Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 25: Giao Nhân





“Không muộn, nàng tới vừa lúc.


Đế Tân cười cười, chỉ cần Tô Đát có thể tới, hắn cũng đã vui mừng.

“Tới, chúng ta cùng nhau nhìn xem, đến tột cùng Tây Kỳ có dạng bảo vật gì.


Tô Đát bị Đế Tân nắm tay ngồi xuống bên cạnh hắn, mà lúc này Cơ Phát cũng từ dư quang trung nhìn thấy một phân dung nhan của Tô Đát, thật là kiều tiếu khả nhân, trách không được Bá Ấp Khảo nhớ mãi không quên.

Cơ Phát cũng không phải thật sự ngốc, hắn biết tâm tư của Bá Ấp Khảo, cũng biết hắn phong lưu, bởi vậy hắn (Cơ Phát) tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, làm nhi tử phụ thân yêu nhất.

“Cơ Phát, còn không mau trình bảo vật lên.


Đế Tân nhìn Cơ Phát ngây người, bộ dáng không quá thông minh, mở miệng hỏi hắn.

Lúc này Cơ Phát mới phục hồi tinh thần, “Hồi Đại vương, lần này thần mang đến bảo mã hương xe và mỹ nhân.


Hẳn là Đế Tân yêu thích sắc đẹp, bằng không hắn cũng sẽ không đoạt Đát Kỷ mang vào vương cung, mà đương nhiên bảo mã hương xe và mỹ nhân là tuyệt phối.

“Nga? Cô cho rằng bảo mã hương xe và mỹ nhân này đều không phải bảo vật khó tìm, nếu có tâm, đương nhiên sẽ thấy.


Lời này của Đế Tân nói không tồi, thiên hạ này là của hắn, nếu hắn muốn mỹ nhân, tất nhiên có người nguyện ý đưa đến trước mặt hắn.

“Đại vương, tuy rằng bảo mã hương xe dễ tìm, mỹ nhân cũng thường thấy, nhưng ba thứ thần mang đến lại có chút khác biệt.



Tuy rằng trong lòng Cơ Phát bất mãn với Đế Tân, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ.

“Khác chỗ nào?”
Đế Tân phối hợp hỏi Cơ Phát, kỳ thật trong lòng hắn cũng không gợn sóng, nhìn Cơ Phát giống như là người lớn thành thục, kiên nhẫn chơi trò chơi đóng vai gia đình với người bạn nhỏ.

Cơ Phát thấy Đế Tân cảm thấy hứng thú, trong lòng nhiều ít cũng có nắm chắc, không uổng công hắn phí một phen tâm tư, tìm mấy thứ này tới làm lợi thế.

“Bảo mã này chính là thiên lý mã nổi danh, tên như ý nghĩa tức là có thể ngày đi nghìn dặm, mà hương xe là danh thất hương xe, không cần người điều khiển, chỉ cần người ngồi trên, nó sẽ tự mình chạy, đến cả mỹ nhân càng khác biệt, ta nghe nói Bắc Hải có giao nhân, dung mạo quanh co khúc khuỷu, giỏi ngâm xướng, hôm nay may mắn được đến, đặc biệt tới hiến cho Đại vương.


Cơ Phát rất nắm chắc, Đế Tân sẽ cảm thấy hứng thú, rốt cuộc giao nhân mỹ mạo, ngay cả hắn cũng nhịn không được động tâm.

Đế Tân cong ngón tay gõ lên đùi mình, Cơ Phát muốn dùng sắc đẹp mê hoặc hắn?
Nhưng đúng là hắn rất có hứng thú với giao nhân, giao nhân khóc ra châu, trong truyền thuyết là rất đẹp.

“Như thế, đem giao nhân dẫn tới, chư vị cùng nhau mở mang tầm mắt đi.


Đế Tân nói xong lời này, lại sợ Tô Đát hiểu lầm, bởi vậy dùng tay áo to rộng che tay, nắm tay nàng.

