Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 17




Chương 17 Bữa tiệc chúc mừng

“Không có gì.’ Trình Uyên cười: “Ngày kia là sinh nhật của em” “Hả?” Bạch An Tương nghe vậy mới giật mình, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn nhớ rõ sao?” “Đương nhiên” Trình Uyên nói: “Anh sẽ chuẩn bị cho em một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt, ngày kia anh dẫn em đi, à không, dẫn cả nhà chúng ta đi” “Không cần phải lãng phí như vậy đâu.” Bạch An Tương hơi nhíu mày: “Hơn nữa, em đã đồng ý với Như Trăn, cô ấy nói muốn tổ chức sinh nhật cho em.” “Không sao, vậy thì gọi Mục Như Trăn cùng đi.” Ráng chiều hoàng hôn kéo dài cái bóng của hai người.

Biểu hiện của đôi vợ chồng trẻ tuổi vô cùng tự nhiên.

Nhưng cho đến bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa thật sự là vợ chồng.

Trình Uyên không vội, anh đang đợi cơ hội, đợi cơ hội Bạch An Tương hoàn toàn chấp nhận anh.

Bọn họ chưa quay về nhà của Bạch An Tương, mà quay về phòng trọ.

Cũng không phải người nào có tiền cũng sẽ tiêu tiền như: trò đùa, nếu đã thuê phòng, Bạch An Tương không muốn để trống.

Quay về phòng mình, Trình Uyên nhận được một cuộc điện thoại.

Là điện thoại từ thủ đô gọi đến, từ mẹ ruột của anh, Lý Lan Oanh.

“Uyên Uyên, ngày kia chính là sinh nhật của con dâu mẹ đúng không?” Trong điện thoại, giọng nói của Lý Lan Oanh có vẻ rất hưng phấn.

“Đúng vậy” “Ừ, chuyện tốt, các con đã nghĩ xem định tổ chức thế nào chưa?” Lý Lan Oanh hỏi.

Trình Uyên nói: “Nghĩ xong rồi con định tổ chức ở khách sạn Tân Dương cho cô ấy.” Hạng mục mới của Bạch Thị khởi động cần đến đầu tư, mà người có công lớn nhất thành công kéo được tiền về là Bạch An Tương lại bị nhà họ Bạch coi thường, tổ chức một bữa tiệc, ngay cả thiệp mời cũng không có, bắt nạt người ta quá lắm rồi.

Cho nên Trình Uyên đã nghĩ, không phải các người không muốn mời Bạch An Tương sao? Không phải không muốn Bạch An Tương phụ trách hạng mục mới sao? Vậy thì tốt, vậy tôi sẽ khiến cho cả bữa tiệc đều trở thành tiệc chúc mừng sinh nhật cho Bạch An Tương, giao cổ phần cho cô, để cô trở thành cổ đông của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị! Anh quyết định, muốn khắp nơi trong khách sạn Tân Dương tràn ngập hương vị sinh nhật của Bạch An Tương.

“Được, đến lúc đó mẹ cố gắng quay về chúc mừng sinh nhật con dâu” Lý Lan Oanh vui mừng nói.

Trình Uyên “dạ” một tiếng.

“À đúng rồi, Uyên Uyên, trước đây mẹ đã bảo công ty ở thành phố Tân Dương chuẩn bị quà tặng cho con dâu, đã đưa đến nhà họ Bạch rồi, là một miếng ngọc như ý tinh xảo, hôm sinh nhật con nói cho cô ấy biết là được”” Lý Lan Oanh nói.

Trình Uyên lại “dạ” một tiếng nữa.

Sau khi cúp điện thoại, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Anh gõ cửa phòng Bạch An Tương, nói với cô: “Vẫn chưa ngủ sao?” Bạch An Tương gật đầu: “Chưa ngủ.” Sau đó, hai người đứng yên nhìn đối phương chăm chú, tình huống trở nên rất xấu hổ.

Bạch An Tương mặc đồ ngủ rộng thùng thình, làn da trăng ngần như ẩn như hiện, tác động rất mạnh vào thị giác, Trình Uyên nhìn trân trân, cổ họng khát khô.

Bạch An Tương nhận ra trạng thái của Trình Uyên, không kiềm được thẹn thùng cúi đầu.

“Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi” Trình Uyên nói.

“Ừ” Trình Uyên quay về phòng của mình, hận không thể bóp chết mình luôn.

Cảnh tượng vừa nấy, rõ ràng không phải Bạch An Tương không vui, chỉ cần anh đưa ra đề nghị có tính sáng tạo một chút, không biết chừng có thể đạt được mong ước đấy.

Nhưng sao lại chỉ nói ra được một câu, không còn sớm nữa đi ngủ sớm đi chứ? “Đệch, đúng là dở hết chỗ nói, dù thế nào thì cả hai cũng là vợ chồng hợp pháp, cho dù có ép buộc làm tới, mẹ nó cũng không vi phạm pháp luật mà, sợ cái đinh gì chứ!” Trình Uyên giận dữ tự trách mình.

“Anh nói gì cơ?” Ngoài căn phòng đột nhiên có giọng nói của Bạch An Tương vang lên.

Hóa ra là cô vẫn chưa quay về ngủ, Trình Uyên kinh hãi: “Không, không nói gì cả, anh ngủ rồi.” Bạch An Tương tỏ ra nghi ngờ, cô cảm thấy hôm nay Trình Uyên cứ là lạ.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mát, sinh nhật của Bạch An Tương đã đến gần.

