[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Chương 12




Lúc gặp mặt ngày sau, Lâm Tử Thông lảng tránh ánh mắt của Trang Tư Triển, cũng không dám ở trước mặt anh đứng quá lâu, giống như sợ là sẽ bị hôn trộm thêm lần nữa.

Ở nơi làm việc, Trang Tư Triển vẫn biểu hiện như thường, thoải mái nói chuyện với Lâm Tử Thông, thuyết minh câu tứ ý cảnh trong ca khúc, tâm tình phải như thế nào, nên ở đoạn nào hát như thế nào Trở về nhà, Trang Tư Triển thập phần thủ lễ, một câu cũng không nhiều lời.

Lâm Tử Thông luôn ở trong trạng thái khẩn trương, giống như tiểu động vật dựng thẳng lông, hơi có gió thổi cỏ lay liền nhanh chân chạy trốn. Sau khi thổ lộ đổi lấy kết quả như vậy, tuy rằng Trang Tư Triển biết rõ Lâm Tử Thông không có khả năng lập tức chấp nhận, nhưng tình hình này cũng khiến anh có chút dở khóc dở cười.

Thấy Trang Tư Triển đi tới, Lâm Tử Thông buông chén trong tay muốn đi, Trang Tư Triển ở phía sau cậu không nhanh không chậm nói: “Em cho rằng em thoát được sao?”

“Tôi mới không có trốn.”

“Vậy em vừa thấy anh liền quay đầu đi, vậy là có ý gì. Anh đáng sợ như vậy à?”

“Mới không phải!” Lâm Tử Thông tức giận, quay người lại, ngẩng đầu nhìn Trang Tư Triển, cố tình tỏ ra không sợ hãi.

Nhìn biểu tình quật cường của Lâm Tử Thông, trong nụ cười của Trang Tư Triển mang theo chút ảm đạm, “Em thật sự……không định cân nhắc một chút sao?”

Lâm Tử Thông trừng mắt, vẻ mặt khí thế bức nhân, “Cân nhắc cái gì? Bởi vì anh có tiền, có gia thế có bối cảnh, tôi liền nhất định phải cân nhắc anh? Hay bởi vì anh đẹp trai? Nực cười! Anh đừng nghĩ bừa, mấy thứ đó nói cho đàn bà nghe còn chưa chắc kìa, lại nói, tôi là ai ? Anh là ai? Anh có nghĩ đến chưa, làm sao có thể! Anh không cần tiền đồ nhưng tôi cần!”

Thấy Lâm Tử Thông như thế, Trang Tư Triển không giận mà mỉm cười, nâng tay gạt đi một sợi tóc phủ trước trán, anh ngẩng đầu, “Mấy cái em nói….. xem như lý do sao?”

“Đương nhiên không tính! Lý do, lý do chính là tôi căn bản không thích anh! Anh bỏ cuộc đi, đừng tưởng sống cùng tôi dưới một mái nhà, đối xử với tôi tốt một chút, tôi liền này nọ, anh sai lầm rồi! Bên ngoài người có điều kiện tốt rất nhiều, anh mau chóng đi tìm người khác đi, đừng lãng phí thời gian quý giá của mình.”

Đối với sự đáp trả của Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển đã lường trước, anh không kinh ngạc nhiều, mỉm cười nhìn Lâm Tử Thông chạy trốn. Tuy rằng không biết loại trạng thái giằng co này còn phải liên tục bao lâu, nhưng Trang Tư Triển có cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian dần qua, Lâm Tử Thông cố gắng xác minh lời nói của cậu, về công, cùng Trang Tư Triển chung sống hòa bình, về tư, khắp nơi biểu hiện rằng cậu tuyệt không thích Trang Tư Triển, dựng thẳng một bức tường cao, làm mỗi khi Trang Tư Triển hơi có động thái gì liền dùng sức bật lại. Loại đáp trả này đều không có tác dụng gì, Trang Tư Triển luôn có thể gió lướt mây trôi mà hóa giải, mặc kệ là lời nói hoặc là hành vi đều giống như bị hấp thu hết, ngay cả bắn trả cũng không có. Đối mặt với đối thủ như vậy, Lâm Tử Thông cảm thấy mệt chết đi được, cậu giống như đã mắc vào một cái lưới vô hình, càng giãy dụa thì càng bị siết chặt. Lời nói, hành vi, thái độ, thậm chí là ánh mắt của Trang Tư Triển đều làm cho Lâm Tử Thông cảm thấy không thể trốn tránh.