“Nghe nói giao nhân khóc ra châu, nếu mỹ nhân thích, liền giữ lại.


Đương nhiên Đế Tân không phải người trầm mê sắc đẹp, hắn tuyên giao nhân lên điện, một là phối hợp Cơ Phát, hai thì đúng là có chút tò mò, rốt cuộc giao nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cũng chưa có ai gặp qua, hôm nay có thể thấy được, tất nhiên Đế Tân không muốn bỏ qua.

“Đại vương thích là được, thiếp thân đều nghe Đại vương an bài.


Tô Đát cũng không có lòng hiếu kỳ với giao nhân, so sánh với nhân loại bình thường, nàng càng hiểu biết về giao nhân hơn, đó là một loại hải yêu hung mãnh lại máu lạnh, cũng không vô hại như bề ngoài, chỉ cần bọn họ muốn, sẽ không một ai sống sót ở trên biển.

Vì sao giao nhân này lại lưu lạc lên đất liền, lại bị Cơ Phát bắt được, Tô Đát nghĩ không ra, nhưng nàng vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Tiếng hát của hải yêu rất dễ nghe, nhưng rất dễ dàng mê hoặc nhân tâm, dễ dàng khống chế mọi người.

Tô Đát muốn phòng bị tốt thời thời khắc khắc, tóm lại văn võ cả triều đều là người vô tội, không thể để bị liên lụy vào, mất đi tính mạng.

Đế Tân rất hiểu biết Tô Đát, nàng nói như vậy, tất nhiên là thật sự không có hứng thú, thậm chí một tia tò mò cũng không có.

“Mỹ nhân không thích, vậy không để lại.



Đế Tân cười nói, tất nhiên hắn sẽ không vì một giao nhân, chọc Tô Đát không vui.

Tô Đát nghe Đế Tân nói như vậy, rũ con ngươi, nàng cũng không để ý giữ giao nhân lại hay không, nàng càng muốn biết mục đích giao nhân lên bờ.

Giao nhân sẽ không dễ dàng lên bờ, lên bờ tất có dị.

“Nếu Đại vương thích, cũng có thể giữ nàng lại vương cung.


Đế Tân cũng không biết suy nghĩ của Tô Đát, hắn cảm thấy tất nhiên Tô Đát sẽ ghen tị, lại không chịu nói ra, sợ hắn không vui.

“Cô cũng không thích như vậy, chỉ là cảm thấy mới lạ thôi.


Lúc này Đế Tân cũng không còn hứng thú, nhưng tò mò với một mỹ nhân cũng đủ làm mọi người suy nghĩ bậy bạ.

Tất cả triều thần lại chỉ nhìn thấy Đế Tân kề tai nói nhỏ với Tô Đát, cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có một mình Khương Tử Nha, có thể nghe được rõ ràng lời Đế Tân nói.

Từ hôm qua khi Đế Tân xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã cảm thấy Đế Tân khác hoàn toàn trong tưởng tượng của hắn, tuy nói không phải người hòa ái dễ gần, nhưng tính tình cũng xem như là tốt.

Hiện giờ hắn lại nhìn Đế Tân ở chung với Tô Đát, rất hài hòa, không giống như người ngu ngốc tàn bạo.

Tâm tư của mọi người trong triều khác nhau, nhưng rất nhanh, ánh mắt bọn họ tập trung tới một chỗ.

Giao nhân không hổ là sinh vạt đẹp nhất trong truyền thuyết, đã làm mọi người kinh diễm, đuôi cá hoa mỹ trong nước bắt mắt dị thường, tóc dài như tảo biển kiều như lượn lờ trong làn nước bao vây thân thể, đôi con ngươi như tẩm đầy nhu tình, nàng ta ghé vào bồn nước, nhìn thẳng người trên điện, nhu nhược đáng thương.

