Đô Thị Truy Mỹ Ký

Chương 34: Xin lỗi đi




Một đám nam thanh nữ tú giật mình một chút, bất mãn liếc qua Trương Tuấn, đoạn liền không thèm để ý, quay trở lại tiếp tục cuộc vui giao hoan.

Đầu đinh thong thả uống một cốc bia, nhìn xem người đến, dường như hơi hơi hứng thú, quay qua Ngân cười nhạt hỏi.

"Em gái, bạn em à?"

Lê Đại Minh vừa nhìn thấy Trương Tuấn đã nhận ra hắn, cái thằng ôn con này, mới vừa nãy bên trong bệnh viện còn gặp nhau đây mà.

Nghĩ đến thằng này là bạn của Ngân, chắc hẳn cô nàng gọi đến, hắn căm tức trừng mắt, nhưng Ngân không thèm đoái hoài đến hắn.

Lúc này cô nàng đang dương mắt trân trân nhìn Tuấn, cảm động vô cùng.

Không ngờ chính mình ở Hà Nội không quen biết ai, trong lúc bất lực nghĩ quẩn liền tùy tiện gọi cho hắn, thế mà hắn liền vội chạy đến.

"Lẽ nào, cậu ấy còn có tình cảm với mình sao."

Tuy vậy, nghĩ đến chính mình nông cạn, làm vậy có thể hại Trương Tuấn, Ngân liền quay qua, lắc đầu, cười gượng trả lời.

" Không phải, em không quen cậu ta."

" Ra vậy."

Tên đầu đinh cười ha hả, đứng lên chậm rãi rót một cốc bia nốc cạn, sau đó.

Bốp.

Hắn hung hăng đập mạnh cái cốc thủy tinh xuống đỉnh đầu Ngân, đoạn lạnh nhạt nói.

"Chẳng ngoan gì cả, anh không thích mấy em gái dối trá."

Ngân ôm đầu lùi lại ngã xuống, máu rủ xuống mái tóc xoăn đen dài, đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn cắn răng nói.

" Anh Thắng, em thật không quen nó. Thằng kia, mày nhầm người rồi, cút đi."

Lê Đại Minh cũng vội lên tiếng.

" Đúng vậy, Ngân nói đúng đấy, thằng kia chắc đi nhầm phòng. anh Thắng đẹp trai phong độ, lại còn là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Minh Thành, em nó không dám lừa anh đâu."

Hắn tương đối cơ trí, một mặt nhân cơ hội nịnh hót, một mặt muốn Trương Tuấn biết khó mà lui, không nên làm tên kia mất hứng.

Tập đoàn Minh Thành là một tập đoàn nổi tiếng trong nước, chuyên kinh doanh lĩnh vực bất động sản, địa ốc, sở hữu một khối tài sản to lớn.

Lê Đại Minh lần này ra Hà Nội, vắt óc muốn kéo lấy quan hệ với tên anh Thắng này để có thể góp tiền vốn đầu tư, sở hữu một số cổ phần trong dự án mà tập đoàn này chuẩn bị khởi động. Hắn thậm chí còn không tiếc dâng ra bạn gái mới quen nửa năm, chỉ để khiến cho tên anh Thắng hài lòng.

"Đáng tiếc, con điếm ngu dốt này, đã nói xong làm tốt thì tao sẽ chi trả viện phí con mụ già kia cho, thế mà thời khắc mấu chốt lại làm loạn."

Liếc mắt qua bạn gái chảy máu, Lê Đại Minh không có mảy may thương xót, chỉ có hậm hực thầm nghĩ.

Trương Tuấn không mảy may để ý tới lời Ngân và tên kia nói, lực lượng khác biệt khiến cho tầm mắt khác biệt, chỉ hơi sơ qua hắn liền đại khái hiểu rõ tràng cảnh.

Hắn cau mày nhìn Ngân, nhanh chân bước đến, thấp giọng hỏi thăm.

" Cậu có sao không? Đi thôi."

Ngân trong lòng cảm động không thôi, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, vội vã đẩy hắn ra, gắt gỏng quát.

" Cút đi, tao không quen mày."

" Im, để tớ xem vết thương cho cậu."

" Cút cút, đồ ngu.."

Ngân đưa tay muốn tát, Trương Tuấn đã nhanh chóng bắt lấy, bình tĩnh nhìn cô nàng.

"Im, để tớ xem. Có tớ đây rồi, đừng lo gì hết."

Giọng điệu bình thản, ánh mắt tự tin của hắn khiến Ngân sững sờ trong chốc lát, đột nhiên ôm lấy bả vai hắn khóc nức nở.

Trương Tuấn hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, để cô nàng khóc một lát, hắn vỗ đầu an ủi, đoạn đẩy Ngân ra xem xét vết thương.

Tên anh Thắng bị lơ đi, xem như không khí, nội tâm lửa giận dâng lên, đột nhiên hắn cười khẩy, vỗ vỗ tay.

" Cảm động thế nhỉ...Hai bạn trẻ, hai bạn làm tôi muốn khóc quá."

Nói đoạn, hắn đập vào gáy một tên thanh niên khác đang điên cuồng thúc hông một em gái, bực tức quát.

