Dấu Răng

Chương 36: 36: Đưa Anh Theo Nữa





Edit: Haan
“Cuối tuần yêu đương” chính thức được ghi hình.
Mặc dù Trì Lục và Bác Diên sống cùng một tiểu khu nhưng vẫn phải tách ra khi lên xe.
Hai người dù có quen biết đến đâu thì khi ghi hình tập đầu tiên của chương trình cũng phải giả vờ như không quen.

Ít nhất, họ không được xuất hiện cùng nhau trước ống kính mà phải phát triển từng bước.
Sau khi lên xe, Trì Lục chào hỏi với nhân viên công tác ngồi cạnh cô.
Biên kịch đi theo cô là một cô gái nhỏ, nhìn thấy cô thì đỏ mặt.
“Cô Trì, chị thật là xinh đẹp.”
Trì Lục bật cười, cong môi: “Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp.”
Biên kịch lắc đầu, cắn môi: “Thật sự, với ngoại hình của chị có thể trở thành ngôi sao đó.”
Nghe vậy, Trì Lục hỏi đùa: “Bây giờ chị không phải sao?”
Biên kịch: “…”
Cô ấy sửng sốt, vội vàng nói: “Vâng, tất nhiên là phải rồi.

Em chỉ là…”, lắp bắp: “Em không có ý đó.”
Trì Lục nhìn bộ dạng khẩn trương của cô ấy, khóe môi kéo lên: “Chị biết.”
Cô cười nhẹ: “Đừng lo lắng, chị không hung dữ đâu.”
Biên kịch bị cô chọc cười, “Đương nhiên rồi, cô Trì là ôn nhu nhất.”
Trì Lục cười cười.
Hai người ở trong xe nói chuyện với nhau một phen, rất nhanh liền quen thuộc.
Đi theo Trì Lục, ngoại trừ biên kịch còn có một quay phim.

Sau khi làm quen với mọi người, Trì Lục nhận được kịch bản của PD(*).
(*)PD: Project Director/ Producer.

PD trong gameshow là người trực tiếp hướng dẫn, yêu cầu, đưa ra kịch bản cho khách mời, điều hướng chương trình
Trì Lục cúi đầu xem, có chút bất ngờ: “Hai ngày cuối tuần đều phải dựa theo sự phát triển này sao?”
Biên kịch im lặng suy nghĩ về lời giải thích của PD: “Cũng có thể là không, nếu chị và đối tượng yêu đương đã quen thuộc.

Chị có thể làm theo cách của chị, nhưng quá trình cơ bản là gần như vậy.”
Đưa cho cô kịch bản, chỉ là để cô biết sắp xếp lúc nào phải làm gì thôi.
Giống như trong sự tương tác tiêu chuẩn giữa nam và nữ.

Thỉnh thoảng còn có vài câu thoại, địa điểm hẹn hò của hai người cũng cố định.
Trì Lục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tối nay chị sẽ ở đâu?”
“Khách sạn.” Biên kịch giải thích cho cô: “Ngày mai PD sẽ phát thẻ nhiệm vụ cho chị, để chị và đối tượng yêu đương gặp mặt.”
Nghe vậy, Trì Lục cái hiểu cái không gật đầu.
“Còn hai cặp khách mời khác thì sao?”
“Địa điểm ghi hình sẽ không giống nhau.” biên kịch kiên nhẫn: “Tất cả đều có phòng livestream riêng.

Nếu không có gì bất ngờ thì trước khi ghi hình sẽ không gặp nhau.”
Trì Lục hiểu rồi.
Cho nên hai ngày cuối tuần này, chính là thời gian cô và Bác Diên ở chung một mình.

Ngoại trừ có quay phim và biên kịch đi theo, cùng với một vài nhân viên của tổ PD ra, không có người nào khác.
Nghĩ tới đó, Trì Lục có chút vui vẻ không nói nên lời.

