Ông nội Dụ là một ông lão rất thú vị, thích kể chuyện xưa, thích cầm đồng xu đoán mệnh cho tất cả các sinh vật mà ông nhìn thấy, mà thích nhất là trêu đùa Dụ Trăn.
Ông nói rất nhiều chuyện hài hước, có chuyện nói qua liền quên, có chuyện lại rất mâu thuẫn, còn có chuyện vừa nghe đã biết đang đùa giỡn người khác, nhưng chỉ có câu chuyện "Đại năng tàn hồn" này, ông lặp đi lặp lại rất nhiều năm, chưa từng bỏ qua một chi tiết nhỏ nào bên trong.
Trong trí nhớ của Dụ Trăn, ký ức mà cậu có chỉ dừng lại vào thời điểm học tiểu học, hoặc sớm nhất cũng chỉ ở trước tiểu học một chút, còn muốn tìm tòi thêm ký ức trước kia thì cậu không thể.
Nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng có thể nhớ rõ ràng sau giờ ngọ vào một ngày thời tiết rất tệ, ông nội ôm cậu chỉ mới vài tuổi quỳ gối trước tượng thần của Tổ sư gia, vẻ mặt nghiêm túc đoán mệnh cho cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm ngưng trọng như vậy trên mặt ông nội, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông nội không tin vào tính toán của mình, một lần lại một lần lặp lại việc ném đồng xu.
Ngày đó sắc mặt ông nội Dụ tái nhợt, mà Dụ Trăn không thể ăn bánh trứng mà cậu muốn ăn.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, ông nội Dụ thường hay nói về chuyện xưa "Đại năng tàn hồn", còn không biết từ đâu moi ra một cuốn sách rách tung toé vẽ đầy đồ án kỳ quái, dặn dò cậu phải chăm chỉ tu luyện.
Mà một quyển sách khó hiểu như thế, lúc ấy Dụ Trăn đến chữ đơn giản nhất cũng không biết, thì làm sao tu luyện.
Có lẽ ông nội Dụ cũng nhìn ra chuyện này không thể, tuy rằng vẫn thích lẩm bẩm mấy từ "đại năng" "tu luyện", nhưng lại chưa từng làm ra hành động bức bách Dụ Trăn, chỉ càng thích trêu chọc cậu.
Sau này Dụ Trăn chậm rãi lớn lên, học thêm kiến thức, hiểu rõ nhiều đạo lý, chuyện xưa nghe khi còn nhỏ được nghe liền thật sự biến thành chuyện xưa, cậu càng không xem là thật.
Ông nội Dụ chắc cũng phát hiện cái ý nghĩ này của cậu, các loại chuyện xưa thần thần quái quái dần dần ít đi, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nhắc đến "Đại năng tàn hồn", nhưng bởi vì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nên cũng không nhắc nhở thường xuyên.
Khi rương gỗ cũ bị mở ra, bụi bay mù trời, trong rương đặt đầy bảo bối của Dụ Trăn khi còn nhỏ, có đầu ngựa gỗ nhỏ, có cuốn chuyện xưa đã từng xem qua, còn có một đống xu không biết niên đại của ông nội Dụ.
Dụ Trăn rút ra một quyển sách ố vàng rách nát ở dưới cùng của rương, vội vàng mở ra, lại chỉ thấy một mảnh nấm mốc.
Sách vốn chính là đồ vật yếu ớt, lại còn mặc kệ nhiều năm như vậy. Vốn dĩ năm đó cuốn sách này cũng đã rách, sau mười mấy năm thời gian, càng nát đến độ chạm một cái là rã ra.
Trái tim vẫn đập nhanh nặng nề dần chậm lại, Dụ Trăn ngửi mùi mốc của quyển sách, nhớ tới bộ dáng tái nhợt uể oải của ông nội Dụ đêm đoán mệnh đó, nước mắt không có dấu hiệu bỗng chảy ra, nhỏ giọt trên cuốn sách, thấm ướt hai điểm nhỏ trên trang giấy.
