Trên đường đến quảng trường trung tâm thành phố, một chiếc Cadilac đen hào hoa đỗ lại bên đường cái xịch, người đi đường không ai không ghé mắt ngắm chiếc xe đó một lần.
Trong xe, Hướng Nhật tựa hẳn vào ghế, gác chéo chân, mở miệng: "Mấy người sao biết ta ở đây?"
"Trên đường công tác thì vô tình gặp Hướng tiên sinh!" Người đàn ông mặc âu phục đen ngồi kế tài xế quay đầu lại trả lời.
"Ra vậy! chủ của mấy người vẫn là tên hồi đó chứ hả? mà ta cũng thấy tò mò, hình như lúc gây chuyện ở quán ăn cũng không có thấy mấy người?" Hướng nhật đối với ông chủ của bọn bảo vệ này quen biết lâu rồi, thằng đó tính ra cũng giỏi, cũng ngon lành lắm. Điều hành cái công ty lớn vậy, tạo dựng uy tín cũng tốt. Có điều bẵng đi 1 năm không gặp rồi không biết giờ tên đó thành cái giống gì nữa.
"Đây là yêu cầu của thân chủ thôi, nàng không thích khi đang dùng cơm có người khác, cho nên chúng tôi chỉ có thể đợi bên ngoài."
"Ra vậy! có thể hỏi câu nữa há, thân chủ lần này của mấy người là nữ?" Hướng nhật đối với chuyện được bao cơm cũng không thích bị quấy rầy mà hình như lúc nào ăn ở ngoài cũng có lũ ruồi vo ve bực bội. Mà giờ hắn cũng thấy hứng thú rồi, lần này mời mình ăn cũng hơi thú vị, Nhà hàng Bích Hải Thanh này không hề có bao phòng riêng, mọi người tới đây đều ăn trong đại sảnh mà giờ có người có ý thích quái đản bao hết quán để ăn một bữa. Mẹ nó! Nhỏ này biến thái thiệt mà, tiền dư lắm hả? Hắn chỉ có thể dùng một câu cũ để hình dung - ra vẻ trưởng giả, cái thứ làm phách!
"Hướng tiên sinh không quen sao?" mặt tên âu phục đen rất quái dị, giống như đang thấy hiện tượng không giải thích được, còn cười thâm thâm nhìn tên lưu manh.
"Ta quen hả?" Nói tới đây, lưu manh dừng một chút, vì hắn nhớ tới một người, làm hắn dựng đứng hết mấy triệu lỗ chân lông " Đối tượng mấy người bảo vệ lần này không lẽ là con.à là nhỏ đó mà không giống gái, mặc đồ con trai, giọng gái hả?"
"Đúng rồi, có gì sao?" Tên âu phục đen không thể diễn tả rõ hơn hắn nữa, nhưng mà hắn cũng không dám chắc lắm! Mà ngay cả tên bên cạnh mặc giống hắn cũng vậy luôn, hiển nhiên là đoán trúng phóc rồi, mà thôi xuống xe đi đã, đoán làm mẹ gì, dzô gặp là biết thôi, mệt não.
"Hiểu rồi!" Hướng nhật cuối cùng cũng biết sao mà hai thằng này mặt kì kì rồi.hai thằng này dù ráng làm mặt lạnh tỏ vẻ không có gì, nhưng chắc là đang dò xét mình coi có mang theo đồ chơi nào nguy hiểm không, tới nữa là vì mình gặp với con nhỏ không giống ai đó, hơn nữa có thể chỗ chỉ có hai người rồi thì con nhỏ kỳ quái với thằng nhóc này làm cái gì bậy bạ nữa thì ai biết được, cũng dám lắm à. Một bên thì quái đản một bên thì giống diễn viên phim cấp 3.
Bị người nắm kéo tới gặp đứa trai không giống trai mà gái cũng không giống nốt, Hướng nhật thấy hơi xấu hổ, lập tức chuyển đề: "Lần trước hơi kỳ, hại mấy người mất một khách hàng." Hai người mặc âu phục này chính là hai tên bảo vệ lần trước đi ăn với Sở Sở rồi chỉnh thằng nhà giàu, hai tên này lúc đó theo bảo vệ thân chủ mà cuối cùng lại rời đi.
