Dám Yêu Em Không

Chương 20: Cuộc thi “Cặp Đôi Can Đảm” (Phần 3)




“Nguồn gốc của nỗi buồn còn gì hơn là sự yếu đuối của tâm hồn? Cái gì cho nỗi buồn sức mạnh nếu không phải là mong muốn tìm lời giải thích? Hãy tranh đấu đi, và nỗi buồn biến mất khi ngươi tấn công.”

-Akhenaton-

*********************

Nói cho em nghe :Tàn nhẫn, Độc ác, và Lạnh lùng là cách anh đối xử với em..?

Vậy thì em cũng sẽ đối xử với anh như thế.

..cứ đối diện với nhau vậy đi : anh và em trên hai con đường song song, mãi mãi sẽ không bao giờ cắt nhau, không có điểm đầu và cũng sẽ không có điểm cuối..

Gặp nhau hãy tỏ ra xa lạ, như chưa từng quen biết…mặt đối mặt, sẽ chỉ còn là hai đối thủ với mối hận từ tận xương tủy.

Rồi sẽ đến một ngày, không chỉ anh mà em sẽ có người quan trọng hơn để bảo vệ, hơn cả anh, hơn cả chính mạng sống của em…Người đó sẽ không đối xử với em như cái cách anh đã từng, dù có tổn thương đến mấy, nhưng anh ấy vẫn sẽ chịu đựng chỉ để khiến em an tâm..

Nên, hai chúng ta cứ quay lưng lại với nhau đi nhé…Vì em biết con đường trước mắt luôn có người chờ em ở phía cuối con đường…Còn anh…liệu có ai sẽ đợi anh ở con đường mình đã chọn ?…Hay chỉ là bóng đêm cô quạnh khi không có em…?

…………

“Khốn kiếp!!”

Mớ giấy tờ trên mặt bàn bị hất tung, rơi xuống đất lộn xộn.

Trong bóng tối tĩnh mịch hiu hắt chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ đằng sau lưng, người đàn ông trong bộ vest đen thở dồn dập. Gương mặt lạnh lùng những chứa đầy sự phẫn nộ, đôi bàn tay ông siết chặt lại, đăm đăm nhìn trên màn hình máy tính. Những con số, những biểu đồ cứ hoa lên trước mắt ông Cường…

Chưa lần nào cổ phiếu của ông lại tụt giá đến mức này, dù có thời kì ông làm ăn không thuận lợi nhưng đâu có đến mức giảm kinh khủng thế này ?!?…Rốt cuộc vì cớ gì..?

Cố gắng kìm nén cơn tức giận, ông ngồi thụp xuống bàn tiếp khách, rót li rượu Chivas uống để bình tĩnh lại. Có cảm giác như ông đang bị ai đó chơi xỏ, bây giờ là lúc cần bình tĩnh lại mà suy nghĩ thật kĩ.

Nói về các đối tác, biểu hiện của họ thì vẫn bình thường, nhưng….sực nhớ ra điều gì đó, ông quay lại bàn làm việc xem lại giá cổ phiếu. Có ai đó….đã thay đổi giá cổ phiếu của công ty, ông nhớ khi thảo luận trong cuộc họp, giá của nó đâu có thấp thế này ?!? Bảo làm sao, các đối tác của ông mua ngay tắp lự mà không hề có sự bàn luận gì với ông, vì họ mua được giá cổ phiếu thậm chí còn thấp hơn giá gốc cổ phiếu mà ông dự định bán. Sao ông có thể sơ xảy , không kiểm tra lại ngay từ lúc đầu? Người dám liều lĩnh đến mức này thì chỉ có thể là….

Chuông điện thoại reo lên, ông đăm đăm nhìn nó nhưng vẫn do dự trong thoáng chốc, sau đó mới bắt máy:

“Chào ông Cường!Đã lâu không gặp,ông còn nhận ra bạn cũ này không?”

Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ, làm sao mà ông quên được bà ta ? Đôi lông mày hơi cau lại, giọng ông trầm hẳn xuống khàn đục:

“Triệu Khắc Dung! Không hẹn mà gặp, sao lại gọi tôi vào đúng lúc tôi đang có chuyện muốn hỏi bà. Đúng là một sự trùng hợp không nhỏ!”

