Đúng như Cẩm Sắt dự liệu, hôm sau Diệu Hồng quả nhiên mò tới. Đương nhiên nàng ta không dám đi thẳng vào Y Huyền viện, mà nhân lúc tình cờ
gặp Bạch Hạc tới phòng bếp lấy thức ăn thì lén đưa cho Bạch Hạc một tờ
giấy.
Lúc Bạch Hạc mang tờ giấy trở về Y
Huyền viện, Cẩm Sắt đang tận hưởng bầu không khí sớm mai mát mẻ trong
lành, đứng dựa hành lang cho Chúa Sơn Lâm ăn. Từ sau khi Chúa Sơn Lâm trở về, Cẩm Sắt bèn bảo Liễu ma ma đưa ít bạc cho
phòng bếp để mỗi ngày có thịt tươi cho nó. Lần đầu nhìn thấy Chúa Sơn
Lâm ăn thịt, đám người Vương ma ma còn giật mình kinh hãi, bọn họ cứ
tưởng nó là một con vẹt, tuy cũng có loại vẹt ăn thịt, không thích ăn
thóc lúa, song chẳng có con vẹt nào lại chỉ chăm chăm chén thịt sống như nó, bởi vậy đám người Vương ma ma lâu dần cũng phát hiện ra sự khác
thường. Bạch Hạc và hai tiểu nha
hoàn bê hộp đồ ăn tới, Cẩm Sắt gắp một miếng thịt trong cái khay Kiêm
Nhi đang cầm, ném bừa vào không trung, Chúa Sơn Lâm lập tức dang cánh
phi lên đón, Cẩm Sắt thích thú ném tiếp, Chúa Sơn Lâm xem chừng thấy
động tác của Cẩm Sắt quá chậm, lúc thì bay qua lộn lại chờ đợi, lúc lại
vọt lên rồi bổ nhào xuống nhanh như chớp, sau đó mới đón miếng thịt kia, chọc cho Cẩm Sắt thích chí vui vẻ. Một chim một người hăng say đùa
giỡn, khiến Bạch Hạc cũng hào hứng sôi nổi theo.
Cẩm Sắt dùng kẹp trúc giả bộ nhoáng vung miếng thịt ra, Chúa Sơn Lâm phi lên tìm song không thấy, lúc phát hiện
ra bản thân bị chủ nhân mang ra nhử thì tức tối rít lên, Cẩm Sắt thấy nó chuẩn bị nhào tới thì vội ném miếng thịt lên. Sau đó nàng lại gắp thêm
một miếng, tiếp tục trêu tức nó ba lần liên tiếp, khiến Chúa Sơn Lâm
phải bay vòng vòng trong viện, Cẩm Sắt khanh khách cười xấu xa, chọc
giận Chúa Sơn Lâm, làm nó cáu tiết lao thẳng vào người nàng.
Cẩm Sắt đon đả ném thịt ra cho nó, song
Chúa Sơn Lâm không màng đến đồ ăn nữa, nó chỉ rít dài lao thẳng vào Cẩm
Sắt, đám nha hoàn kinh hãi hét toáng lên. Ở cạnh Chúa Sơn Lâm lâu, Cẩm
Sắt phát hiện nó rất có linh tính và tin cậy nàng, cho nên mới dám đùa
giỡn với nó như vậy, song bây giờ thấy nó phi như bay, móng vuốt sắc
nhọn lóe sáng dưới ánh mặt trời, Cẩm Sắt mới nhớ ra Hải Đông Thanh vốn
hoang dã hung dữ, sao nàng có thể không mảy may sợ hãi chứ?
Cẩm Sắt biến sắc, trợn trừng mắt lùi
ngược về phía sau, ai dè Chúa Sơn Lâm nháy mắt đột nhiên chuyển hướng,
quất gió vào mặt Cẩm Sắt, phi tới gặm miếng thịt trong cái khay Bạch Chỉ đang cầm, đậu xuống đầu tường, thong thả gặm nhấm, vênh mỏ ưỡn ngực,
rít dài về phía Cẩm Sắt.
Điệu bộ này của nó khiến Cẩm Sắt bất
thần nhớ tới hôm Hoàn Nhan Tông Trạch xuất hiện trên đầu tường cũng với
tư thái kiêu căng như vậy, nhìn nó trêu ghẹo, đắc ý hả hê, Cẩm Sắt vừa
tức vừa buồn cười, chu môi trợn mắt lườm nguýt nó, cáu kỉnh tới nỗi mặt
mày đỏ ửng. Bạch Chỉ thì vỗ ngực thở phào, luôn mồm quở mắng Chúa Sơn
Lâm.
Chúa Sơn Lâm càng lúc càng thích thú,
rít dài lên rồi bay mất dạng. Bạch Chỉ thấy vậy hơi âu lo: “Tiểu thư, nó cứ bay loạn như vậy liệu có bị người ta bắn chết không…”
Cẩm Sắt dõi về phía nó biến mất, cười
bảo: “Ngươi tưởng Hải Đông Thanh dễ bị bắn hạ thế ư? Hải Đông Thanh bay
vừa cao vừa nhanh, lại rất cảnh giác, người bình thường làm sao bắn hạ
nổi nó, chạm được đến lông cánh nó còn khó nữa là. Hồi đó Thiên Khải đế
của Đại Chu vốn rất thích Hải Đông Thanh, khiến cho các vị vương công
quý tộc bỏ ra biết bao tiền của chỉ để mua được loài ưng quý này, Đại
Chu từng có luật rằng, phạm nhân mắc tội bị lưu đày tới biên giới phía
Bắc, hễ ai bắt được Hải Đông Thanh thì sẽ được chuộc tội, chuyện này
truyền khắp các trạm dịch*. Sau đó phương Bắc Đại Chu xảy ra chiến loạn, Hải Đông Thanh càng lúc càng trở nên khan hiếm, lúc ấy có hai người tên Hình Pháp, Hình Đồ bắt được một cặp Hải Đông Thanh dâng lên triều đình, chẳng những được miễn tội chết, mà còn có thể thoát kiếp nô bộc, trở
thành lương dân**, cho nên có thể thấy Hải Đông Thanh khó bắt thế nào.
Bởi vậy, Bạch Chỉ đừng lo lắng quá, vả lại, nó vừa hù dọa ngươi như vậy, ngươi lại còn lo cho nó thế sao.”
*Trạm dịch: Là trạm trung chuyển văn thư bằng ngựa thời phong kiến.
**Lương dân: Dân thường, dân lành.
Cẩm Sắt dứt lời, Liễu ma ma liền cười
nói: “Lão nô cũng nghe nói Hải Đông Thanh vốn quý hiếm, tiểu thư ngẫu
nhiên sở hữu một con, quả là chuyện thần kỳ.”
