Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 9: Lãnh chứng




Ân Viêm không trực tiếp trả lời vấn đề này của cậu, lại lần nữa cường điệu: "Cậu và tôi vận mệnh tương liên, cùng sống cùng chết."

"...... Cho nên?"

"Hiện tại An Hồn Châu đã vỡ, chúng ta mất đi liên hệ duy nhất. Trước khi cậu bước vào tu chân đạo, thoát khỏi quản chế của Thiên Đạo với phàm nhân, chúng ta cần phải hình thành liên hệ mới, nếu không sau khi lực lượng Sơn Thần tặng hao hết, cậu vẫn sẽ tiếp tục chịu tra tấn của chứng thất hồn, cho đến chết."

"......" Tu, tu chân?

"Không chỉ như thế, hồn phách của cậu vốn đã thiếu hụt, sau khi chết không thể vào luân hồi bình thường, kiếp sau có thể......"

"Đầu thai thành một con heo." Dụ Trăn cười khổ cắt ngang lời hắn, tay vô thức sờ sờ cổ tay đã từng đeo Bình An Châu, trong lòng nháy mắt toát ra ý nghĩ "Làm người mệt quá, cứ như vậy đi theo ông nội cũng không tệ", nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, hỏi: "Vậy nếu, tôi nói là nếu, nếu tôi chết, anh......"

Biểu tình của Ân Viêm vẫn bình tĩnh như trước, yên lặng nhìn cậu, trả lời: "Hồn phi phách tán."

Hồn phi phách tán, ý là kiếp sau đến cơ hội làm heo cũng không được?

Dụ Trăn ngơ ngác nhìn hắn, tầm mắt quét từ ánh mắt bình tĩnh đến đầu ngón tay tái nhợt của hắn. Cậu im lặng thật lâu, rồi tựa như là thỏa hiệp, lại như đã hạ một quyết định trọng đại, cậu thở dài một hơi giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vậy sống sót đi, hai người chúng ta, nỗ lực cùng nhau sống sót."

Có lẽ là hơi nóng phun ra từ trong miệng khiến tầm mắt bị vặn vẹo, trong nháy mắt khi nói ra câu này, Dụ Trăn mơ hồ nhìn thấy Ân Viêm đột nhiên thay đổi biểu tình, trên mặt hơi hoảng hốt.

Hoảng hốt? Vì sao? Cậu nói gì kỳ lạ à?

Phát hiện bản thân không bị hồn phi phách tán, chẳng lẽ không phải nên vui vẻ ư?

Hơi nóng rất nhanh tiêu tán, tầm mắt rõ ràng trở lại, biểu tình Ân Viêm vẫn bình tĩnh như cũ, làm gì có vẻ hoảng hốt như cậu đã thấy. Dụ Trăn lắc đầu, vứt tia nghi hoặc kia ra sau đầu, lại hỏi: "Cho nên, chúng ta phải làm thế nào để thành lập liên hệ lần nữa?"

Ân Viêm giơ sổ hộ khẩu lên.

Dụ Trăn mỉm cười: "Ừ???"

"Trong các mối quan hệ của nhân giới, loại quan hệ có thể chặt chẽ đến mức ảnh hưởng mệnh cách của nhau chỉ có hai loại, quan hệ huyết thống, và quan hệ bạn lữ." Ân Viêm giải thích, buông sổ hộ khẩu tiếp tục nói: "Thân thể của tôi và cậu đang dùng hiện tại cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên phương thức chúng ta có thể làm để xây dựng lại liên hệ chỉ có một, kết làm bạn lữ."

Nụ cười trên mặt Dụ Trăn biến mất, cậu giơ tay xoa xoa lỗ tai, đợi vài giây, thấy hắn hoàn toàn không có ý tiếp tục bổ sung ví dụ như "Vừa nãy là nói giỡn", cuối cùng không khống chế được trừng lớn mắt, khiếp sợ hỏi: "Kết hôn? Tôi? Anh? Chúng ta?"

