Dám Yêu Em Không

Chương 19: Cuộc thi “Cặp Đôi Can Đảm” (Phần 2)




“Tôi tự do, cho dù xung quanh tôi là những luật lệ gì. Nếu tôi thấy chúng có thể chấp nhận được, tôi chấp nhận chúng; nếu tôi thấy chúng quá khó chịu, tôi phá vỡ chúng. Tôi tự do bởi tôi biết bản thân tôi chịu trách nhiệm trước lương tri mình vì mọi điều tôi làm.”

-Robert A Heinlein-

*************

“Trong chớp mắt, anh để hắn thoát…

Cái bóng đen bao trùm lên cuộc sống của anh, cướp đi hạnh phúc của anh, dằn vặt tâm can anh…thoắt ẩn thoắt hiện như muốn trêu ngươi kẻ đang đuổi bắt hắn…

Hình thù kì lạ,méo mó..như thể những gì xấu xa nhất đều hội tụ trên cái bóng ấy..hắn dừng lại chỉ một thoáng nhưng vẫn chăm chăm nhìn anh..dưới ánh trăng yếu ớt..

Tại sao….điều cuối cùng anh ta thấy lại là một màu đen ma mị, giận dữ trong đôi mắt hắn..?”

Quác quác quác.

Quạ bay trên đầu nó.

Rốt..rốt cuộc anh quản lí định cho bọn nó thi ở đây sao?

Khu rừng rộng mênh mông, đứng trên đỉnh một mô đất cao, tất thảy mọi người đều có thể nhìn thấy bao quát toàn cảnh cánh rừng này rộng thế nào, màu xanh ngút ngàn trải dài bất tận, có cảm giác còn vươn đến tận chân trời.

Đương nhiên vì đây là rừng quốc gia được bảo tồn nên chắc hẳn vẫn có giới hạn nhất định với khách đến thăm rồi, chắc sẽ không rộng bằng rừng tự nhiên thuở sơ khai ấy đâu.

Nhưng…sao nó lại có cái cảm giác khó tả thế này nhỉ ?..Ẩn giấu sau cuộc thi này nó mơ hồ cảm được nó sẽ biết được điều gì thì phải..?

“Này,cậu không sao đấy chứ Thiên Nhân? Nhìn sắc mặt cậu có hơi tệ đấy.”

Đôi mắt xanh lo lắng cúi xuống nhìn nó, đưa tay lên sờ lên trán nó rồi lại sờ lên trán mình xem nó có bị sốt không.Cảm giác ấm áp từ bàn tay to lớn của Vũ lần này lại khiến nó có chút bối rối, ngượng ngùng.

“Ơ..tôi không sao…Cậu….”

“Có người mới bắt đầu cuộc thi đã sợ đến xanh mặt rồi sao? Bản lĩnh kém cỏi vậy?”

Cái người vừa cất lên cái giọng khinh khỉnh đó chắc muốn chán sống rồi. Bộ mặt ngán ngẩm của nó quay ra nhìn Thành Duy, lại còn bày cái trò vận động chân tay, xoay người bên này bên nọ như thể sắp chạy điền kinh đến nơi. Lại thêm cái băng buộc quanh trán cũng có “khẩu hiệu” hẳn hoi đấy nhé :”Number 1! Number 1!” cộng với cái sự hăng hái quá mức bình thường ấy thì chỉ có cho ra một định lí: nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại mà thôi.

Không hiểu sao Thành Huân lại cũng làm partner với cậu ta được chứ ? Gương mặt không chút biểu cảm nhưng nhìn cái khẩu hiệu trên trán cậu ta….Nó phì cười. Ngọn núi băng với hòn than nóng , hai cái này cộng lại thì ra cái gì ?..Đúng là mớ hỗn độn và sự ghép cặp bất cân xứng ấy mà nó đã biết kết quả của đội thua cuộc ấy luôn rồi.

Dù sao mới mở màn cuộc ganh đua này mà nó đã gây sự với hắn thì chỉ tổ tốn năng lượng, nó cũng chả buồn đáp lại.

Ồ, mà nó cũng thù dai lắm đấy nhé.

