Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 36: Một Lần Cuối Cùng Tỷ Muội Gặp Mặt





“Tê……” Ý thức Tô Đát ý quay lại, tay nàng giật giật, giống như muốn đem sức lực toàn thân tìm về.

Vốn Tô Đát tưởng rằng mình sẽ chết, thời điểm nàng tự bạo không nghĩ tới sẽ sống sót.

Hiện tại tức chi của nàng vô lực, hoàn toàn không thể động đậy.

Hồ Hỉ Mị và A Ngọc hấp tấp chạy tới, thấy được Tô Đát tỉnh lại.

“Tỷ tỷ, tỷ lại gạt ta!”
Hồ Hỉ Mị nhìn Tô Đát, nhịn không được bật khóc.

Nàng ấy oán trách Tô Đát, rõ ràng đồng ý cùng nhau vượt qua, nhưng Tô Đát vẫn tìm cái lý do đuổi nàng ấy đi.

Hiện giờ Tô Đát còn chưa khôi phục lại khí lực, nghe được thanh âm của Hồ Hỉ Mị, cũng chỉ cố sức quay đầu cười cười với nàng ấy.

“A Hỉ, ta không có lừa muội, giao nhân của Nam Hải giao nhân đúng là bị bắt lên, mà lúc trước cũng đúng là ta không biết đối phương là ai.


Tô Đát liếm liếm cánh môi khô nứt, thanh âm hơi khàn khàn giải thích.

Thật sự nàng không có tính đến nàng còn có khả năng tồn tại, nàng ôm quyết tâm hẳn là phải chết.

“Tỷ chính là cố ý, nếu không phải ta đụng được con cá kia, bắt được nàng ta, ta còn không biết tỷ bạo yêu đan đâu.

Trách không được lúc trước chúng ta nói muốn hủy thi diệt tích, tủ không đồng ý, thì ra là thân thể của tỷ tự mình giữ lại.


Hồ Hỉ Mị tức muốn hộc máu nói: “Nếu chúng ta không có trở về, có phải tin tức tỷ cũng không gửi cho chúng ta hay không, tự mình lặng lẽ quay về Triều Ca?”
A Ngọc vẫn luôn trầm mặc nghe Hồ Hỉ Mị nói như vậy, cũng có chút không tán đồng nhìn nàng.

“Tỷ tỷ, lúc trước tỷ để ta đưa thân thể này rời đi, nhưng không nói với ta kế hoạch của tỷ, hiện giờ ngươi lại vì Đế Tân, gạt ta và A Hỉ làm nhiều như vậy, đáng giá không?”
A Ngọc mím môi, nàng ấy chưa từng yêu ai, không giải thích được tâm tình của Tô Đát.


“Ân tình của Đế Tân đối với tỷ, tỷ đã trả hết, tỷ không cần tiếp tục liều mạng vì hắn, vốn ta không nói, bởi vì ta cho rằng trong lòng tỷ đã có tính toán, nhưng tỷ không có, tỷ nhìn xem tỷ hiện tại, hoàn toàn trở thành một nhân loại bình thường, thân thể này vẫn là dựa vào cái đuôi thứ chín của tỷ đổi lấy.


Hiển nhiên A Ngọc biết nhiều hơn so với Hồ Hỉ Mị, thậm chí nàng ấy cũng biết Tô Đát không phải Cửu Vĩ Hồ chân chính.

“Rất xin lỗi, nhưng ta cũng không có ký ức của nàng ấy.


Tô Đát cắn cắn môi, nàng và người kia làm ra quyết định giống nhau, nhưng nàng cũng không phải Cửu Vĩ Hồ.

“Ta không biết nàng là xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng ta đứng ở góc độ của nhân loại, không hy vọng bá tánh thiên hạ chịu thương tổn.


Giờ phút này nàng nguyện ý nói hết, “Muội biết rất nhiều nội tình, ta không biết là nàng ấy nói cho muội, hay bởi vì bản lĩnh của muội đã cao hơn nàng ấy, nhưng muội đã mặc kệ chuyện phát sinh, nên biết kết quả.