Không biết vì sao, lúc mới bắt đầu cô không kỳ vọng cao vào chương trình này, nhưng bây giờ, lại rất chờ mong ngày mai chính thức bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Trì Lục thức dậy liền nhận được thẻ nhiệm vụ do tổ PD đưa ra, bảo cô đi đâu đó.
Trì Lục rũ mắt nhìn nét chữ phóng khoáng trên mặt giấy, không tiếng động nở nụ cười.
Đó là do Bác Diên viết.
Trì Lục nghiêng đầu, nhìn ống kính trong phòng mình.

Trong lúc nhất thời cũng không xác định được là có bắt đầu livestream hay chưa.
Cô mỉm cười đi vào phòng tắm với một bộ quần áo bày trên giường.
Lúc phòng livestream mở ra, khán giả vừa tiến vào, đã bị chân dài bạo kích.
Trì Lục mặc một chiếc quần jeans ôm sát tối màu, phối với chiếc áo dệt kim ngắn lệch vai, vòng eo nhìn qua chỉ cỡ một nắm tay, chân dài chừng ‘hai mét tám’.
Tỷ lệ vóc dáng của cô tốt, mặc dù không phải là đầy đặn, nhưng mặc quần áo thực sự rất đẹp.
[Chời, chời! Tui dô xem yêu đương, vì sao lại bị dáng người của Trì Lục thả thính trước dị?]
[Này… hôm nay cô không ăn sáng hả?]
[Dáng người này của Trì Lục… người mẫu quốc tế quả là danh bất hư truyền]
[Bà xã ơi anh đến đây!]
Trì Lục hồn nhiên không biết, cô soi gương toàn thân bày trong phòng, lẩm bẩm đánh giá: “Hình như cũng không tệ lắm.”
Khán giả: “…”
Chị gái ơi, không chỉ không tệ đâu!
Thay quần áo xong, Trì Lục còn thuận tay cầm thêm một cái áo khoác sáng màu treo bên cạnh.
Người cô cao, lúc mặc thêm áo khoác ngoài thì trở nên vừa tri thức lại có khí chất.


Nhưng cởi ra, bên trong lại là áo dệt kim nhỏ gợi cảm.

Về phương diện ăn mặc, Trì Lục có tính toán của riêng mình.
Trước khi ra khỏi nhà, cô thì thầm với quay phim bên cạnh: “Bây giờ có livestream không?”
Quay phim gật đầu.
Trì Lục dừng một chút, nhìn ống kính trước mặt cười nhẹ, “Chào buổi sáng mọi người, tôi là Trì Lục.”
Tâm tình cô vui vẻ nháy mắt, “Bây giờ dẫn mọi người đi tìm người yêu bị đánh mất của tôi, mọi người có mong chờ không?”
Cách phản ứng và nói chuyện của cô khiến cả đoàn cảm thấy bất ngờ.
“Trì Lục biết ăn nói như vậy?”
“Người yêu bị đánh mất.

Lời này nói không sai, đến lúc đó có thể dùng để tuyên truyền.”
Biên kịch bên cạnh PD gật đầu: “Ghi chép lại.”
Ngoài tổ PD, ngay cả khán giả cũng bắt đầu đùa giỡn.
[Cô muốn đi tìm người yêu bị mất, vậy người yêu tui làm mất thì đi đâu tìm đây!]
[Không giấu mọi người, người yêu em bị mất đã hai mươi lăm năm rồi, bây giờ còn chưa tìm được.]
[Haiz, cô tìm cho tui với ha.]
[Xin người yêu đi lạc của em hãy xuất hiện đi! Ngay lập tức! Ngay bây giờ! Hãy đến với em đêm nay!]
Trì Lục cũng không biết mình tùy tiện nói một câu có thể khiến người xem phản ứng lớn như vậy.
Cô ngồi trên xe do tổ chương trình sắp xếp, xuất phát đến địa điểm gặp mặt lần đầu tiên.