Nhân lúc Thành Duy không để ý, nó liền vờ lại gần rồi….vừa vờ huýt sáo vừa cố tình ngáng chân hắn làm cả thân hình to cao lộn nhào một đường vòng cung như trượt vỏ chuối rồi mới tiếp đất một cách “ngoạn mục”, mặt kề đất, lưng song song với trời. Xem chừng nó vừa ra tay mạnh quá thì phải, thấy cậu ta nằm yên trong tư thế hình chữ X , mãi vẫn chưa thấy nhúc nhích.

“Có cần thiết hắn phải “hôn” đất một cách mãnh liệt đến thế không?”-Suy nghĩ vừa vụt qua tâm trí nó.

“Thằng…thằng nào ?!? Thằng nào vừa gạt chân ông đấy ??? ”

“À..tỉnh rồi.”

Cậu chàng vội vã bật dậy, mặt đỏ phừng phừng như Trương Phi nhưng ngu gì nó lại khai ra là nó chứ. Cứ kệ cho hắn dồn sức mà tức giận đi, đến lúc thi có “đuối” thì cũng chẳng còn năng lượng mà quay về nữa ấy chứ.

“Thôi thôi, sao lần nào người gây chuyện cũng là cậu thế hả Thành Duy ?!? Mau ổn định vào vị trí cho tôi để tôi còn phổ biến luật thi đấu!”

Vỗ tay thu hút sự chú ý , gương mặt anh quản lí nghiêm nghị xách tai hắn kéo lê khiến cậu ta la oai oái làm nó đắc ý trong bụng, nhưng một bàn tay cũng gõ nhẹ lên đầu nó:

“Nghịch vừa thôi cô nương!Chưa thi mà đã bày trò, lạnh lùng vậy mà quậy gớm nhỉ?”

“Mắc mớ gì đến cậu hả Vũ?Ai bảo cậu ta khơi mào trước, tôi chỉ đáp lễ thôi mà.”-Nó nhíu mày lườm nguýt người bên cạnh.

“…Mà chuẩn bị tinh thần đi. Cậu có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi chưa?”

Hử? Cậu ta đang nói cái gì thế? Sinh tồn ?? Trong rừng này ư ???

Mặt nó nghệt ra, nhìn..đần đần khiến Hoàng Vũ không nhịn được bật cười. Lúc đầu thì thấy cô nhỏ hào hứng làm, còn bây giờ thì nghe hắn vừa nói xong mà ý chí đã thuyên giảm đi phân nửa rồi.

……….

Tình hình chung là các cặp đăng kí thế này:

-Cặp 1 : Thành Duy và Thành Huân

-Cặp 2: Nó và Hoàng Vũ

-Cặp 3: Khánh Vĩ và Mạnh Quân

-Cặp 4: Gia Bảo ( cậu bạn mà đến gặp riêng nó lần trước, nó có phần ngạc nhiên vì nhìn cậu ta có vẻ nhút nhát mà lại bạo dạn đến mức này) + cậu tên XYZ gì đó

Sau khi đã thông báo các cặp đôi tham dự, anh quản lí liền phát cho mỗi đội một tấm bản đồ, không quên nói tiếp:

“Đây là tấm bản đồ giúp các em trong suốt quá trình thi đấu nên đừng làm mất. Ai làm mất thì…lạc cũng không ai chịu trách nhiệm đâu nhé!”

Đúng là, nói xong mà không để ý luồng sát khí của mọi người đang vây xung quanh anh sao hả anh chàng đáng thương ?

“À, anh đùa..đùa chút thôi mà. Các em làm gì mà căng thẳng thế?…”

“Được rồi,anh đi luôn vào chủ đề chính để mọi người không mất thời gian! Luật thi thế này: theo bản đồ, các em sẽ phải đi qua các điểm đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ và thực hiện nhiệm vụ được giao ở từng nơi. Dấu X đỏ to nhất là đích đến cuối cùng, đội nào thực hiện xong các nhiệm vụ và đến đích đầu tiên thì sẽ là đội chiến thắng! Bây giờ là 1h chiều, các em có khoảng 5 tiếng để hoàn thành nhiệm vụ, đến 6h là kết thúc cuộc thi cũng là khi anh tổng kết và thông báo kết quả từng nhóm. Các em nghe rõ rồi chứ?”