“Đại vương, giao nhân này là thần mua từ trong tay một thương nhân, bồn chứa này cũng là thương nhân kia bán cho thần, thần cho rằng bồn chứa này cũng không tồi, có thể nhìn rõ ràng giao nhân ở trong nước.


Cơ Phát thoáng nhìn giao nhân trong nước, quyết tâm nói.

Nếu không phải vì cứu phụ thân, tuyệt đối hắn sẽ không chắp tay nhường giao nhân này cho Đế Tân, rốt cuộc mỹ nhân như vậy, cũng không phải có thế có được dễ dàng.

“Không tồi, cô nhìn bồn chứa này rất mới mẻ, có thể làm ra bồn chứa như vậy, nhất định là một nhân tài, không biết khanh có thể liên hệ được với thương nhân kia không?”
Đế Tân gật đầu, so sánh với giao nhân, hắn càng có hứng thú với bồn nước hơn, điều này làm cho Cơ Phát không ngờ tới.

“Đại vương, thần vô năng, thương nhân kia không có chỗ ở cố định, cũng không có phương pháp liên hệ.



Người nọ đột nhiên xuất hiện tìm Cơ Phát, đương nhiên Cơ Phát không có cách nào để liên lạc được với hắn, hắn không nghĩ tới đối phương có mục đích gì, hiện giờ mới bừng tỉnh hiểu ra, người này đang lợi dụng hắn.

Tô Đát nghe thấy Cơ phát trả lời, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm giao nhân, đây là giao nhân đã thành niên, không bị thương, biểu hiện vô hại là do nàng ta ngụy trang, nàng ta cam nguyện đi tới Triều Ca, tiếp cận Đế Tân.

“Đại vương, thiếp thân rất thích giao nhân này, Đại vương có thể ban nàng ta cho thiếp than không?”
Tô Đát mở miệng, nàng không thể không đặt giao nhân này dưới mí mắt, chỉ có như vậy, nàng mới có thể chậm rãi tìm kiếm mục đích giao nhân xuất hiện.

Cũng chỉ có nàng nhìn, mới có thể phòng bị giao nhân xuống tay với Đế Tân.

Tuy rằng nàng không thể sử dụng pháp lực, nhưng bên người nàng có A Ngọc và Hồ Hỉ Mị.

“Nàng thích?”
Đế Tân không nghĩ tới Tô Đát sẽ mở miệng hỏi hắn muốn người, hơi không phản ứng kịp.

“Đúng vậy, thiếp thân cảm thấy giao nhân này vô cùng xinh đẹp, muốn nuôi ở trong cung, coi như nuôi một sủng vật.


Tô Đát khẽ cười cười, nàng đang cố ý khiêu khích giao nhân.

Giao nhân cao ngạo lại tự luyến, hiện giờ nghe Tô Đát muốn coi nàng ta thành sủng vật mà nuôi dưỡng, hận không thể khinh bỉ nàng.

Tóm lại nanh vuốt giao nhân rất sắc nhọn, cũng không phải bài trí.

Nhưng mà nàng ta cũng không thể, ở trong bồn nước nàng ta biểu hiện tuyệt đối dịu ngoan, không có lực công kích, như vậy mới có thể tiếp cận Đế Tân.

“Coi như một sủng vật đúng là không tồi.


Đế Tân suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu đồng ý.

Hắn biết Tô Đát sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu, đặc biệt là trước mặt tất cả triều thần, bởi vậy hắn cũng nguyện ý theo ý Tô Đát.

“Vậy đưa đến chỗ ở của nàng đi thôi, thuận tiện đem hai thứ còn lại, cũng đều đưa qua đi.


Tay Đế Tân vung lên, quyết định chốn về của giao nhân và hương xe bảo mã.