Nơi mà đối tượng yêu đương mời cô gặp lần đầu tiên là hiệu sách.
Xe dừng lại, Trì Lục ngửa đầu nhìn hiệu sách có chút cũ kỹ trước mặt, có loại cảm xúc không nói nên lời dâng lên trong lòng.
Hiệu sách không lớn, cửa cũng mở.
Trì Lục nhìn lên, thấy trên cửa còn treo một tấm biển nho nhỏ, trên đó viết “Cô gái xinh đẹp nhất được phép vào”.
Trì Lục cúi đầu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía ống kính: “Vậy nếu tôi cảm thấy mình không xinh đẹp, có phải tôi không thể đi vào không?”
Khán giả trong buổi livestream bị cô chọc cười.
Cô cười khanh khách: “Tôi nói trước nha, không phải tôi tự tin quá đáng.

Là không thể không vào, cho nên tôi tự coi mình là cô gái xinh đẹp nhất.”
Khóe môi cô nhếch lên, mắt cong thành trăng lưỡi liềm, con ngươi lấp lánh lại quyến rũ, “Nhưng tôi muốn nói với mọi người, mỗi một cô gái đều là người đẹp nhất, là độc nhất vô nhị trên thế giới này.”
Cô đẩy cửa kính ra.
Bên trong cửa treo chuông gió, cô vừa đi vào, chuông gió liền theo đó va chạm với nhau, phát ra thanh âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Gió theo đó thổi vào, làm cho chuông gió vốn không cách nào va chạm lại va chạm vào nhau, quấn quanh cùng một chỗ.

Làm cho chúng nó được gặp nhau.
Anh quay phim cũng rất biết cách quay, cố ý vỗ nhẹ chuông gió đang quấn quanh với nhau.
Khung hình này, như đang trong một giấc mơ đẹp.
Đẩy cửa vào, Trì Lục nhìn xung quanh một chút.
Trong tầm nhìn của cô, không có ai.

Cô đứng yên tại chỗ, sau đó nhấc chân lên lầu.
Hiệu sách có hai tầng, tầng một là một hội trường rộng rãi, tầng hai có rất nhiều góc nhỏ, cũng có ghế đẩu và bàn, thuận tiện cho khách đến đọc sách.
Ống kính đi theo Trì Lục về phía trước.

Sau khi lên lầu hai, cô đi về phía một góc nhỏ bên cửa sổ.
Khi cô nhìn thấy Bác Diên, khán giả cũng nhìn thấy góc nhỏ này đầu tiên.
Bác Diên ngồi trên một bàn làm việc nhỏ, ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào qua cửa sổ, rơi trên má anh.
Người đàn ông ngồi đó trong một chiếc sơ mi trắng, một số quyển sách đặt bên cạnh, với một cuốn sổ ghi chú mở ra trước mặt.

Mà đối diện không có người ngồi, giống như trước mặt anh, cũng có sách và sổ ghi chép, còn có cả một tách cà phê.
Một màn này, sau đó được vô số netizen điên cuồng chia sẻ, gọi là đàn anh đẹp trai nhất hiệu sách.
Mỗi một khung hình, ánh nắng mặt trời và ngoại cảnh, đều như đang cố ý phối hợp, làm cho người ta có cảm giác rung động khác nhau.
Mỗi người khi thời đi học, không có ai là không hy vọng mình có một đàn anh như vậy hoặc là bạn cùng lớp cùng mình đến hiệu sách, đến thư viện học tập.
Bác Diên sắp xếp lần đầu gặp mặt này, là ảo tưởng trong lòng vô số người.
Cũng là cảnh tượng này, anh cùng Trì Lục thật sự đã từng trải qua.

Mặc dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng Trì Lục đã từng nói, bởi vì chính ở hiệu sách này, bởi vì nhìn thấy Bác Diên như vậy, cô mới bắt đầu động lòng với anh.
Trước đó, anh thực sự chỉ là gia sư của Trì Lục.
Nghe được thanh âm, Bác Diên nâng mí mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, tầm mắt anh dừng trên người cô.

Từ trên xuống dưới lại từ dưới lên, dừng lại trên má cô.
Đột nhiên, Bác Diên đứng dậy và đến gần.
Người đàn ông này có khuôn mặt thanh tùy(*), thần sắc thản nhiên, nhìn qua trầm ổn lại có khí thế.