Nó quay ra nhìn các đội còn lại, các đội khác cũng quay ra nhìn lẫn nhau.Quyết tâm có vẻ cao lắm đấy.

“Hoàng Vũ, chúng ta nhất định không được để thua bọn họ. Tôi nhất định phải lấy bằng được hai tấm vé đó.”

“Vậy thì nhớ mời tôi một tấm đấy nhé, coi như…là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đi.”

“Cậu…”

Nụ cười tự tin đến dễ ghét..sao nó lại không kháng cự lại được nhỉ ? Thật kì lạ.

………….

Cầm tấm bản đồ trong tay, lẽo đẽo thao sau Hoàng Vũ, nó càu nhàu, vừa đi vừa lau mồ hôi vì cái nắng oi bức:

“Có mỗi tấm bản đồ này thì làm sao mà tìm ra được địa điểm làm nhiệm vụ chứ? Chẳng may chúng ta bị lạc thì sao?”

“Làm gì có chuyện “ông cụ non” ấy lại sơ suất đến thế? Nhìn đi.”

Theo hướng ngón tay chỉ của Vũ, nó chợt nhìn thấy những tấm biển hình mũi tên dẫn đường cho bọn nó phải đến đâu. Đi theo những tấm biển đó, bọn nó chợt thấy một người đứng cạnh tảng đá,cậu ta trùm khăn kín mít nên cả hai không thấy rõ mặt nhưng vừa nhìn thấy cả hai liền nhanh nhẹn rút ra trong tấm khăn choàng một tờ giấy cùng một túi ni lông đưa cho cả hai người.

Thì ra là nhiệm vụ đầu tiên.

“Nhiệm vụ 1: Leo lên đỉnh núi đá trước mặt để hái nấm và các loại rau quả có thể ăn được.”

Yêu cầu gì mà quái dị thế?

Ngước lên nhìn ngọn núi nhỏ trước mặt, tuy chỉ là những tảng đá xếp chồng lên nhau nhưng cao ít nhất cũng phải 6m chứ ít đâu! Với một con bé chả có tí tẹo gì kinh nghiệm leo núi như nó thì việc vừa leo vừa bị lăn xuống thì cũng là điều dễ hiểu thôi.

Đột nhiên, Hoàng Vũ liền cởi bao lô cậu ta đang đeo trên lưng đáp sang cho nó khiến nó có chút sững sờ:

“Cầm hộ tôi, để tôi leo cho. Những trò như thế này rất hợp với ý tôi đấy.”

Cậu ta leo nhanh thoăn thoắt, như thể đã từng leo những ngọn núi như thế này nhiều lần trước đây. Đôi mắt tròn xoe của nó vẫn nhìn theo bóng cậu ta không rời .Nó biết gọi bằng từ gì bây giờ nhỉ ? Chuyên nghiệp..hay là dân chuyên đây?

Sao cũng được,nhưng đúng là cậu ta vừa cứu nó một bàn thua trông thấy. Nếu mà thi đấu một mình, có lẽ nó cũng chẳng tự tin để hoàn thành cái nhiệm vụ đầu tiên vừa “khoai” vừa khó nuốt này nữa…

Cầm túi rau củ vừa hái đưa cho nó, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Hoàng Vũ thở mạnh nhưng nhanh chóng lấy lại sức. Với một người ưa thích những trò mạo hiểm như hắn thì những việc này có đáng là gì, hơn thế lại còn có dịp trổ tài trước mặt người hắn thích…

Ủa, sao đột nhiên mặt Thiên Nhi đỏ bừng đứng bất động thế kia?

“Cậu…cậu mau lau người …hay khoác cái gì tạm vào đi!!”

Nó cúi gằm đầu xuống, vội xoay người đi thật nhanh. Chiếc áo trắng ướt đẫm bó sát lấy người cậu ta, lại càng làm lộ thân hình săn chắc, to khỏe của một người con trai đang trong độ phát triển thể lực….Nhìn bình thường cậu ta mặc áo rộng thình nó nào có để ý, chẳng may lần này thân hình cậu ta mới đập vào mắt nó….

Quyến…quyến rũ…?!? Đó là hai từ mà nó đã nghĩ đến khi vừa đập vào mắt hình ảnh Hoàng Vũ gần như là bán khỏa thân trước mặt nó.