Cẩm Sắt chỉ nhoẻn cười, cũng không giải
thích thêm. Liễu ma ma không biết nguồn gốc của Hải Đông Thanh, nên vẫn
tưởng nó bỗng dưng tìm tới nàng, nhưng Cẩm Sắt thì biết đối với Đại Cẩm, Hải Đông Thanh còn quý báu hơn cả thời Đại Chu, bởi Hải Đông Thanh là
thánh vật hoàng gia Bắc Yến tôn sùng, năm xưa chính bởi loại ưng này mà
Đại Chu mất nước.
Những năm cuối thời Đại Chu, Thiên Khải
đế xa hoa ngạo mạn, năm nào cũng phái sứ thần ép Thiết Ly phải dâng Hải
Đông Thanh, mỗi lần các vị sứ thần này tới luôn khiến người Thiết Ly
phải khốn khổ, chẳng những ra sức bóc lột tiền tài vật chất, còn yêu
sách đòi mỹ nữ hầu hạ mua vui, bọn họ chẳng hề bận tâm tới việc các
thiếu nữ đó đã xuất giá hay chưa, hoặc thuộc dòng dõi cao quý hay không, chỉ mặc sức lăng nhục, ức hiếp chà đạp.
Cảnh này càng lúc càng khiến người Thiết Ly nung nấu nỗi căm hờn Đại Chu, cho đến khi sứ thần Đại Chu táo tợn
chà đạp thê tử của thủ lĩnh Kim bộ* Hoàn Nhan A Tế, khiến y tức giận bắn chết sứ thần, nổi dậy phản Chu, chính thức mở màn thời kỳ Bắc Yến tiến
quân vào Trung Nguyên.
*Bộ ở đây là bộ lạc.
Hoàn Nhan A Tế dẫn Kim bộ tập hợp, thống nhất với 8 bộ lạc người Thiết Ly khác, cùng nam công Đại Chu. Thiên
Khải đế Đại Chu lại là người hồ đồ tàn bạo, không biết trị quốc, vốn đã
khiến dân chúng lầm than khắp chốn, trước nguy cơ sụp đổ quốc gia, y
không những không phát hiện ra, ngược lại vẫn ngày đêm ca múa hoan lạc
như trước, điều đó càng khiến binh mã Thiết Ly hăng hái rạo rực, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, thẳng tay tiêu diệt Đại Chu, còn nhân ý đồ
thâu tóm Trung Nguyên, thiết lập nên quốc gia Bắc Yến. Dưới khí thế chèn ép của Bắc Yến, Hoành Vương Đại Chu buộc phải lui về Giang Nam, lấy
Phượng Kinh làm kinh thành, thành lập nên Đại Cẩm, từ đó về sau hai quốc gia giữ cục diện ngang bằng.
Hoàn Nhan A Tế chính là tổ phụ* của Hoàn Nhan Tông Trạch, người Thiết Ly vốn sở hữu khí chất dũng mãnh như ưng,
Bắc Yến được lập nên cũng chủ yếu do Hải Đông Thanh, nên hoàng gia Bắc
Yến liền tôn Hải Đông Thanh thành thánh vật, lấy làm ký hiệu hoàng thất, trong suy nghĩ của người Thiết Ly, Hải Đông Thanh vô cùng cao quý,
tượng trưng cho khí thế hào hùng thiêng liêng của người anh hùng dựng
nước.
*Tổ phụ: Ông nội.
Những năm gần đây Bắc Yến ngày một hùng
mạnh, có ý đồ tiến công Đại Cẩm, thống nhất thiên hạ, nên thánh vật Hải
Đông Thanh của hoàng gia Bắc Yến tự khắc cũng trở nên càng lúc càng tôn
quý, còn quý hiếm hơn nhiều so với thời Đại Chu. Sở dĩ Cẩm Sắt hiểu được chuyện này, vì kiếp trước lúc còn ở kinh thành, nàng chỉ thấy trong
cung và các gia tộc công hầu vương tôn mới có thể nuôi dưỡng Hải Đông
Thanh, nhà bình thường dù có tiền cũng chẳng mua nổi.
Con Hải Đông Thanh mà Hoàn Nhan Tông
Trạch tặng nàng có móng vuốt trắng trong như ngọc, sợ rằng cả Đại Cẩm
cũng chỉ có một, quả là báu vật vô giá, hiếm có khó tìm. Có điều nó cũng tự cao quá đi, dám đùa bỡn lại chủ nhân đích thực là nàng, thật đáng
ghét làm sao!
Cẩm Sắt nghĩ mà cáu kỉnh giậm mạnh chân
xuống đất, đoạn quay người vào phòng, Bạch Hạc xem đám tiểu nha hoàn dọn đồ ăn lên rồi cũng cầm tờ giấy Diệu Hồng lén đưa vào theo, trình lên
cho Cẩm Sắt. Cẩm Sắt chẳng ngạc nhiên, mở ra liếc qua rồi sai Vương ma
ma đốt đi, hóa ra Diệu Hồng hẹn Cẩm Sắt tối nay gặp gỡ tại khu vườn phía sau Y Huyền viện.
Vương ma ma liếc qua tờ giấy, tức thì
chau mày, thấy Cẩm Sắt không nói gì thì nhất thời không rõ ý tứ nàng,
bèn cất tiếng: “Tiểu thư muốn tối nay tới đó ư? Diệu Hồng dù sao chăng
nữa cũng đã theo Đại tiểu thư 7, 8 năm, đích thị là tâm phúc thân tín
của nàng ta, tuy hiện giờ vì chuyện hôn sự mà hiềm khích với nhau, nhưng lão nô thấy nàng rất đáng ngờ, sợ rằng có trá đó tiểu thư?”
Cẩm Sắt cười đáp: “Diệu Hồng có đáng tin hay không ta chưa biết, nhưng việc nàng ta hẹn gặp ở vườn ắt hẳn không
có nguy hiểm gì. Thế tử Võ An hầu vẫn nằm liệt giường, khó có khả năng
được khiêng tới. Mà cho dù hắn được khiêng tới thì cũng hành sự bất
tiện, làm gì nổi ta chứ. Hơn nữa, Y Huyền viện hiện giờ coi như toàn
người trung thành, nếu có gì bất thường, ta có thể thuận lợi trở về
ngay. Diệu Hồng xem ra khá thông minh, sợ ta không tin nên mới hẹn gặp
tại vườn ngay sau Y Huyền viện. Nếu ma ma không yên lòng, đêm xuống đi
cùng ta là được.”