“Ta không phải không muốn ngăn cản, mà là không thể ngăn cản.


A Ngọc rũ con ngươi, nếu có thể nói, sao nàng ấy sẽ trơ mắt nhìn Tô Đát đi tìm chết đây.

“”Đế Tân mới chỉ có được một đời mà thôi, ta lại đang không ngừng chết, trọng sinh, ở cùng các tỷ, rõ ràng ta nhớ rõ mỗi cách chết của từng người, nhưng cái gì ta cũng không thể nói, bao gồm cuối cùng tỷ cảm giác được một ít tin tức khó tin, tự đoạn cửu vĩ, rót vào một tia yêu lực đưa nó vào vòng luân hồi, đuôi thứ chín thành Tô Đát này cũng thành Tô Đát ngàn năm sau.


A Ngọc nhìn Tô Đát kinh ngạc, Hồ Hỉ Mị cũng đã mất đi năng lực tự hỏi, không khỏi cười một tiếng, tiếp tục nói: “Tỷ có trăm ngàn chỗ hở, kể cả Đế Tân cũng bị lừa, hắn biết ngươi là Tô Đát mà không phải Đát Kỷ, huống chi là ta.


Hồ Hỉ Mị ngốc lăng lăng nhìn nhìn Tô Đát, lại nhìn nhìn A Ngọc, rốt cuộc hiểu rõ, thì ra chỉ có nàng ấy ngây ngốc không biết gì.

“A Ngọc, thế mà muội cũng gạt ta, ai cũng đều biết nhưng chỉ có mình ta không biết gì hết.


Hồ Hỉ Mị không nhịn được chu miệng lên, nàng ấy không hiểu sao lại cô đơn vì chỉ có bản thân không có ký ức.

A Ngọc nhìn thoáng qua Hồ Hỉ Mị, cảm thấy khả năng nàng ấy là người ngốc có ngốc phúc đi, ngay cả Thân Công Báo cũng phát giác, nhưng mỗi đời Hồ Hỉ Mị lại trôi qua rất vui vẻ.

“Nhị tỷ, kể cả tỷ có biết trước cũng vô dụng, đây là mệnh của chúng ta, không có biện pháp sửa đổi, chỉ có thể một lần lại một lần trải qua.


A Ngọc bất đắc dĩ nói, nàng ấy không biết nên giải thích với Hồ Hỉ Mị như thế nào, các nàng đang trải qua lặp đi lặp lại.

“Ta không tin, nhất định có thể, nhất định sẽ có biện pháp.



Hồ Hỉ Mị cắn cánh môi, trước sau nàng ấy cũng không chịu nhận mệnh.

“Lúc ban đầu ta cũng không chịu nhận mệnh, nhưng ta không có cách nào, nếu ta mạnh mẽ nói ra chân tướng, ta sẽ bị mạt sát.


A Ngọc cảm thấy Hồ Hỉ Mị là thật sự ngây thơ, để người không có cách nào nói tiếp.

“Mặc kệ như thế nào, chuyện đã đi tới bước này, ta kỳ thật không hy vọng các muội trở về.


Tô Đát không muốn để các nàng tiếp tục tranh chấp, mở miệng nói.

“Ta nghĩ nếu đổi lại là nàng ấy, cũng không hy vọng các muội luôn cùng nàng ấy đi tìm chết, đặc biệt là A Ngọc, có được ký ức lại không có sức lực thay đổi, hắn là rất thống khổ.


Đương nhiên thống khổ, A Ngọc hận không thể để bản thân chết sớm, sẽ không rơi vào tình cảnh dù biết hết thảy còn không thể nói.

Vô số lần A Ngọc muốn giải thích với Tô Đát, nhưng nàng ấy không thể, sau khi muốn nói lại thôi, nàng ấu chỉ có thể nói với Tô Đát, nàng ấy sẽ giúp nàng, cùng nàng, nhưng mỗi một lần Tô Đát sẽ để các nàng rời đi.

