[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Chương 11




“Sao vậy ? Cậu khẩn trương cái gì?” lúc cùng nhau ăn tối, Trang Tư Triển đột nhiên hỏi.

“Không…… Không có.” Lâm Tử Thông vội vàng phủ nhận.

“Cậu đang sợ tôi sao?”

“Làm sao có thể, anh lại không ăn thịt người.” Lâm Tử Thông bài trừ ra một nụ cười tươi, lại đang muốn mặc kệ đồ ăn trong chén mà định bỏ trốn.

Nhìn Lâm Tử Thông giống như động vật nhỏ bị sa lưới mà kích động giãy dụa, Trang Tư Triển than nhẹ một tiếng, mỉm cười, tự mình đứng lên trước, “Tôi ăn no rồi, cậu ăn tiếp đo. Ăn xong thì gọi tôi rửa chén.”

Lâm Tử Thông ngồi lại, “Không cần, để tôi rửa cũng được.” Ăn hết đũa cuối cùng trong chén, Lâm Tử Thông thu dọn lại phòng bếp, sau đó liền vội vàng trở lại phòng mình.

Trang Tư Triển ngồi trong phòng nhạc, lấy cây guitar ra, gảy gảy dây đàn, phòng nhạc vắng lặng vang lên âm thanh, đánh vỡ sự yên ắng.

Trang Tư Triển có thể cảm giác được nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Lâm Tử Thông, ngoài trừ thời gian làm việc ra, Lâm Tử Thông đều đang lảng tránh Trang Tư Triển. Hồi tưởng lại nguyên nhân, bởi vì cậu biết anh thích đàn ông ? Hay là sợ ánh mắt sẽ tiết lộ nội tâm của mình? Trang Tư Triển không khỏi mỉm cười, bé hamster quả nhiên là loài vật nhạy cảm.

Cảm thấy việc Lâm Tử Thông sợ hãi cùng lảng tránh là một loại bản năng, Trang Tư Triển nghĩ, trước đây Lâm Tử Thông nhất định bị rất nhiều người đồng tính hoặc người khác phái tơ tưởng, thậm chí còn từng bị ép buộc. Cá tính Lâm Tử Thông cương liệt và ngay thẳng như vậy, không tự do thì thà chết, nhất định là hung hăng chống trả, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không bỏ cuộc, vậy nhưng thời gian trôi qua dần cũng không thể không khuất phục chịu thua. Lâm Tử Thông từng thống khổ như thế nào Trang Tư Triển không biết, hiện tại, Trang Tư Triển không hy vọng Lâm Tử Thông trốn tránh anh, bởi vì……Anh sẽ không miễn cưỡng cậu.

Một ngày buổi trưa, Trang Tư Triển ở phòng hội nghị cùng với nhân viên tuyên truyền họp, cuộc họp kết thúc, anh trở lại văn phòng thì thấy Kha Chấn Á đang đợi anh.

“Có việc à?” Buông văn kiện trong tay, Trang Tư Triển cười hỏi.

“Tử Thông hôm nay chụp ảnh ở vịnh nước cạn, cậu đến xem cậu ấy một chút được không?”

“Sao rồi, sắp xếp hết rồi sao ? Cậu định quảng cáo tớ à?” trong lòng Trang Tư Triển có hơi khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn cố ý thoải mái mà nói.

Kha Chấn Á cười giải thích: “Không phải, quảng cáo là thuê một chỗ tư nhân quay, chỉ cho giới truyền thông phỏng vấn 30p, công ty quảng cáo cũng không muốn lộ ra nội dung ý tưởng sớm vậy đâu. Tớ chỉ cảm thấy, cậu và Tử Thông gần đây ở chung rất hợp ý, nhân cơ hội này để cảm tình của hai người tiến triển hơn thôi. Lại nói, nhóc con này trước đây ai nói cũng chả thèm nghe, hiện tại đối với cậu nói gì nghe nấy, cậu cũng đúng là có bản lĩnh đó.”

Trang Tư Triển cười cười, “Làm gì có, mọi người đều là vì công việc.”

“Đi đi, Tư Triển.”

“Được, tớ đi.”