Là sự thật, lời ông nội nói chính là sự thật.
Trong thân thể cậu thật sự có một mạt tàn hồn, hiện tại mạt tàn hồn kia còn tìm đến cửa.
Nhưng sao ông nội lại không nói cho cậu biết, kỳ thật hồn phách của cậu cũng bị tàn khuyết.
"Nghịch thiên mà sinh, thân duyên đứt đoạn......"
Thân duyên đứt đoạn, quả nhiên là thân duyên đứt đoạn.
Cậu giơ tay lau nước mắt, lại phát hiện càng lau càng nhiều, cảm xúc khổ sở thống khổ hậu tri hậu giác dâng lên, ép tới cậu gần như không thở nổi.
Lễ tang đêm đó cậu còn có thể khóc thành tiếng, nhưng dưới sự thúc đẩy tàn khốc của vận mệnh, cậu cuối cùng đã ý thức được người thân duy nhất đã hoàn toàn bỏ cậu mà đi, quãng đời còn lại cậu phải tự mình đối mặt với số mệnh, mà cậu lại chỉ có thể chật vật ngồi xổm trên mặt đất, đối với một cái rương vật cũ không tiếng động khụt khịt.
"Có vài người ngu ngốc, cảm ứng với thống khổ sẽ chậm hơn nhiều so với người thường."
Trước phòng, Ân Viêm lắc nhẹ chén trà sứ đã cũ trong tay, đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy cho rằng bản thân đã chịu đựng, nhưng thật ra vẫn chưa, bất kể một việc nhỏ nào xảy ra trong quá khứ, đều có khả năng làm cậu ấy......"
"Anh?"
Ân Nhạc lo lắng lại nghi hoặc nhìn hắn, không rõ tại sao đột nhiên hắn lại nói mấy lời kỳ quái này, trong lòng còn có chút lo lắng cho Dụ Trăn một mình chạy tới sân sau.
Haiz.
Ân Viêm dừng lại rồi thở dài, đặt chén trà sứ đã cũ lên bàn, quét qua người Ân Nhạc và Ông Tây Bình, đột nhiên đứng lên nói: "Chúng ta đi lên núi sau đạo quan."
Ân Nhạc hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hắn, hoang mang hỏi: "Đến sau núi làm gì?" Bọn họ chẳng lẽ không phải tới nói lời cảm ơn với theo đuổi người sao?
Ân Viêm cởi nút áo, bình tĩnh trả lời: "Bắt gà rừng."
"...... A?"
Cũng không biết khóc bao lâu, lúc Dụ Trăn cảm thấy hai mắt của mình sắp mù vì khóc, thì một mùi thịt thơm mê người đột nhiên truyền tới từ phòng bếp.
Cậu sửng sốt một chút, suy nghĩ cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự khổ sở, nhớ tới trước phòng còn một cục phiền phức và mấy vị khách ngồi, vội xoa xoa mặt và hai mắt, thả cuốn sách cũ đến không thấy rõ chữ và đồ án vào lại trong rương, xoay người theo mùi hương chạy tới phòng bếp.
"Khụ khụ khụ!"
Trong phòng bếp, Ân Nhạc đầu dính lông gà, tay cầm một cây củi ngồi phía sau bếp, một bên vụng về nhét củi vào lò, một bên che lại cái mũi chật vật ho khan, trên mặt còn dính đầy tro bụi.
Bên cái bàn cạnh bếp, Ông Tây Bình vẻ mặt nghiêm túc cắt gừng, trong tầm tay còn đặt một phần rau xanh đã rửa sạch.
Trước bếp, Ân Viêm lại lần nữa cởi áo khoác đưa lưng về phía cửa phòng bếp, tay áo lông và áo sơ mi xăn lên, đứng ở trước nồi một tay cầm dĩa to một tay cầm sạn, đang múc đồ ăn.
