Đích Nữ Khó Gả

Chương 59: Tịnh thân xuất hộ




"Con sẽ không cưới nàng." Thẩm Thế Hiên hơi nhíu mày, đại tẩu bệnh liên tục không chuyển tốt, ai biết được sang năm, cưới Thủy Nhược Thiên vào cửa, lại dẫm vào vết xe đổ đời trước, bị thê tử của mình cấu kết với đại ca làm việc xấu.

"Thế Hiên, không phải con rất thích Nhược Thiên sao, lúc nhỏ con còn khóc nháo nói tương lai nhất định muốn cưới nàng, hai đứa cũng coi như thanh mai trúc mã, trước đó vài ngày Thủy phu nhân cũng nhắc đến chuyện này, Nhược Thiên đã mười lăm, tuy nói ở Kim Lăng là hơi sớm, bất quá sớm muộn gì cũng vào cửa nhà mình, kém chút thời gian cũng không sao." Ấn tượng Quan thị đối với Thủy Nhược Thiên rất tốt, dịu dàng điềm đạm nho nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô gái như vậy làm con dâu lại quá thích hợp, hơn nữa gia thế cũng không tồi.

"Nương, đừng nhắc lại chuyện khi còn bé, con cùng Thủy Nhược Thiên không có đính hôn, hai nhà cũng chưa từng giao ước hứa hẹn gì, lời Đại bá mẫu nói thực không có căn cứ, con là nam nhân thì không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng thành danh nữ nhi nhà người ta, chưa kể thân thể đại tẩu không tốt, có liên quan gì đến việc con đón dâu xung hỉ." Thẩm Thế Hiên cắt đứt lời Quan thị muốn nói, trên mặt Quan thị thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhi tử trước đây không có ý kiến với hôn sự này, sao bây giờ đột nhiên phản ứng lớn như vậy.

"Thế Hiên, con nói cho nương, có phải đang cùng Nhược Thiên nháo không vui hay không, này đối với nữ nhân phải nhường nhịn một chút." Quan thị cho rằng con trai cùng Thủy Nhược Thiên náo loạn không được tự nhiên, người trẻ tuổi tính khí lớn, ở nhà đều được sủng ái nuông chiều, chưa học được cách nhường nhịn nhau.

"Nương, về sau cũng đừng nhắc lại chuyện này, vốn là thanh thanh bạch bạch, mọi người cứ nói như thật sự có gì đó, con hiện tại chưa muốn đón dâu, cũng sẽ không cưới Thủy Nhược Thiên." Thẩm Thế Hiên trực tiếp đem lời nói rõ ràng một lần, trên mặt Quan thị còn có chút lo lắng, luôn cảm thấy con trai có tâm sự.

"Thế Hiên, mấy ngày này con luôn chạy ra bên ngoài, đang làm những gì." Quan thị lo lắng quá liền nghĩ lung tung, an bài vài nha hoàn trong phòng con trai, hắn cũng không đụng tới, không lẽ lại học người ta ra bên ngoài kim ốc tàng kiều*.

*Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌): nhà vàng cất người đẹp.

"Lần trước trong tửu lâu tổ phụ cho con ngồi cùng một chỗ với Đại ca liền có không ít người ý kiến, con càng không thể thường xuyên đi theo phụ thân đến cửa hàng." Hắn không có ở cửa hàng Thẩm gia chính là vì tránh hiềm nghi, Đại ca là một người hẹp hòi, đời trước Thẩm Thế Hiên đã sớm nhận thức qua.

"Nương thấy đại ca con là người hòa khí, gần đây thân thể đại tẩu con không tốt, tâm tình bọn họ không tốt cũng có thể hiểu được, con cần phải đi theo tổ phụ học tập, san sẻ gánh nặng cùng nó." Quan thị xuất phát điểm là tốt, hi vọng con trai có thể giúp đỡ cơ nghiệp Thẩm gia, nhưng người khác nghĩ vậy hay không lại là chuyện khác, hiện giờ Thẩm Thế Hiên không muốn quá thân cận.

"Nương, những chuyện này người cũng đừng quan tâm, chuyện trong cửa hàng đã có đại bá cùng đại ca làm chủ, nếu Đại bá mẫu lại nhắc đến chuyện đón dâu, nương cũng hiểu lựa lời cho con, đừng phá hủy danh dự Thủy tiểu thư." Có nhiều chuyện Thẩm Thế Hiên có nói Quan thị cũng không thể hiểu, hắn dứt khoát nói rõ suy nghĩ, "Con đi về dùng cơm, ngày mai lại đến thăm người."

