Đế Diệt Thương Khung

Chương 50: Giết ngươi bên ngoài tông môn, không ai quản được!




“Đùng!”

Màn sáng kia áp đảo trời đất, so với nắm tay của Lý Trần Tiêu thì không biết to gấp bao nhiêu lần. Nó không ngừng nổ vang, giống như có hàng vạn tia sấm sét đánh xuống từ phía chân trời.

“Nguyên lực thuộc tính lôi!” 

Con ngươi Lý Trần Tiêu co rút lại, chuyện nguyên lực thuộc tính, tất nhiên là hắn hiểu rất rõ. Thuộc tính ngũ hành là bình thường, còn thuộc tính lôi này thì cực kì hiếm thấy. Còn về những năm tháng, nhân quả, thật giả vâng vâng đều đồng loạt hiện ra, cũng tương đương với thuộc tính của pháp tắc, cực kỳ khó tìm.

Chỉ nói về cường độ nguyên lực thuộc tính thì thuộc tính lôi mạnh hơn thuộc tính ngũ hành nhiều.

Nắm đấm kia và luồng sấm va chạm với nhau làm nổ vang rung trời. Cơ thể Lý Trần Tiêu chấn động, vầng sáng bao toàn thân hắn rung lên nhè nhẹ, cái nắm đấm kia cũng vang lên bịch một cái rồi nổ tung. 

Một lát sau, luồng sấm của Thanh Lâm cũng dừng lại rồi tan biến ở phía chân trời.

“Mới là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên thôi mà có thể đánh với ta một trận. Nguyên lực thuộc tính lôi này thật sự khá mạnh!”

Trong lòng Lý Trần Tiêu khiếp sợ, nhớ đến lúc ở Vụ các, muốn sai Lưu Văn Phi cắt tóc Thanh Lâm, giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. 

Bởi vì theo hắn nghĩ thì lúc đó Thanh Lâm chắc chắn đã có sức mạnh như bây giờ, nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài. Có thể thấy được lòng dạ thâm sâu, ngấm ngầm chịu đựng đến cỡ nào của cậu.

“Không đúng, hôm đó ta cảm nhận được khí tức của cậu ta, chỉ có tiên thiên mà thôi.” Lý Trần Tiêu mày nhăn lại: “Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian này, thằng này đã đột phá rồi sao?”

Cũng vào thời khắc này, Thanh Lâm lại vọt tới lần nữa, trong lúc bàn tay vung vẩy, nguyên lực thuộc tính lôi mạnh kinh người bắt đầu khởi động, bốn phía trong phạm vi mười thước đều là màn sấm sét, cực kỳ kinh khủng. 

“Ngươi cho rằng chỉ với nguyên lực thuộc tính lôi mà sẽ đánh bại được ta à, thứ không biết tự lượng sức mình!”

Hai tay Lý Trần Tiêu vung lên, ánh sáng màu vàng phát ra đầy trời, hóa thành những lưỡi dao sắc bén, va chạm mạnh mẽ với màn sấm kia.

Trong khoảng khắc mà cả hai bên đều giải trừ chiêu thức của đối phương thì ánh sáng màu vàng cùng màn sấm đều biến mất, nhưng Lý Trần Tiêu còn chưa nói lời nào, đã thấy bóng hình Thanh Lâm bỗng nhiên lao tới, ánh sáng đỏ lập lòe bao quanh cơ thể hắn giống như là thần phật, khoác lấy một màn sáng bay đến. 

“Không thể nào!”

Lý Trần Tiêu biến sắc, uy lực của màn sấm và ánh sáng màu vàng va chạm với nhau. Bản thân hắn không dám tới gần, nhưng Thanh Lâm lại có thể xuyên qua trong đòn công này này, trực tiếp bay về phía hắn.

“Cậu ta là thể tu!” 

Trong lòng Lý Trần Tiêu xuất hiện một suy nghĩ kinh khủng, cùng với sát khí ngập trời: “Người này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Hắn lao tới chỗ Thanh Lâm trong nháy mắt. Lý Trần Tiêu vỗ vào túi đựng đồ ở bên hông, lập tức xuất hiện một cây thương dài màu đen, đâm thẳng tới ngực của Thanh Lâm không chút do dự.

Sắc mặt Thanh Lâm lạnh lẽo, nấm đấm biến thanh chưởng, lúc cơ thể né tránh, lấy một tay chặn cây thương dài kia lại, hừ lạnh rồi lên tiếng: “Đưa cho ta!” 

Trong tay Lý Trần Tiêu chấn động, cảm giác chết lạnh xông lên đầu, lùi lại mấy bước. Thanh Lâm đã dùng lực của cậu để cướp lấy cây thương dài màu đen của hắn.

“Không ngờ Lý sư huynh lại bị đánh lui về phía sau!”