"Không, Hướng tiên sinh! là hắn bôi nhọ công ty chúng tôi, nếu không phải ông già hắn đích thân tới xin lỗi giám đốc, hừ." câu tiếp theo không nói hết, nhưng ý thì quá rõ rồi.
Hướng nhật hiểu rồi, chuyện xin lỗi đó mà, tất nhiên là đem theo chi phiếu trắng rồi để tự bên cần xin lỗi điền con số vào, mà thủ đoạn của thằng kia thì hắn biết tỏng, miệng nó lớn lắm, sợ là xong lần này ông già thằng nhà giàu xuất huyết lão luôn quá, không chừng mỗi lần ngũ đều nằm mơ thấy vụ đó rồi gào lên thất thanh bật dậy luôn.Sau đó vớ lấy cái cây rồi chạy đi tìm thằng con để mà phát tiết.
Trong tòa nhà Thiên Đại tầng thứ 38, Công ty bảo vệ Bảo Toàn, bên trong một phòng tập thể lực lớn. Một tên mang đai bụng màu trắng bó sát người, chỉ mặc thêm một cái quần lót đang đấm đá túi bụi vào cái bao cát, trên mặt mồ hôi nhễ nhại.
Cao khoảng một thước bảy, thân hình vạm vỡ, đương nhiên đây cũng không phải độ cao chính xác của hắn, mà là do tư thế đứng rồi cơ bắp cuồn cuộn nữa. Nếu không phải tận mắt thấy, rất khó tưởng tượng một người vừa bị mới thoát ly bại liệt ba năm giờ lại hùng hổ vạm vỡ tới vậy.
Dù so sánh thì ngực hắn với ngực của một cô gái 18 tuổi thì cũng không hề kém, tất nhiên chức năng và độ mềm mại thì không sánh được rồi. Đây là so về độ lớn, mà cánh tay tráng kiện có thể so với gần bốn tên thanh niên bình thường không tập luyện gì gộp lại, từng múi cơ bụng rồi khối cơ đùi càng lớn hơn người bình thường gần gấp ½, chỉ có thể dùng một từ hình dung - kinh khủng! hoặc là quái vật.
Dù thân thể kinh khủng vậy nhưng mặt lại khá điển trai, kẻ khác mà thấy hắn trong tình trạng bây giờ dám là lau lau mắt kiếng nhìn lại, xác định là mắt không bị yếu chức năng thì sẽ phải nghi ngờ chức năng của thượng đế lúc tạo ra tên này quá. Dám lúc đó thượng đế đang vận động kịch liệt với vợ, đạt tới đỉnh điểm lần đầu tiên trong tỷ năm nên hưng phấn quá mức, cái gì cũng dồn cho tên này.
"Đông", "Đông", "Đông".một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Tên kinh khủng dừng việc đấm đá lại, vừa cởi bao tay tập ra vừa kêu: "Vào đi!"
"Ông chủ, Hướng tiên sinh đã tới." một người mặc âu phục đen đẩy cửa ra.
"Lập tức dẫn hắn lại đây!"
"Khỏi! Ta tự đi!" Hướng nhật lắc mình đi vào phòng tập, nhìn lướt qua cách bố trí trong phòng thấy nó y xì như cũ, ngoại trừ một cái võ đài vừa vừa với một cái bao cát treo cao khoảng 3m ra thì trống trơn.
Tên kinh khủng phất tay với tên âu phục đen ý kêu hắn biến đi, rồi cẩn thận đánh giá tên nhóc con trước mặt: gầy gò đáng thương, sợ mình chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ đẩy hắn ngã ngữa rồi.
"Ngồi!"
Hướng nhật suýt nữa là cười thành tiếng, cái thằng này bộ hết chiêu rồi sao ta? điều này làm hắn nhớ tới lần đầu tiên tới đây gặp tên này cũng là thái độ này, kết quả không ngồi thì thôi, có ngồi thì ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng. Mẹ nó! trong khi phòng chỉ có một cái ghê mà thằng kia ngồi cha nó rồi, không lẽ bệt xuống đất? Cuối cùng hắn chiếm chỗ luôn!
