Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 75




Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn nam nhân nằm trên long sàng, đột nhiên dậm chân một cái nói: “Được, huynh không cứu thì ta đi tìm Kim Ưng, Kim Ưng sẽ cứu nàng!”

Hai mắt khép chặt của nam nhân đột nhiên mở ra, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hồi lâu sau, bật ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Kim Ưng, đúng, là một thân phận khác của hắn, có thể không cố kỵ chút nào đi cứu Noãn Noãn. Nhưng bản thân hắn lại không được, Mộ Dung Thánh Anh, cuộc sống hắn trải qua khi lớn lên khiến cho hắn không cách nào có thể mềm lòng, chỉ có thể tuyệt tình! Không có người nào được phép gây ảnh hưởng tới vương triều Mộ Dung, không có ai, cho dù là hắn, cũng không thể!

Tức giận đi ra ngoài, Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tựa thân thể lên cột trụ, thở hổn hển. Hắn biết hắn không nên trách cứ hoàng huynh, hoàng huynh làm tất cả đều vì suy tính cho đại cục của vương triều Mộ Dung. Tim của hắn, tất cả của hắn đều là vì vương triều Mộ Dung. Vì mẫu hậu, vì hắn, muốn đạt tới mục đích, bất luận kẻ nào cũng có thể hi sinh, cho dù là nữ nhân hoàng huynh yêu mến!

Nhưng Mộ Dung Thánh Khuynh biết Mộ Dung Thánh Anh khổ sở. Lúc trước, khi hắn cùng Mộ Dung Thánh Ly thực hiện điều kiện trao đổi, một khắc Noãn Noãn rời đi kia, hắn liều mạng muốn vãn hồi. Kim Ưng là thân phận khác của hắn, nhưng lại vĩnh viễn không phải hắn! Hắn đưa Noãn Noãn đến đỉnh núi Kim Ưng, rồi lại rời đi, chỉnh là bởi vì nỗi sợ hãi này. Lúc này Mộ Dung Thánh Anh đang mâu thuẫn, hắn hi vọng Noãn Noãn yêu Kim Ưng, rồi lại sợ hãi Noãn Noãn yêu Kim Ưng. Kỳ thực, ở tận đáy lòng Mộ Dung Thánh Anh càng cần có Noãn Noãn, cần tình yêu của nàng!

Mộ Dung Thánh Khuynh cắn môi, có một quyết định gian nan. Hoàng huynh đã hy sinh vì vương triều Mộ Dung quá nhiều, hắn không thể vĩnh viễn núp sau lưng hoàng huynh nữa, hắn đã 18 tuổi rồi, là một đại nam nhân, cần phải đảm đương tất cả.

Đêm khuya, một thân bạch ảnh cưỡi trên đại mã, hướng phía ngoại ô mà đi.

Giữa rừng mai có một căn nhà lá đơn sơ, vốn là nơi để chủ nhân khu rừng nghỉ tạm, hôm nay lại trở thành địa phương cho Dung Yên Nhi dừng chân.

Tất cả đồ dùng trong nhà đều được mang ra ngoài chôn kỹ, trên bốn vách tường treo lụa mỏng đỏ tươi, bao xung quanh giường tròn xa hoa đẹp đẽ. Dung Yên Nhi một thân hồng sa nằm trên giường, trong tay cầm một cây lược, yêu tà cười lạnh, chải vuốt mái tóc suôn dài.

Noãn Noãn được bà ta ấn vào trên ghế ở trong góc nhà, bộ dạng chật vật, nhếch nhác, khóe môi sưng đỏ, hiển nhiên toàn bộ là do lão vu bà ban tặng. Bởi vì Dung Yên Nhi nói, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ưu nhã hơn, mê người hơn, xinh đẹp hơn bà ta. Bà ta muốn Mộ Dung Thánh Anh vừa đến, trong mắt chỉ có bà ta mà thôi!

Lò sưởi trong góc phát ra âm thanh lốp đốp của củi bị đốt, trong đêm đông yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.

“Nương nương, người đã đến rồi!” Một thị nữ đột nhiên đi vào quỳ xuống đất bẩm báo.

Noãn Noãn sững sờ, trong lòng khẩn trương, Mộ Dung Thánh Anh, thật sự đã tới?

Dung Yên Nhi chậm rãi đứng dậy, tóc dài phiêu dật đen như mực, rũ xuống bên eo, thần thái hết sức ngạo mạn, giống như một đế vương cao ngạo tôn quý, như là chúa tể chí cao vô thượng, lạnh lùng nâng khóe môi cười lạnh: “Thật là ngoài dự đoán của bổn cung, tới nhanh lắm. Xem ra bổn cung đã đánh giá hắn quá cao! Cứ tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ học được vô tâm, lại không ngờ, trái tim vẫn còn nhiều lửa nóng như vậy!”

