Có phải người đàn ông ở phòng bên cạnh đã cắn thuốc không? Tại sao lại không hề suy giảm trong một thời gian dài như vậy?!
Thật là khiến người khác cảm thấy chán ghét!
Cũng làm phiền đến người khác.
Cảm giác này giống như nhìn người khác ăn thịt heo, chính mình lại muốn ăn đến chảy nước miếng rồi, huống hồ trước mặt mình còn đặt một miếng thịt heo thơm phức thế nhưng…chính mình chỉ có nhìn ngắm, không thể nếm được.
Điều này quả thật đã khiêu chiến tính nhẫn nại của Cao Hướng Bách!
Nói chung, đây chính là một buổi tối xảy ra rất nhiều chuyện.
Văn Tịch không ngủ, anh cũng không ngủ.
Còn phòng bên cạnh thì sao?
Vẫn luôn ầm ĩ suốt đêm!!
Đình Hải hoàn toàn muốn bù đắp hết sự đói khát trong mấy tháng gần được nửa năm qua của mình, làm cho Huyền My ở trên giường không ngừng kêu gào, hết lần này đến lần khác, cuối cùng sau khi Huyền My liên tục cầu xin, anh mới không đành lòng buông tha cho cô.
Cuối cùng cũng nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, lúc đồng hồ chỉ 2 giờ sáng, Huyền My lại bị Đình Hải náo loạn cho tỉnh, kết quả lại một lần mây mưa nữa… Cuối cùng, cả một đêm thời gian ngủ chỉ có hai ba tiếng, những thời gian còn lại đều là đung đưa chiếc giường, mãi đến khi 6 giờ sáng, cuối cùng phòng bên cạnh cũng thu dọn hành lý định rời đi, bên bọn họ cũng coi như được tiến vào mộng đẹp.
Cao Hướng Bách xách hành lý đi ra ngoài, lúc đi qua căn phòng sát vách, anh rất muốn xông vào bên trong đánh đôi nam nữ đó một trận, quả thật là khinh người quá đáng mà!!
Nếu như anh biết người ở bên trong chính là Đình Hải và em gái của anh… Không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào đây?!
Thoáng chốc, đã đến kỳ nghỉ đông.
Sau khi Văn Tịch đi thăm hỏi người trong nhà xong, sẽ đi theo hai anh em nhà Huyền My, và Đình Hải đi tới thành phố A.
Nhà họ Cao, ở bên ngoài cửa…
Trải qua hai kỳ nghỉ, cộng với thỉnh thoảng những dịp cuối tuần, Đình Hải đã đi ra đi vào nhà học Cao như cơm bữa.
Còn Văn Tịch thì đứng ở bên ngoài cửa ngại ngùng không dám đi vào, cũng may Vũ Quỳnh sớm đã phát hiện ra, vội vàng đi ra bên ngoài đón: “Ây ya, con chính là Văn Tịch, bạn tốt của Huyền My sao? Nhìn xem này, trông điềm tĩnh, xinh đẹp quá…”
Vũ Quỳnh vừa nhìn thấy Văn Tịch đã khen không ngớt.
“Dì Vũ…”
Văn Tịch vội vàng lễ phép chào một tiếng, nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Thật ngại quá, cháu đã làm phiền dì rồi.”
“Sau này đều là người một nhà, còn nói làm phiền với không làm phiền gì chứ!”
Vũ Quỳnh cười đến cong chân mày.
Văn Tịch thẹn thùng.
Trong lúc nhất thời cô không biết phải nói gì mới tốt, chỉ ngượng ngừng nhìn Huyền My và Hướng Bách đang đứng bên cạnh.
Hướng Bách nhếch miệng cười, một tay nắm lấy tay cô, một tay xách hành lý đi vào trong.
“Đình Hải, người nhà con có ở đây không? Nếu không thì cứ ở nhà của chúng ta mấy ngày trước, con nhìn xem, không dễ gì mọi người mới ở cùng nhau, rất náo nhiệt có đúng không?”