Dụ Trăn cảm thấy hình ảnh trước mắt rất buồn cười cũng không chân thật, cậu ngơ ngác hỏi: "Các anh đang làm gì?"
"Đại...... Ấy, anh Dụ anh tới rồi, tuột huyết áp khá hơn chút nào không?"
Ân Nhạc nghe được giọng nói lập tức nghiêng đầu nhìn qua, trước cao hứng phấn chấn chào hỏi, sau đó mặt mày hớn hở giải thích: "Anh Dụ, chúng em đang nấu cơm! Vừa nãy anh hai dẫn em với chú Ông đi lên núi bắt gà rừng! Nơi này thực sự rất thú vị, gà rừng đều rất ngốc, thế mà ngơ ngẩn chạy đến bên chân tụi em, vội vàng cho chúng ta thêm đồ ăn ha ha ha!"
"......"
Dụ Trăn đột nhiên không biết nên đáp thế nào.
Ân Viêm múc một muỗng thịt gà cuối cùng cho vào dĩa, buông sạn xoay người đi đến trước mặt Dụ Trăn, hắn khom lưng nắm lấy một bàn tay cậu, rồi đặt cái dĩa lên, nói: "Đem ra phòng trước đi, mang cả chén đũa lên."
Dĩa rất lớn, bên trong là món gà nướng khoai tây, nhìn rất ngon mà còn rất nhiều.
Lúc Ân Viêm buông tay, Dụ Trăn theo phản xạ vươn một cái tay khác ôm lấy dĩa, ngửi mùi hương thịt gà, cách hơi nóng thịt gà tản ra cùng Ân Viêm đối diện, trong đầu giống như có một vạn con gà rừng gào thét bay qua, hoảng hốt hỏi: "Anh...... biết nấu cơm?" Còn biết dùng bếp đất nông thôn?
Ân Viêm không trả lời, chỉ có khóe miệng mơ hồ cong lên.
"Anh của em đương nhiên biết nấu cơm, năm đó anh ấy xuất ngoại du học tự mình sinh sống ở bên ngoài nhiều năm, luyện ra một tay trù nghệ siêu cấp!" Ân Nhạc tận dụng mọi thời điểm, khoa trương chào hàng anh hai mình, cũng cơ trí bỏ đi lý do vì muốn theo đuổi Hàn Nhã mà học nấu nướng của anh hai mình đi.
Nhưng khi nghĩ vậy cậu lại có chút nghi hoặc, Hàn Nhã là một cô gái theo đuổi sự "phong cách", nhiệt tình yêu thương cơm Tây, cho nên anh hai chủ yếu học cũng là cơm Tây, ngày thường vốn không đụng tới đồ ăn Trung Quốc, thiệt không ngờ hôm nay vừa ra tay, làm đồ ăn Trung Quốc còn ngon với so với cơm Tây!
Dụ Trăn cảm thấy em trai "người chết" này hình như nhiệt tình với mình đến có chút quá phận, trong lòng lại lần nữa tự chủ trương mà thay "Ân Viêm" chột dạ, khô khan cười hai tiếng xem như phụ họa, vội vàng bưng đồ ăn đi đến phòng trước.
Nguyên liệu có thể sử dụng trong phòng bếp hoàn toàn không có, cũng may sân sau có một vườn rau nhỏ, bên trong trồng một ít rau dưa mùa đông, hơn nữa gà rừng tự đưa tới cửa, một phần cơm trưa chay mặn phối hợp đơn giản ra lò.
Gà nướng khoai tây thơm ngào ngạt, bắp cải xào ngon miệng, bắp cải chua cay khai vị vừa ăn, canh trứng gà cà chua màu sắc đẹp mắt, lại thêm một đĩa dưa muối nông gia tự chế, tuy món ăn không phong phú, nhưng lượng thức ăn lại rất nhiều, còn cơm thì như món ăn kèm theo vậy.