Cách ngôn* nói rất đúng, người cả đời này có ba thời khắc quyết định vận mệnh, sinh ra, lựa chọn nghề nghiệp, và kết hôn.

*Câu nói ngắn gọn, súc tích, được lưu truyền, có ý nghĩa giáo dục, được coi như chuẩn mực sống và hoạt động của con người._Theo Sohu

Sinh ra trong dạng gia đình gì, có một đôi cha mẹ thế nào, quyết định trước khi thành niên anh sẽ phải đối mặt với sinh hoạt ra sao, có được bao nhiêu quyền lựa chọn cho cuộc sống của mình; lựa chọn loại nghề nghiệp nào, quyết định anh đời này sẽ ăn cơm loại gì, có thể leo lên độ cao bao nhiêu; mà kết hôn...... Cách ngôn còn có một cách nói khác, kết hôn gần như là lần đầu thai thứ hai của nhân loại.

Dụ Trăn sống hai mươi hai năm, sinh ra là bị động, không thể lựa chọn. Lúc lên đại học lựa chọn chuyên ngành thì cậu lại tuân theo sự điều chỉnh của trường, nước chảy bèo trôi cũng khá tốt, hiện tại chỉ còn sót lại cơ hội chủ động "đầu thai", cũng sắp bởi vì một cái chứng thất hồn đáng chết mai táng ở trong tay Ân Viêm.

Thân là một đứa nhỏ không có cha mẹ, cậu từng có rất nhiều chờ mong tốt đẹp đối với hôn nhân và gia đình, nhưng mà hiện tại...... Không đề cập tới cũng được.

Chiếc xe hơi màu đen lại lần nữa chạy trên đường đất, không khí bên trong xe có chút quỷ dị.

"Ngày hôm nay rất tốt, thích hợp cưới gả."

"......"

"Nghe nói ở đây...... Ở nơi này lãnh chứng cần chụp ảnh, tóc cậu hơi rối."

Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình trống rỗng.

"...... Tôi không có ý ghét bỏ cậu."

Dụ Trăn cong khóe miệng nhìn hắn miễn cưỡng cười cười.

Anh em cùng cảnh ngộ, hai người bọn họ ai có thể ghét bỏ ai?

Bên trong xe an tĩnh lại, ô tô chạy qua một cái hố lớn, xóc nảy một trận, hướng dẫn đúng lúc lên tiếng, nhắc nhở phía trước rẽ trái 500m sẽ vào tỉnh lộ.

Ông Tây Bình yên lặng chuyển tay lái, Ân Nhạc nuốt nuốt nước miếng, trộm nhìn ra bên ngoài mở di động.

Nhạc Bất Tư Thục: Mẹ! Anh đã thu anh Dụ tới tay, chúng con đang trên đường đi đến Cục Dân Chính!!!

Mẫu Thượng Đại Nhân: Nói lung tung gì đó, ai là anh Dụ?

Nhạc Bất Tư Thục: Người trồng hoa! Anh muốn cùng anh ấy đi lãnh chứng! Mẹ ơi mẹ mau tới đi, con nghi ngờ anh hai bạo lực bức hôn, lúc anh Dụ cầm sổ hộ khẩu ra mặt mũi trắng bệch!!!

......

......

Mẫu Thượng Đại Nhân: Con nói cái gì?!!!

Hộ khẩu của Dụ Trăn ở tỉnh H thành phố Đại Ổ trấn An Dương thôn Liên Hoa Câu, cho nên lúc lãnh chứng cần phải đến Cục Dân Chính thành phố Đại Ổ.

Khi biết hai người cần phải dựa vào lãnh chứng để thiết lập liên hệ, Dụ Trăn từng ăn may mà nghĩ tới tạm thời kéo dài một khoảng thời gian, thừa dịp lực lượng Sơn Thần tặng còn hiệu quả, lập tức tu luyện, tranh thủ trước khi thứ đó mất hiệu quả thì theo lời Ân Viêm tiến vào đạo tu chân, thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, không còn chịu ảnh hưởng của chứng thất hồn.