Vũ Quỳnh rất nhiệt tình mời Đình Hải.
Đình Hải liếc nhìn Huyền My với thâm ý khác, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Huyền My không được tự nhiên xoa xoa mũi, không nhìn anh cũng không nhìn mẹ mình.
Cô làm bộ như không nghe thấy gì.
“Vâng.”
Đình Hải đồng ý, mỉm cười: “Cảm ơn dì Vũ.”
Huyền My vừa nghe thấy Đình Hải đồng ý, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Cảm ơn cái gì, đừng khách khí như vậy! Nào nào, mau đi vào nhà đi.”
Vũ Quỳnh vừa chào hỏi với Đình Hải vừa đi vào trong.
Đã lâu rồi nhà họ Cao không náo nhiệt như vậy, trong nhà chỉ có hai người, trong nháy mắt đã thành sáu người, điều này đã làm cho Vũ Quỳnh cực lỳ vui vẻ, cả ngày ở trong nhà bận rộn, nào là làm món tráng miệng, nào là thu dọn phòng, bận đến mức không thấy mặt mũi.
Vũ Quỳnh rất hài lòng với Văn Tịch, mà thái độ của nhà họ Cao đối với Văn Tịch cũng không giống như thái độ đối với Đình Hải năm đó.
Năm đó, lúc Đình Hải xuất hiện trong nhà họ Cao, Cao Hướng Dương cảm thấy con gái bảo bối của mình bị Đình Hải cướp mất, thế nhưng Văn Tịch lại không giống như vậy, đây là món hời của nhà họ Cao, lại nói, còn là một cô vợ tốt!
Trên bàn ăn, Cao Hướng Dương nhìn con trai và con gái của mình, còn có con dâu và con rể nữa, ông không khỏi thở dài: “Xem ra các con đã lớn hết rồi, ba cảm thấy mình đã già rồi, chớp mắt hai con đã sắp thành gia lập nghiệp hết rồi!”
“Lão ba! Ba vẫn còn rất trẻ! Đợi đến khi chúng con thành gia lập nghiệp vẫn còn mấy năm nữa, ba đừng lo lắng làm gì?”
Huyền My vội vàng an ủi ba của mình.
“Ba vẫn còn trẻ, con gọi ba là lão ba làm gì?”
Cao Hướng Dương nói xong, vươn tay cưng chiều vỗ nhẹ vào trán Huyền My: “Con đó, mấy năm gần đây, ta thấy con chính là không thể chờ đợi được nữa muốn gả cho người ta rồi!”
“Ba này…”
Huyền My thẹn thùng nhìn Đình Hải: “Con vẫn còn nhỏ! Gả gì chứ…”
“Đã 20 tuổi rồi, con cũng không còn nhỏ nữa!”
Vũ Quỳnh cũng vội vàng chen vào một câu: “Con cũng đừng coi mình vẫn còn là đứa nhỏ! Ở tuổi của con, mẹ đã đính hôn với người ta rồi!”
“Mẹ, mẹ còn trẻ như vậy đã đính hôn ba rồi?!”
Huyền My kinh ngạc hỏi một câu.
Sắc mặt của Cao Hướng Dương trầm xuống, ho khan.
Vũ Quỳnh nở nụ cười: “Ai nói với con là mẹ đính hôn với ba? Năm đó mẹ không thèm để ý đến ba của con!”
“Woa!! Lại kịch tính như vậy!! Mẹ, vậy lúc trước mẹ đính hôn với ai vậy? Tại sao cuối cùng mẹ lại cưới ba của con chứ?”
Huyền My tò mỏi truy hỏi, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía ba của mình, dùng khuỷu tay đụng vào ông: “Ba, ba rất tốt đó! Như vậy mà ba cũng có thể theo đuổi mẹ, cái cuốc đào góc tường này… rất sắc bén đó?”
“Cái gì mà đào góc tường!! Năm đó mẹ con là của ba! Là người đó chen chân vào thôi!”