“Hahaha…Không nhỏ ư ? Phải gọi là trùng hợp đến từng chi tiết, tôi đã đoán ra điều ông thắc mắc cả là gì rồi. Có cần tôi giải đáp cho ông biết không?”

“….”

“Tôi biết ông sẽ không dám thu âm những lời tôi nói lúc này, đơn giản thôi: chẳng ai có bằng chứng. Người ta cũng chỉ biết là từ công ty ông,do ông sơ suất nên mới có lỗi như thế, tôi đã lo liệu hết mọi đầu mối, làm sao có ai lần ra tôi được,ông đồng ý chứ?”

“Bà…”

“Đừng quên đằng sau chúng ta còn có thế lực to lớn hơn cả tôi và ông đấy. Ông ấy mà biết hai anh em chúng ta…à không, phải là “anh em cùng cha khác mẹ” mới đúng chứ, thì sẽ như thế nào nhỉ?..Ông quên người mà “cha” chúng ta yêu quý hơn cả là ai sao? Là tôi, ông nghe rõ chứ? Từ xưa đã vậy,ông nghĩ cho kĩ đi, không phải sao?”

“Bà…đừng có lôi “cha” chúng ta ở đây ra làm lá chắn đe dọa tôi! Chỉ cần tôi tìm thấy bằng chứng thì bà hết đường cãi với ông ấy. Làm những việc này….bà không thấy lương tâm mình cắn rứt chút gì sao ?? Nếu ông ấy biết bà là người đã giết chết vợ tôi…”

“Thì làm sao? Dù sao ngày đó, khẩu súng tìm thấy trên hiện trường chỉ có giấu tay của bà ta, tôi làm gì có ? Hơn thế, tôi cũng có bằng chứng ngoại phạm khá chắc chắn, tôi không hề có mặt ở đấy trong ngày bà ấy chết. Ông muốn tìm bằng chứng ? Vậy thì cứ tìm đi, tôi sẵn sàng mời hẳn ông vào nhà tôi để tìm, ông vừa ý chứ?”

Ả đàn bà khốn nạn !! Ông biết chắc chỉ có bà ta, vì bà ta sợ vợ ông sẽ sở hữu tài sản mà cha ông có ý định viết di trúc để lại. Chắc chắn, ả nhân lúc cha còn sống mà đã ra tay giết hại vợ ông khi ông đi công tác để cha ông thay đổi người nắm quyền thừa kế tài sản khổng lồ của ông trong di chúc của mình.

Cha ông thương vợ ông như con gái ruột của mình nên mới quyết định cô ấy là người thừa hưởng, nhưng vợ ông từ chối không dám lấy.Người phụ nữ ấy hiền lành, đảm đang, nhân hậu, lúc nào cũng ở bên chăm sóc bố chồng những lúc ông ốm đâu hay trở bệnh nên ông hết mực yêu quý. Vì ông thường xuyên bận công tác nên không nói làm gì , còn Khắc Dung, lúc đó cô ta chưa có cơ đồ gì trong tay, la cà rong chơi nhưng lại không về thăm bố lấy một lần, chỉ những khi có việc cực kì hệ trọng mới về , lại còn làm ăn những việc bất chính.

Ông biết nhưng nỡ lòng nào nhìn em mình vào tù ra tội nên đành che giấu cho ả..Nhưng bây giờ ông lại thấy hối hận vì lần đó quá thương em nên mới không dám làm gì để bay giờ, cha yếu dần, cô ta mới tự tung tự tác, mưu đồ độc chiếm gia sản của chính cha đẻ mình . Cũng từ đó nên đâm ra, hai anh em ông có xích mích với nhau.

Tuy cha ông cũng thương Khắc Dung nhưng biết dã tâm của cô ta , ông chần chừ chưa quyết giao số tài sản ấy cho người nào. Cha ông đã từng tâm sự với ông, cũng rất muốn để ông thừa kế nhưng lo sợ hai anh em tranh chấp nhau, Khắc Dung không hài lòng sẽ tìm đủ mọi kế sách để hãm hại anh mình nên mới định giao phó cho cô vợ…Nhưng thật không ngờ…

Càng nghĩ lại càng đau lòng.

