Đông Cung Kiều Tước

Chương 47




Lúc A Yên đi vào, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, Tạ Thận Chi đang ngồi sau án trác, trên tay cầm cuốn sổ.

Nàng cúi người, nói: “Thiếp thân thỉnh an Hầu gia.”

Nói rồi nàng nhìn về phía Tạ Thận Chi.

Thấy Hầu gia vẫn đang xem sách trong tay, nàng suy nghĩ một hồi liền bước tới, mở hộp thức ăn trong tay ra, lấy ra một đĩa bánh trắng ngọc cùng một bát canh hạt sen.

“Đây là bánh thiếp thân tự tay làm, Hầu gia có muốn nếm thử chút không?” A Yên nghĩ đến những cô nương trong Giang phủ thường hay làm vậy nên cũng học theo họ.

Nàng nói một câu rồi lại khẽ cười.

Tạ Thận Chi buông tấu chương trong tay, nhìn về phía nàng.

“Nàng bình thường đâu phải dáng vẻ này, là Bảo Trân kêu nàng đến thư phòng phải không?” Mặc dù là Tạ Thận Chi đang hỏi nàng, nhưng trong giọng điệu lại rất chắc chắn.

A Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Thận Chi không lộ vẻ tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng giải thích: “Không phải, là thiếp thân muốn đến thăm Hầu gia.” A Yên do dự một hồi, rồi lại nói tiếp: “Thiếp thân cũng chưa từng đến thư phòng này, là muốn đến xem Hầu gia thường ngày làm việc như thế nào.”

A Yên nói lời này, hai má có chút đỏ lên, ánh mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt đầy e thẹn, giống như những lời này lẽ ra không nên nói ra.

Tạ Thận Chi khẽ cười nói: “Thật sao?” Nói xong gắp một miếng bánh trong đĩa, cắn một miếng.

Khóe mắt thấy động tác của hắn, A Yên vô thức nhìn sang, nhìn thấy Hầu gia ăn miếng bánh một cách ngon lành, liền biết rằng Tạ Thận Chi rất thích những món điểm tâm thanh đạm như này.

Vậy sau này nàng sẽ làm nhiều thêm một chút. Nghĩ vậy, ánh mắt A Yên cũng lộ ra sự vui vẻ, nàng cảm thấy đây cũng là một cách để nàng báo đáp công tử.

Tạ Thận Chi ăn vài miếng bánh rồi uống nửa bát canh mới dừng lại.

“Hôm nay đã làm gì rồi?” Tạ Thận Chi giống như vô thức hỏi A Yên.

A Yên sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ sớm Hầu gia đã cho người mang đồ đến, thiếp thân đã sắp xếp lại từng thứ, rồi kêu Bảo Trân mang gấm Tứ Xuyên đến viện tự của đại cô nương coi như là vật đáp lễ, ngoài ra thiếp cũng không làm gì cả.”

Nghe A Yên nói vậy, Tạ Thận Chi cũng không chút biểu cảm, chỉ nói: “Nếu cảm thấy chán thì mấy ngày nữa bản hầu sẽ đưa nàng ra ngoại đi dạo.”

Như không thể tin vào tai mình, A Yên bất giác mở to hai mắt, thầm nghĩ nhất định là mình nghe lầm, công tử muốn đưa nàng đi dạo sao?

Chuyện này làm sao có thể, nàng chỉ là thê thiếp của công tử, làm sao có thể cùng công tử ra ngoài dạo chơi thoải mái, nếu bị nhìn thấy nhất định sẽ bị lời đàm tiếu.

“Sao, không muốn đi?” Tạ Thận Chi nhìn nàng, có chút muốn trêu chọc.

Đương nhiên là A Yên muốn ra ngoài, đến kinh thành lâu như vậy rồi, nhưng ngoại trừ ở Thanh Đại viện thì nàng cũng chỉ đến viện tự của biểu cô nương Tần Nhiêu đúng một lần.

Nàng cũng cảm thấy quy củ trong phủ Ngụy Quốc Công rất nghiêm ngặt, ngay cả không khí cũng khiến người ta cảm thấy khó thở. Nếu có thể ra ngoài để thư giãn, nàng đương nhiên sẵn lòng.

Nghe Tạ Thận Chi hỏi vậy, A Yên vô thức vội gật đầu, cũng không nhịn được mà nói: “Nhưng mà, thiếp thân và công tử cùng nhau ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không sao chứ?”

Tạ Thận Chi đã sớm biết tính tình A Yên như thế nào, cho nên khi nghe lời này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ thờ ơ nói: “Có gì mà không ổn? Lẽ nào bản hầu không thể gặp người? Hay là A Yên cảm thấy không tiện gặp?”

“Hay là A Yên cảm thấy làm thiếp của bản hầu thì cả đời này sẽ chỉ ở hậu viện, sẽ không gây thêm phiền phức cho bản hầu?”

Quả thật là trong lòng A Yên có nghĩ như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tạ Thận Chi, không biết vì sao nàng lại không dám thừa nhận.