Nhắc đến chuyện này, dáng vẻ của Cao Hướng Dương vẫn rất ghen tuông.
“Ba, đã nhiều năm như vậy mà ba vẫn còn ghen sao?”
Cao Hướng Bách cũng không nhịn được trêu chọc ba mình.
Văn Tịch và Đình Hải ngồi ở bên cạnh cũng mím môi cười.
“Các con đừng chỉ quan tâm đến việc cười! Chuyện tình cảm nam nữ chỉ cần chưa kết hôn, cho dù có yêu sâu đậm đến cỡ nào, cũng có thể xảy ra biến cố bất cứ lúc nào, Huyền My, con và Đình Hải từ khi quen biết nhau cũng được mười mấy năm rồi, quan hệ yêu dương cũng gần hai năm rồi, giữa hai người gần như đã hiểu rõ về đối phương. Không bao lâu nữa Đình Hải sẽ tốt nghiệp, một khi đã tốt nghiệp Đình Hải sẽ được xem là người trưởng thành, đợi một năm sau khi con tốt nghiệp, hai người các con đều là người trưởng thành rồi, đến lúc đó nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba hy vọng hai con có thể nhanh chóng kết hôn!”
Điều này có nghĩa là…
Tốt nghiệp xong liền kết hôn!
Hiển nhiên Huyền My không ngờ rằng, đột nhiên ba mình lại nói ra những lời như vậy.
Còn đối với Đình Hải, anh không hề có biểu hiện kinh ngạc gì đối với những lời của Cao Hướng Dương, vẻ mặt của anh vẫn vui vẻ như cũ.
“Ba, tốt nghiệp xong liền kết hôn, có phải… quá sớm hay không?”
Huyền My nói xong, sau đó liếc nhìn Đình Hải đang ngồi ở phía đối diện: “Hơn nữa, Đình Hải vẫn còn tiếp tục học nghiên cứu!”
“Anh nghĩ, đối với việc học nghiên cứu của anh mà nói, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với việc gì! Anh tin rằng, anh có năng lực cân bằng giữa việc học, gia đình và sự nghiệp.”
Đình Hải tràn đầy tự tin.
Điều này ngược lại cũng đúng, với thực lực của anh muốn cân bằng giữa việc học, gia đình và sự nghiệp, thật sự không hề khó.
Thật ra Huyền My không biết, chỉ cần có trái tim, muốn cân bằng ba điểm này, đối với bất kỳ người nào cũng không hề khó!
“Chú dì, nếu đã nói tới vấn đề này, đúng lúc cháu cũng muốn xin ý kiến của chú dì, mấy ngày nữa ba mẹ cháu sẽ từ Canada trở về, cháu muốn dẫn Huyền My qua nhà cháu ở mấy ngày để làm quen với ba mẹ cháu, qua mấy ngày nữa, cháu sẽ sắp xếp cho hai bên gia đình gặp nhau, ăn một bữa cơm, chú dì thấy có được không?”
“Được đó! Vậy thì quá tốt rồi!”
Cao Hướng Dương lập tức đồng ý.
Nói thật, ông đã sớm muốn gặp mặt ba mẹ của Đình Hải rồi.
Con gái nhà mình đã yêu con trai nhà người ta mấy năm rồi, mắt thấy đã sắp bàn đến chuyện kết hôn rồi, vậy mà vẫn chưa gặp mặt phụ huynh ở bên đó, điều này quả thật có chút không thích hợp, lại nói, ông vẫn chưa biết ba mẹ chồng của con bé là người như thế nào?
Ngộ nhỡ gặp phải bà mẹ chồng ác độc thì sao?
Chỉ có điều, nhìn Đình Hải được nuôi dưỡng rất tốt, lại còn xuất sắc như thế, chắc có lẽ ba mẹ của cậu ta cũng là những người tài rất xuất sắc!
“Đình Hải, dì nhớ là dì với mẹ của con đã từng gặp mặt nhau vào 10 năm trước rồi, có đúng không?”