Nhưng Ân Viêm vô tình chọc thủng ảo tưởng của cậu, bởi vì tòa Sơn Thần sau núi đạo quan thật sự quá nhỏ, lực lượng Sơn Thần không mạnh, hồn phách của cậu lại thiếu hụt quá nhiều, nên thứ Sơn Thần tặng vốn không chống đỡ được bao lâu.

Tóm lại, chuyện lãnh chứng này, cần phải càng sớm càng tốt.

...... Sau đó bọn họ an vị trên xe đến Cục Dân Chính thành phố Đại Ổ.

Thôn Liên Hoa Câu không lớn, trấn An Dương cũng không lớn, xe chạy cũng chỉ lên tỉnh, cho nên không đến nửa tiếng, ô tô đã ngừng trước cổng Cục Dân Chính thành phố Đại Ổ.

Trái với lời "Hôm nay thích hợp cưới gả" của Ân Viêm, Cục Dân Chính lạnh lẽo đến một đôi tân nhân tới lãnh chứng cũng không có, chỉ có một đôi vợ chồng tới ly hôn đang đứng trước cổng lớn Cục Dân Chính cãi nhau.

Dụ Trăn cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt, vì thế biểu tình càng thêm trống trống.

Lúc Ân Viêm dắt Dụ Trăn đến trước cửa sổ phục vụ, cực kỳ bình tĩnh tỏ vẻ đến để lãnh chứng, nhân viên công tác xem tuồng ly hôn nửa ngày có chút phản ứng không kịp.

"Vui lòng càng nhanh càng tốt, cảm ơn." Ân Viêm lịch sự thúc giục.

Nhân viên công tác hoàn hồn, tầm mắt nhịn không được dạo qua một vòng trên gương mặt đẹp trai và các ăn mặc quý khí của hắn, trong lòng nói thầm đây là nam thần nhà ai lại bị người khác thu vào trong túi, một bên đáp ứng một bên cõi lòng đầy chờ mong dịch tới bóng người đứng phía sau hắn.

Nam nhân chất lượng tốt như vậy, bạn lữ của hắn nhất định cũng rất ưu...... tú......

Tóc rối bời không nói còn thiếu một phần tóc mái, mặc một thân đồ ngủ mộc mạc Dụ Trăn vẻ mặt chết lặng đứng ở nơi đó, lúc phát hiện nhân viên công tác nhìn qua thì lễ phép mà cong cong khóe miệng, nặng ra một nụ cười so với khóc cũng không đẹp hơn bao nhiêu.

"......" Chẳng lẽ câu chuyện tình yêu của hoàng tử và lọ lem, không phải, và thằng nhóc nghèo lại bắt đầu lưu hành?

Ân Viêm không dấu vết nghiêng người chặn lại tầm mắt của nhân viên công tác, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

"Vậy...... Hai vị mời ngồi bên này, điền một ít thông tin cơ bản." Nhân viên công tác hoàn hồn, treo lên nụ cười máy móc, giọng nói hơi chần chờ.

Dụ Trăn nghe vậy đi qua trước một bước, ngồi xuống ghế dựa bên trong.

Ân Viêm sau một bước đuổi kịp, dựa gần cậu ngồi xuống rồi giương mắt nhìn về phía nhân viên công tác còn đang trộm đánh giá bọn họ, không tiếng động thúc giục.

Nhân viên công tác: "...... Đây là tờ đơn, điền vào trong."

Điền vào mẫu đơn, sao chép giấy chứng nhận, chụp ảnh, nhân viên công tác xác nhận tư liệu, đóng dấu vào giấy hôn thú, dán ảnh chụp, cuối cùng đóng mộc nổi lên hình, hai tờ giấy hôn thú đỏ rực mới mẻ ra lò.