Trình Uyên gọi điện thoại cho trợ lý Vương Tử Yên, bảo cô ta đi trước.

Buổi sáng, Mục Như Trăn lái chiếc Cruze hơn một trăm nghìn đến đón Bạch An Tương, khi nhìn thấy Trình Uyên, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Cô ta len lén hỏi Trình Uyên: “Chuyện của biệt thự anh còn chưa nói với Tương Tương sao?” Trình Uyên cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chuẩn bị hôm nay cho cô ấy một niềm vui bất ngờ” Mục Như Trăn lái xe, đi đường vòng đón ba mẹ của Bạch An Tương, dựa theo chỉ dẫn của Trình Uyên, cuối cùng đi đến khách sạn Tân Dương.

Hôm nay có rất nhiều xe đỗ trước cửa khách sạn Tân Dương, hơn nữa đều là xe đắt tiền.

“Hôm nay không phải có hoạt động gì ở chỗ này đấy chứ?” Bạch An Tương ngạc nhiên.

“Ap” Mục Như Trăn đột nhiên hét lên một tiếng.

“Sao vậy?” “Tớ nhìn thấy người của Tập đoàn Tuấn Phong rồi” Mục Như Trăn ngạc nhiên nói: “Là trợ lý của chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, Vương Tử Yên, cô ta vừa mới đi vào” “Vậy thì có gì mà kích động?” Bạch An Tương không hiểu hỏi.

“Cậu bị ngốc à” Mục Như Trăn nói: “Lúc này giữa ban ngày, trợ lý chủ tịch ở đây, nói không chừng chủ tịch của Tuấn Phong cũng ở đây đấy” “Ấy… Nghe vậy, Bạch An Tương không kiềm được vuốt trán, tức giận nói: “Cậu có thể đừng háo sắc như vậy được không? Ngay cả dáng dấp chủ tịch của Tuấn Phong trông như thế nào cũng không bi “Hừ, dù thế nào cũng đẹp hơn vị này nhà cậu… Mục Như Trăn không cam lòng liếc mát nhìn Trình Uyên một cái, sau đó hình như còn định nói mấy câu cay nghiệt, có điều nghĩ đến việc chuyện Trình Uyên mua biệt thự cho.

Mục Như Trăn, đành phải ngậm miệng lại.

“Chúng ta vào thôi” Trình Uyên chỉ vào bên trong.

Cả gia đình đi thẳng lên tâng năm, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy đã bị một bảo vệ chặn lại.

“Xin hỏi, các vị có thiệp mời không?” Bảo vệ hỏi.

Trình Uyên không kiềm được nhíu mày, hỏng rồi, lại quên mất chuyện vặt này, anh đưa thiệp mời cho Vương Tử Yên mất rồi.

“Không có thiệp mời không thể đi vào” Bảo vệ nói.

Mục Như Trăn lập tức trừng mắt lên: “Trình Uyên, tại sao lại thế này? Không phải anh bảo tổ chức sinh nhật cho Tương Tương sao? Tại sao người ta còn chẳng cho mình đi vào thế này? Có phải anh vốn dĩ không hề chuẩn bị gì cả đúng không?” “Tôi đã nói rồi, đây chính là khách sạn Tân Dương, loại nghèo kiết xác như anh làm sao có thể tiêu tiền ở đây được chứ!” Trên mặt Lý Ninh Quyên lộ ra vẻ tức giận không kiềm chế được.

Bạch An Tương nhìn Trình Uyên thắc mắc.

Trình Uyên cười khổ: “Anh quên mang theo rồi, đợi một lát, anh gọi điện thoại.” Cầm điện thoại di động lên, đang định gọi cho Vương Tử Yên.

“Ha ha, đây không phải cô cả cao quý của nhà họ Bạch chúng ta sao” Không biết Bạch Vĩnh Minh xuất hiện ở cửa từ lúc nào, nhìn mọi người vẻ khinh thường: “Bữa tiệc hôm nay hình như không hề mời cô mà, không mời mà đến, chính là phép lịch sự của các người sao?” “Tại sao anh lại ở đây?” Bạch An Tương lập tức giật mình.

“Tại sao tôi lại ở đây?” Bạch Vĩnh Minh cười nói: “Đương nhiên tôi sẽ ở đây rồi, hôm nay là bữa tiệc chúc mừng hợp tác giữa nhà họ Bạch chúng tôi và Vịnh Ánh Trăng, tôi nhận được thiệp mời, đương nhiên phải ở đây rồi, về phần các người… Hừ hừ, còn chưa có tư cách đến đây đâu, cút nhanh!” “Cái gì?” “Việc đầu tư Vịnh Ánh Trăng là do An Tương đàm phán được, hơn nữa ông cụ cũng đã nói khi hạng mục mới bắt đầu sẽ để cho An Tương phụ trách, tổ chức bữa tiệc này làm sao có thể không mời chúng tôi, ngược lại mời anh đến được chứ?” Lý Ninh Quyên tức giận nói.

“Các người nằm mơ đi.’ Mặt Bạch Vĩnh Minh đầy oán hận: “Không ngại nói thật với các người, hôm nay các người không có tư cách bước vào đây, sau này khi hạng mục mới bát đầu cũng hoàn toàn không có chuyện gì của các người hết, mẹ kiếp đừng có đứng đây cho mất mặt nữa, mau cút ra xa thật xa đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.