Dung Yên Nhi đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, quả thực ngươi là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!”

Noãn Noãn quay qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, thật ra thì ngươi cũng rất đẹp, chỉ là có chút biến thái mà thôi!” Âm thanh chưa dứt, một tiếng bạt tai hung hăng vang lên, Noãn Noãn chỉ thấy một bên mặt như lửa nóng, trong miệng xuất hiện một mùi ngai ngái.

Hồng ảnh chợt lóe, Dung Yên Nhi ngồi ngay ngắn ở trên giường, tư thế ban đầu, giống như chưa từng nhúc nhích, lạnh lùng nhìn móng tay mình: “Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng người đàn ông này vẫn còn lợi dụng ngươi!”

Noãn Noãn cười lạnh: “Ngươi thật là mâu thuẫn, lúc nói ta ở trong lòng Mộ Dung Thánh Anh rất quan trọng, hiện tại lại nói hắn lợi dụng ta, cũng quá nực cười rồi!”

Dung Yên Nhi ngồi thẳng người: “Long Noãn Noãn, ngươi không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn cực hạn của ta, nếu không vị đắng vừa rồi mới hưởng qua chỉ là màn dạo đầu, bản lãnh chỉnh người của Dung Yên Nhi ta còn nhiều lắm!”

Noãn Noãn cắn môi thật chặt, nàng tự biết không nên ganh đua hơn thiệt với nữ nhân trước mắt này, nhưng so với giày xéo mà Mộ Dung Thánh Anh phải chịu, nàng thà chịu nỗi khổ da thịt này còn hơn.

“Cho hắn vào đi!” Dung Yên Nhi đột nhiên nói với thị nữ đang quỳ trên mặt đất.

Thị nữ đáp, cung kính lui ra ngoài. Rất nhanh, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra, một màu tuyết trắng ửng đỏ trong ánh nến chậm rãi đi vào.

Ngũ quan tuyệt mỹ, phong cách đạm tĩnh, nụ cười không đổi trên mặt, Mộ Dung Thánh Anh hung dũng đứng ở trước cửa, nhìn Noãn Noãn.

Dung Yên Nhi hung hăng nhíu mày, lạnh lùng quan sát nam nhân, trong mắt từ từ hiện lên màu đỏ khát máu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Gặp lại Mộ Dung Thánh Anh, trong tình cảnh như thế này, Noãn Noãn thật không biết mở miệng như thế nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Ngươi không nên tới đây! Nếu ngày đó ngươi đã đem ta trao đổi với Mộ Dung Thánh Ly, hôm nay sao còn phải tới?”

Mộ Dung Thánh Anh lạnh nhạt cười nói: “Trao đổi với Thánh Nguyên chỉ là bất đắc dĩ, nàng đi một ngày, trẫm nhớ nàng một ngày. Chỉ là không nghĩ đến, gặp mặt lại, lại ở trong tình cảnh này!”

Noãn Noãn ngẩn ra, kinh ngạc vì thâm tình trong mắt hắn.

“Trẫm đã tới, Thái hậu thả Hoàng hậu ra đi!” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người nhìn Dung Yên Nhi: “Đây là chuyện giữa trẫm và thái hậu, không có liên quan gì tới nàng cả!”

Dung Yên Nhi đột nhiên cười khẽ: “Làm sao lại không có liên quan gì? Nếu như không phải vì nàng, ngươi cũng sẽ không tới không đúng sao? Muốn thả nàng, có thể!” Dung Yên Nhi đột nhiên kéo quần đỏ lên cao, lộ ra hai chân trắng nõn, mũi chân băng bó thật chặt, đưa đến trước mặt Mộ Dung Thánh Anh: “Lấy lòng ta…kỹ thuật của Thánh Anh chắc là rất tốt, chỉ là đầu lưỡi cũng có thể khiến người ta dục tiên dục tử!”

Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên trắng bệch.

Noãn Noãn chỉ cảm thấy tức giận, nàng muốn giãy giụa, muốn phá được huyệt đạo kia, nhưng không làm gì được, chỉ có thể rống to: “Lão vu bà, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi là mẹ của hắn. Cho dù không phải là ruột thịt, thì cũng là mẫu thân, tại sao ngươi lại đê tiện như vậy?”

Đưa hai chân thon dài, đột nhiên Dung Yên Nhi xoay đầu nhìn Noãn Noãn: “Nếu như ngươi không muốn vĩnh viễn trở thành người câm thì lập tức câm miệng cho bổn cung!”