“Điều này sao có thể như thế được? Cậu ta chỉ là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên mà thôi, lại có thể áp chế Lý sư huynh được sao?” 

“Hừ, Lý sư huynh còn chưa sử dụng Linh Ma kỹ cấp trung đó nữa, người này chắc chắn không phải là đối thủ của Lý sư huynh.”   

Xôn xao một mảng, có khiếp sợ, cũng có khinh bỉ, cảm thấy Lý Trần Tiêu bây giờ đang giữ sức, chờ đợi để giết Thanh Lâm bằng một chiêu.

Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này trong lòng Lý Trần Tiêu đang cực kì khiếp sợ vì hắn không thể nào ngờ được thực lực của Thanh Lâm vậy mà lại mạnh như vậy. Nếu không sử dụng bí kíp Linh Ma kỹ cấp trung đó thì bản thân mình không phải là đối thủ của cậu ta. 

“Có thể ép ta sử dụng Vạn Ma Thủ, ngươi nên cảm thấy tự hào đi!”

Lý Trần Tiêu thở sâu, tay phải vươn ra, liên tục chỉ lên không trung, đồng thời nguyên lực thuộc tính của toàn thân cũng hoàn toàn tuôn ra, tất cả đều bay về phía đó.

“Rầm rầm!” 

Giống như tiếng gào rú phát ra từ Hồng Hoang, giống như có ngàn vạn yêu ma kêu gào đau lớn, một màu vàng đồng xuất hiện ở hư không đó, số lượng không biết bao nhiêu, nhưng nó mang theo uy lực rất kinh người, xé rách không gian lao tới Thanh Lâm.

“Thanh Lâm coi chừng, đó là bí kíp Linh Ma kỹ cấp trung của Lý Trần Tiêu đó!” Bàng Liên Trùng biến sắc, hô lên.

Trên thực tế, trong lòng cậu cũng đang cực kỳ khiếp sợ. Hai tháng trước, Thanh Lâm vẫn chỉ là tiên thiên, đối mặt đệ tử chính thức, cho dù là đệ tử đằng ngoài có xếp hạng gần chót, cũng phải khúm núm, không dám vô lễ. 

Nhưng hôm nay, lại có thể làm cho Lý Trần Tiêu sử dụng Vạn Ma Thủ. Hơn nữa nếu tình huống bây giờ mà Lý Trần Tiêu không có Linh Ma kỹ cấp trung này thì thua là chắc chắn!

Nhìn vô số bàn tay bao phủ cả bầu trời đang bay đến, sắc mặt Thanh Lâm vẫn không thay đổi. Tay phải cậu vươn ra, vỗ thật mạnh vào không gian.

“Đùng!” 

Dưới một cái vỗ này, không gian lập tức bị mây đen che kín thành một mảng âm u. Từng tia chớp xuất hiện giống như những con rắn màu bạc xuyên qua đám mây đen, đùng đùng không ngừng.

Một khung cảnh cực kì đáng sợ, dưới một chưởng này, gió mây bị cuốn ngược, trời đất thay đổi!

Vô số con rắn sấm sét từ trong lỗ hỏng trên không trung lao ra, ngưng tụ trong không gian trước mặt Thanh Lâm. Trong một chớp mắt liền biến thành một bàn tay khổng lồ bằng tia điện! 

Cái bàn tay này to khoảng chừng hơn mười trượng, trong đó ánh điện lập lòe tràn ngập uy lực, nhìn rất đáng sợ.

“Phiên Thiên chưởng!”

Trong lòng Thanh Lâm khẽ quát một tiếng, bàn tay lại đè xuống lần nữa, lần đầu tiên thi triển ra Địa Ma kỹ cao cấp mà Đan tôn truyền lại. 

Trong thời gian hai tháng này, tuy Thanh Lâm không nghiên cứu sâu về chiêu này, nhưng những bước cơ bản thì cậu vẫn có thể thi triển ra được, muốn đạt tới trình độ như Đan tôn thì chắc chắn phải có tu vi tương ứng.

Nhưng cái này dù sao cũng là Địa Ma kỹ, hơn nữa còn là Địa Ma kỹ cấp cao, cho dù là lần đầu sử dụng, cũng không phải là thứ mà Linh Ma kỹ cấp trung của Lý Trần Tiêu có thể so sánh được!

Trong tiếng ầm ầm, bàn tay kia xen lẫn uy lực của đất trời, mây đen cuồn cuộn, theo hướng của Thanh Lâm chạy tới chỗ có vô số bàn tay kia, áp xuống mạnh mẽ! 

Trong lúc này, những bàn tay đó đều dừng lại, thậm chí có thể thấy được, khi Phiên Thiên chưởng ập xuống, mọi thứ đều nứt vỡ.   