" Cái bọn ngu này, có trò vui xem thì không xem, ham hố đjt nhau cái lz gì không biết, đjt nhau để lúc khác."

Mấy tên nam thanh nữ tú rên rỉ một lát, bất đắc dĩ dừng động tác lại, trên mặt hiện ra bất mãn.

" Anh Thắng, em sắp xong rồi mà."

" Mất hứng quá!"

" Hừ, chỉ là một thằng ranh con mà thôi, gọi người vứt ra là được, anh làm vậy bọn em teo mất thì sao giờ."

" Mẹ nó, cái bọn nông thôn này thật phiền phức."

Xong.

Lê Đại Minh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhìn xem một đám thanh niên đứng lên, bên ngoài chục tên âu phục đen ngòm chắn kín cửa, hắn biết bữa tiệc vui vẻ hôm nay đã tan thành mây khói.

" Thằng súc sinh."

Lê Đại Minh hét lớn, cầm một chai bia lao về phía Trương Tuấn.

Trương Tuấn nhìn cũng không nhìn, một đạp trả lại, Lê Đại Minh liền như con diều đứt dây bay lên ghế so fa đối diện, khiến một đám nam nữ nhao nhao tránh né.

Lúc này, hắn đã trị xong chút vết thương nhẹ cho Ngân, mắt thấy máu còn chảy, hắn liền xé rách ống tay áo tạm thời buộc lại cho cô nàng.

" Hóa ra là có chút võ vẽ, bảo sao bố láo bố toét thế?"

Bên cạnh một tên công tử cười nhạt, đoạn nhướng mày ra lệnh.

" Bọn ngu kia, chúng mày còn đợi cái gì?"

Cả đám âu phục lúc này liền hừng hực xông vào, khí thế hung hãn, trên mặt hằn những vết sẹo nham nhở, chứng tỏ đều là hạng người hung ác.

Nói đến, quán bar Lạc Thiên này chủ sở hữu là một băng đảng xã hội đen, "bảo vệ" nơi này đương nhiên không phải để trưng cho đẹp.

Trương Tuấn lười nhác nhấc tay, nhớ đến cảnh phim kinh điển trong tuyệt đỉnh Kung fu, lúc A Tinh một mình đại chiến băng đầu búa trên hành lang nhà trọ, hắn liền ngắm chuẩn mũi giày bọn âu phục mà đạp.

Á.... á.... Á

Trương Tuấn nhấc chân liền đạp đạp đạp, mỗi lần hắn đạp xuống đều có một tên đau đớn hét thảm, sau đó khuỵu xuống ôm lấy cổ chân rên rỉ.

" Cái đéo gì thế?"

" Châu Tinh Tinh?"

" Tuyệt đỉnh kung fu, mẹ nó, thế mà có thật."

" Hay, đánh hay lắm."

Cả đoàn người trong phòng bị thân thủ Trương Tuấn khiến cho chấn kinh, trố mắt nhìn, lục tục khen hay.

Tên anh Thắng quét mắt hừ lạnh nhìn tên vừa khen, khiến tên kia rụt cổ lại, đoạn đi lên có chút yêu thích nói.

" Người anh em, võ công khá lắm."

Nói đoạn, hắn mỉm cười, đưa ra lời đề nghị mà theo hắn là vô cùng dụ hoặc.

" Cậu làm tay chân của tôi, thế nào? Không chỉ có thể mang em gái này đi, cậu muốn gái gì tôi cũng có thể cho cậu, tiền lương cậu muốn bao nhiêu cũng được."

Trương Tuấn lạnh lẽo nhìn qua.

Làm thủ hạ sao?

"Chỉ sợ mày không có cái tư cách đó."

Hắn chậm rãi bước tới, ánh mắt hung ác khiến tên anh Thắng chột dạ, lùi lùi về sau, cố gắng trấn định nói.

" Bình tĩnh nào người anh em, cậu biết tập đoàn Minh Thành sao. Cậu biết băng Sơn Giang sao, nơi này là địa bàn chúng nó, tôi còn là bạn thân của tên đại ca băng Sơn Giang."

Trương Tuấn lúc này đã bước tới, trong ánh mắt kinh hãi hốt hoảng, còn có xem kịch vui của đám nam nữ, túm lấy cổ áo hắn xách lên.

" Tao không cần biết."

Nói đoạn, hắn quăng tên anh Thắng đến trước mặt Ngân, lạnh giọng nói.

" Xin lỗi đi."

Ngân run rẩy nhìn xem mới vừa cao cao tại thượng tồn tại, xem mình như một món đồ chơi, bây giờ bị vứt như đống giẻ dưới chân, lại ngước nhìn lên Trương Tuấn.

Trông thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, cô nàng không biết lấy đâu ra lá gan, vung tay tát tới.

Bốp.

" Mau xin lỗi tao."

Giọng nói khuất nghẹn của Ngân vang lên, xen lẫn một chút hả hê.

Anh Thắng nghiến răng ngẩng đầu, khóe miệng tràn ra tia máu, trong tròng mắt lúc này đỏ rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.