Vương ma ma nghe vậy mới thoải mái giãn
mày, cười bảo: “Trải qua bao chuyện sợ hãi, lão nô càng ngày càng thần
hồn nát thần tính rồi. Tiểu thư nói chí phải, chắc Đại tiểu thư đã khiến Diệu Hồng hoàn toàn nản lòng thoái chí, nên nàng ta đành phải tới nhờ
tiểu thư hỗ trợ. Nếu nàng ta chịu giúp đỡ, tiểu thư nhất định có thể gặp dữ hóa lành mọi chuyện.”
Đến khi trời tối hẳn, Vương ma ma giúp
Cẩm Sắt đeo khăn che, lại khoác thêm áo choàng dày, bọc nàng cơ hồ kín
như bưng, sau đó cùng Bạch Hạc, Bạch Chỉ lặng lẽ rời viện với Cẩm Sắt.
Bốn người tới hậu viện, sớm có bà vú kính cẩn đứng chờ, đằng sau Y Huyền viện là một căn viện nhỏ thông với vườn hoa, phía Đông viện là hồ nước
và những hòn giả sơn cùng đủ loại cây cối hoa cỏ, giờ tuy là mùa đông,
cây cối đã bớt vẻ điêu linh tàn úa, song dưới ánh trăng mờ ảo vẫn toát
vẻ bí ẩn dị thường.
Bọn họ vừa tới nơi, Diệu Hồng liền xuất
hiện từ sau một hòn giả sơn, Bạch Chỉ và Bạch Hạc vội đưa mắt dò xét
xung quanh, thấy bốn bề đều tĩnh lặng thì mới gật đầu với Cẩm Sắt, rồi
tản ra canh chừng.
Vương ma ma đỡ Cẩm Sắt ngồi xuống phiến
đá bằng phẳng, Diệu Hồng tiến lên thỉnh an, cười nói: “Thỉnh an Tứ tiểu
thư, nô tỳ biết tiểu thư nhất định sẽ tới.”
Cẩm Sắt đáp: “Nơi này rất lạnh, ta lại sợ trúng gió, Diệu Hồng đừng quanh co, cứ nói thẳng ra xem.”
Diệu Hồng thấy Cẩm Sắt đeo khăn che mặt, khiến nàng ta không nhìn rõ diện mạo, song nghe giọng nói ôn hòa của
nàng thì bèn tiến gần hơn, nói: “Tứ tiểu thư thích thẳng thắn, nô tỳ
cũng không vòng vo thêm nữa. Nô tỳ nghĩ Tứ tiểu thư hẳn đoán được lão
thái thái đưa thế tử Võ An hầu vào phủ để làm gì, bằng không người cũng
sẽ không đột nhiên ngã bệnh…”
Diệu Hồng dứt lời, thấy Cẩm Sắt không
đáp, cũng không phản bác thì mạnh dạn tiếp lời: “Mặc dù lấy cớ bị bệnh
có thể giải nguy nhất thời, song tiểu thư và thế tử cùng ở trong một
nhà, nếu có người cố tình ra tay hãm hại, Tứ tiểu thư dù muốn trốn cũng
trốn không thoát, khó đảm bảo lần sau sẽ không mắc bẫy. Nô tỳ được Đại
tiểu thư tín nhiệm nên biết được tin tức vô cùng hữu dụng với Tứ tiểu
thư, nô tỳ sẵn lòng nói cho người biết, để người có thể tin tưởng nô tỳ, sau đó cứu giúp nô tỳ thoát khỏi tay gã hôn phu ngu si!”
Thấy Diệu Hồng tỏ ra căm phẫn, Cẩm Sắt
chỉ mỉm cười đáp: “Diệu Hồng là người trung thành, luôn được Đại phu
nhân coi trọng, lại càng được Đại tỷ tỷ tin tưởng, vậy mà dám phản bội
chủ nhân, thực khiến ta giật mình quá.”
Nghe Cẩm Sắt châm chọc, Diệu Hồng biết
nàng ta còn chưa tin tưởng mình, tức thì cũng không vội, chỉ cười gằn
rồi nói: “Nô tỳ biết Tứ tiểu thư không tin nô tỳ, nhưng nô tỳ vẫn muốn
thử xem, Tứ tiểu thư đối mặt với hung hiểm, nô tỳ cũng là người bị ép
tới bước đường cùng. Người đã bị bức đến bước này rồi thì chỉ còn biết
lo được cho bản thân mà thôi, chắc Tứ tiểu thư cũng hiểu mà. Huống chi,
lòng trung cũng phải dâng đúng người, nô tỳ một lòng một dạ trung thành, nhưng trái lại Đại tiểu thư không hề trân trọng, còn chà đạp xỉ nhục nô tỳ, nô tỳ hiển nhiên không thể không tìm đường thoát. Nô tỳ không muốn
cả đời phải hầu hạ một thằng ngốc, càng không muốn con cái sinh ra cũng
là đồ ngu. Đối với nữ nhân, lấy chồng tựa như bắt đầu một kiếp khác, nô
tỳ sinh ra đã không có tư cách bước vào gia đình giàu sang quyền quý,
song cũng không muốn tự làm khổ chính mình.”
Vương ma ma thấy Diệu Hồng nhắc tới Diêu Cẩm Ngọc với thái độ căm phẫn thì nét mặt bớt cảnh giác đôi phần, bà
thấy Cẩm Sắt không lên tiếng thì bèn cất giọng hỏi: “Sao ngươi biết mưu
tính của lão thái thái và Đại tiểu thư? Ngươi muốn nhờ vả tiểu thư chúng ta cái gì? Tiểu thư đâu được lão thái thái coi trọng, ốc còn không mang nổi mình ốc*, sợ rằng muốn giúp ngươi cũng lực bất tòng tâm.”
*Nguyên văn là cụm “thân bất do kỷ”, hàm nghĩa bất đắc dĩ phải làm việc gì đó.
Diệu Hồng chắc mẩm Vương ma ma đã tin,
ánh mắt liền sáng rỡ, vội bảo: “Ma ma yên tâm, miễn Tứ tiểu thư tin nô
tỳ, nô tỳ khắc có cách giải nguy cho cả đôi bên.”
Cẩm Sắt bấy giờ mới hứng thú cất tiếng:
“Thế ư? Vậy mời Diệu Hồng nói rõ ra xem, thân ta giờ như sống trong hang hùm ổ sói, lòng lo lắng khôn nguôi, nếu Diệu Hồng có cách hữu dụng, sau này ta đương nhiên phải báo đáp rồi.”