“Thế nào ? Ông sợ rồi chứ gì? Vậy chuyện vừa lúc nãy, để tôi nói cho ông biết : nhờ mối quan hệ của tôi mà đã nhờ người làm trong nhà nước mà giám sát thị trường chứng khoán ấy, điều chỉnh giá cổ phiếu của công ty ông. Với một khoản bồi dưỡng “nho nhỏ” cùng vài lời đường mật của tôi rằng chút ít điều chỉnh ấy thì cũng chẳng hề gì với công ty ông , mà cũng chẳng có ai để ý cả và thế là…Done. Giao dịch hoàn tất…Thế nào ? Khâm phục tôi chứ?”

“Bà…bà…Đồ hèn hạ!!”

“Còn nữa, chắc hẳn ông cũng muốn biết tin đứa con trai yêu quý của ông nhỉ?”

Đôi mắt ông mở to, sự hoảng loạn bắt đầu hiện lên trên gương mặt ông.

“Bà…nói cái gì ?!?..Con trai ta..bà làm gì nó ?!? Dám động đến một sợi tóc của nó thì đừng nể tình anh em bấy lâu!! Kể cả cha có biết đi chăng nữa….”

“Ông yên tâm, thằng bé vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong tay tôi. Chỉ cần thực hiện một thỏa thuận của tôi : đến nhà tôi ngay lập tức và đến một mình. Tuyệt đối ông không được báo cảnh sát hay bất kì kẻ nào trong hội ông đi cùng…Nếu không, tôi không dám chắc tôi sẽ làm gì con trai ông đâu!”

Chỉ vừa nói xong, bà ta dập máy, nhưng gương mặt lúc này lại thỏa mãn hơn thể làm bất cứ việc gì khác. Dựa lưng vào ghế, nụ cười mỉm khẽ nhếch lên, bà ta dựa đầu mình lên mu bàn tay, mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

“Chiếu tướng rồi nhé, ông anh của tôi.”

……………….

………..

Về phần nó và Hoàng Vũ, sau khi thực hiện xong nhiệm vụ thứ hai là nấu xong một món ăn trong căn nhà ma do nó nấu(đương nhiên là từ các “yếu tố gây bất ngờ” cho đến đồ dùng nấu nướng do anh quản lí bố trí hết chứ không phải là thật), cả hai vẫn đang đủng đỉnh tìm đến điểm thứ ba là điểm làm nhiệm vụ cuối cùng. Cũng phải gần 4 rưỡi rồi, nắng chiều cũng sắp nhạt dần, mồ hôi mẹ mồ hôi con vẫn tuôn trên người cả hai.

“Hoàng Vũ, xem chừng cậu có vẻ thông thạo và quen thuộc với đường rừng núi nhỉ, cậu đã từng đi những nơi thế này nhiều lần rồi hả?”

Sao nó thấy cậu ta lại cười buồn thế?

“Cũng không hẳn là đi, mà là tôi được “huấn luyện” ở trong rừng thì đúng hơn..”

Nghe cậu ta nói mà nó lại liên tưởng đến người tối cổ là thế nào nhỉ ?

“..Bố mẹ tôi mất sớm, tôi được ông nội nhận đem về nuôi. Từ nhỏ tôi ở cùng ông, ông luôn cô gắng dạy tôi cách để tự lập, tự sinh tồn như thế nào nếu chẳng may gặp nguy hiểm.Nói chung là bài học của ông quý giá lắm, lúc nào tôi cũng cố gắng ghi nhớ và thực hiện theo điều ông truyền thụ cho tôi..”

Nó im lặng, không ngờ cậu ta lại còn có một quá khứ đau xót như thế. Xem chừng nó cẫn còn may mắn hơn cậu ta vì nó còn có bố.

“..Tôi xin lỗi, có phải..tôi đã nhắc điều không nên nói không?”

Cô gái nhỏ cúi đầu vân vê tà áo, như thể đứa trẻ con cúi đầu nhận lỗi vậy. Hoàng Vũ bật cười, chỉ xoa xoa đầu nó:

“Không sao đâu, tôi cũng đã quen dần rồi. Ít nhất nói ra, cậu sẽ hiểu tôi thêm một chút, phải không?…Oái !!!”

“Gì thế?”

Thân hình to lớn đứng trước nó bỗng nhiên đứng bất động như bị hóa đá, khiến nó đâm sầm vào lưng cậu ta. Cái đồ xớn xác này !!!