Lúc anh nhìn Trì Lục, trong đôi mắt kia như là ẩn chứa thâm tình của khắp thế gian, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.
(*)thanh tùy (清隽): ý nói tươi mát tuấn mỹ.

(theo Baidu)
Trì Lục khẽ mím môi, đứng tại chỗ chờ anh tới.
Khi Bác Diên đến gần, cô lại bước về phía trước một bước rất nhỏ.

Bác Diên chú ý đến hành động của cô, cười nhẹ nhàng đưa tay ra với cô và nói: “Xin chào, tôi là Bác Diên, đối tượng yêu đương của em.”
Giọng nói anh trầm ấm, bọc thêm một chút ý cười.

Mà Trì Lục nghe được, là ngữ điệu sủng nịch.
Ầm một cái, cô cảm thấy trái tim mình không còn là của mình nữa, thậm chí nó còn đập nhanh hơn năm đó.
Cô rũ mí mắt xuống nhìn vào tay anh.

Khớp xương thon dài rõ ràng, tỷ lệ ngón tay quá đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái sẽ thích.
Trì Lục dừng một chút, mới giơ tay lên bắt vào tay anh.
“Xin chào.” Cô dừng một chút, “Tôi là Trì Lục, là đối tượng yêu đương của anh.”
Sự tương tác này của hai người khiến netizen đang theo dõi livestream hét lên.
[A a a a a thấy rồi nha! Bác Diên thực sự là của cô ấy!]
[Xin lỗi mụi ngừi, hai người này chỉ mới nắm tay, tui đã cảm thấy giống như nhìn bọn họ lên giường dị á:)))).]
[CẢNH BÁO ĐỒI TRỤY.]
[??? chữ “lên giường” này cũng có thể xuất hiện trên sóng comment(*) sao?]
(*)Từ gốc màn đạn (弹幕): từ phổ biến của Trung Quốc, đề cập đến phụ đề, bình luận bật lên khi xem video trực tuyến.
[U là chời.

Lầu trên đừng nói nữa, tui thấy ánh mắt bọn họ đã hôn nhau trên giường lớn của khách sạn chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo rồi nèèèè.]
[Hai người quá đáng lắm lun á! Nắm tay làm em quá phấn khích, cảm giác giây tiếp theo em cũng sẽ yêu.

]

Sóng comment nhiều đến mức khiến người ta nhìn không nổi.
Trì Lục và Bác Diên hoàn toàn không biết, hai người trong lúc livestream, thậm chí còn được fan nhiệt tình đưa lên hot search.
Sau khi gặp mặt, Bác Diên rũ mắt nhìn cô: “Em ăn sáng chưa?”
Trì Lục lắc đầu: “Chưa.”
Bác Diên cười, nhìn sang bên kia: “Em muốn ăn gì?”
Trì Lục chỉ vào tách cà phê: “Còn cà phê không?”
“Còn đầy.” Bác Diên thì thầm: “Chuẩn bị cho em.”
Nghe vậy, Trì Lục nhếch môi: “Tùy tiện ăn một chút là được, em muốn ăn trứng cuộn.”
Bác Diên biết thói quen của cô, buổi sáng đều không ăn thức ăn nóng.

Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì cô đều ăn trứng cuộn.
Bác Diên lắc đầu, không nhanh không chậm nói: “Không thể tùy tiện.”
Đối với ánh mắt tò mò của Trì Lục, anh chậm rãi: “Ngày đầu tiên tìm được người yêu, phải ăn ngon một chút.”
Trì Lục: “…”
Hiệu sách có bếp nhỏ riêng có thể làm đồ ngọt và thức uống.