Vào một ngày sau một đoạn thời gian dài hai người cứ dùng dằng như vậy, phát hiện trợ lý của Lâm Tử Thông đang đứng ở ngoài một phòng họp lén lén lút lút, Trang Tư Triển bước đến, nhẹ giọng hỏi cô, “Sao vậy? Đang nhìn cái gì?”

Nữ trợ lý quay đầu, nhìn thấy Trang Tư Triển, mặt đỏ lên, “Em……”

“Tử Thông đâu, đang họp sao?”

“Bọn họ……” Nữ trợ lý toát ra vẻ mặt do dự, biểu tình của cô trộn lẫn giữa nan kham và bất đắc dĩ khiến Trang Tư Triển tò mò.

“Lịch trình của Tử Thông đã xong rồi mà, còn chưa về?”

Cô bé kia cúi đầu thật thấp, ấp a ấp úng nói: “Có xã giao……”

Trang Tư Triển cả kinh, không khỏi nắm chặt nắm tay, bất quá chỉ một lát sau anh liền khôi phục biểu tình bình tĩnh, sau đó ôn hòa cười với trợ lý, “Tôi đã biết, cô đi làm việc đi.”

Đẩy ra cửa phòng họp, Trang Tư Triển nhìn thấy Kha Chấn Á, Hòa Minh cùng Lâm Tử Thông đều ở bên trong, lúc này Lâm Tử Thông đứng cạnh cửa, nổi giận đùng đùng nhìn hai người còn lại, giống như con mèo tùy thời đều có thể nhào đến cắn người vậy.

“Các cậu đều ở đây à.” Trang Tư Triển nói xong thuận tay khóa lại cửa phòng, lại đem rèm cửa sổ thả xuống, chặn hết mọi tầm mắt bên ngoài.

Cứ trầm mặc một lúc, bốn người đều không nói gì.

Đánh vỡ im lặng là Lâm Tử Thông, cậu nói với Kha Chấn Á: “Tôi nói không đi chính là không đi.”

“Tử Thông, nghe lời, chỉ đến một chút thôi, có mặt là được.” ngữ khí Kha Chấn Á thập phần hòa ái nói, trong lời nói cũng có chút kiên trì không bỏ cuộc.

“Tôi không đi!”

“Cậu như vậy, công ty rất khó xử.”

“Ai kêu anh đáp ứng, anh rõ ràng biết……” Nói tới đây, Lâm Tử Thông liếc Trang Tư Triển bên cạnh một cái, không có nói tiếp.

“Cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, cậu cho là từ chối lần này, lần sau sẽ không có chuyện nữa sao ? Chẳng qua là đi một chút, cho đối phương tí mặt mũi thôi. Tiếp theo công ty sẽ tận lực giúp cậu giải vây.” Kha Chấn Á tiếp tục nhỏ nhẹ khuyên bảo.

“Tôi không đi, tôi cỡ nào cũng không sẽ đi!” Lâm Tử Thông nói xong, nắm chặt nắm tay, một bên thái dương lộ ra gân xanh, xem ra cậu rất tức giận, hơn nữa còn là rất rất phẫn nộ.

“Tử Thông!”