Lưu manh lần này cũng không ngoại lệ, hắn cũng ngồi xuống chiếc ghê đó một lần nữa.
Tên to con trong mắt chợt lóe lên " Mày là kẻ thứ hai dám chiếm chỗ của tao đó."
"Vậy thì sao?" Hướng nhật ngã lưng dựa hẳn vào ghế, đầu đảo 1 vòng nhìn xung quanh, không thấy khách khí chút nào.
"Mày làm tao nhớ tới một người quen cũ." Tên quái vật thở dài một hơi, trong ánh mắt phảng phất vẻ cô đơn, đột nhiên ngữ khí chuyển: "Bất quá thằng đó thực lực rất mạnh mới có thể ngồi yên trên cái ghê của tao - nếu mày không có thực lực cỡ đó thì tao sẽ hất mày xuống!"
"Vậy tốt quá, dù sao tao cũng đang muốn thử cảm giác bay bay coi nó ra sao, mà không biết mày có khả năng đó không thôi?" Hướng nhật nhìn hắn trêu chọc.
"Mày to gan lắm, bất quá." tên quái vật còn muốn nói gì nữa, sắc mặt lại đột nhiên biến hẳn, vì hắn đã thấy tên nhóc đối diện bị coi là gầy yếu dùng ngón tay chọt thủng một lỗ trên miếng gỗ nền phòng tập, độ sâu áng chừng 2 đốt ngón tay rồi thong thả rút tay lại.
"Không thể nào!" hắn như phát điên vọt tới trước mặt tên lưu may, dùng tay gạt hắn qua một bên rồi tự mình lấy tay xỉa xuống thử, nhưng hắn thất vọng liền, vô luận dùng bao nhiêu sức, nhiều nhất chỉ có thể làm cong cong mặt ván thôi không như người ta xuyên thủng.
"Sao lại vậy!"
"Vì sức mày yếu quá chứ sao."
"Tao muốn vật tay với mày!"
"Tới đây!"
Vật tay xong thì kết quả càng làm cho tên quái vật càng thêm điên cuồng: "Nhất định là mày đã luyện nội công, đúng không, đúng không? nhất định là vậy, dạy tao, dạy tao -"
"Nói nhảm, đây là bí truyền trong máu có sẵn rồi, nội công mẹ gì.".
"Huyết thống? mẹ nó lại là cái huyết thống khốn nạn!" tất nhiên không được thì chửi rồi, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, hung hăng nắm chặt vai lưu manh: "Mày với thằng chó Hướng Nhật quan hệ sao!" vì hắn nhớ kỹ là mấy năm trước thằng kia cũng nói với hắn y vậy.
"Tao họ Hướng, hắn cũng họ Hướng, mày nói coi?" Hướng nhật thấy thiệt là may, mình nhập vào thằng này cũng họ Hướng, nếu không thì hồi nãy lỡ miệng thì sao giải thích.
"Mẹ bà nó, ra là anh em biến thái! Tao giờ không thèm ganh với mày nữa, mày với thằng đó vốn không phải là người, là dã thú, toàn bộ mọi chỗ trên người đều là dã thú, ha ha, ông mày vẫn còn là hạng ba, không là thứ 2 trên đời." gào tới đây thì giọng thấp hơn nhiều, có chút trầm thấp "Chuyện của thằng đó mày cũng biết rồi hả?"
"Biết rồi!"
"Sao không đi báo thù? Với thực lực của mày chắc là dễ mà, hơn nữa gia tài hắn lưu lại cũng không nhỏ, mày không tiếp quản à!"
"Giờ còn chưa phải lúc, mà thằng thủ phạm chỉ là đàn em bị giật dây thôi, động cái là thằng đầu sỏ nó lẩn sâu nữa càng khó hơn."
"Mày nói không phải chỉ phản bội không mà là có đứa giật dây hả."
"Uh, nếu không phải vậy mày tin là cỡ thằng Hà mã đó có khả năng giải quyết tao - anh tao hả?"
"Nói cũng đúng! Thực lực biến thái của thằng anh mày tao cũng biết.người bình thường không có khả năng giết chết hắn được. Vậy giờ mày tính sao? Có cần tao giúp gì không?"