"Mưa lớn như vậy ở lại đây dùng bữa đi." Quan thị khuyên hắn, Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, "Con còn có việc, nương nghỉ ngơi sớm đi, chớ suy nghĩ quá nhiều." Thẩm Thế Hiên vỗ vỗ tay của bà, đi tới cửa ngoài tiếp nhận cái ô trực tiếp đi vào trong mưa.

...

Sở phủ.

Dùng qua cơm tối, Sở Diệc Dao đứng dưới mái hiên nhìn mưa rơi nặng hạt, xa xa đều là một mảnh sương mù mịt mờ, cái gì cũng nhìn không rõ.

Nàng về phủ không bao lâu liền bắt đầu mưa, cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu muốn dừng, trong không khí truyền tới làn hơi lạnh, giọt nước dưới mái hiên như chuỗi ngọc rơi xuống đất.

Xa xa truyền đến tiếng đạp nước, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn lên, một thân ảnh che dù vội vã chạy tới bên này, đến trước mặt nàng mới nhìn rõ ràng, là nha hoàn Xuân Bích trong Ngô Đồng viện của Sở Mộ Viễn.

"Đại tiểu thư, A Xuyên truyền lời, tìm được Nhị thiếu gia tại tế đường lão gia phu nhân trong Thiên Phật tự." Tay Xuân Bích cầm dù còn không ổn, ước chừng là kích động, rốt cuộc tìm được Nhị thiếu gia mất tích nửa tháng.

"Tiến vào rồi nói." Sở Diệc Dao mang nàng vào phòng, Xuân Bích đứng ở đó dưới thân liền tích một vũng nước, nửa người dưới đều bị nước mưa làm ướt.

"Hiện tại vẫn còn ở Thiên Phật tự." Sở Diệc Dao kêu Tiền má má lấy khăn bố cho nàng bọc thân thể, Xuân Bích gật gật đầu, "A Xuyên khuyên thiếu gia cũng không động, nhưng thiếu gia cũng không nói rời đi."

"Được rồi, ngươi nhanh đi về đổi một thân xiêm y, đừng để bị cảm lạnh." Sở Diệc Dao phất tay cho nàng đi xuống, ngồi ở trên ghế nhìn ngoài phòng, tìm nửa tháng, nếu không phải Tào gia không có động tĩnh gì, nàng còn nghĩ rằng Nhị ca đã mang theo Uyên Ương bỏ trốn, ai cũng không nghĩ tới Nhị ca sẽ tới Thiên Phật tự.

"Tiểu thư, trời mưa tầm tã, lại đã trễ thế này, hiện tại đi Thiên Phật tự nhất định là không được, để ngày mai đi sớm được không." Tiền má má ở một bên khuyên nhủ, sợ nàng biết được tin tức Nhị thiếu gia liền lập tức muốn đi tìm người.

"Nhũ nương, sai người đi báo cho đại tẩu một tiếng, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát." Sở Diệc Dao khẽ thở dài một hơi phân phó.

...

Một đêm này Sở Diệc Dao không thể ngủ yên, sau nửa đêm mưa liền ngớt, hửng sáng mưa đã tạnh, Sở Diệc Dao liền cùng Kiều Tòng An một khối đi đến Thiên Phật tự.

Trận mưa lớn đêm qua làm đường ngoài thành Kim Lăng càng thêm lầy lội, đi xe ngựa hai canh giờ mới đến Thiên Phật tự, xuống xe ngựa có thể nghe tiếng chuông từ trên đỉnh núi truyền xuống.

Đến đỉnh núi miếu tự, còn có thể nhìn thấy xa gần một tầng sương sau cơn mưa vòng quanh núi, Sở Diệc Dao trực tiếp đi tế đường Thiên Phật tự.

Tế đường chia làm vài gian, có gian còn trống không, có gian đã bố trí qua giống như Sở gia, chuyên dùng để cung phụng trưởng bối đã mất.

Sở Diệc Dao thấy được A Xuyên đứng ngoài tế đường Sở gia, đến gần, Sở Mộ Viễn ngồi ở trên bồ đoàn đối diện đài lễ, tựa hồ là không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

"Thiếu phu nhân, đại tiểu thư, các ngài đến rồi." Sau khi A Xuyên tìm được Sở Mộ Viễn liền một khắc cũng không dám rời đi, rất sợ Nhị thiếu gia bỗng nhiên lại biến mất, hiện giờ đại tiểu thư đã tới cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Vất vả cho ngươi." Sở Diệc Dao đối với hắn cười cười, xoay người nói với Kiều Tòng An, "Đại tẩu, để muội đi vào là tốt rồi, các người ở bên ngoài chờ một lát."