Hòa Minh đi tới, đưa tay giữ chặt cánh tay Lâm Tử Thông, “Ngoan, Tử Thông, cậu phải đi một lần đi, tôi sẽ đi cùng cậu. Có tôi bên cạnh, không có việc gì đâu.”

Lâm Tử Thông gạt tay Hòa Minh, xoay người muốn đi, Hòa Minh giữ chặt cậu, “Tử Thông!” Lâm Tử Thông đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn ba người, không thể nhịn được nữa, cậu đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Đừng có kêu tôi!”

“Tử Thông……” biểu tình của Hòa Minh có chút xấu hổ, theo bản năng trộm nhìn Kha Chấn Á cùng Trang Tư Triển, dù sao ông chủ lớn cùng chế tác đại nhân đều ở đây, trên mặt ai cũng rất khó coi.

“Đã nói đừng kêu tôi!” Lâm Tử Thông giằng ra khỏi người Hòa Minh, biểu tình tràn đầy tức giận, khi cậu nhìn thấy Kha Chấn Á bước đến gần, liền kêu lên, “Anh đừng đến gần tôi, tôi không đi!”

“Tử Thông……”

Lâm Tử Thông vừa là bi phẫn lại vừa là thống khổ, “Các người rõ ràng biết, tên họ Chu kia, hắn đối với tôi…….hắn…….các người còn muốn tôi đi gặp hắn, các người biết rõ tôi hận nhất là chuyện này ! Còn muốn tôi đi ! Không phải cần đầu tư thôi sao ? Không phải chỉ có chút tiền dơ bẩn thôi sao ? Tôi là bán âm nhạc, tôi không có bán thân ! Ai muốn đi với hắn thì cứ đi ! Tôi, chết cũng không đi ! ” Nói xong, hốc mắt Lâm Tử Thông lập tức ẩm ướt, cậu càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy bi ai, dựa vào tường, cậu đập mạnh gáy, bốp bốp hai tiếng vang lên, nghe qua đều biết là cậu cực lực dùng sức mà đập.

Sắc mặt Trang Tư Triển thay đổi, anh cảm thấy như thứ Lâm Tử Thông đang tổn hại chính là trái tim của anh vậy. Trong giây phút đó, Trang Tư Triển thấy trái tim anh phi thường phi thường đau.

Hòa Minh ở một bên giải thích: “Tử Thông, đừng như vậy, kỳ thật……là trường hợp công khai, là tiệc rượu quy củ……”

Lâm Tử Thông quay mặt qua trừng Hòa Minh, “Trường hợp công khai ! Quy củ ! Trước đó hắn đối xử với tôi thế nào, anh không phải không thấy ! Anh còn muốn đưa tôi đến chỗ hắn ! Hắn cho anh cái gì ưu việt ! Anh lại đối xử với tôi như vậy đây!”

Hòa Minh ngẩn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, lui về phía sau từng bước, sau đó liền khó xử mà nhăn mặt.

Oán hận ngẩng đầu, Lâm Tử Thông dùng ánh mắt rưng rưng nhìn Kha Chấn Á, cắn răng nói: “Hôm nay, sau này nữa, tôi cũng không đi! Vô luận như thế nào cũng không đi! Hoặc là, anh để hắn giết chết tôi còn hơn, cùng lắm thì không hát nữa ! Muốn tôi đến bên cạnh loại người đó, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Kha Chấn Á đứng tại chỗ, nhìn Lâm Tử Thông quyết tuyệt như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt. Tính tình Lâm Tử Thông y hiểu, một người cương liệt như cậu, thật sự thà chọn cách cá chết lưới rách cũng sẽ không thỏa hiệp cúi đầu. Nhất thời, không khí trong phòng trở nên khó xử cùng xấu hổ cùng bất đắc dĩ.

Trang Tư Triển lúc này lộ ra nụ cười thản nhiên, khoác tay lên vai Kha Chấn Á, hỏi: “Là xã giao kiểu gì?”