Nàng luôn cảm thấy rằng Hầu gia không thích nàng quá mức thận trọng.

Vì vậy, A Yên không dám gật đầu, chỉ mang theo vài khó hiểu nhìn Tạ Thận Chi.

A Yên còn đang tưởng rằng Tạ Thận Chi sẽ không nói gì nữa, lại thấy hắn mở miệng: “Bản hầu đã đưa nàng về kinh, nàng cũng đừng để tâm mấy chuyện này nữa, nếu không bảo vệ được nàng thì lúc đó ta đã không đưa nàng theo.”

“Hơn nữa, một tiểu cô nương mà cố kỵ nhiều như vậy làm gì? Ngày nào cũng có bản hầu bên cạnh, sẽ luôn bảo vệ nàng. Thời gian rãnh đó, chi bằng nghĩ xem sẽ đi đâu giải sầu.”

A Yên bị câu nói của Tạ Thận Chi làm cho giật mình, những suy nghĩ của nàng dường như bị nhìn thấu.

Trong lòng nàng có chút khổ tâm cũng có phần cảm động, nàng nghĩ công tử quả thật là một người tốt.

Nghĩ như vậy, A Yên gật đầu cười: “Thiếp thân cảm tạ Hầu gia.”

Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thiếp thân muốn đến chùa dâng hương để cầu phúc cho tổ mẫu và…Hầu gia.”

Tạ Thân Chi nhìn nàng, ấm áp nói: “Được.”

A Yên nghe vậy, đôi mắt cong lên, không giấu được sự vui vẻ trên khuôn mặt.

Thấy Tạ Thận Chi cầm bút lên, nàng nhanh chóng tiến đến mài mực.

Mỹ nhân ở bên cạnh mà Tạ Thận Chi vẫn nghiêm túc xử lý công việc, A Yên nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy đến ngây người.

Lúc công tử đang bận bịu công việc đúng là dáng vẻ như vậy, so với ngày thường có phần nghiêm túc hơn, dù vậy nàng cũng không chút sợ hãi, ngược lại càng làm cho nàng có cảm giác tin tưởng có thể dựa vào.

Nhận ra mình đang mất tập trung, A Yên hơi giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc ngồi mài mực.

……

Đêm đó, Tạ Thận Chi bận việc đến khuya nên kêu A Yên ở lại chính viện nghỉ ngơi.

A Yên có từ chối vài lần, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tạ Thận Chi, nàng chỉ có thể đồng ý.

Chỉ là lần đầu tiên nghỉ ngơi ở chính viện, trong lòng cũng có chút bất an, may mà hôm nay nàng thật sự rất mệt, vừa nằm xuống một lúc, mí mắt đã cảm thấy nặng trĩu, liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Thận Chi đã rời đi.

Bảo Trân mỉm cười, tiến lên giúp nàng thay đồ: “Hầu gia từ sớm đã lên triều, người có dặn hôm qua chủ tử mệt nên không cho chúng nô tỳ làm phiền chủ tử nghỉ ngơi.”

Bảo Trân vừa nói xong liền hạ giọng hỏi: “Đêm qua chủ tử lưu lại chính viện nghỉ ngơi, nô tỳ có chút kinh hãi, nô tỳ còn tưởng rằng Hầu gia sẽ cho người đưa chủ tử về Thanh Đại viện.”

Bảo Trân vừa nói vừa để ý trên người chủ tử, vừa rồi hầu hạ chủ tử thay đồ không thấy chút vết tích nào liền biết chủ tử và Hầu gia đêm qua cũng không phát sinh sự tình gì.

Thế nhưng Hầu gia đã giữ người ở lại sao lại không hề đụng chạm gì? Như vậy chẳng phải đã thật sự đem chủ tử để trong lòng, bên cạnh Hầu gia lại có thêm một người bầu bạn.

Nhưng chuyện này sao có thể, với tính tình của Hầu gia, dù là để ý đến chủ tử nhưng cũng không thể quan tâm một cách nhanh chóng như vậy.

Có lẽ, Hầu gia đối với chủ tử chỉ có một chút khác biệt, là chủ tử đa tâm rồi.

Bảo Trân đè nén suy nghĩ của mình, không nói với A Yên những gì nàng ấy đang nghĩ, mà thay vào đó nói: “Nô tỳ nghe nói hôm qua Hổ Phách đã đứng ngoài cửa cả đêm, sáng nay Triệu ma ma đến mới kêu mọi người rời đi.”

A Yên nghe xong, nụ cười trên mặt tắt ngấm, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Vì biết tâm tư của Hổ Phách đối với Tạ Thận Chi nên nàng luôn thấy không thoải mái khi phải đối diện với nàng ta.

Nếu đêm qua Hầu gia có đụng chạm vào nàng, mà Hổ Phách lại ở ngoài, nàng nghĩ thôi cũng thấy khó xử.