“Thói quen, ta không biết vì sao lúc này đây có thể nói ra, ta tưởng có lẽ hẳn là phải có một cái kết, cho nên cấm chế với ta cũng đã buông lỏng.


A Ngọc đã vô cùng mỏi mệt, tâm nàng ấy đã quá mệt mỏi.

Tô Đát rất hiểu một câu thói quen kia của A Ngọc, thật sự có chút chua xót.

“A Ngọc, cảm ơn muội.


Tô Đát trầm mặc, nàng trừ bỏ cảm ơn, thật sự không biết nên nói cái gì.

“Không có gì cảm ơn, đây là mệnh của ta.


A Ngọc xoay đầu, nói không oán trách, đó là giả, chính là Tô Đát trước mắt này không biết cái gì, nàng ấy thật sự không có cách nào oán trách.

“Ta chỉ hy vọng đây là một lần cuối cùng.


Không có ai không hy vọng kết thúc hết thảy, nhưng ai cũng không có biện pháp.


“Hiện tại muội cũng tự do, thừa dịp thời gian vẫn còn, đi làm chuyện bản thân muốn làm.


Tô Đát vẫn muốn để A Ngọc rời đi, nàng không để bụng kết quả của bản thân, chỉ hy vọng không có quá nhiều người liên lụy vào.

“Tỷ tỷ, tỷ đang nói bậy gì đó, sao A Ngọc có thể rời đi? Chúng ta đã nói sẽ không tách ra, ta mặc kệ tỷ là cái gì chuyển thế, ở trong lòng ta tỷ là tỷ tỷ của ta.


Hồ Hỉ Mị nghe Tô Đát nói như vậy, có chút bất mãn nhìn nàng.

“A Hỉ, để A Ngọc đi thôi, nàng ấy đã bị trói buộc lâu lắm rồi, muội còn có Thân tiên sinh, A Ngọc cái gì cũng không có.


Tô Đát biết, A Ngọc muốn rời đi, nàng ấy chỉ là ngại với hứa hẹn của tỷ muội lúc trước, nhưng nó không có ý nghĩa gì.

A Ngọc liếc mắt nhìn Tô Đát một cai thật sâu, quay đầu nói với Hồ Hỉ Mị: “Nhị tỷ, rất xin lỗi, ta thật sự mệt mỏi.


“Kia…… Vậy muội mệt mỏi thì nghỉ ngơi sao……”
Hồ Hỉ Mị ngượng ngùng nói, nàng ấy không muốn tách khỏi bất cứ ai, luôn muốn lưỡng toàn, nhưng kỳ thật đó là không có khả năng.

“Nhị tỷ, tỷ biết ta không phải có ý này.


A Ngọc cắn cắn môi, nàng ấy càng hy vọng Hồ Hỉ Mị không ngốc như vậy, bản thân lại có thể nhẫn tâm nhiều hơn một chút, như vậy bản thân xó thể nói thẳng nàng ấy si tâm vọng tưởng và ngu ngốc.

Tô Đát và Thân Công Bá luôn vì nàng ấy giữ lại một phần đơn thuần, các nàng chưa từng nghĩ tới, Hồ Hỉ Mị như vậy thật sự tốt không? Rời khỏi các nàng, Hồ Hỉ Mị sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc gì?
“Ta phải đi, ta vốn dĩ cũng phải đi, nếu không gặp phải giao nhân kia, ta sẽ giống như đại tỷ sắp xếp, ở lại Nam Hải, cùng tỷ.

Hoặc là tự bản thân ta, tự mình trôi qua yêu sinh.


A Ngọc cảm thấy mình nên nhẫn tâm như vậy, nhưng hốc mắt nàng ấy lại trở nên nóng bỏng, nước mắt trong suốt như châu, từng viên rơi xuống.

“Ta đã suy xét rất lâu, nếu vẫn luôn lặp lại, không bằng tự ta tới đánh vỡ sự lặp lại này, mặc kệ trả giá đại giới.