“Cậu..xấu hổ sao?”

“Ai..ai…..mau đi thôi!! Nếu cậu không nhanh thì đội khác bắt kịp bây giờ!”

Cái giọng lắp bắp ấy rõ ràng là đang ngại đây mà! Hắn chỉ cười tủm tỉm, những vẫn chạy để bắt kịp nó, không ngừng trêu chọc cái con bé vừa bị hắn làm cho tức chết…

……………..

Các đội khác lúc này cũng lận đận không kém. Đội của Thành Duy và Thành Huân thì liên tục cãi nhau om tỏi xem đi hướng nào (thực ra cũng chỉ là Duy lớn tiếng trước), mặc dù đã mang theo bản đồ và chắc hẳn là có di động có cả chức năng để định vị trí, mải cãi nhau nên nhóm này chưa hoàn thành nổi một nhiệm vụ. Còn đội của Gia Bảo vẫn cần mẫn tìm đường, đường rừng nên lại khó xác định hơn.

Còn về phần Khánh Vĩ và Mạnh Quân. Quân thì vẫn mò mẫm nhìn bản đồ và xác định vị trí, nhìn theo bóng cậu ta từ đằng sau , Vĩ vẫn mải suy nghĩ. Tại sao hắn lại chọn Quân ư..?

Kế hoạch ban đầu của hắn là muốn dùng Thiên Nhi làm mồi nhử, nhưng có vẻ xem biểu hiện của nó sau lần đó thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì nên hắn đành chọn khoảng thời gian ở riêng một mình với cậu ta. Tiến hành càng nhanh càng tốt, hắn đã sắp đặt cái bẫy ở đây…không có chuyện lần này thất bại được.

Hơn thế nữa, Triệu Khắc Dung có phần sốt ruột , muốn bắt được Quân càng sớm càng tốt vì đây là thời điểm chín muồi bà ta muốn lật đổ băng đảng của cha Quân, có khác gì các hội thanh trừ lẫn nhau đâu..? Điều này cũng thuận lợi cho hắn nữa, không có Quân thì chỉ còn mình Hoàng Vũ. Điều này sẽ khiến cậu ta xao nhãng, nh

ất định soán ngôi cậu ta dễ dàng như trở bàn tay.

Một ý định chợt lóe lên trong đầu hắn.

Chợt nhìn thấy một viên đá to gần đó, hắn thận trọng nâng nhẹ lên…từ từ tiến lại gần Quân..

..và sau đó…

“Này, Khánh Vĩ, cậu nói xem nên đi..hướng..nào……”

Bốp!

Cả thân hình Quân đổ rụp xuống, trước mắt hắn chỉ là mờ mờ nhân ảnh của cảnh vật xung quanh..sau đó ngất lịm đi…Dòng máu đỏ tươi lăn dài trên gương mặt cậu….

Hơi thở dồn dập, Khánh Vĩ cũng không biết hắn lấy đâu ra can đảm hay liều lĩnh để làm chuyện xấu xa này. Nới lỏng cổ áo, hắn nhìn Quân đang nằm bất động dưới chân mình , liền rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm máy gọi cho một người:

“Tôi đã bắt được Mạnh Quân, bà mau cho người đến rừng quốc gia Bảo An đi! Di động tôi đã bật chức năng định vị rồi, bà chỉ cần cho trực thăng đến đây dò vị trí của tôi là ra. Thế nhé?”

“Mạnh Quân, tôi xin lỗi. Tình thế bắt buộc nên tôi chỉ còn cách này để khiến cậu an phận đi theo tôi. Dù tôi và cậu chẳng có mối liên quan hay hận thù gì, nhưng vì đây là yêu cầu của bà ta nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác…”

Lôi từ túi ra chiếc cà vạt để trói chặt tay Quân đề phòng khi cậu ta tỉnh lại, hắn im lặng , ngồi bệt xuống một gốc cây gần đó.

Ngước nhìn lên bầu trời xanh, hắn đang mong chờ điều gì? Tự do..hay một sự giải thoát, hay..chờ đợi một sự cứu rỗi linh hồn…?

Bất cứ điều gì thì hắn vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận những thứ đó, hắn đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy của sự căm hờn từ rất lâu rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.