Diệu Hồng tức thì vui mừng hớn hở, quỳ
phục xuống, dập đầu sát đất rồi thưa: “Cảm tạ Tứ tiểu thư chịu tin nô
tỳ. Mai là sinh nhật Tam tiểu thư, tối mai lão thái thái sẽ thưởng cho
Tam tiểu thư một bàn tiệc, để Tam tiểu thư mời các vị tiểu thư tới Kiều
Tâm viện cùng thưởng thức. Trước lúc đó Đại tiểu thư sẽ tới mời Tứ tiểu
thư đến dự, Tứ tiểu thư không đi không được, lão thái thái đã đặt bẫy
sẵn rồi. Lão thái thái và Đại tiểu thư mưu tính, đêm mai sai Lưu ma ma
đổ thuốc mê vào trong rượu mà đám nha hoàn bà vú của tiểu thư dùng. Sau
đó chờ Tứ tiểu thư say rượu chuếnh choáng, sẽ bảo Diệu Thanh đỡ người
tới Thư Hằng viện, Kiều Tâm viện và Thư Hằng viện chỉ cách nhau một bức
tường, Đại tiểu thư đã cắt đặt bà vú mở sẵn cửa thông hai viện, đến lúc
đó nhốt Tứ tiểu thư và thế tử trong cùng một phòng, khi đám nha hoàn
tỉnh dậy đi tìm người thì tất thảy đã muộn. Sau này dù có người cố gắng
tìm hiểu thực hư câu chuyện thì cũng chẳng ích gì, dẫu sao thanh danh
của tiểu thư cũng đã bị hủy hoại rồi.”
Vương ma ma tức trắng mặt, Cẩm Sắt thấy
mưu đồ của họ chẳng khác những gì bản thân sở liệu thì chỉ nhoẻn cười,
bảo: “Vậy ngươi định ứng phó thế nào?”
Diệu Hồng vội đáp: “Tiểu thư không muốn
gả cho thế tử Võ An hầu, nhưng nô tỳ… Nô tỳ bằng lòng thay tiểu thư chịu nạn!” Dứt lời, thấy Cẩm Sắt nở nụ cười thì hơi đỏ mặt, song ánh mắt vẫn sáng ngời, hăng hái nói: “Nô tỳ đã thuyết phục Diệu Thanh đổi cho nô tỳ đưa Tứ tiểu thư tới Thư Hằng viện. Tiểu thư chỉ cần giả bộ say rượu đi
cùng nô tỳ tới tiền viện, đến lúc đó nô tỳ và tiểu thư sẽ đổi xiêm y cho nhau, tiểu thư đưa nô tỳ vào trong phòng với thế tử, vậy coi như tiểu
thư thoát nạn, nô tỳ tuy bị hủy hoại trong sạch, song sẽ không phải lấy
Phúc Sinh. Tiểu thư xem, làm vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường ư?”
Cẩm Sắt ra chiều tư lự, cất giọng hỏi: “Ngươi không sợ sau này Đại tỷ tỷ trút giận lên thân nhân của ngươi ư?”
Diệu Hồng tươi cười đáp: “Tứ tiểu thư
đang nói đùa ư, chắc Tứ tiểu thư cũng biết rõ hiện giờ Diêu gia rất sợ
đắc tội Võ An hầu phủ. Khi bọn họ phát hiện người ở cùng thế tử là nô
tỳ, lão thái thái cũng đành phải đưa nô tỳ cho thế tử thôi, nô tỳ đã trở thành người đàn bà của thế tử, lão thái thái chẳng lẽ lại dám trút giận lên đầu người nhà của nô tỳ sao? Vả chăng, nếu nô tỳ thật sự lọt vào
mắt xanh của thế tử, chưa biết chừng có thể cầu xin ngài ra mặt lấy lại
thân khế* của người nhà ấy chứ.”
*Thân khế: Khế ước bán mình của đầy tớ.
Cẩm Sắt nghe vậy thì trầm tư, lát sau
mới mỉm cười đứng dậy, đích thân tới đỡ Diệu Hồng lên, ân cần cầm tay
nàng ta, bảo: “Diệu Hồng quả nhiên có thể giải nguy giùm ta, hôm nay ta
có thể yên tâm say giấc nồng được rồi.”
Diệu Hồng cũng cười, thi lễ rồi nói: “Tạ Tứ tiểu thư khen ngợi, nô tỳ cũng vì bản thân nên mới phải tính toán
như vậy. Từ lúc nô tỳ đính ước với Phúc Sinh, Đại tiểu thư luôn sai
người theo dõi gắt gao, tối nay nô tỳ cố gắng lắm mới tìm được cơ hội ra ngoài, giờ nếu không trở về chỉ e sẽ bị phát hiện…”
Cẩm Sắt bèn thả tay Diệu Hồng ra, bảo: “Vậy ngươi mau mau trở về đi.”
Diệu Hồng lập tức thi lễ rồi hấp tấp rời đi. Vương ma ma thấy nàng nhanh chóng mất dạng thì tiến lên đỡ Cẩm Sắt
trở về Y Huyền viện, vừa đi vừa tươi cười nói: “Đại tiểu thư dùng Diệu
Hồng để lấy lòng Lưu ma ma, song lại bất ngờ khiến tiểu thư được lợi.”
Bạch Chỉ cũng cười tiếp lời: “Ngày mai
lúc Đại tiểu thư nhìn thấy Diệu Hồng ở bên thế tử Võ An hầu, chỉ sợ tức
tới hộc máu mất.”
Thấy bọn họ ai ai cũng thoải mái nhẹ nhõm, Cẩm Sắt chỉ cười vỗ nhẹ vào tay Vương ma ma, đoạn bảo: “Trở về đã rồi nói sau.”
Hôm sau, Diêu Cẩm Hồng tổ chức sinh nhật trong Kiều Tâm viện, mời khá nhiều các vị tiểu thư khuê các tới chơi.
Hiện giờ Ngô thị thất thế, Tiểu Quách thị mãi mới có cơ hội quản gia,
nên đương nhiên tổ chức vô cùng linh đình thịnh soạn, Cẩm Sắt nghe nói
rất nhiều vị tiểu thư khuê tú tới dự, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.
Trong khi đó Cẩm Sắt do trên mặt vẫn đang phát ban, nên không tới dự,
chỉ sai Bạch Chỉ sang đưa quà mừng.
Kiều Tâm viện sôi động cả một ngày, tận
lúc xẩm tối, khách khứa mới dần ra về, đến khi màn đêm buông xuống, Diêu Cẩm Ngọc quả nhiên cùng Nhị tiểu thư Diêu Cẩm Tuệ, Ngũ tiểu thư Diêu
Cẩm Nguyệt tới Y Huyền viện. Vương ma ma đón ba người vào phòng, Cẩm Sắt đã ngồi sẵn trên giường đợi.
“Hôm nay trông Tứ muội khỏe hơn nhiều
đấy, các vết mẩn đỏ nhạt bớt rồi.” Diêu Cẩm Ngọc vừa nói vừa bước tới
trước giường, tươi cười nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt cũng cười đáp: “Đúng vậy, có
điều mặt mũi muội thế này thật khó ra ngoài gặp người khác. Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ tới chỗ muội làm gì thế?”