Lúc Trang Tư Triển lái xe đến được vịnh nước cạn đã là khoảng 4h chiều, quảng cáo còn đang quay. Đây là quảng cáo mỹ phẩm nam hàng đầu, quay theo các góc độ từ làm việc, ở nhà đến đi du lịch, lúc này đang quay cảnh trong nhà. Trang Tư Triển nhìn thấy Lâm Tử Thông mặc một bộ áo tắm màu trắng, đứng trong phòng tắm, vừa nhìn gương vừa rửa mặt.

Lâm Tử Thông trước ống kính rất nghiêm túc, dựa theo yêu cầu của dạo diễn mà diễn đi diễn lại, chỉ có một cảnh quay cận lúc cậu hắt nước lên mặt cũng phải quay mất chục lần, yêu cầu phải xuất ra biểu tình tốt nhất, cả góc độ ánh sáng lẫn hình ảnh giọt nước. Mỗi lần quay xong, cậu lại cùng đạo diễn xem lại màn vừa quay, thảo luận cách diễn sao cho đạt.

Yên lặng nhìn một Lâm Tử Thông trong công việc, Trang Tư Triển không muốn quấy rầy cậu, vì thế cứ lặng lẽ đứng ở sau lưng nhân viên đoàn phim.

Kế tiếp là một phân cảnh ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Tử Thông thoải mái cởi ra áo tắm, lộ ra cơ thể chỉ còn độc một cái quần bơi màu đen, da thịt màu đồng bóng loáng, giống như hấp thụ hết tất cả ánh mặt trời, cơ bắp vô cùng nam tính, dáng người đã qua sự rèn luyện, chiếc eo nhỏ gọn do tập vũ đạo thường xuyên, hai chân thon dài, ngay lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều nhìn cậu, hoặc công khai thưởng thức, hoặc lặng yên nhìn chăm chú.

Lâm Tử Thông dựa theo yêu cầu của đạo diễn mà ngồi vào trong bồn tắm đầy nước, nửa nằm xuống, sau đó cậu dùng tay hất mái tóc ẩm ướt ra phía sau đầu, lại ngửa đầu ra sau, ánh mắt khép hờ, lông mi đen dày dính chút bọt nước li ti cực kì mê người. Ống kính bắt được ngay biểu tình lúc này của Lâm Tử Thông.

Trang Tư Triển nhìn đôi môi khẽ nhếch lên của Lâm Tử Thông, làn môi ướt át thoạt nhìn có một loại cảm giác dụ hoặc thanh thuần, đột nhiên, Trang Tư Triển giật mình, sau đó anh vội vàng xoay người, rời khỏi trường quay.

Ngồi trên xe, Trang Tư Triển không lập tức khởi động xe, anh đột nhiên hy vọng đôi mắt của mình là chiếc máy quay phim kia, có thể đem hình ảnh trong khoảnh khắc vừa rồi mà ghi nhớ bên trong, vĩnh viễn khắc sâu trong đầu. Lâm Tử Thông sẽ không biết tại một khắc kia chính bản thân cậu là quyến rũ đến mức nào, có ma lực đến mức nào. Trang Tư Triển rốt cục hiểu được suy nghĩ của những người khao khát Lâm Tử Thông, Lâm Tử Thông đúng là khiến người khác chỉ muốn đem cậu cất giấu đi, không cho vẻ đẹp của cậu bị bất kì ai nhìn thấy, cậu sẽ kích khởi mọi dục vọng độc chiếm của người khác, cho dù sự chiếm hữu này là đáng sợ, thậm chí là tội ác, vẫn là muốn độc chiếm cho bằng được cậu.

Lúc Trang Tư Triển một mình đọc sách trong thư phòng, Lâm Tử Thông xong việc về nhà, cậu không có gõ cửa mà bước thẳng đến bên cạnh Trang Tư Triển, “Nè, ông chủ nói hôm nay anh đến chỗ tôi, nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh phớt qua một cái liền không có tăm hơi, cũng không ra chào hỏi bọn tôi tiếng nào hết.”

Trang Tư Triển buông sách trong tay xuống, “Ờ, nhìn thấy mọi người đang nghiêm chỉnh làm việc như vậy, tôi không tiện quấy rầy.”