Khoảnh khắc khi dấu mộc đỏ được đóng, Dụ Trăn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, sau đó ấm áp lan toả toàn thân, trong lòng còn mơ hồ dâng lên một tia vui sướng thỏa mãn.

Cảm giác này tới rất huyền diệu, cậu giơ tay sờ sờ ngực, xác định phần thỏa mãn vui sướng này cũng không phải của bản thân, nghiêng đầu nhìn Ân Viêm vẻ mặt bình tĩnh đem giấy hôn thú bỏ vào túi, lắc lắc đầu, xem phần cảm giác kia là do ảo giác.

Hai người duy trì khoảng cách một cánh tay song song ra khỏi Cục Dân Chính, Ân Nhạc chờ ở bên ngoài lập tức vội vàng chạy lại, nhìn biểu cảm của cả hai, cẩn thận hỏi: "Lãnh?"

Ân Viêm gật đầu, mang giấy chứng nhận ra.

Ân Nhạc không tiếng động nói câu "Mẹ nó", ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn hắn, nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được nói: "Anh hai anh làm thật?"

Trên thực tế, từ khi Ân Viêm với Dụ Trăn từ trong phòng đi ra nói muốn lập tức đến Cục Dân Chính, tư duy của cậu đã hoảng hốt rơi vào cảm giác mơ mộng hão huyền.

Cậu không có can đảm ngăn cản, cho nên trong lòng vẫn luôn ôm một loại ý nghĩ lừa mình dối người "Đây là mơ, anh hai có lẽ chỉ muốn đùa một chút", nhưng hiện tại sổ đỏ đều ở trước mắt, cậu muốn lừa mình dối người cũng không được!

Đây mới lần thứ hai gặp mặt thôi đó! Lần hai gặp mặt đã đi lãnh chứng! Flash hôn cũng không nhanh như vậy đâu!

Đối mặt với cậu thất thố dò hỏi, trên mặt Ân Viêm rốt cuộc cũng không giữ được biểu tình bình tĩnh bên ngoài, hơi nhíu mày nói: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa."

Thì ra hai người còn biết hôn nhân đại sự không phải trò đùa!

Ân Nhạc điên cuồng rít gào trong lòng, quay đầu muốn hỏi Dụ Trăn xem tái sao lại đồng ý đi lãnh chứng với anh hai nhà mình, nhưng thấy cậu mím môi rũ mắt, giống như đã mất đi niềm vui cuộc sống, trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác áy náy chột dạ khi cường đoạt dân nam, cậu quyết đoán ngậm miệng, dùng ánh mắt ý bảo Ông Tây Bình đi trấn an Dụ Trăn, sau đó phì lá gan vươn tay túm anh hai nhà mình qua một bên.

"Anh hai, anh nói thật với em, anh rốt cuộc là làm thế nào thu anh Dụ tới tay, rõ ràng trước đó anh ấy còn rất sợ anh!"

"Cậu ấy không sợ anh." Ân Viêm sửa đúng lời cậu.

"...... Mẹ đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ đến." Cho nên đừng nói sang chuyện khác, thành thật khai báo!

Nhớ tới người mẹ khiến người khác phải tôn kính kia, Ân Viêm suy tư vài giây, thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Anh nói với Dụ Trăn......"

Ân Nhạc dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

"Nếu cậu ấy không kết hôn với anh," Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, đút sổ đỏ vào trong túi, nói: "Anh sẽ chết."

"......"

Ân Nhạc nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, cậu lui về phía sau một bước, lại lui về phía sau một bước, ôm đầu muốn hỏng mất.

Trời quơi, anh hai nhà cậu thế mà lấy cái chết ra uy hiếp, cưỡng bách ân nhân cứu mạng cùng anh ấy đi lãnh chứng, cầm thú!

Tác giả có lời muốn nói:

Bước đầu tiên của tình yêu, lãnh chứng, hoàn thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.