Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 7: Cô không muốn kiếm tiền nữa à?(7)




Editor: Lovenoo1510

Mặc dù còn đường phát tài này là đem chính mình trở thành hàng hóa………

Hàng hóa?

Cố Lan San nhắm mắt lại, nghĩ, thật ra thì từ trước kia rất lâu, bản thân cô đã là hàng hóa để giao dịch rồi, không phải sao?

Suy nghĩ một lúc, Cố Lan San mới thu lại những chi phiếu kia, tùy tiện vào phòng vệ sinh tắm, rồi mặc một cái áo ngủ, lên giường nằm.

Tối qua cô mất ngủ, hôm nay lại bị người khác đánh thức, hiện tạo cô chỉ muốn ngủ, cho nên cô tiến vào mộng đẹp rất nhanh.

Cố Lan San không biết mình ngủ bao lâu, cuối cùng cô ngủ thẳng tới khi mơ màng muốn tỉnh lại, tuy nhiên cô lại cảm thấy mắt mình không mở ra được.

Cô cảm thấy nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ như nghe được tiếng bước chân, rõ ràng rất chân thật, nhưng lại giống như là đang nằm mơ, Cố Lan San không phân biệt được rõ ràng.

Mãi cho tới khi cửa phòng ngủ bất chợt bị đẩy ra, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô không phải đang nằm mơ, là có người tới thật.

Cô cho là người giúp việc gọi mình dậy ăn cơm, nhưng cô không cảm thấy đói, hay nói đơn giản là ngủ chưa đủ, chính là lười vận động, vì vậy cô lười biếng nói một câu: “Tôi không đói, mọi người ăn tối đi trước đi, khi nào tôi đói, tôi sẽ gọi mọi người.”

Tiếng bước chân cũng không bởi vì câu nói của cô mà dừng lại, ngược lại càng đến gần cô hơn, cuối cùng mãi đến khi vị trí bên cạnh giường mình nặng nề lún xuống, Cố Lan San mới sửng sốt một chút, lúc này cô cảm giác thật sự không bình thường, cả tinh thần và trí tuệ của cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó mơ màng mở mắt.

Lúc này đã là đêm khuya, bên trong nhà không mở đèn,đènngoài cửa sổ biệt thự chiếu chút ánh sáng nhàn nhạt vào bên trong nhà.

Cố Lan San thấy khuôn mặt quen thuộc của Thịnh Thế kia.

Mùi rượu nồng nặc ập tới, lúc này Cố Lan San mới nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế có đỏ một chút, chắc chắn là uống rất nhiều rượu.

Cả người cô còn chưa phục hồi tinh thần lại thì cánh tay Thịnh Thế đã duỗi tới, túm lấy và kéo cô vào trong ngực anh, cúi đầu, chen vào chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp của cô hôn lung tung một hồi.

Hơi thở của anh rất nóng, mang theo mùi rượu nồng nặc, không nói câu gì chỉ dây dưa lấy người cô làm cô nhộn nhạo.

Môi Thịnh Thế nóng bỏng hôn từ cổ cô dọc theo hình dáng nhỏ nhắn của khuôn mặt cô một đường hôn xuống đến tai cô, anh hôn lên vành tai mềm mại được một lúc, khi anh cảm giác rõ ràng thấy thân thể cô gái trong ngực mềm nhũn, thì lúc này anh mới ngừng hôn.

Bà quản gia không phải nói tối nay anh gọi điện về, nói không về nha sao?

Làm sao bây giờ anh lại trở về chứ?

Cố Lan San suy nghĩ một chút, chỗ bệnh viện cô vẫn còn thiếu 5000 đồng, lần này anh về có thể tiết kiệm giúp cô được rất nhiều việc.

Sau khi cân nhắc tình thế, Cố Lan San âm thầm hít một hơi, mang theo giọng nói khi vừa tỉnh ngủ đến mê người: “Muốn tắm không?”

Thịnh Thế nghe thấy cô nói như thế liền từ giường lồm cồm bò dậy, bước chân có chút lảo đảo đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa cởi áo đang mặc, liếc mắt một cái đều thấy quần áo bị anh tùy tiện ném từ bên giường dọc theo đến tận phòng tắm.

Cố Lan San đợi nửa buổi cũng không thấy Thịnh Thế nói gì, nghĩ đến việc cô tắm cho anh là có thể kiếm được 5000 đồng dễ dàng, liền từ trên giường chống người dậy, lúc này cô nhìn thấy Thịnh Thế chỉ còn mặc một cái quần nhỏ bên trong, hỏi: “Có cần tôi giúp anh một tay tắm không?”

Giọng nói của cô nghe rất bình tĩnh.

Sau khi nói xong, trong lòng Cố Lan San cũng âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là mongmuốn chết, lại còn cố tình giả bộ bình tĩnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.