Diêu Cẩm Tuệ đáp: “Ta định tới thăm muội từ hôm qua, nhưng sợ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của muội, cho nên giờ mới tới được. Hôm nay là sinh nhật Tam muội, sáng sớm ta đã qua đó, ban nãy lúc khách khứa vãn dần, ta đương nhắc tới Tứ muội, Kim Bảo bất
ngờ lại tới bảo rằng lão thái thái thưởng một bàn tiệc rượu cho Tam
muội, Tam muội mời các chị em trong nhà sang đó cùng thưởng thức. Bởi
thế ta mới cùng Đại tỷ tỷ và Ngũ muội muội tới Kiều Tâm viện, đi qua Y
Huyền viện, nhớ tới muội nên tất nhiên phải vào rủ rồi.”
Nàng ta dứt lời, Diêu Cẩm Ngọc tiếp
ngay: “Ban ngày bận bịu tiếp khách, nên chị em trong nhà khó trò chuyện
lâu được, hôm nay là sinh nhật của Tam muội, chị em chúng ta đáng lẽ
phải vui đùa thoải mái cùng nhau chứ, chị em ta còn ở bên nhau được 1, 2 năm nữa chứ mấy, bà nội ắt hẳn nghĩ vậy nên mới ban thưởng tiệc rượu.
Tứ muội nằm chết dí trong phòng cả ngày rồi, toàn là chị em trong nhà
với nhau, không phải lo mặt mày xấu xí đâu, đừng có thoái thác không đi
đấy nhé.”
Nàng ta dứt lời liền thấy bên ngoài vọng tới giọng nói của Bạch Hạc, sau đó mọi người thấy Kim Bảo bước vào,
nàng ta trông Diêu Cẩm Ngọc và Diêu Cẩm Tuệ cũng ở đó thì tươi cười bước lên thi lễ với cả ba người, rồi thưa với Cẩm Sắt: “Chắc Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã nói với Tứ tiểu thư chuyện lão thái thái thưởng tiệc
rượu rồi, tiểu thư của nô tỳ sai nô tỳ tới mời Tứ tiểu thư, tiểu thư bảo nếu Tứ tiểu thư đang bệnh không thể uống rượu, vậy sang dùng mấy món ăn vặt, uống nước suông cũng được. Hôm nay là buổi sinh nhật cuối cùng
trước lễ cập kê của tiểu thư, Tứ tiểu thư không thể không nể mặt đấy.”
Diêu Cẩm Ngọc thấy Cẩm Sắt tỏ ra lưỡng
lự, bèn tươi cười bảo: “Dạo này thấy Tứ muội và Tam muội thân thiết lắm
mà, dù Tứ muội không nể mặt lão thái thái, thì ắt hẳn cũng sẽ nể mặt Tam muội thôi.”
Diêu Cẩm Tuệ cũng góp lời: “Đi đi mà Tứ
muội, khó được dịp vui vẻ như vậy, Diêu phủ có vài ba vị tiểu thư, nếu
Tứ muội không tới, chị em ta cũng thấy buồn. Tứ muội mặc nhiều thêm một
chút, lại bảo bà vú đặt sẵn kiệu ở hành lang, hẳn sẽ không bị gió lùa
vào mặt đâu.”
Diêu Cẩm Nguyệt cũng thân thiết nắm tay Cẩm Sắt bảo: “Tứ tỷ tỷ đi nhé, bánh điểm tâm lão thái thái thưởng ngon lắm đấy.”
DIêu Cẩm Ngọc đưa Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư tới mời mọc, bàn tiệc lại là của Diêu Cẩm Hồng, nếu nàng vẫn khước
từ thì coi như đã đắc tội với tất cả các vị tiểu thư Diêu phủ, chẳng
biết sau này đám hạ nhân sẽ đàm tiếu nàng cao ngạo, lạnh lùng thế nào
đây. Vả lại, người ta đã bày sẵn mưu kế, sao có thể để con cá nhỏ lọt
lưới chứ, dù nàng không đáp ứng bọn họ, Quách thị hẳn vẫn có cách ép
nàng vào bẫy.
Cẩm Sắt thầm mỉa mai, song ngoài mặt vẫn phải tươi cười, nàng vỗ vào tay Diêu Cẩm Nguyệt, vờ hỏi: “Muội không sợ ta tới ăn hết điểm tâm của muội ư?”
Diêu Cẩm Nguyệt bẽn lẽn: “Không sợ, Tứ tỷ tỷ làm gì cũng trang nhã, tỷ mới ăn xong một cái, muội đã ăn xong ba cái rồi.”
Lời vừa dứt, Cẩm Sắt và Diêu Cẩm Tuệ đều phá lên cười, Cẩm Sắt xuống giường, nói: “Vậy muội không thay y phục
nữa nhé, đỡ khiến Tam tỷ tỷ chờ sốt ruột.”
Cẩm Sắt hiện giờ chỉ mặc xiêm y màu sen
xanh đơn giản, Diêu Cẩm Ngọc thầm nhủ chỉ cần nó chịu tới Kiều Tâm viện, còn mặc gì cũng chẳng muốn quan tâm. Nó không ăn vận chỉnh tề, mặt mũi
lại đầy vết mẩn đỏ, chắc hẳn Tạ Thiếu Văn sẽ càng không thích.
Bởi vậy nàng ta lập tức tiếp lời: “Cũng được, Tam muội tính tình thường hay nôn nóng, chúng ta mau lên nào.”
Cẩm Sắt sai Vương ma ma phủ thêm áo
choàng cho mình, rồi cùng mọi người rời phòng. Lúc đến Kiều Tâm viện,
Diêu Cẩm hồng đích thân đưa nhóm người Cẩm Sắt vào phòng, còn Vương ma
ma, Bạch Chỉ, Bạch Hạc và các nha hoàn bà vú khác thì theo một vị ma ma
tới sương phòng bên cạnh dùng tiệc.
Trong phòng chính, các vị tiểu thư ngồi
gần nhau, Diêu Cẩm Hồng ân cần xem xét mấy nốt mẩn đỏ trên người Cẩm
Sắt, niềm nở hỏi han. Mọi người bắt đầu dùng bữa, Diêu Cẩm Ngọc dẫn đầu
chúc rượu Diêu Cẩm Hồng, bầu không khí trong phòng tức thì càng lúc càng sôi nổi.