Ân Nhạc ăn cả miệng đều bóng loáng, hoàn toàn không còn hình tượng thiếu gia, ăn xong cũng không quên khen anh hai nhà mình đã vất vả nấu cơm, nói: "Anh, trù nghệ này của anh thật sự càng ngày càng tốt, em còn muốn ăn thịt thỏ, buổi chiều chúng ta lại lên núi bắt thỏ hoang nha."
"Đi rửa mặt."
Ân Viêm không đáp ứng yêu cầu của cậu, mà nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Trăn bên cạnh vẫn luôn im lặng, hỏi: "Ăn no chưa?"
Đã rất lâu không ăn một bữa cơm náo nhiệt như vậy Dụ Trăn bị hỏi đến sửng sốt, gật gật đầu, lại lắc đầu, đột nhiên duỗi tay túm chặt cánh tay hắn, kéo hắn đi nhanh tới sân sau.
"Ý???"
Trong mắt Ân Nhạc nhấp nhoáng ánh sáng bát quái.
Ông Tây Bình tự giác đứng dậy, bắt đầu thu dọn chén đũa.
Đóng cửa phòng rồi cẩn thận khóa lại, Dụ Trăn xoay người đối diện Ân Viêm, ngón tay rũ hai bên siết chặt, thở sâu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh nói anh là tàn hồn trong cơ thể tôi, có chứng cứ gì có thể chứng minh?"
Ân Viêm giật giật cánh tay vừa mới bị cậu túm, trả lời: "Lúc ở trong cơ thể cậu ý thức của tôi cũng không rõ ràng lắm, khi có khi không, cho nên cũng không thể nhớ được gì nhiều."
"Lúc cậu ba tuổi từng ngã xuống từ trên giường, lúc sáu tuổi từng lạc đường ở sau núi, lúc tám tuổi còn đái dầm một lần, lúc mười sáu tuổi lần đầu tiên mộng ——"
"Dừng dừng dừng! Tôi tin anh, đừng nói nữa, đừng nói cái từ kia ra!"
Dụ Trăn giả vờ nghiêm túc trấn định cắt ngang, lỗ tai vì bối rối mà hơi đỏ lên, một tia ý định may mắn trong lòng cuối cùng cũng tan đi, tiếp tục hỏi: "Vậy anh vì sao ở trong cơ thể tôi? Hồn phách của tôi vì sao không được đầy đủ?"
Ân Viêm lẳng lặng nhìn cậu, không trả lời.
An tĩnh vài giây, Dụ Trăn đột nhiên đã hiểu ý hắn, hỏi: "Vấn đề này không thể trả lời?"
Ân Viêm lần này cho phản ứng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"......" Cũng được.
Dụ Trăn ủ rũ sụp vai, thay đổi vấn đề hỏi: "Vậy anh hiện tại biến thành như vậy tới tìm tôi, là muốn làm gì?"
"Cứu cậu."
Ân Viêm trả lời, từ trong túi áo khoác móc ra một cuốn sổ hộ khẩu, bổ sung: "Cũng là tự cứu mình, cậu và tôi vận mệnh tương liên, cùng sống cùng chết, Dụ Trăn, sống sót, không được từ bỏ chính mình."
【 Sống sót, sống thật tốt. 】
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời ông nội đã từng nói qua, Dụ Trăn sửng sốt, lại có chút nghi hoặc.
Kỳ quái, vì sao ông nội và Ân Viêm này đều nghiêm túc yêu cầu cậu sống sót, giống như chính cậu không muốn sống nữa vậy, còn có......
"Anh lấy sổ hộ khẩu ra làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Viêm: Dụ dỗ đứa nhóc ngốc ngốc, ăn ngon là đủ rồi.
Cảm ơn địa lôi của Yêu Thiên! Yêu cậu moah maoh =3=
PS: ︿(⊙v⊙)︿
Đấy, sắp bị thồn cẩu lương đầy họng rồi đấy =)))))))))))))))))))))))))))