Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 14: Hỏi người, làm sao cắt đứt tơ tình? [4]




Thời gian trôi qua rất nhanh, mùng sáu tháng ba, đã đến nhanh hơn cả tưởng tượng của ta. Mấy ngày trước đây ta hầu như không ra khỏi cửa phòng, luôn luôn cảm giác cả người lơ lửng mơ hồ, có thể đây là tâm bệnh, càng không muốn gặp mặt thêm xấu hổ. ngày ngày đều dùng bữa ở Hiệt Phương Trai.

Liên Tâm và Doanh Tâm đối với ta cũng rất săn sóc, tuy rằng trước đây chỉ là trông nom ta dùng bữa, thế nhưng ngày qua ngày cũng trở nên thân thuộc. Các nàng rất hiểu sở thích của ta, cho nên được các nàng chăm nom, ta không cần phải nói nhiều lời.

Liên tiếp mấy ngày không rời cửa, vừa ra khỏi cửa lại càng hoảng sợ, trong phủ đã khác nhiều so với ngày xưa. Nơi nơi giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo thật cao. Nghĩ lại, thì ra là cái nghĩa tỷ kia của ta sắp được gả đi. Thật trùng hợp, ngay vào ngày ta bước ra khỏi khuê phòng.

Thật giống như ta cũng không bỏ qua ngày tốt giờ lành, người qua qua lại lại như sóng triều nhưng hầu như cũng không có ai chú ý đến ta, cũng có thể nói rằng chẳng ai nguyện ý để ý đến ta, dù sao nhân vật chính của ngày hôm nay là người có tên Thiệu Tĩnh kia.

Quên đi, tự mình đi dạo vòng quanh cũng được. Hiện tại ta đang rất do dự có nên tham gia buổi cuộc hôn lễ này hay không??? Không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi như vậy mà ta đã trở nên do dự không quyết. Quên đi hay là cứ tiếp tục đi dạo rồi quay về phòng làm xiếc vậy.

“Nhiễm Nhi, Con ở đây à!” ta nghe tiếng gọi nhìn lại, thì ra là nương, hôm nay nhìn nương rất vui vẻ hài lòng, người mặc nhu sam tay lửng màu đỏ thắm, trông có vẻ rất chau chuốt.

Ta cúi người thỉnh an mẫu thân, ngày hôm nay mẫu thân vui vẻ cười đến không khép miệng: “Nhiễm Nhi, nghe Liên Tâm nói, con bị cảm, còn là cảm lạnh. Nương vốn mời đại phu đến khám cho con, thế nhưng Liên Tâm nói, mấy ngày qua con đều ở trong phòng tịnh dưỡng, cũng không có gì đáng lo. Nương nghĩ dù sao thì thuốc ba phần độc, cho nên ta sai Liên Tâm nấu cho con chút cháo nhân sâm tổ yến. Nhìn sắc mặt con hồng thuận trở lại, dường như tốt hơn rồi.” Ta cám ơn mẫu thân, vừa mới chuẩn bị nói với mẫu thân là ta còn muốn trở về phòng nghỉ tạm thì, mẫu thân lại lên tiếng: “À! Sao con lại ăn mặc đơn giản thế này, mau quay về phòng trang điểm lại rồi đi ra, mấy hôm nay con đều ở trong phòng, vẫn chưa chuẩn bị quần áo mới cho con, là lỗi của nương, lỗi của nương.” Ta thấy lúc này có nói gì đi nữa, mẫu thân cũng không nghe thấy, đành phải thôi, quay về phòng thay đổi quần áo.

Ta thay bộ áo màu hạnh đào trên có thêu chim khách, phía dưới mặc quần dài màu hồng phớt, chân mang giày phượng. Tóc chỉ dùng một sợi ruy băng cột lại, ngẫm lại qua mấy tháng nữa là ta đến tuổi cập kê, vậy là đã quen biết tiên sinh năm năm rồi.

Ta cùng Liên Tâm và Doanh Tâm bước ra khỏi cửa, giờ lành hình như là buổi trưa, hiện tại chỉ mới qua giờ Thìn. Nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, đi về phía tĩnh tâm uyển xem tân nương tử.

Tĩnh tâm uyển quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, người vây chật kín. Bước lại gần mới phát hiện đoàn người đến đều tụ hội hết ở nơi này, Ta đi tới bên cạnh Tử Câm, không hiện tại phải nói là ta đi tới bên cạnh đại tỷ của ta. Hình như nàng cũng nhìn thấy ta, khuôn mặt tươi cười đón chào, cũng phải, dù sao là ta đã mai mối cho nàng mà.

“Muội muội đến rồi ư, tỷ tỷ rất là vui.” Thật nhanh, mới đó đã xem mình vào vị trí “Tiểu thư Thiệu gia” rồi. Một tháng trước còn đi theo ta gọi tiếng tiểu thư này, tiểu thư nọ.

Ta lấy lễ vật đã chuẩn bị từ trên tay Doanh Tâm nói: “Tỷ tỷ, đây là lễ vật muội muội chuẩn bị, chúc mừng tỷ tỷ xuất giá, mong tỷ tỷ chớ ghét bỏ.”

Nàng tiếp nhận lễ vật rồi tiện ta mở ra, sự kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt: “Muội muội tặng quà quý giá như vậy cho tỷ tỷ ư? tỷ tỷ thật không dám nhận.” Ta mỉm cười, nói: “Người trong nhà cả, có gì mà tỷ nói dám hay không, Tỷ tỷ nhận cho muội vui.”

Ta nhìn xung quanh một lượt, thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhũ mẫu, nhũ mẫu cũng không ngờ ta lại tặng một món quà lớn như vậy.

Ngươi làm sao có thể không kinh ngạc được, đây là dạ minh châu Tây Vực, chỉ cần một viên là toàn bộ gian phòng này sẽ sáng như ban ngày.

Có lẽ, không đáng để làm như thế, thế nhưng ta chỉ muốn xoa dịu cảm giác nàng tự cho rằng bản thân đã trở thành người tôn kính. Ta muốn cho nàng biết ta mới là tiểu thư Thiệu phủ chân chính.

Nói đơn giản vài câu ta lại xoay người đi ra, Tử Câm giữ ta lại nói vài câu, đều bị ta uyển chuyển cự tuyệt. Vừa ra đến cửa lại gặp mẫu thân, mẫu thân thấy ta nói: “Bộ quần áo này rất hợp với con, vào Tĩnh Tâm các ngồi một chút đi.”

“Không được, con vừa từ trong đó đi ra. con muốn nghỉ ngơi một chút, chắc là do bệnh chưa hết nên thấy mệt rồi.”

Thật là đáng tiếc, trong nhà có việc vui như vậy, cũng có thể nói là hỷ lâm môn, Minh Nhi, không chừng bệnh của con sẽ được xua tan.”

Ta cười mà không nói, yên lặng lui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.