Kha Chấn Á cười nhẹ, khẽ lắc đầu, “Cũng không có gì.”

“Chu tiên sinh? Có phải là phó tổng giám đốc của tập đoàn băng đĩa CNA không, cũng là cổ đông kiêm phát hành độc quyền của công ty mình ?”

“Là hắn.”

Trang Tư Triển gật gật đầu, “Lại nói tiếp, tớ hình như chỉ gặp hắn có một lần, một khi đã quyền cao chức trọng như vậy, tớ cũng phải tiếp xúc nhiều hơn một chút mới được. Tử Thông không thích xã giao, tớ thấy không bằng cứ để tớ đi.” Những lời này vừa nói, ba người còn lại đều nhìn Trang Tư Triển.

“Sao vậy,” Trang Tư Triển trừng mắt, giang hai tay xoay một vòng, “Tôi không đủ tư cách gặp hắn sao?”

Kha Chấn Á nói: “Không, không phải, chẳng qua……”

Trang Tư Triển như là nghĩ tới điều gì đó, còn nói thêm: “Lại thêm, Chu tiên sinh gần đây cùng với nhà tớ cũng có chút tới lui, Chu lão phu nhân cũng sắp đến đại thọ 70 rồi, Chu gia đã đặt ngọc như ý cùng với châu báu phỉ thúy làm đại lễ. Tớ đi gặp hắn vừa vặn cũng có chuyện để tâm sự. Sao nào ? Chấn Á, người chế tác như tớ có thể lộ diện được không đây?”

Vẻ mặt Kha Chấn Á có chút khó xử, lại không thể cự tuyệt, nhìn Trang Tư Triển im lặng không ra tiếng.

Trang Tư Triển nở nụ cười, sau đó đi đến bân cạnh Hòa Minh nói: “Đưa Tử Thông về đi. Gần đây là giai đoạn thu âm chính thức rồi, nếu tâm trạng ca sĩ không tốt sẽ ảnh hưởng đến biểu diễn.” Nói xong, Trang Tư Triển vỗ vỗ vai Hòa Minh, sau đó liền đẩy Hòa Minh cùng Lâm Tử Thông, để cho bọn họ rời khỏi phòng họp.

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại Trang Tư Triển cùng Kha Chấn Á, Kha Chấn Á cau mày nói với Trang Tư Triển: “Tư Triển, cậu sao lại vậy, cậu hẳn phải biết…..”

Trang Tư Triển giơ tay, ý bảo Kha Chấn Á không cần nói thêm gì nữa, “Cậu so với tớ còn hiểu tính của cậu ấy hơn, tội gì bắt buộc cậu ấy.”

“Chỉ là bữa xã giao nho nhỏ……”

“Cậu biết rõ không phải.” ánh mắt sáng ngời của Trang Tư Triển nhìn chằm chằm Kha Chấn Á, nhìn đến người kia không dám cùng anh đối diện nữa.

“Cậu như vậy……”

Trang Tư Triển mỉm cười, cầm lấy tay Kha Chấn Á, “Tin tớ đi, Chấn Á, tớ sẽ xử lý tốt mà, sẽ không lưu lại vấn đề gì.”

(Xin tỳ, cái đoạn cầm tay = =, sao lại vậy trời, này là cắp bồ nào đây, sao thấy chị Tự bắn hint Triển-Á rầm rầm vậy hãn Mọi người đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm = =)

“Cậu đỡ được một lần, đỡ không được lần thứ hai, trong giới này……” Kha Chấn Á không biết phải tiếp tục nói thế nào, “Cậu tội gì phải dấn thân vào.”

Trang Tư Triển nghiêm chỉnh nhìn Kha Chấn Á, “Chấn Á, không phải là có muốn dấn vào hay không, mà là tớ sẽ luôn đứng bên cạnh cậu ấy.”