Văn võ bá quan vẫn sa vào mỹ mạo của giao nhân, nghe Tuyên Đế an bài như thế, trong lòng hơi mất mát, nhưng cũng không dám mở miệng ngăn cản, tóm lại đây là nương nương mở miệng nói muốn, mà không phải Đại vương coi trọng, muốn thu vào hậu cung.


“Cơ Phát, ngươi hiến vật quý có công, nghĩ muốn thưởng gì?”
Biểu hiện của Đế Tân đúng là rất vui vẻ, nhưng Cơ Phát lại không dám thiếu cảnh giác.

“Thần chỉ làm một chút việc nhỏ, không dám tranh công.


Cơ Phát chỉ muốn cứu phụ thân ra, cũng không có ý lưu luyến Triều Ca, hắn không phải Bá Ấp Khảo, trong lòng không có vướng bận gì khác.

“Khanh tuổi trẻ tài cao, nên thưởng.


Đế Tân sẽ không nhả ra, hắn muốn giữ Cơ Phát lại Triều Ca làm con tin.

“Khanh thân là con trai của Tây Bá Hầu, nếu thưởng chút vàng bạc tài bảo sẽ hơi thô tục, không bằng phong làm đại phu, ở lại Triều Ca đi.


Cơ Phát không nghĩ tới bản thân không chỉ có không cứu được phụ thân, còn lại bị phong một chức quan, không có phương pháp quay lại Tây Kỳ.

“Đại vương, con trai nhỏ Cơ Phát này của thần không có tài đức gì, ở lại trong triều cũng không thể tạo phúc cho dân, còn mong Đại vương thu hồi lại ý chỉ.


Cơ Xương nghe Đế Tân nói muốn giữ Cơ Phát lại, hơi nóng nảy, ông ta thương yêu Cơ Phát nhất, tương lai muốn đem tước vị truyền lại cho Cơ Phát, nếu Cơ Phát bị giữ lại trong triều làm con tin, vậy chẳng phải sẽ không có biện pháp dạy dỗ hắn sao.

Đế Tân thấy Cơ Xương sốt ruột, liền biết mình đi bước cờ này đúng rồi, quả nhiên Cơ Xương càng thích Cơ Phát, mà không phải Bá Ấp Khảo.

“Tây Bá Hầu chớ nên nói như vậy, cô cho rằng Cơ Phát là một nhân tài hiếm có, ở lại trong triều làm quan, tương lai tất có.


Đế Tân khen Cơ Phát một phen, lúc sau còn nói thêm: “Tây Bá Hầu chớ có nói nữa, cô đã quyết định, huống chi cô cũng đã nói ra, nào có đạo lý lại thu hồi?”
Cơ Xương thấy chuyện đã thành kết cục đã định, cũng không có lực giãy giụa, trong lòng chỉ tức giận Cơ Phát chui đầu vào lưới, nếu Bá Ấp Khảo tới, ông ta cũng sẽ không bị động như vậy.

“Tây Bá Hầu không cần lo lắng, cô chấp thuận Cơ Phát có thể ở tạm trong phủ Á phụ, có Á phụ chiếu cố, Tây Bá Hầu còn có gì không yên tâm?”
Đế Tân vừa nói như vậy, đúng là Tây Bá Hầu tthả lỏng một ít, ông ta và Tỷ Can có chút giao tình, chờ đến khi hạ triều, ông ta thỉnh Tỷ Can chú ý con trai nhiều hơn, ngày trôi qua của Cơ Phát hẳn là cũng sẽ không quá khổ sở.

“Thần đa tạ Đại vương thông cảm.


Tây Bá Hầu nói lời cảm tạ, hiện giờ ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng.


“Các khanh còn có việc gì muốn nghị sự không? Nếu không có thì hạ triều đi.


Đế Tân muốn ngầm hỏi Tô Đát một câu, giao nhân kia có gì dị thường không, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên nàng mở miệng nói mình muốn thứ gì với hắn.

Kể cả chỉ là giao nhân, nói vậy cũng là có nội tình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.