Vũ Quỳnh nở nụ cười, liếc nhìn con gái đang ngồi bên cạnh.
Huyền My đuối lý đến mức hận không thể vùi mặt mình vào trong bát cơm ở trước mặt: “Mẹ, chuyện bé như hạt đậu đó cũng đã qua 10 năm rồi, chúng ta đừng nhắc tới nó nữa!!”
Ngay cả mẹ cô cũng còn nhớ, vậy thì chắc chắn mẹ của Đình Hải cũng không thể quên được.
Dù sao thì năm đó, con trai của bà cũng bị cô bắt nạt đến rất thảm.
Huyền My chột dạ đến mức bới bới cơm trong chén, vừa muốn đi tới đó thế nhưng cô lại không dám đi đối mặt với ba mẹ của Đình Hải.
“Đình Hải, nếu như ba mẹ của anh vẫn còn nhớ đến chuyện em đánh anh lúc còn bé thì làm thế nào?”
Cuối cùng, Huyền My cũng không nhịn được hỏi Đình Hải một câu.
Đình Hải không nhanh không chậm ăn cơm ở trong bát, sau đó nuốt xuống, lúc này mới ung dung trả lời cô: “Anh đã sớm nói mẹ anh rồi, rất bất ngờ chính là bà ấy cũng nhớ đến em!”
“…”
Huyền My chỉ cảm thấy te cả da đầu: “Vậy… vậy bà ấy nói như thế nào?”
Đình Hải buồn cười nhìn cô: “Em cảm thấy bà ấy còn có thể nói gì chứ?”
“…”
Huyền My căng thẳng đến mức xới xới cơm trong bát.
“Em yên tâm! Ba mẹ anh rất dễ gần!”
Đình Hải an ủi Huyền My.
Mặc dù Đình Hải nói như vậy, thế nhưng Huyền My vẫn kinh sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Rất dễ gần…
Năm đó cô đã cào con nhà người ta thành bộ dạng giống như quỷ đó, cho dù có dễ gần như thế nào cũng không cho cô một sắc mặt tốt được!
Haizz…
Huyền My liên tục thở dài, sớm biết như vậy, năm đó cô đã không cùng anh trai làm ra chuyện như vậy!!
Đúng là, đều do anh trai cô đã giựt dây!!
Văn Tịch đang lục lọi quần áo của mình ở trong vali, lúc cô chuẩn bị đi tắm rửa, bỗng dưng cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cô nhìn thấy Cao Hướng Bách đang bưng một dĩa trái cây từ bên ngoài đi vào.
Văn Tịch theo bản năng vội vàng giấu quần áo của mình ra phía sau.
Trên tay cô chính là nội y…
Dù sao thì cũng rất xấu hổ.
Gò má cô ửng hồng, hỏi anh: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Cao Hướng Bách phát hiện động tác giấu đồ của cô, không biết cô đang giấu thứ gì, thò đầu ra phía sau Văn Tịch: “Mang trái cây tới cho em ăn! Chỉ có điều... em đang giấu thứ gì đó! Thần thần bí bí.”
Anh nói xong, đặt dĩa trái cây lên trên bàn, bước chân theo bản năng đi tới gần Văn Tịch.
“Không… không có gì đâu…”
Văn Tịch bị anh ép sát, lùi về sau hai bước.
Khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên, liên tục lắc đầu: “Thật sự không có gì!”
“Thật sự không có gì sao?”
Cao Hướng Bách cười, sải bước tới gần cô.
Anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ chót, càng làm cho anh tò mò muốn biết, rốt cuộc cô đang giấu thứ gì ở phía sau.
Từng bước tới gần, hai tay vòng qua ôm Văn Tịch vào trong ngực của mình, để cho cô không còn chỗ để trốn.
Bàn tay lớn xấu xa vòng qua người cô, nắm chuẩn xác bàn tay nhỏ ở phía sau… Sau đó, men theo hai bàn tay nhỏ, tìm kiếm món đồ cô đang giấu.