Lâm Tử Thông cười, cào cào tóc, “Có tốt không, nhà là thuê, mọi người muốn trong ngày hôm nay phải quay xong. Nè, anh liền cứ như vậy mà chuồn mất, vốn đang muốn khoe khoang là đại chế tác gia đến, còn muốn anh mời cả bọn đi ăn cơm nữa đó.”

“Lần sau đi, lần sau.”

“Anh nói đó nha.”

Muốn rời đi, lại ngượng ngùng, Lâm Tử Thông nhìn thoáng qua sách trên, bắt đầu tò mò, “Hơ, anh đọc cái gì vậy ? Sách triết học?” cậu lẩm nhẩm tên trên bìa sách.

Ánh mắt Trang Tư Triển dừng ở sườn mặt Lâm Tử Thông, lúc này Lâm Tử Thông cúi đầu xuống, đường cong từ tai đến chiếc cổ thon dài rất hài hòa, trên làn da dường như còn mang chút vị mặn của biển, biểu tình có chút ngây thơ, giống như một đứa nhỏ hồn nhiên. Trang Tư Triển đem cậu của hiện tại liên hệ với người con trai mị hoặc nhìn thấy trước đó, từng biểu tình bất đồng của Lâm Tử Thông xuất hiện trước mắt Trang Tư Triển, chồng chéo.

Lâm Tử Thông phát hiện Trang Tư Triển đang nhìn cậu, đôi mắt đen thâm trầm như có gì đó sâu xa, Lâm Tử Thông sửng sốt một chút, sau đó miễn cưỡng cười, “Sao hả, trên mặt tôi có cái gì không đúng sao?” Nói xong, cậu nâng hai tay vuốt vuốt má, ngón tay cuối cùng dừng lại ở môi. Đột nhiên ý thức được động tác này dường như có ám chỉ không rõ ràng, Lâm Tử Thông lập tức buông tay. Nhưng đã quá muộn, ngay lúc tay cậu vừa rời khỏi môi, môi Trang Tư Triển đã dán lại.

Lâm Tử Thông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn gương mặt đã gần đến không còn khoảng cách của Trang Tư Triển. Muốn chạy trốn thì đã không còn kịp rồi, Trang Tư Triển đưa tay ôm lấy mặt cậu, hôn càng sâu hơn.

“Uhmm……” Lâm Tử Thông lúc lắc đầu muốn thoát ra, tiếc rằng bị Trang Tư Triển ôm rất chặt, cậu dùng sức ngậm chặt miệng, cảm giác được đầu lưỡi Trang Tư Triển lướt qua bờ môi mình. Bốn cánh môi mềm mại dán lại một chỗ, khiến người ta có loại cảm giác lâng lâng, Lâm Tử Thông muốn đẩy ra người đang ôm chặt cậu, lại không thể nào, việc duy nhất có thể làm là ngậm chặt miệng, không cho đối phương xâm nhập nhiều hơn.

Rốt cục đẩy ra được Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông lấy mu bàn tay dùng sức chà lên đôi môi ẩm ướt của mình Trang Tư Triển.

Trang Tư Triển tựa vào bàn học, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, sau đó, anh nhìn Lâm Tử Thông cười, “Đừng nhìn anh như vậy, cũng đừng nói với anh là em không ngờ anh sẽ làm vậy với em. Đây chỉ là sớm muộn mà thôi, em hẳn là rõ ràng.”

Lâm Tử Thông vừa xấu hổ vừa căm phẫn, “Nghĩ đến anh là một người chế tác lại làm loại chuyện này sao?”

“Không, này với chuyện chế tác hay ca sĩ không liên quan.”

“Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Đáng ghét! Anh cảm thấy tôi là loại người có thể tùy tiện hôn bừa sao?”

Trang Tư Triển khẽ lắc đầu, biểu tình bình tĩnh, “Không, đương nhiên ngươi không phải. Anh biết.”

Lâm Tử Thông dùng sức vung tay, hét lên: “Anh cùng với bọn người đó đều như nhau ! Các người đều giống nhau!”

“Không, anh không giống, anh không phải loại người chỉ thích chiếm tiện nghi. Anh là thích em, Lâm Tử Thông, anh thích em.”