Đáy mắt Kiều Tòng An thoáng hiện lên một tia lo lắng, cuối cùng vẫn gật đầu, Sở Diệc Dao bước lên bậc thang, đi vào trong nhà, trực tiếp đóng cửa lại.

Trước bồ đoàn Sở Mộ Viễn mở mắt ra, trong phòng đột nhiên tối hơn nhiều, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân, lúc sau một thân ảnh quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh.

Sở Diệc Dao trịnh trọng vái ba lạy, đứng dậy đến trước đài châm hương cắm vào giữa lư hương trước mặt, cũng không nhìn Sở Mộ Viễn, ánh mắt rơi vào bức họa treo trên tường, mở miệng nói, "Huynh dự định khi nào thì về nhà."

Thật lâu, Sở Mộ Viễn mang theo thanh âm khàn khàn vang lên, "Nghĩ thông suốt sẽ trở về."

"Muội cũng có rất nhiều chuyện nghĩ không thông, nhưng muội không có biện pháp giống nhị ca, nói đi liền đi như vậy." Sở Diệc Dao đưa tay xoa xoa tro bụi trên bàn, xoay người cúi đầu nhìn hắn, trong thanh âm lộ ra một tia mệt mỏi, "Không phải chỉ có một mình huynh mệt mỏi, huynh cũng không phải là người mệt nhất."

Sở Mộ Viễn ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe một chút giãy giụa, một chút không cam lòng, hơn nữa là vô lực đối với hiện trạng không thể thay đổi, hắn cũng cố gắng đi làm như muội muội nói, nhưng có một số việc, thật sự làm không được, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh.

"Không có Sở gia, chúng ta không là cái gì cả, Nhị ca, rời khỏi Sở gia, huynh nói huynh có thể làm cái gì, sống an nhàn suиɠ sướиɠ mười mấy năm qua, đột nhiên hai bàn tay trắng, huynh có thể làm gì?" Sở Diệc Dao ngồi xuống trước mặt hắn, cùng hắn song song nhìn nhau.

"Cái gì chúng ta đều không làm được, muội cùng đại tẩu không biết làm cơm, Nhị ca không thể như những bọn tiểu nhị mỗi ngày đi bến cảng chuyển hàng, kiếm mười mấy đồng, không có Cát thúc quản lý chuyện trong nhà thay chúng ta, cũng sẽ không có nha hoàn bà tử hầu hạ rời giường, chúng ta chỉ có thể chen chúc trong một gian phòng trật trội, Sở phủ sẽ không còn là nhà của chúng ta."

Sở Mộ Viễn muốn phản bác lời của nàng, giật giật miệng lại không cách nào mở miệng, nàng nói không sai, ly khai Sở gia, hắn cái gì đều không phải, sẽ không có ai cúi đầu khom lưng đối với hắn, mất cái danh Nhị thiếu gia Sở gia này, hắn ngay cả những tiểu nhị kéo hàng trên đường cũng không bằng.

"Nhị thúc bọn họ dọn đi rồi, huynh nhất định không thể ngờ được, Sở Diệu Lạc đứng sau mọi chuyện, phái người động tay động chân ở trên xe ngựa, muội mới xảy ra chuyện, suýt nữa bỏ mạng." Sở Diệc Dao đột nhiên nở nụ cười, đưa tay phủi đầu bụi trên vai áo hắn, tùy ý nói, "Điều kiện là không báo quan, muội bắt bọn họ chuyển ra ngoài."

Trên mặt Sở Mộ Viễn lộ vẻ kinh ngạc, theo hắn một nhà Nhị thúc là chỗ thân thích, sao có thể động thủ với nàng.

"Huynh xem, huynh vĩnh viễn tin tưởng người khác hơn tin muội, luôn nghĩ rằng bọn họ sẽ không có ý đồ với Sở gia, huynh vẫn cảm thấy thiếu cha, thiếu nương, thiếu Đại ca, Sở gia còn giống trong quá khứ?" Sở Diệc Dao nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, lười nói thêm nữa.