“Cậu…gỡ…gỡ…nó…”

Tay run run, cậu ta chỉ vào cái gì đó trên vai áo mình , nó phải soi kĩ mới nhận ra đó là một con sâu róm. Gương mặt trắng bệch, con vật bé nhỏ này mà lại khiến tên to con như cậu ta khiếp sợ đến vậy ư ? Nó cố nín cười, gỡ con sâu róm đó xuống bằng nhành cây khô rồi thở dài:

“Con trai con đứa, chưa gặp ai nhát chết như cậu.Ngang ngạch thì là số một mà vẫn còn chào thua cả con sâu róm?”

“Phù…không, không phải! Chỉ là do hồi bé, tôi thường hay bị cô bạn thân vô số lần ném nó lên người nên đâm ra dị ứng và ghét nó..Nhớ lại thì đó đúng là quãng thời gian đen tối và kinh khủng..”

“Cô bạn thân ?!?”

Nghe cậu ta nói thản nhiên nhưng nó lại có chút khó chịu trong người. Chắc…cô gái đó biết nhiều về cậu ta lắm nhỉ? Biết cả những điều mà nó chưa biết về cậu….mà sao nó phải ganh tị chứ ?

Cố gắng phủ nhận, nó lắc lắc đầu xua tan cái ý nghĩ ấy đi.

“Phạch phạch phạch…”

Một chiếc máy bay bay ngang trên đầu bọn nó , nhưng luồng gió từ cánh quạt mạnh đến nỗi khiến cả hai người chỉ thấy làn bụi mờ mịt, cố gắng che mặt mình đi để tránh cát bụi bay vào mắt, vào miệng.

“Thiên Nhân, tôi linh cảm có chuyện gì đó không lành…Chúng ta phải mau đi

theo chiếc trực thăng đó!”-Mím chặt môi, Hoàng Vũ sắc mặt không tốt quay ra bảo nó, rồi liền vội vã chạy theo chiếc trực thăng kia. Nó cũng chạy theo cậu ta, nỗi lo tràn ngập trong đáy mắt.

…..

Đến nơi, cả hai người chỉ thấy một nhóm người áo đen đã vác lấy Mạnh Quân vẫn còn bất tỉnh, đem lên trực thăng, rồi vội vã cất cánh bay đi…Cánh quạt xoay mạnh một lần nữa cuốn bay mọi thứ, mỗi lúc một xa dần trước tầm mắt nó và Vũ:

“Mạnh Quân! Mạnh Quân!..”

Không ngừng kêu gào tên cậu ta, Vũ lo lắng tột độ, cũng phải thôi vì Quân là bạn thân cậu ta đột nhiên bị bắt cóc trước mặt cả hai, bảo sao cậu ta lo lắng cho được…?

Nhìn quanh, nó chợt nhận ra có một người nằm bất động ở gần đấy..Người anh ta xây xát những vết xước, bầm tím,chân lại còn đang bị chảy máu.Chạy lại gần, nó có thể nhận ra người đó là ai, không chút chần chừ, nó xé một mảnh trên chiếc áo nó đang mặc để cầm máu cho cậu ta:

“Vũ, lại đây!! Mau đưa Khánh Vĩ về đi, cậu ta bị thương nặng đó!”

“Cậu…cậu có biết bọn chúng là ai không??Sao..sao lại…bọn chúng lại bắt Quân đi ?!?”

Gương mặt Hoàng Vũ hoảng loạn, nắm lấy cổ áo Khánh Vĩ hỏi dồn dập. Lần đầu tiên nó mới thấy vẻ mặt này của cậu, xem chừng cậu ta rất quan tâm đến Mạnh Quân.

“Tôi..họ..là người…của Triệu Khắc Dung…Bọn chúng..đánh tôi..đánh..bất tỉnh..cả Quân..để đòi bắt cậu ta…Tôi..xin lỗi…tôi không thể..bảo vệ…hay giúp đỡ..cậu ta…”

Sau khi nó gọi điện về cho anh quản lí nhờ sự giúp đỡ, lúc này nó mới để ý gương mặt của Hoàng Vũ. Thân hình run run, cậu ta quay người chạy vụt đi, mặc kệ cho nó gọi to đến mức nào. Khi nó định đuổi theo thì Khánh Vĩ đã cố nắm lấy cổ tay nó, khẽ thì thào:

“Thiên Nhi…Đừng đi..xin em đừng đi…Đừng bỏ..tôi..lúc này..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.