Thật không ngờ Trang Tư Triển lại ngay lúc này mà thổ lộ, Lâm Tử Thông ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau một lát, Lâm Tử Thông lại hét lên: “Tôi không tin! Tôi không tin anh! Làm loại sự tình này, biết rõ tôi không thể phản kháng, cũng không khả năng vì chuyện này mà đánh anh, kiện anh, cho nên anh không sợ hãi, không kiên dè gì!”

Trang Tư Triển ôn hòa cười, một chút cũng không có bộ dáng tức giận, anh vươn tay, chạm nhẹ vào má Lâm Tử Thông, người kia lại mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, tránh đi bàn tay anh, “Anh nghĩ…… Trong lòng em sẽ có cảm giác mới phải, bởi vì em gặp qua rất nhiều ánh mắt chứa dục vọng. Ngày đó khi mở cửa nhìn thấy anh, em không dự cảm được gì hay sao?”

“Anh……khi đó……” Lâm Tử Thông nửa kinh ngạc nửa mông lung nói.

Trang Tư Triển cười nhẹ, lắc lắc đầu, “Thật không biết là em quá chậm tiêu hay là quá nhạy cảm nữa. Được rồi, để anh nói. Kỳ thật anh trở về lúc này, một nửa nguyên nhân là Chấn Á muốn anh giúp đỡ, cậu ấy là bạn cũ của anh, anh cự tuyệt cũng không hay, nhưng một nửa khác chính là vì em.”

“Tôi?”

“Đúng. Chấn Á muốn anh làm album cho em, còn có cả DVD, anh vừa nhìn thấy bộ dáng của em, nhìn ảnh chụp của em, ánh mắt em….khiến anh mê đắm, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ anh có thể trở về, quên đi quá khứ, một lần nữa trở lại thành phố mà anh trốn tránh, bởi vì anh phát hiện anh muốn tìm người. Anh đang chờ mong, nếu có thể kết bạn với em, mà em cũng giống như những gì anh tưởng tượng, như vậy anh sẽ không còn cô đơn nữa. Cho nên anh trở về, vì em, Tử Thông, anh thích em. Sau khi hiểu về em hơn, anh đã tự nói với lòng, anh cần em, muốn em chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.”

Lâm Tử Thông nghe Trang Tư Triển thổ lộ, không khỏi lui về phía sau từng bước, “Anh, anh đang nói cái gì?”

“Anh thích em, Lâm Tử Thông, còn muốn anh nói bao nhiêu lần nữa chứ? Anh nói chưa đủ nhiều sao? Anh thích em, anh rất nghiêm túc, anh muốn cùng em quen nhau một cách chính thức.”

Lâm Tử Thông từng bước một lui về phía sau, “Anh…….anh đã lầm, anh nhất định đã lầm! Tôi so với những gì anh nghĩ không giống đâu! Tôi không phải người như anh tưởng tượng, tôi không phải! Anh nhất định đã lầm!”

Trang Tư Triển không hề động đậy, vẫn đang tựa vào cạnh bàn, ánh mắt nhìn chăm chú Lâm Tử Thông đang thất kinh, “Em cảm thấy chuyện quan trọng như vậy, anh có thể hiểu lầm sao? Hay là nói……em không tin anh.”

“Tôi không tin anh, anh đừng nói nữa! Sau này cũng đừng nói những lời như vậy nữa. Hôm nay tôi coi như cái gì cũng chưa nghe qua. Anh hôm nay nhất định là quá mệt mỏi rồi hồ đồ……” nói xong, Lâm Tử Thông đột nhiên xoay người, chạy khỏi thư phòng.

Trang Tư Triển biết chọn lúc này để thổ lộ là không đúng, nhưng anh chờ không kịp. Anh vốn đã từng suy nghĩ xem chắc sẽ chờ sau khi chế tác xong album này, cho Lâm Tử Thông thêm nhiều thời gian một chút, sau lại phát hiện không được. Bé hamster vừa chậm tiêu vừa mẫn cảm này, Trang Tư Triển sợ cậu bị người khác cướp đi, lại cảm thấy nếu không trực tiếp thổ lộ, Lâm Tử Thông có thể sẽ định vị mối quan hệ của hai người một cách sai lầm, Trang Tư Triển cũng không muốn làm anh trai hoặc chỉ là người chế tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.