Diêu Cẩm Hồng vốn đã chuếnh choáng say
vì ngấm rượu cả ngày, giờ bị Diêu Cẩm Ngọc chuốc thêm mấy chén, lại nhân không khí tưng bừng náo nhiệt, vắng mặt trưởng bối, nên nàng ta và Diêu Cẩm Tuệ càng lúc càng tu rượu như nước lọc, thậm chí cả Ngũ tiểu thư
cũng nhấp môi mấy chén, Diêu Cẩm Ngọc xúi Diêu Cẩm Hồng và Diêu Cẩm Tuệ
vài câu, bọn họ liền lè nhè ép Cẩm Sắt uống rượu cùng.
Cẩm Sắt thấy Cẩm Ngọc chỉ vì muốn chuốc
rượu nàng mà bản thân nàng ta cũng phải uống bao nhiêu chén thì thầm
giễu cợt, song cũng không cự tuyệt, bởi nàng đã khâu sẵn vải bông trong
tay áo, nhận chén nào là đổ luôn vào. Dù đôi lúc bắt buộc phải uống do
Diêu Cẩm Ngọc chăm chú theo dõi, song cũng không hề hấn gì, bởi tửu
lượng của nàng vốn rất khá, hơn nữa trước khi nhóm Diêu Cẩm Ngọc tới,
nàng đã uống thuốc giải sẵn rồi.
Nửa canh giờ sau, qua một hồi chuốc ép,
ai nấy đều ngà ngà say, Diêu Cẩm Hồng uống nhiều nhất nên gục xuống đầu
tiên, được nha hoàn đỡ vào phòng nghỉ. Còn Diêu Cẩm Ngọc thấy Cẩm Sắt
bắt đầu mơ màng thì chừng như chưa yên tâm hẳn, liên tiếp ép rượu mọi
người thêm, cuối cùng, Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư uống nhiều tới mức
lảo đảo ngã lăn ra bàn.
Ngũ tiểu thư ói mửa một lúc lâu, Diêu Cẩm Ngọc bèn sai nha hoàn của bọn họ đưa từng người trở về.
Cẩm Sắt không thấy đám Bạch Chỉ đâu thì
thầm đoán đã tới lúc, cũng giả bộ đau đầu choáng váng, gục đầu vào tay,
nhắm tịt mắt lại.
Trước đó Diêu Cẩm Ngọc đã dùng thuốc
giải rượu, song ban nãy vì để ép Cẩm Sắt cũng phải uống, nên nàng ta
uống còn nhiều hơn so với Cẩm Sắt, thần sắc hơi mơ hồ choáng váng, cố
mãi mới thấy Cẩm Sắt ngã xuống, liền hấp tấp đứng dậy ra khỏi phòng,
Diệu Hồng sớm chờ sẵn bên ngoài, thấy Diêu Cẩm Ngọc bước ra thì thi lễ,
nói: “Diệu Thanh bỗng nhiên bị đau bụng, tiểu thư có gì cần phân phó ạ?”
Diêu Cẩm Ngọc bèn bảo: “Tứ muội say rồi, nha hoàn của muội ấy lại chẳng thấy đâu, ngươi giúp ta đưa Tứ muội về.”
Diệu Hồng vội tới đỡ Cẩm Sắt, Cẩm Sắt vờ chân nam đá chân chiêu dựa vào nàng, Diêu Cẩm Ngọc vừa vội vã đi trước
dẫn đường, vừa thi thoảng ngoảnh lại xem Cẩm Sắt, thấy con bé vẫn nhắm
mắt ngả vào Diệu Hồng, ra chiều say quắc cần câu thì nheo mắt cười khẩy.
Lúc tới cửa viện, thấy Diêu Cẩm Ngọc
không rời đi theo kế hoạch, Diệu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư mau trở
về đi, qua cửa này là tới Thư Hằng viện thế tử đang ở rồi, bên đó đã có
người chờ sẵn, một mình nô tỳ đỡ Tứ tiểu thư tới cũng được mà.”
Diêu Cẩm Ngọc lạnh lùng liếc Diêu Hồng, bảo: “Ta tự biết phải làm thế nào, ngươi cứ làm theo kế hoạch định sẵn là được.”
Diệu Hồng chau mày, thầm nghĩ nếu dựa
theo kế hoạch, vậy Đại tiểu thư không nên tới đây, mà đáng lẽ phải trở
về viện giả bộ say rượu, sau đó nghe chuyện Tứ tiểu thư đột nhiên mất
tích thì mới ra ngoài chứ.
Thấy Diêu Cẩm Ngọc nôn nóng hấp tấp, Diệu Hồng đành phải vỗ nhẹ vào tay Cẩm Sắt, đỡ nàng đi tiếp.
Sở dĩ Diêu Cẩm Ngọc vội vã tới vậy là
bởi trước đó nàng ta nhận được phong thư Tạ Thiếu Văn tự tay viết, bảo
nàng ta tối nay cùng tới Thư Hằng viện, hắn đã chuẩn bị một chuyện cực
kỳ bất ngờ cho nàng ta. Việc này vốn dĩ không ổn cho lắm, nàng ta sợ bọn nha hoàn biết chuyện bẩm lại cho lão thái thái, lão thái thái lại sai
người canh giữ, khiến nàng ta không gặp được hắn, nên bèn giấu diếm
không cho đám người Diệu Hồng biết.
Từ sau hôm lén lút gặp gỡ Tạ Thiếu Văn
tại trà lâu, Diêu Cẩm Ngọc càng ngày càng tương tư thành bệnh, giờ bỗng
có thể gặp hắn, nàng ta hiển nhiên khó lòng kìm chế dụ hoặc, huống chi
phải tự tay dâng Cẩm Sắt cho hắn, trong lòng nàng ta vốn đã khó chịu,
giờ được hắn đích thân mời mọc, đương nhiên càng vui như mở cờ trong
bụng.
Nàng ta mau mắn cùng Diệu Hồng vào Thư
Hằng viện. Thư Hằng viện vô cùng tĩnh lặng, ba người bọn họ vừa bước
vào, Diêu Cẩm Ngọc liền thấy gã sai vặt Tri Mặc của Tạ Thiếu Văn xuất
hiện.
“Mời Đại tiểu theo tiểu nhân, thế tử
đang chờ ạ.” Hắn dứt lời liền quay sang bảo Diệu Hồng: “Mau đưa Tứ tiểu
thư vào chính phòng.”
Diêu Cẩm Ngọc sửng sốt, cất tiếng hỏi: “Thế tử không ở trong phòng ư?”
Tri Mặc cười nói: “Đại tiểu thư cứ đi
theo tiểu nhân là được, thế tử đã chuẩn bị sẵn một bất ngờ lớn cho tiểu
thư, Đại tiểu thư chớ rề rà nữa.”