Bác Diên tự tay làm một cái Swiss roll(*) cho Trì Lục.
(*)Swiss roll (瑞士卷): bánh cuộn Thụy Sĩ.
Trì Lục xem một chút, quay đầu nhìn anh: “Vậy có phải em cũng nên làm gì đó cho anh không?”
“Sao?” Bác Diên nâng mí mắt lên: “Không cần.”
Trì Lục: “Vậy hình như không ổn lắm.”
“Không đâu.”
Bác Diên đặt chiếc đĩa nhỏ chứa một cuộn Swiss roll trước mặt cô, nói nhẹ: “Em đang ở bên anh.”
“…”
Trì Lục nghẹn lại, cảm thấy anh có chút phạm quy.Những lời này, hẳn là không có trong kịch bản chứ.
Fan vì cuộc trò chuyện này của họ, đã điên cuồng gửi chanh trên màn hình.

Sau khi ăn sáng, hai người ở lại hiệu sách một lúc.
Trì Lục thật đúng là nghiêm túc đọc sách, chính là sách Bác Diên viết.
Đến lúc rời đi, cô vẫn có chút lưu luyến: “Em có thể mua quyển sách này không?”
Bác Diên: “…”
Anh cụp mắt nhìn, nhàn nhạt hỏi: “Muốn mua ngay bây giờ? “
“Đúng.” Trì Lục nhìn hắn, “Được không?”
“Có thể.”
Bác Diên dừng lại và đột nhiên nói, “Em có muốn anh ký tên cho không?”
Trì Lục mỉm cười, đưa sách đến trước mặt anh, “Vậy làm phiền thầy Bác rồi.”
Bác Diên nhận lấy, cho cô chữ ký đặc biệt nhất.

Ngoại trừ tên ra, anh còn viết cho Trì Lục một câu.
Khi ống kính quét qua, vào mắt khán giả màn hình càng điên cuồng.
[Xem hai cặp còn lại, đến xem cặp này, thật sự là một chút cũng không xấu hổ, mất tự nhiên, toàn bộ quá trình đều ngọt ngào.

Bây giờ tôi muốn tìm người để yêu đương.]
[Thầy Bác viết cái gì!!! Tui không thấy rõ.]
[Thầy Bác hình như viết là: “To Trì Tiểu Lục, lúc mang sách đi cũng mang theo anh được không?]

[???]
[Đù! Thầy Bác không hổ là biên kịch, như dị cũng được nữa hả? Hả? Hả?(O_O)]
[A a a, Thầy Bác à, Trì Tiểu Lục không dẫn anh đi, để em dẫn anh đi nè.]
[Mé, hôm nay tôi nhớ mối tình đầu nữa rồi]
[Em xin chết dưới bàn tay hai vị.]
Trì Lục nhìn lời Bác Diên viết, có chút không nói nên lời.

Cô há miệng, thì thầm một câu: “Có lúc nào em không đưa anh theo?”
Bác Diên ngước mắt lên, cũng không thèm để ý đến ống kính, trực tiếp tính sổ với cô: “Rất nhiều lúc.”
Trì Lục: “…”
Cô nghẹn họng, hờn dỗi nhìn anh: “Anh nói như vậy làm cho em thấy mình như một tên cặn bã.”
Bác Diên cười mà không đáp.
Hai người rời khỏi hiệu sách đi đến địa điểm tiếp theo.

Sau khi lên xe, Trì Lục vẫn đang đọc sách.
Bác Diên cố gắng nói chuyện với cô, cô đều đáp lại qua loa, giống như nội dung trong sách quan trọng hơn Bác Diên.
Trong lúc nhất thời, Bác Diên cảm nhận được cảm giác thất bại không thể ngờ.
Anh nhìn cuốn sách mà mình viết, tức đến bật cười.

Từ khi nào mà anh còn ghen tuông với sách mình viết.
“Bác Diên.”
Trì Lục đột nhiên lên tiếng.
Bác Diên “ừm” một tiếng, nghiêng mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Trì Lục giơ sách lên, tò mò hỏi: “Sao chỗ này anh lại viết như vậy, là cho tình tiết sau này sao?”
“…” Bác Diên hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh, “Ừm.