"Huynh có thể ở đây mặc kệ công sức cực khổ cha cùng nương gây dựng Sở gia, muội lại không thể, huynh muốn bỏ mặc tất cả ở lại chỗ này suy nghĩ minh bạch mới trở về, muội cũng không thể, từ hôm nay trở đi muội sẽ báo cho tất cả mọi người, Sở Mộ Viễn huynh tịnh thân xuất hộ* rời khỏi Sở gia, huynh muốn đi tìm Uyên Ương muội cũng không ngăn cản huynh nữa, huynh đại khái có thể mở to hai mắt ra nhìn, một khi tin tức này truyền đến, nàng ta có còn nghĩ đến huynh nữa không." Sở Diệc Dao dứt lời từ trong lòng ngực xuất ra hai phong thư ném xuống trước mặt hắn, đứng dậy đi ra cửa.

*Tịnh thân xuất hộ = Mình không rời nhà. Rời khỏi nhà không mang theo bất kỳ thứ gì.

Đưa tay vịn cánh cửa, Sở Diệc Dao hít một hơi sâu, chậm rãi đẩy cửa, đây sẽ là một lần cuối cùng nàng nỗ lực thức tỉnh nhị ca, thật sự là một lần cuối cùng.

...

Đêm đó trở về, Sở Diệc Dao liền phái người trực tiếp truyền tin ra ngoài, Sở nhị thiếu gia tịnh thân xuất hộ rời khỏi Sở gia.

Tin tức này giống như một cục đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên vô số gợn sóng, Sở Diệc Dao tìm người truyền tin thập phần đúng chỗ, ngay buổi chiều hôm sau có không ít người trực tiếp tìm đến cửa hàng hỏi thăm thật hư chuyện này, Sở nhị thiếu gia tịnh thân xuất hộ, vậy sau này Sở gia còn có ai đứng ra chủ trì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Diệc Dao cũng tới cửa hàng, đối với tiếng nghị luận phần đông quản sự, Sở Diệc Dao chỉ ngồi ở đó nói mấy câu, "Từ hôm nay trở đi, chuyện trong cửa hàng liền do ta thay thế Đại đương gia Sở Ứng Trúc đến chủ trì, nói cách khác, tất cả mọi chuyện trước kia Nhị thiếu gia phụ trách sẽ giao cho ta xử lý, còn lại hết thảy không thay đổi, các ngươi có nghi vấn gì có thể tự mình đến hỏi ta, bất quá Sở Mộ Viễn vắng mặt hơn nửa tháng, chờ ta xử lý xong những chuyện này, các ngươi lại từng người tiến đến hỏi."

Nói xong Sở Diệc Dao liền trực tiếp đi vào gian phòng Sở Mộ Viễn, Sở Trung cùng Sở Hàn Lâm lập tức đi vào theo, cửa vừa đóng lại, các quản sự phía ngoài lập tức thì thầm to nhỏ.

"Diệc Dao, ngươi như vậy sẽ làm ảnh hưởng các quản sự trong cửa hàng đó." Sở Hàn Lâm đối với tin tức bất thình lình cũng vô cùng chấn động, vốn là cháu trai vắng mặt lâu như vậy ngược lại hắn thật cao hứng, tốt nhất là vắng mặt lâu một chút, nhưng Sở gia trực tiếp bắt hắn mình không rời nhà, đây coi là cái lý gì.

"Bọn họ đều đã ký khế ước, muốn có thể đi, nhưng nghĩ kỹ lý do rồi hẵng đến tìm cháu." Sở Diệc Dao vỗ vỗ bàn, "Nhị thúc, Nhị ca nửa tháng không có mặt, chuyện trong cửa hàng này bị huynh ấy trì hoãn bao nhiêu ngài cũng có thể rõ ràng, tịnh thân xuất hộ là do huynh ấy chọn, từ hôm nay những chỗ huynh ấy phụ trách đều giao cho cháu làm, chẳng lẽ Nhị thúc xem thường Diệc Dao cháu chỉ là một nữ tử?"

"Ta là lo lắng những quản sự kia không phục." Sở Hàn Lâm cười cười, "Ta nào có xem thường ngươi." Cháu gái so với cháu trai khôn khéo hơn nhiều.

"Cháu chỉ nói một câu, ai không phục, có thể đi vào đây tìm cháu, về phần những thương hộ tới hỏi, Trung thúc nói cho bọn họ biết, rời đi cũng không phải là Đại đương gia Sở gia, càng sẽ không ảnh hưởng hợp tác giữa bọn họ." Sở Trung lập tức đi ra ngoài, Sở Diệc Dao nhìn Sở Hàn Lâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, "Nhị thúc, sau này còn muốn học tập thúc nhiều."

===============

Tác giả có lời muốn nói: Sở cô nương hung hãn tái xuất...

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.