Hồ Hỉ Mị nghe không hiểu, nàng ấy chỉ không có biện pháp hiểu được, vì cái gì đánh vỡ nhất định là phải rời đi?
“Chính là ta luyến tiếc muội a, A Ngọc, ta muốn muội cũng ở lại.


Hồ Hỉ Mị lau lau nước mắt, nàng ấy biết bản thân mình rất ích kỷ, nhưng nàng ấy cũng thật sự không muốn để A Ngọc rờ đi.


“A Hỉ, muội đừng như vậy.


Tô Đát lấy sức, từ trên giường ngồi dậy.

“Lúc trước ta không cho A Ngọc nói với muội, nhưng hiện tại, ta muốn chúng ta phải nói rõ.


Vừa rồi Tô Đát nghĩ, bản thân có phải sai rồi hay không, nếu nàng sớm để Hồ Hỉ Mị ý thức được tâm ý của nàng ấy với Thân Công Báo, để nàng ấy biết, trong ba người các nàng, chỉ có A Ngọc là người vô tội nhất, nàng ấy không có người yêu ở Triều Ca, cũng không có gì băn khoan, tùy thời có thể rời đi.

“Muội luôn nói Thân tiên sinh là bằng hữu của muội, nhưng muội chưa từng phát hiện, trong mắt muội có mơ ước Thân tiên sinh, muội yêu hắn, nhưng muội không dám thừa nhận, cho nên muội luôn che dấu bản thân, Thân tiên sinh cũng …… vui vẻ để muội làm một người ngây thơ.


Chung quy Tô Đát không nói ra cái từ ngốc kia, kể cả trong lòng nàng và A Ngọc đều biết sự thật này.

Người ta nói, trí nhiều gần yêu.

Mà yêu quái các nàng càng âm hiểm xảo trá, có cái đại danh quỷ kế đa đoan, mà Hồ Hỉ Mị quả thực còn dễ lừa hơn so với một đứa nhỏ của nhân loại.

“Tỷ tỷ, ta không có……”
Hồ Hỉ Mị phản bác theo bản năng, suy nghĩ nàng ấy không thích Thân Công Báo đã ăn sâu bén rễ.

Tô Đát bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Nếu muội không thích, vậy lúc Thân tiên sinh tức giận, vì sao muội đuổi theo? Ngày Thân tiên sinh rời đi vì sao muội phải bẻ ngón tay tính số trời?”
Hồ Hỉ Mị đáp không được, nàng ấy ngốc lăng lăng nhìn Tô Đát, nàng ấy cho rằng kia chỉ là hữu nghị thôi.

“Đứa ngốc, muội nên suy nghĩ cho tốt một chút đi.


Tô Đát không hề nhiều lời, nàng muốn để Hồ Hỉ Mị có thể suy nghĩ cẩn thận.

“Tỷ tỷ, ta đi trước, nếu có khả năng, chúng ta còn sẽ gặp lại.


A Ngọc gật gật đầu với Tô Đát, nàng ấy không còn gì lưu luyến, một đời lại một đời, trên lưng nàng ấy chỉ còn lại có gông xiềng trói buộc nàng ấy.

“A Ngọc……”
Tô Đát mở miệng gọi A Ngọc một tiếng, nàng ấy đứng ở cửa không quay đầu lại.

“Ta hy vọng về sau mỗi ngày muội đều vui vẻ.


Tô Đát hơi hơi cười cười, còn có một câu nàng không có nói, chúc muội tự do.

A Ngọc quay đầu cười một cái, “Ta sẽ, tỷ tỷ cũng vậy.



Đây có lẽ là một lần cuối cùng tỷ muội các nàng gặp mặt.

Giờ thân thể To Đát đã là thân thể của nhân loại, không chịu nổi thương tổn, bởi vậy lần từ biệt này, có lẽ chính là lần gặp mặt cuối cùng của các nàng.

Lúc này đây Hồ Hỉ Mị không còn ngăn cản A Ngọc, hiện tại lòng nàng ấy tràn đầy suy nghĩ về tâm tư của nàng với Thân Công Báo.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.