Phục vụ cho một tình tiết ở phía sau.”
Trì Lục “Ồ” một tiếng, nghiêm túc: “Bởi vậy em thấy nó là lạ.”
Bác Diên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tinh xảo của cô, thoáng dừng một chút hỏi: “Trước đó em không thấy sao? “
“Có.” Trì Lục nói, “Nhưng hình như em quên mất rồi.


Yết hầu Bác Diên di chuyển, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cô có xem là tốt rồi.
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, nghiêng đầu cười.

Đột nhiên không muốn so đo với chính mình nữa.
Hai người ngồi trong xe, hình ảnh ấm áp và đẹp đẽ.
Khán giả xem, không hiểu sao cảm thấy rất thoải mái.

Rõ ràng hai người không làm gì cả, nhưng nhìn rất hài hòa.

Không ít người còn nói, tưởng tượng của họ về tình yêu chính là như vậy.
Địa điểm thứ hai là kịch bản được sắp xếp.
Trì Lục cùng Bác Diên đều cảm thấy không có nhiều ý nghĩa, nên chỉ đi dạo một vòng rồi đi ra.
Địa điểm ăn trưa được sắp xếp bởi Bác Diên, trong vườn cây ăn quả ở vùng ngoại ô.
Đối với quá khứ, Trì Lục có chút tò mò: “Anh đã từng đến đây rất nhiều lần sao?”
Bác Diên “ừm” một tiếng, nhìn cô: “Trước đây khi cùng mấy người Nhan Thu Chỉ quay phim, anh có ở một thời gian.”
Bộ phim đó, Bác Diên là một nhà biên kịch.
Nghe vậy, đôi mắt Trì Lục sáng lên, có chút hứng thú: “Hương vị thế nào? “
“Cũng không tệ lắm.” Bác Diên nói: “Em sẽ thích nó.”
Trì Lục gật đầu, tò mò: “Vườn cây ăn quả sao lại biến thành nhà hàng?”
Bác Diên giải thích: “Nhan Thu Chỉ thích vườn cây kia, sau khi quay phim xong Trần Lục Nam mua mảnh đất đó tặng cho cô ấy.

Sau đó hai người họ giao cho một người bạn quản lý, biến thành nhà hàng.”
Tất cả nguyên liệu sử dụng trong nhà hàng, bất kể là trái cây hay rau quả, tất cả đều được trồng trong vườn.

Không hề phun thuốc, cực kỳ sạch sẽ và an toàn.
Trì Lục lần đầu tiên nghe nói chuyện này, hào hứng bừng bừng nói: “Vậy à, vậy em sẽ ăn nhiều một chút.”
“Được.”
Bác Diên nhìn cô, nói thêm: “Vườn cây bên kia có thể đến chơi lâu một chút, bên kia có phòng khách có thể nghỉ ngơi.”
Trì Lục gật đầu đáp ứng: “Được.”
Sau khi đến vườn cây, quả nhiên giống như Bác Diên nói.
Trong vườn cái gì cũng có, có quất, lê, bưởi và một loạt các loại trái cây khác, cà chua bi hay rau dưa đều có cả.
(*) Từ gốc là quả thánh nữ (圣女果)
Liếc mắt nhìn qua, cảnh sắc còn cực kỳ xinh đẹp.
Trì Lục thấy vậy thì hào hứng vô cùng.
Đây cũng là lần đầu tiên khán giả được xem vườn cây ăn quả huyền thoại này.

Vườn cây kiếm được lợi nhuận, nhưng số tiền mỗi năm kiếm được, vợ chồng Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều đem quyên góp.
Vườn cây ăn quả này cũng có chút khác với các vườn khác, nơi này mỗi ngày người đến ăn không nhiều lắm, số lượng có hạn.

Đa số đều là người quen tới nghỉ ngơi, hoặc là một số nghệ sĩ không muốn công khai quan hệ đến hẹn hò.
Nói chung, nơi này phải hẹn trước một tháng.

Đôi khi, một cuộc hẹn đã hẹn cũng chưa chắc sẽ đến được.
Ngoài việc có thể ăn và trải nghiệm cuộc sống khác biệt, bên trong còn có homestay.