Kha Chấn Á mạnh giật mình, kinh ngạc nhìn Trang Tư Triển, “Cậu……”

Biết bạn già hiểu mình nói gì, Trang Tư Triển cũng không tính giải thích gì thêm, anh vỗ nhẹ vai Kha Chấn Á,  “Chấn Á, đến tuổi này rồi, tớ sẽ nhận lời khuyên của cậu, nhưng cậu đừng có ý định thay đổi được tớ.”

“Làm sao có thể……” Kha Chấn Á thì thào, ánh mắt nhìn Trang Tư Triển thập phần mông lung.

“Tớ trở về, một nửa vì cậu, một nửa là vì cậu ấy.”

Nắm chặt lấy tay Trang Tư Triển, Kha Chấn Á thốt lên: “Không, đừng, Tư Triển, không thể, không thể là cậu ấy!”

“Vì sao?”

“Tóm lại không thể, cậu ấy không thể!”

Trang Tư Triển kinh ngạc nhìn sắc mặt Kha Chấn Á thay đổi, anh vỗ vỗ vai Kha Chấn Á, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ, “Chấn Á, không kịp rồi. Tớ đã lún quá sâu rồi, hiện tại có nói gì cũng không kịp nữa rồi, tớ sẽ không quay đầu, đến khi được mới thôi. Hơn nữa cậu cũng biết tính tớ, tớ đã thề là nhất định phải được.”

“Vì sao lại là cậu ta?” Kha Chấn Á cầm chắc tay Trang Tư Triển không buông, trừng to mắt nhìn Trang Tư Triển, thần sắc dị thường khẩn trương.

Nhìn bạn già của mình, Trang Tư Triển thực thẳng thắn nói: “Loại sự tình này kêu tớ làm sao trả lời cậu đây. Chấn Á, tớ hy vọng cậu đừng phản đối, để chúng tớ thauanj theo tự nhiên thôi, tự trong lòng tớ biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng công việ, hoặc là ảnh hưởng đến tiền đồ của Tử Thông. Đồng thời, tớ cũng hy vọng có thể có được chúc phúc của cậu, Chấn Á, tìm được một người không dễ dàng, tớ nghĩ cậu hiểu được, thật sự, muốn tìm được một người lý tưởng trung rất không dễ dàng. Tớ đã nhận định. Chúc phúc tớ đi, Chấn Á.”

Kha Chấn Á nhìn Trang Tư Triển rất lâu, đối mặt với ánh mắt thản nhiên không chút lo sợ của Trang Tư Triển, y chậm rãi buông lỏng tay, thở dài một tiếng, “Tư Triển, cậu thật sự làm tớ khó xử.”

Trang Tư Triển mỉm cười, “Có cái gì khó xử đâu chứ, tớ sẽ không bởi vì tình cảm lưu luyến mà ảnh hưởng đến công việc của nghệ sĩ trong công ty, yên tâm. Đối ngoại, cậu cứ như gì cũng không biết, âm thầm chúc phúc cho tớ là đủ rồi.”

Kha Chấn Á suy nghĩ, thấy y chậm chạp không đáp, Trang Tư Triển cười nói:“Chấn Á, cậu không phải là muốn tranh với tớ chứ ?”

“Khụ, cậu nói gì đó, đương nhiên không phải.”

“Vậy cậu đang khó xử cái gì, tớ vừa rồi nói còn chưa đủ cho cậu yên tâm sao?”

Vươn tay ôm lấy Trang Tư Triển, Kha Chấn Á muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không nói, chỉ vỗ nhẹ vào lưng bạn già. Động tác này khiến Trang Tư Triển cảm giác được Kha Chấn Á đã nhượng bộ, xem ra Kha Chấn Á là ngầm đồng ý anh có thể theo đuổi Lâm Tử Thông, “Cám ơn cậu, Chấn Á.”

Trang Tư Triển đi rồi, Kha Chấn Á một người ngồi trong phòng, gác tay lên trán, trầm mặc thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.