Noãn Noãn hung hăng phun một bãi nước miếng: “Thay vì nhìn thấy động tác xấu xa của các ngươi, ta thà bị mù, câm, điếc luôn cho xong!”

Sát cơ Dung Yên Nhi nổi lên, xòe bàn tay ra, lạnh lùng vung lên, trên mặt Noãn Noãn lập tức xuất hiện năm huyết ấn đỏ tươi. Đang khi Dung Yên Nhi muốn động thủ, Mộ Dung Thánh Anh chợt ngăn ở trước người Noãn Noãn: “Nếu như ngươi tổn thương nàng, ta lập tức chết trước mặt ngươi, để cho dâm dục của ngươi vĩnh viễn không được như ý!”

“Được, rất tốt!” Dung Yên Nhi cười lạnh, chậm rãi thu hồi năm ngón tay: “Hiện tại nhanh chóng tới đây, nếu không lần này bổn cung thực sự khiến Long Noãn Noãn trở thành người mù!”

Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói: “Đừng…đừng đi!”

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên ngoái đầu lại cười một tiếng, nụ cười dịu dàng đâm vào làm đau mắt Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nếu như nàng không muốn nhìn thì nhắm mắt lại!”

Đột nhiên, Noãn Noãn chỉ cảm thấy nước mắt tuôn ra, sâu trong nội tâm đều là ê ẩm, tất cả đều là uất ức.

Mộ Dung Thánh Anh vẫn cười dịu dàng với Noãn Noãn.

“Nhanh lên một chút, bổn cung không có nhiều thời gian hao phí với ngươi!” Dung Yên Nhi lạnh giọng hô, cánh tay duỗi một cái, thân thể Mộ Dung Thánh Anh bị nàng ta lôi lên giường, nhưng ánh mắt hắn thủy chung khóa chặt trên người Noãn Noãn.

Noãn Noãn lớn tiếng khóc, giống như chỉ có nước mắt mới có thể làm bớt khổ sở của nàng trong giờ khắc này.

Dung Yên Nhi một phát xé rách áo nam nhân, lộ ra lồng ngực màu đồng. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại, năm ngón tay ghim thật chặt cổ họng của nam nhân: “Mộ Dung Thánh Khuynh, ngươi muốn lừa gạt bổn cung, còn non lắm!”

Noãn Noãn ngừng tiếng khóc, Mộ Dung Thánh Khuynh? Tại sao có thể là Mộ Dung Thánh Khuynh? Mở mắt, trong màn nước mơ hồ, nam nhân bị lột mặt nạ xuống, ngũ quan tràn đầy sức sống, thật sự là Mộ Dung Thánh Khuynh!

“Ngươi…” Noãn Noãn sững sờ nhìn sắc mặt đỏ lên vì bị ghìm chặt của Mộ Dung Thánh Khuynh, nói không nên lời.

Tại sao lại là hắn? Mộ Dung Thánh Anh đâu?

“Bổn cung biết Mộ Dung Thánh Anh sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy. Bổn cung không nhìn lầm, Mộ Dung Thánh Anh đã không có tâm. Long Noãn Noãn, ngươi nhìn rõ diện mạo thực của nam nhân này rồi chứ?” Dung Yên Nhi đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha.

Mộ Dung Thánh Khuynh chợt nắm chặt lấy đôi tay của Dung Yên Nhi, khó khăn mở miệng hướng về phía Noãn Noãn: “Noãn Noãn, không phải như vậy, không phải như vậy, nàng phải hiểu hoàng huynh. Hoàng huynh thực sự yêu nàng, thực sự. Hắn gánh vác quá nhiều, không thể buông ra, hiện tại ta thay hắn, hi vọng nàng đừng oán hắn!”

Noãn Noãn mở hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh mặt đỏ lên, đột nhiên cười lạnh: “Ta không oán hắn ta, nhưng sẽ không nghĩ tới hắn ta nữa. Từ giờ trở đi, ta và Mộ Dung Thánh Anh nhất đao lưỡng đoạn!”

Nàng thương hại Mộ Dung Thánh Anh, nhưng giờ phút này, thương hại toàn bộ biến thành khinh thường. 

Mộ Dung Thánh Anh, thậm chí dũng khí cũng không bằng Mộ Dung Thánh Khuynh. Thì ra mối tình thắm thiết trước kia chỉ là giả! Thì ra lại bị lừa gạt, lại bị lừa gạt. Hiện tại nàng chỉ muốn cứu Mộ Dung Thánh Khuynh, đó là đứa bé vô tội, không thể để cho Dung Yên Nhi chà đạp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.