Tất cả những nơi mà nó đi qua, không thể ngăn cản!

Sắc mặt Lý Trần Tiêu biến đổi lớn, toàn bộ nguyên lực thuộc tính đều hiện ra ngoài thân thể, hóa thành màn sáng ngăn cản, đồng thời cơ thể bỗng nhiên quay đi, chạy thẳng ra xa. 

Trong lòng hắn hoảng sợ tột đỉnh, quả thực không thể hình dung được, một tên nhóc nhìn qua có thể dễ dàng đập chết mà lại có thể có thực lực như vậy, hắn không thể không trốn!

“Ngươi chạy không được đâu!”

Từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm, con ngươi Lý Trần Tiêu co rút lại, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác rằng hắn sẽ chết, nhưng hắn đã... bất lực! 

“Đùng!”

Cái bàn tay kia chấn động hư không, quét hết những đám mây đen, chấn động tám phương, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, đột nhiên vỗ vào cơ thể Lý Trần Tiêu.

Lý Trần Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, vầng sáng bên ngoài cơ thể bị sụp đổ. Cơ thể của hắn giống như diều đứt dây, ngã mạnh xuống mặt đất. 

Nhưng, hắn chưa chết.

Thanh Lâm sẽ không để cho hắn chết, chí ít sẽ dưới tình huống không phạm tới nội quy của tông môn, giết chết hắn.

“Thanh Lâm sư đệ, sự việc lần này là sư huynh thiếu suy nghĩ, kính xin sư đệ tha thứ, sau này sư huynh sẽ đem hậu lễ, đến nhà xin lỗi!” Lý Trần Tiêu thấy Thanh Lâm đi tới, thần sắc biến đổi, vội vàng hô. 

Lời nói của hắn, làm cho tất cả mọi người trừ Thanh Lâm ra, đều đứng ngốc ra.

Lý Trần Tiêu không nghĩ tới Thanh Lâm lại mạnh như vậy thì bọn họ lại càng không nghĩ ra!

Sau một lát, xuất hiện âm thanh hít khí lạnh, hai người Bạch Tử Đống kia thì mặt càng không còn một giọt máu. 

Nhất là Bạch Tử Đống, cậu ta vốn đã bán đứng Thanh Lâm vì nghĩ có thể dựa vào Lý Trần Tiêu, cảm thấy Thanh Lâm không thể uy hiếp được hắn. Nhưng bây giờ lại xảy ra sự việc như vậy làm cho cậu ta cực kỳ hối hận, hối hận muốn chết đi cho xong.

Thanh Lâm không để ý đến lời nói của Lý Trần Tiêu, tiếp tục di chuyển đến chỗ của Lý Trần Tiêu rồi đá hắn một cái.

“Bịch!” 

Cả người Lý Trần Tiêu bay lên, phun ra máu tươi thêm lần nữa, khí tức suy yếu giống như là chó chết.

Đau đớn kịch liệt làm cho thần sắc của hắn dữ tợn, thậm chí cảm thấy đan điền của hắn trở nên lỏng lẻo, như sắp tan rã.

Thật ra, đây không phải là cảm giác. Nếu như Thanh Lâm đá hắn một cú nữa thì hắn sẽ hoàn toàn bị phế bỏ! 

Thấy Thanh Lâm vẫn tiếp tục đi tới, Lý Trần Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, hung dữ nói: “Thanh Lâm, ta chính là đệ tử chính thức của Thiên Bình tông, hơn nữa còn đứng thứ sáu, sau này có thể cống hiến rất nhiều cho tông môn, huống hồ đang ở trong tông môn mà ngươi dám giết ta!”

Bước chân Thanh Lâm dừng lại, trầm ngâm không nói.

Thấy vậy, trong nội tâm Lý Trần Tiêu nhẹ nhàng thở ra, ngữ điệu mềm xuống: “Sư đệ, việc này cũng không phải là không thể hòa giải được, ta và ngươi đều là đệ tử tông môn, còn là...” 

Hắn lời còn chưa dứt, Thanh Lâm bỗng nhiên bất đầu đi, thân hình của cậu chớp một cái, liền đi tới trước mặt Lý Trần Tiêu.

“Ngươi muốn làm gì?” Lý Trần Tiêu không còn cái loại thái độ kiêu ngạo nữa, lộ ra sự hoảng sợ.

Một tay Thanh Lâm nắm lấy quần áo của hắn, kéo như kéo chó chết, chạy về phía xa. 

“Tông môn nào cũng có quy định, Thanh mỗ không thể giết ngươi trong tông môn được, nhưng ở ngoài tông môn thì không ai quản được!”

Giọng nói lạnh như băng truyền khắp quảng trường, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Bàng Liên Trùng cũng há to mồm, trên mặt hiện lên biểu cảm không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.