phương.”Ánh mắt Địch Vân không nâng, vẻ mặt cũng dần nghem túc. Đông Phương Bất Bại cũng không nói đem Nhậm Ngã Hành nhốt ởđâu, hắn cũng biết là sợ tai vách mạch rừng, vì thế nói:“Ta muốn đi nhìn một cái!”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn thật lâu, cổ tay bị nắm nhẹ nhàng lật, cũng nắm lại tay hắn, không khỏi hít sâu một hơi, ôn nhu nói:“Ngươi rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Cho dù người đó trước kia võ công làđệ nhất thiên hạ, nhưng ta hiện tại tuyệt không thua hắn. Huống hồ, nhiều năm như vậy, chẳng phải vẫn yên bình sao, nếu có chuyện gì thìđã sớm xảy ra.”
Địch Vân nghe y nói mà trong lòng một trận dao động, đứng dậy, hai tay nắm lấy vai y, cúi đầu liền có thể ngửi được hương thơm ngát ẩn ẩn hiện hiện trên tóc y. Hắn thật sự không biết nên nói với Đông Phương về chuyện này như thế nào. Chuyện của hắn cùng Đinh đại ca là không thể tưởng tượng, ngay cả bản thân khi nghĩ lại cũng cảm thấy như một giác mơ. Cánh tay siết chặt, cảm nhận xúc giác ôn nhuyễn trong lòng mới có thể tin đó là chân thật. Muốn hắn làm sao nói cùng Đông Phương Bất Bại rằng Đinh Điển nói kiếp trước y là chết dưới tay Nhậm Ngã Hành?
“Sao lại không nói lời nào?”
Đông Phương Bất Bại cũng không kháng cự, thuận theo ngồi dựa vào lòng hắn, cảm nhận hô hấp của đối phương bờ ngực phập phồng, chỉ là không có trình tự như ngày thường, có thể cảm nhận được xung quanh hắn tản mát ra khí tức bất an cùng sầu lo.
Địch Vân cúi đầu nở nụ cười, nói:“Ngươi cũng biết ta ăn nói vụng về, trong lòng có một đống lớn lời muốn nói nhưng nhất thời lại không biết nói như thế nào. Lại khiến ngươi chế nhạo đi.”
Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn người đang ôm chặt lấy mình, đập vào mắt là một mảnh lam sắc y bào trên người người nọ. Y phục kia được làm tinh tế vạn phần, không phải Đông Phương Bất Bại tự mình làm còn có thể là ai? Đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác thực an tâm. Ánh mắt nhu hòa, nhìn như nỉ non nói:“Ngươi nói muốn đi nhìn thì cứđi, cũng không sao, chỉ cần ở bên cạnh ngươi thì cái gì cũng như nhau. Ngươi kẻ cố chấp này, nếu ta thực không cho ngươi đi, ngươi dám bảo đảm sẽ không lén đi a. Ngươi là lo lắng cho ta muốn chết, ta cũng như vậy, lúc nào cũng khắc khắc nghĩ về ngươi, lo lắng cho ngươi.”
Địch Vân hít một hơi thật sâu, hôn hôn lên đỉnh đầu y. Đầu xuân thời tiết lành lạnh, tóc người nọ cũng mang theo cảm giác thanh mát tự nhiên, thư sướng đến thấm lòng. Hai kiếp người, hắn đã sớm không còn là thiếu niên mười bày mười tám tuổi ở nông thôn nơi Tương Tây kia, xúc động thời niên thiếu cũng đã mất dần, một đời lăn lộn trên giang hồ quả thực quá mệt mỏi. Chỉ là giờ này khắc này, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, một khi bắt đầu thì khó có thể bình ổn.
Cơm chiều tất nhiên là dùng trong phòng Đông Phương Bất Bại. Hai người tuy rằng không phải ngày đêm hành tẩu, chỉ làđi một ngày đường cũng rất mệt mỏi nên sớm nghỉ ngơi. Tuy rằng giường trong trúc ốc nhỏ hẹp chỉ dung được một người, bất quáĐịch Vân vẫn lưu lại.
Nghiêng người nằm ở mép ngoài, Địch Vân ôm lấy Đông Phương Bất Bại vào lòng. Hạ mắt thấy người nọđã ngủ, mi mục thực an nhàn. Không khỏi nghĩ muốn hôn lên, lại sợ quấy rầy đến người trong mộng nên cũng không dám cóđộng tác gì, chỉ vô thanh mỉm cười, ngay cả chính mình cũng cảm thấy bản thân thực ngốc.
Địch Vân cảm thấy lúc này trong lòng vừa an tâm lại vừa không yên. Có thể cùng Đông Phương sinh hoạt như vậy, hắn dĩ nhiên vô cùng thích, lại không biết có thể kéo dài đến khi nào. Phỉ nhổ bản thân lo được lo mất, giật mình mà có chút cảm khái. Nghĩđến tâm ý do dự của mình trước kia, không biết phân cảm tình này có phải là“Thích” hay không, mà hiện tại loại do dự này đã sớm tiêu thất vô tung. Nếu nói khi đó còn không tính là“Thích” thì có thể là gì? Ái mộ? Nhưng hiện tại, trong lòng hắn chỉ có thể dung một người này. Không phải thích thì còn là cái gì?
Nghĩ qua nghĩ lại, Địch Vân cảm thấy hắn tựa hồ có chút có thể lý giải được tâm tình của sư muội. Có lẽ, sư muội là thật sự thích Vạn Khuêđi? Cho dù người nọ lừa nàng, còn hãm hại nàng cùng sư phụ. Nhưng đến cuối cùng nàng vẫn quyết định đi cầu người nọ.
…… Thích một người đôi khi thật sự thiếu lý trí.
Địch Vân suy nghĩ, nếu là trước kia, khi nghe nói đến chuyện của Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Ngã Hành, hắn nhất định sẽ không đi giúp Đông Phương Bất Bại. Dù sao cướp lấy vị trí Giáo chủ, nhốt người khác hơn mười năm, người ta trở về báo thù cũng không thể chỉ trích. Mà nay, hắn lại hy vọng Nhậm Ngã Hành kia đã chết từ mười năm trước.
Hắn đồng tình Nhậm Ngã Hành, chỉ là trong lòng phải bảo vệ người kia làđiều vạn vạn không thể buông. Có lẽ năm đóĐinh Điển ở trong đại lao tha thứ cho Lăng Thối Tư cũng có loại tâm tình này đi, cho dù Lăng Thối Tư hãm hại hắn, nhưng vì Lăng Sương Hoa, cũng không tính là cái gì.
Địch Vân cười bản thân không lý trí, bị hồng trần thế tục cười là hồđồ, nhưng lại ngốc nghếch mà vui vẻ chấp nhận……