"Nói nhảm, nếu không tao tới đây làm gì? Bộ tới coi con tinh tinh tới kỳ phát dục nhảy tưng tưng hả?"
"Đm! Tính mày y chang thằng anh mày? tinh tinh cha mày? Tao sống rất tình cảm đó, biết chưa?"
"Được rồi? dù mày tình cảm đi, mày coi lại cặp giò mày kìa, giống giò heo hay chân voi không?"
"Giờ tao nghi lắm, mày có phải là thằng kia qua Hàn Quốc giải phẩu mặt rồi về tìm tao để làm tao sợ hay không nữa!" tên tinh tinh nói bâng quơ mà làm cho Hướng Nhật mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thằng này tưởng tượng phong phú thiệt! bất quá lại trúng me mé, mình còn không phải "Nhập" rồi "sữa" sao?
"Còn chuyện cuối." lưu manh nhìn thẳng mặt gã tinh tinh.
"Nói!"
"Sao mày biết tao ở đâu mà lại không sớm đi tìm, đợi người của mày có dịp sẵn tiện mới kéo tao tới đây? theo tao biết, mày không phải thằng có tính kiên nhẫn."
"Chuyện này." tinh tinh bắt đầu giả bộ nghiêm trang nói, "Mày biết đó, tao.tôn trọng nhất là trí thức, không lẽ tao tìm mày sớm rồi làm cản trở chuyện học của mày."
Không đợi hắn nói xong, Hướng Nhật hướng phía tinh tinh giơ 5 ngón tay lên, cụp 4 ngón lại chỉ chừa ngón giữa vươn thẳng lên, làm đi làm lại như vậy mấy lần, biểu đạt ý "kính trọng" với tên tinh tinh.
"Mày có thể lăn, ông mày còn bồ nhí trong phòng chờ phục vụ đây, đừng ở đây cản trở nữa." Tinh tinh hạ lệnh đuổi, bởi vì hắn thật sự không chịu được vẻ khinh bỉ của thằng này rồi.
"Đm, ra vẻ đa tình hả mày, không biết giờ tao đem mấy câu này tường thuật lại cho vợ mày thì sao há." Hướng nhật cầm lấy cái ly bạc trang trí tinh sảo trên cái bàn sát tường "Cái này coi như quà gặp mặt đi há, cám ơn!" nói xong không để ý vẻ mặt khó coi của tên tinh tinh - giờ nhăn thì càng giống hơn - nghênh ngang ra khỏi phòng tập.
"Hướng nhật, tao XXX mày thằng chó, mày rốt cuộc còn chuyện gì mày không nói cho nó hả." dù phòng tập cách âm rất tốt nhưng lưu manh vẫn còn nghe được tiếng gào thét của thằng tinh tinh trong đó truyền ra, bất quá quan tâm làm mẹ gì, hắn vuốt ve cái ly nhỏ xinh đẹp đang cầm trên tay, hưng phấn hai mắt tỏa sáng, trở về si vàng lên rồi tặng cho Sở Sở rồi lúc lên giường.dựa theo kích thước của cái ly này có thể đút vào trong hạ thân của nhỏ hay không, mà vào rồi thì lấy ra thì nó thế nào v.v.nói không chừng nàng cao hứng quá, thích quá hô lên - Thích quá a! (Thằng này bắt đầu định dùng *** tool rồi.Có sáng tạo)
Đang lúc ảo tưởng cảnh đó nước miếng nhễ nhại, không chú ý tới vốn trong thang máy rất nhiều người ra vào nhưng giờ trong buồng thang máy chỉ còn có 2 người nên có vẻ trống trải. Chỉ thấy một mùi thơm truyền đến, đang lúc hắn tưởng tượng cảnh dâm đến lúc cao trào thì bị giật mình tỉnh lại luôn, lúc này mới chú ý tới mình giờ đang cùng một người đẹp vô cùng chung trong 1 cái buồng thang máy.
Đột nhiên hắn trừng to mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin, hắn biết người đẹp này, nàng này thường lên ti vi - Tô tổng giám đốc - Tô Úc.
"Sao lại là cô?" Hướng nhật nhịn không được hỏi.