“Nô tỳ nghe nói Triệu ma ma gọi cha mẹ của Hổ Phách tới phủ, muốn đưa họ đến một cửa tiệm bên ngoài để sống một thời gian. Hổ Phách không muốn rời khỏi phủ, nhưng đâu thể cãi lời Triệu ma ma, bây giờ họ cũng đã rời đi. Cũng không biết khi nào sẽ trở về, nhưng tốt nhất là đừng về. Cũng không chỉ có người vì chuyện tâm tư của nàng ta với Hầu gia, mà những nha hoàn khác trong Thế An viện cũng đều thấy khó hòa hợp với nàng ta.”

“Chuyện này Hầu gia cũng biết, dù không lên tiếng nhưng Triệu ma ma cũng nhận thấy Hầu gia không vui. Bây giờ kêu cha mẹ nàng ta đưa đi cũng còn tốt hơn là sau này bị Hầu gia đuổi khỏi phủ, nói thật thì Triệu ma ma cũng là một người hiểu chuyện rất hiếm thấy.”

A Yên lắng nghe, cũng cảm thấy như vậy, nhưng dù sao Triệu ma ma cũng là tổ mẫu của Hổ Phách, nàng khẽ thở dài rồi nói: “Chỉ mong sau này Triệu ma ma đừng phiền đến ta.”

Bảo Trân đáp lại: “Sao có thể, nếu Triệu ma ma là người như vậy thì đã sớm giúp Hổ Phách, đâu cần đợi đến bây giờ.”

Bảo Trân vừa nói xong liền đổi chủ đề khác: “Đúng rồi, sáng nay lúc Hầu gia ra ngoài đã dặn nô tỳ hỏi chủ tử xem chủ tử muốn đến chùa nào?”

A Yên ngập ngừng: “Đây là lần đầu tiên ta đến kinh thành. Ta không biết ở đây có những ngôi chùa nào, ngươi nói cho ta được không?”

Bảo Trân lớn lên ở kinh thành, nên dĩ nhiên nàng ấy rất rõ những nơi này.

Thậm chí còn tìm đến một cuốn sách rồi nói với A Yên về những ngôi chùa được ghi trong đó, nơi nào phong cảnh đẹp hơn, rồi những món chay ở đó là gì.

Nghe những gì Bảo Trân nói, A Yên lên tiếng đáp: “Ngươi nói ở trong Pháp Thanh tự trồng một vùng lớn cây phong lan trắng và Văn Thù lan, thậm chí còn có kim liên ngàn cánh hiếm thấy, hay là đến Pháp Thanh tự đi.”

Bảo Trân lắng nghe, gật đầu rồi nói: “Cũng được, ngoài những loại hoa này ra, đồ chay ở Pháp Thanh tự cũng rất nổi tiếng. Chủ tử và Hầu gia nhất định phải thử khi đến đó.” Bảo Trân nói, vẻ mặt mang theo vài phần tươi cười.

Nàng ấy thật sự vui mừng thay chủ tử, Hầu gia coi trọng chủ tử, sau này tiền đồ của chủ tử cũng thuận tiện hơn. Nếu chủ tử có thể sinh cho Hầu gia đứa con nối dõi thì tương lại không cần phải lo lắng gì nữa.

Từ lúc hầu hạ Hầu gia, chủ tử chưa từng phải uống canh tránh thai, có lẽ là người có phúc?

Bảo Trân đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là nha hoàn Đại Mạo đang tiến đến.

Đại Mạo có chút khẩn trương, đến trước cúi người thỉnh an rồi vội nói: “Nô tỳ thỉnh an Yên di nương. Vừa rồi Ngọc Trản cô nương là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân có đến nói rằng, lão phu nhân cho gọi người qua đó một chuyến.”

A Yên nghe những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Gương mặt của nàng có hơi tái đi, vô thức nắm chặt khăn trong tay, nàng biết tính tình lão phu nhân, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng lão phu nhân gọi nàng qua là vì thích nàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng A Yên càng thêm hồi hộp và lo lắng.

Bảo Trân nói: “Chuyện gì vậy, trước đây lão phu nhân chưa từng có ý muốn gặp chủ tử mà?”

Đại Mạo do dự một lúc rồi nói: “Nô tỳ nghe nói là vì chuyện hôm nay Hổ Phách tỷ tỷ bị cha mẹ dẫn đi khỏi phủ. Sự tình truyền đến chỗ lão phu nhân, liền nghĩ rằng do di nương ghen ghét, ngay cả một nha hoàn cũng không thể dung thứ, nên mới tức giận.”

Đại Mạo nhìn A Yên rồi lại nói: “Đại cô nãi nãi cũng đang ở chỗ lão phu nhân.”

Nghe vậy, trong lòng A Yên càng thêm bất an.

Hôm đó nàng gặp Tạ Vân Tương, dù là ngắn ngủi vài câu nói nhưng cũng đủ hiểu tính tình của bà ấy, còn lợi hại hơn cả Địch thị và Châu phu nhân Chương thị.

Chuyến này nàng ta tới đó, lão phu nhân sẽ không đem nàng bán đi chứ.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt A Yên lập tức tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.