Họ có thể ở lại, và một số địa điểm vui chơi chụp ảnh.
[Thầy Bác thật không hổ là thầy Bác, nơi này cũng có thể mượn để quay.]
[Quả nhiên là vườn cây ăn quả trong truyền thuyết! Thật là quá đẹp, những bông hoa được trồng tự nhiên sao?]
[A a a a a a, món ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon! Tui may mắn được theo ba mẹ tới ăn một lần, nhớ mãi không quên.]
[Bỗng nhiên lại bị tình yêu của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam làm cảm động.]

[Chỉ là mị muốn hỏi, Bác Diên và Trì Lục rốt cuộc là lên chương trình truyền hình thực tế yêu đương, hay là đang yêu đương thật?]
[Xem chương trình thì quản nhiều như vậy làm gì, xem thấy vui vẻ là được rồi, các chị em ơi!]
……
Vào vườn cây ăn quả, Trì Lục giống như một đứa bé tò mò, đối với cái gì cũng có hứng thú.

Bác Diên cũng rất kiên nhẫn, giải thích từng cái một cho cô.
Sau khi trò chuyện đến mức mệt mỏi, Trì Lục mới nhỏ giọng: “Em có hơi đói bụng.”
Bác Diên cười, “Không nhanh như vậy đâu, đi vào phòng ăn thôi.”
“À.”
Trì Lục mím môi, kinh ngạc nhìn anh: “Vì sao không nhanh?”
Bác Diên nhìn cô, mặt không chút thay đổi hỏi: “Em gọi món chưa, thưa cô Trì.”
Trì Lục: “…”
Cô chạm vào mũi, “Chưa.”
Hai người đi vào bên trong, một bóng người cũng không thấy.
Trì Lục nhìn xung quanh một vòng, nhìn về phía Bác Diên, “Anh bao cả nơi này hả?”
Bác Diên: “Ừ.”
“…”
Ngữ điệu vân đạm phong khinh này, làm cho Trì Lục trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thái độ vừa rồi của Bác Diên giống như đang nói – Chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, một tổng tài bá đạo như anh không thể bao nổi sao?
Có thể.
Trì Lục nghĩ vậy.
“Vậy ai nấu ăn cho chúng ta?” Hậu tri hậu giác, Trì Lục cuối cùng cũng nhớ đến trọng điểm.
Bác Diên cúi đầu cười, bất đắc dĩ hỏi: “Sao lại ngốc như vậy?”
Trì Lục sững sờ một lát, chỉ anh lại chỉ mình, “Chúng ta tự mình nấu hả anh?”
“Ừm.”
Bác Diên không thay đổi sắc mặt: “Em có muốn không?”
“Đồng ý.” Trì Lục cười: “Em nấu những món anh muốn ăn, còn anh nấu những món em muốn.”
Bác Diên: “…”
Nhìn thần sắc Bác Diên, Trì Lục không chắc chắn hỏi: “Em nói không đúng sao? Không phải tất cả các chương trình tình yêu đều quay như thế hả?”
Bác Diên bỗng nhiên cảm thấy không chỉ có biên kịch như anh không dùng được, ngay cả biên kịch của tổ đạo diễn cũng không dùng được.

Trì Lục dường như hiểu rõ quá trình yêu đương hơn bất cứ ai.
Anh im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi: “Em hiểu rõ chương trình yêu đương quá há?”
Trì Lục chớp chớp mắt, tinh tế suy ngẫm những lời này của anh rốt cuộc là có ý gì khác không.
“Cũng được thôi… anh có ổn không?” cô thấp thỏm nói, “Chắc là anh không biết rồi.”
Bác Diên nghẹn lại.
Khán giả nghe hai người nói chuyện, gần như cười xỉu.
[Trì Tiểu Lục, sao chị lại không hiểu phong tình như dị! Không thấy thầy Bác đang ghen sao? Chị còn hỏi lại nữa.