Diêu Cẩm Ngọc vốn đương say rượu, nghe
vậy thì nhất thời không suy nghĩ thêm, hơn nữa hai lần trước đó bọn họ
đều liên lạc qua Tri Mặc, nên nàng ta cũng không nghi ngờ gì, chỉ xoay
người tới gần Cẩm Sắt, cất giọng mỉa mai: “Tứ muội khỏi cần giả bộ nữa,
ta biết ngươi không hề say!”
Nàng ta dứt lời, thấy Cẩm Sắt chợt cứng
đờ người thì lập tức phá lên cười, nhìn sang Diệu Hồng, bảo: “Diệu Hồng, ngươi diễn giỏi lắm, hôm nay công đầu là của ngươi! Ngươi giúp ta
chuyện này, ta đương nhiên sẽ không đưa ngươi cho gã Phúc Sinh kia, lão
thái thái cũng đã đồng ý rồi, ngươi cứ yên tâm.”
Cẩm Sắt nghe vậy thì bừng tỉnh, ra chiều hoang mang, khó tin nhìn Diệu Hồng. Diệu Hồng thả mạnh tay đang đỡ Cẩm
Sắt ra, lui về sau từng bước, thi lễ với nàng rồi dõng dạc nói: “Mong Tứ tiểu thư thứ lỗi, cả nhà nô tỳ đều là hạ nhân Diêu gia, nô tỳ lại được
Đại tiểu thư tín nhiệm, số mệnh của nô tỳ thuộc về Đại tiểu thư, nô tỳ
không thể làm chuyện có lỗi với Đại tiểu thư được.”
Cẩm Sắt nhất thời mặt mày tái mét, lung
lay chực ngã, lát sau nàng nhìn sang Diêu Cẩm Ngọc, cất giọng hỏi: “Hóa
ra Đại tỷ tỷ vốn không hề có ý định đưa Diệu Hồng cho Phúc Sinh, tất
thảy đều chỉ là diễn trò sao?”
Diêu Cẩm Ngọc nhoẻn cười, bộ dạng vừa
hả hê vừa nham hiểm, đáp: “Sai rồi, thoạt đầu ta quả thực muốn đưa Diệu
Hồng cho Phúc Sinh, nhưng sau đó trông Diệu Hồng ngày ngày lấy nước mắt
rửa mặt, ta bất đắc dĩ không đành lòng, bèn tính cách khác, dẫu sao đã
đâm lao thì phải theo lao, ta bèn dụ muội muội mắc bẫy, giờ xem ra, Tứ
muội muội thông minh sáng suốt của ta cũng chỉ được cái danh hão, tỷ tỷ
ta đây vẫn bản lĩnh hơn ngươi nhiều.”
Cẩm Sắt nghiến môi, đột ngột đẩy mạnh Diêu Cẩm Ngọc ra, toan tìm đường thoát, Diêu Cẩm Ngọc vội quát: “Bắt lấy nó!”
Diệu Hồng tức thì túm được Cẩm Sắt, lôi
nàng trở về, Cẩm Sắt hẵng còn trợn mắt giãy dụa, Diêu Cẩm Ngọc bèn thích chí cười khanh khách, nheo mắt nói: “Muội đừng phí hơi tốn sức nữa,
chạy kiểu gì cũng không thoát khỏi tay Diệu Hồng được đâu, tốt nhất
ngoan ngoãn chờ trong phòng thế tử đi. Chẳng phải muội không muốn gả cho chàng, không muốn trở thành chính thê của chàng sao? Hôm nay chị đây sẽ khiến em gái được như nguyện, từ nay về sau chỉ có thể chịu nhục làm
thiếp mà thôi.”
Ước chừng do men rượu ngấm dần, Diêu Cẩm Ngọc càng lúc càng khó nén cơn thích thú, thần sắc toát vẻ điên cuồng,
dứt lời, thấy Cẩm Sắt phát run cả người thì bèn ra lệnh cho Tri Mặc:
“Tiện nhân này vốn lắm mưu nhiều kế, đánh ngất nó đi, đỡ khiến một mình
Diệu Hồng lại không ứng phó nổi.”
Tri Mặc tuân lời, Cẩm Sắt dợm hô to,
song Diệu Hồng một tay nhanh chóng che kín miệng nàng, một tay giữ chặt
người nàng, khiến nàng khó lòng vùng vẫy, Tri Mặc lập tức ra tay, Cẩm
Sắt tức thì đau đớn ngất đi, chân tay mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Diệu
Hồng.
Diêu Cẩm Ngọc thấy vậy càng thích chí,
sau đó mới theo Tri Mặc tới Đông viện, Diệu Hồng dợm muốn cất tiếng
khuyên nhủ Diêu Cẩm Ngọc, song do dự chần chừ rồi lại thôi, chỉ nhanh
chóng đỡ Cẩm Sắt đang hôn mê tới chính phòng.
Có điều nàng ta chưa đi được vài bước,
đột nhiên thấy sau gáy tê rần, tiếp đó cả người như mất hết sức lực, đột nhiên ngã quỵ xuống. Nàng ta vừa ngã, Cẩm Sắt đang dựa vào người nàng
cũng thuận đà trôi theo, song khác với Diệu Hồng đang nằm lăn dưới đất,
cả cơ thể nàng rơi vào vòng tay một người khác, người ấy đỡ lấy bờ eo
thon của nàng, ôm trọn trong lòng, người này không phải ai xa lạ, mà
chính là Hoàn Nhan Tông Trạch.
Gã ôm lấy nàng, thuận đà ngắm kỹ, ánh
trăng trong trẻo len qua tán cây soi nghiêng vào gương mặt nhỏ nhắn mỹ
lệ của nàng, khiến dung nhan càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhìn
nàng bình thản nằm trong lòng mình, gã bất giác mỉm cười, đôi mắt xanh
gợn vẻ mê đắm, dưới ánh trăng mông lung huyền ảo, gã cúi người xuống,
tay nhẹ phớt qua mặt nàng, dè dặt chạm vào đôi má đỏ hây hây do men
rượu.
Da nàng vừa mềm mại vừa ấm áp, khiến
lòng gã tựa hồ muốn tan ra thành nước, gã ngắm kỹ hàng mày cong thanh tú như làn khói, đôi mi dày im ắng, chiếc mũi nhỏ xinh xinh và làn môi anh đào hoàn mỹ, càng ngắm, gã càng cảm thấy thiếu nữ trong lòng sao quá
đỗi lôi cuốn dụ hoặc, khiến người khác càng lúc càng trầm mê.
Vấn vít quanh mũi là hơi thở thơm mát
như hoa lan, lại tựa hồ mang theo cả hơi rượu nồng nàn, nhè nhẹ bay vào
lòng gã, khiến gã bất thần ngẩn ngơ hoảng hốt. Gã ngắm vẻ tĩnh lặng của
nàng không muốn rời mắt, một lúc sau đành buông giọng thở dài, vỗ nhẹ
vào đôi má nàng, rồi ấn chặt vào nhân trung của Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt chầm chậm tỉnh lại, đôi mày hơi
chau, hàng mi như cánh bướm dần xòe ra, nàng tỉnh táo lại, nhìn rõ gương mặt Hoàn Nhan Tông Trạch thì bất giác kinh ngạc, giật mình hỏi: “Sao
lại là ngài!”
Hoàn Nhan Tông Trạch cười toe toét, bảo: “Tỉnh rồi ư, túy mỹ nhân của ta…”
Gã dứt lời liền cúi sát nhìn nàng, hơi
thở vương vấn vờn quanh, vẻ mặt đắm đuối say mê. Cẩm Sắt bấy giờ mới
nhận ra mình đang nằm trong lòng Hoàn Nhan Tông Trạch, tức thì tỉnh hẳn, đẩy Hoàn Nhan Tông Trạch ra, trầm giọng: “Thốn Thảo đâu!”
Dứt lời liền liếc thấy Thốn Thảo đang
đứng đằng sau đó chừng ba bước chân, cúi đầu chẳng dám lên tiếng, Cẩm
Sắt nhìn thấy y mới bớt giận, song cũng không mảy may kinh ngạc. Rõ ràng nàng đã sớm biết Thốn Thảo sẽ có mặt ở đây, mà thực ra, việc Thốn Thảo
xuất hiện vốn do lúc Cẩm Sắt phát hiện thấy điểm đáng nghi ở Diệu Hồng,
bèn sắp đặt như vậy.
Diêu Cẩm Ngọc tưởng nàng bị trúng kế, lại chẳng hay Cẩm Sắt đã tương kế tựu kế, lừa ngược lại Diêu Cẩm Ngọc.
Sơ hở của Diệu Hồng ở chỗ đêm qua nàng
tỏ ra quá bình thản, cũng kín kẽ quá mức. Thử hỏi một đứa nô tài theo
chủ nhân hơn 10 năm, lần đầu làm chuyện phản bội mà lại có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy? Hơn nữa Diệu Hồng chỉ là một đứa nha hoàn Diêu gia, dù có lớn mật tới đâu cũng không dám bày kế với Tạ Thiếu Văn.
Cẩm Sắt liếc qua Diệu Hồng đang nằm sõng soài trên đất, không bận tâm tới việc tại sao Hoàn Nhan Tông Trạch lại
có mặt ở đây, nàng ra lệnh cho Thốn Thảo: “Tới thay xiêm y cho nàng ta!”
Thốn Thảo vội đặt gói vải trên vai
xuống, cởi nút, lấy một bộ xiêm y bằng gấm và một bộ trâm cài bằng vàng
đi kèm ra. Y lột trang phục bên ngoài của Diệu Hồng, choàng đồ mới vào,
cắm trâm cài lên đầu, lại đeo thêm khăn che mặt rồi đỡ Diệu Hồng dậy.
Cẩm Sắt ngắm nàng ta rồi cười bảo: “Trông còn giống một vị tiểu thư hơn
cả ta ấy nhỉ.”
Nói rồi nàng cởi áo choàng ra đưa cho
Thốn Thảo, Hoàn Nhan Tông Trạch tranh cầm lấy, Cẩm Sắt liếc qua hắn,
chẳng nói chẳng rằng, chỉ vội bước tới chính phòng. Thốn Thảo vác Diệu
Hồng đi bên cạnh, thấy chính phòng đã ở ngay trước mặt, bèn chuyển Diệu
Hồng sang vai Cẩm Sắt, Cẩm Sắt toan dìu Diệu Hồng tới chỗ đèn đuốc sáng
bừng, Hoàn Nhan Tông Trạch lại nhanh tay đút vào miệng Diệu Hồng một thứ gì đó trước.
Cẩm Sắt ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ngài cho nàng ta ăn gì vậy?”
Hoàn Nhan Tông Trạch láu lỉnh chớp mắt, cười gian xảo, bảo: “Đồ tốt.”
Thấy gã không nói thêm, nàng cũng không
nhiều lời, bèn kéo Diệu Hồng tới chính phòng, còn chưa tới nơi đã thấy
gã sai vặt do Tạ Thiếu Văn chờ sẵn bước lên đỡ, hỏi: “Sao lâu thế hả.”
Cẩm Sắt cúi đầu, ra chiều ngoan ngoãn
thưa: “Tứ tiểu thư uống nhiều rượu quá, nô tỳ kéo mãi mới tới được đây,
sắp tới giờ rồi, tiểu ca mau đưa người vào đi.”
Gã sai vặt vội gật đầu đáp ứng, biết
Diêu Tứ tiểu thư mắc bệnh không được ra gió, nên nhìn Diệu Hồng đeo khăn che mặt cũng không thấy lạ, chỉ vội vàng đưa nàng ta vào trong phòng.
Cẩm Sắt bấy giờ mới xoay người nhanh
chóng tháo chạy, do trước đó nàng uống vài chén rượu, giờ tâm tình buông lỏng nên bất giác thấy ngà ngày say, vừa vòng qua ảnh bích, chân tay
tức thì hơi lảo đảo, chưa kịp đứng vững lại thì chợt thấy có người tiếp
cận, thân thể bỗng chốc nhẹ bẫng, treo lơ lửng giữa không trung, cả
người được Hoàn Nhan Tông Trạch ôm trọn vào lòng.
Cẩm Sắt cáu kỉnh lườm gã, còn chưa cất
lời đã nghe thấy gã nhướn mày nói: “Nàng không muốn biết cô chị gái tốt
đẹp của nàng đi đâu ư? Ngoan, ta đưa nàng đi xem kịch hay.”
Cẩm Sắt đang choáng váng hết cả đầu óc,
nghe vậy thì chợt nổi hứng tò mò, hơn nữa, căng thẳng hồi lâu, nàng cũng chẳng còn sức mà mắng gã, nên đành thuận theo, Hoàn Nhan Tông Trạch tức thì vui vẻ, ôm Cẩm Sắt đuổi theo hướng Diêu Cẩm Ngọc mất hút ban nãy.
Lát sau, Cẩm Sắt tựa vào lòng Hoàn Nhan
Tông Trạch, ngồi trên chạc cây cách đình nghỉ chân không xa, nhìn thấy
một đôi nam nữ đương quấn lấy nhau, người con gái chẳng phải chính là
Diêu Cẩm Ngọc đó sao? Song dù Cẩm Sắt mắt mũi kèm nhèm tới đâu, cũng
nhìn thấy rõ rằng, chàng trai đó lại chẳng phải Tạ Thiếu Văn!