(=_=)]
[Ha ha ha ha, trông thầy Bác buồn cười quá đi.]
[Nội tâm thầy Bác: Đối tượng yêu đương của tôi xảy ra chuyện gì vậy, cướp hết lời thoại của tôi rùi.]
[Cặp này hài vl, không hề giống lần đầu tiên gặp mặt sau đó nói chuyện tình yêu tí nào.]
[Nói nhỏ cho tui nghe đi… họ chính là một cặp đúng hông? ]
[Không phải một cặp mà, lần trước sau khi lên hot search, hai bên đều không thừa nhận á.]
[Không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, cho nên chính là mặc định!:)]
Trì Lục không biết quan hệ của mình với Bác Diên cứ như vậy bị netizen quyết định luôn.
Cô và Bác Diên mỗi người nấu ăn cho nhau.

Cả hai đều có tay nghề cao khiến khán giả bất ngờ, rất nhiều người không nghĩ rằng họ có thể nấu ăn.
Hai người nhận được ám chỉ của PD, kêu bọn họ nấu cơm cũng phải trao đổi nhiều hơn.
Trì Lục cảm thấy buồn cười, cô và Bác Diên ở cùng một chỗ, không cần bất kỳ ám chỉ nào, cũng sẽ có trao đổi.
“Em học nấu ăn khi nào vậy?”
Quả nhiên, bên cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp của Bác Diên.
Trì Lục nhìn anh: “Khi ở nước ngoài.”
Ánh mắt Bác Diên nhìn thẳng cô, thấp giọng hỏi: “Lần đầu tiên em nấu có ăn được không?”
Nghe vậy, Trì Lục liếc anh, “Không.”
Cô cười cười, biết anh đang mượn phương thức như vậy để hỏi về những năm tháng không liên quan đến anh.
Thậm chí có thể nói, anh muốn biết trong thời gian không có anh, cô đã trải qua những gì.
“Lần đầu tiên xào rau còn bị khét đến cháy đen luôn, rất khó ăn, còn làm bỏng tay.”
Trì Lục nhớ lại, “Đó là lần đầu tiên em biết, dầu bắn vào tay sẽ đau như vậy.”
“Tay nào?”
Trì Lục ngẩn ra, ngửa đầu nhìn anh: “Cái gì?”
Bác Diên kiên nhẫn lặp đi lặp lại: “Tay nào?”
Anh chỉ vào, “Tay phải sao?”
“Ừm.”
Vừa dứt lời, Bác Diên bỗng nhiên kéo tay cô lên, nghiêm túc đánh giá.
Tay cô trắng nõn, đã không còn nhìn ra bất kỳ vết bỏng nào.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Ngón tay Bác Diên ma sát ở cổ tay cô, mang đến từng trận tê dại.
Trì Lục có chút khẩn trương mím môi, ngửa đầu nhìn anh: “Thầy Bác, anh…”
“Ở đây sao?” Cô còn chưa dứt lời, đã bị Bác Diên cắt ngang.
Trì Lục nhìn vị trí ngón tay anh dừng lại, khẽ chớp mắt: “Gần như vậy.”
Vừa dứt lời, Bác Diên bỗng nhiên cúi đầu, thổi một hơi vào vị trí đó.
Các giác quan của Trì Lục giống như bị nhấn phải phím pause, tất cả cảm giác đều tập trung ở cổ tay.
Cô mơ hồ có thể cảm nhận được gió Bác Diên thổi lên trên, cảm nhận được hơi thở ấm áp, cùng với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Môi cô rung rung, hơn nửa ngày không thể nói ra được.
Mà khán giả, đã bởi vì hành động này của Bác Diên mà tự sôi sục.
Bác Diên dường như không cảm thấy hành động này của mình vượt quá giới hạn hoặc như thế nào.
Sau khi thổi xong anh còn nói, “Vẫn còn đau sao?”
Mí mắt Trì Lục rung lên, cắn môi: “Anh thổi thêm một chút đi, sẽ không đau nữa.”
Bác Diên nhìn cô, rất nhẹ nhàng nở nụ cười, “Được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.