Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 9




Quế Hoa đã học được từ Hàn Kính Tùng ngôn ngữ của người Trung Lục, tự nhiên cũng có thể nghe hiểu được những người này đang chế giễu mình.

Chỉ tiếc là những người đang giễu cợt y lại nghĩ rằng y nghe không hiểu, cho nên khi bọn họ vừa cười vừa nhìn đến Quế Hoa đang đỏ mắt lại gần phía họ, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm.

Ngược lại, Hàn Kính Tùng vốn cùng Quế Hoa ở chung đã lâu cảm thấy nguy hiểm, bất quá không kịp đợi hắn lên tiếng ngăn cản, hai người vừa rồi cười nhạo cái tên Quế Hoa đã nhận được lễ gặp mặt mà Quế Hoa đưa — năm vết cào.

“Ngao ô!” Quế Hoa khẽ kêu lên biểu thị sự tức giận, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay bọ nhiễm máu, rồi lại bị mùi vị ghê tởm của máu tươi khiến cho buồn nôn.

“Quế Hoa, ngươi sao lại làm như vậy!” Mặt Hàn Kính Tùng biến sắc, không chút suy nghĩ liền mắng Quế Hoa một câu.

Nào biết Quế Hoa ngày xưa đều thật dịu ngoan nghe lời lại tỏ thái độ khác thường, y biến sắc, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người xa lạ ở xung quanh, ôm lấy Tiểu Bảo liền chạy vội ra ngoài, kể cả nồi cá nấu cùng hoa tươi y thích nhất cũng mặc kệ.

“Thật sự là một gia khỏa khủng bố” Đinh Mang nhìn bóng dáng Quế Hoa vừa chạy vừa thở phì phì, thì thào nói một câu.

Hàn Kính Tùng thì bày ra vẻ mặt nôn nóng, hắn cũng không biết đến cùng là Quế Hoa hôm nay bị làm sao, lại xúc động thô bạo như vậy.

Hắn hướng về phía bằng hữu bị Quế Hoa cào giải thích vài câu, rồi lại hướng Đinh Mang giải thích “Bình thường hắn cũng không như vậy, đại khái là hôm nay đông người dọa hắn sợ.”

Dàn xếp xong nhóm người quen đường xa đến đây, Hàn Kính Tùng vẫn có chút đứng ngồi không yên, Đinh Mang ở một bên nhận ra hắn có tâm sự, liền ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Ngươi không đi xem xem Quế Hoa kia sao?”

Hàn Kính Tùng xấu hổ nở nụ cười, múc một bát cá nấu hoa tươi đưa cho Đinh Mang.

“Quế Hoa ở nơi này so với ta thông thạo hơn, phỏng chừng hắn ở bên ngoài chán sẽ trử về thôi.”

“Nói thế nào thì nói, hắn cùng với ngươi ở chung lâu như thế, ngươi vẫn nên đi tìm hắn đi.”

Hàn Kính Tùng lấy bát đá, thần sắc trầm trầm, hắn nhìn bầu trời phía ngoài sơn động đã dần sẩm tối, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Quế Hoa cùng Tiểu Bảo, mặc dù thời tiết đầu hè, ban đêm ở Bắc Lục vẫn như trước lạnh giá, thân thể Quế Hoa không sợ lạnh, nhưng gia khỏa này bản tính mẫn cảm yếu ớt chẳng lẽ không sợ tối sao?

Trên bãi đá ngầm ngoài bờ biển, Quế Hoa đang ôm Tiểu bảo ngồi gọn thành một khối.

Gió đêm phần phật thổi qua mái tóc dài đỏ sậm của Quế Hoa, khiến thần tình của hắn nhìn qua càng thêm u buồn.

Tiểu Bảo vô tội cuộn tròn lại trong lòng Quế Hoa, còn không biết vì cái gì y lại đem nó mang ra khỏi sơn động ấm áp, đi đến địa phương quỷ quái này ngồi nhìn biển.

“Quế Hoa! Quế Hoa!”

Âm thanh của Hàn Kính Tùng từ phía xa xa dần truyền đến, Quế Hoa đang ngồi ngẩn người nhìn biển trong chốc lát đã trở lại bình thường, y quay đầu, trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt vàng kim lóe ra một mạt sáng.

“Ngao ngô……”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, trong lòng Quế Hoa có nhiều thêm một chút cảm giác mềm mại, y cúi đầu rên rỉ một tiếng, lúc này mới từ trên đá ngầm nhảy xuống, ôm Tiểu Bảo đi về phía Hàn Kính Tùng.

Trong bóng đêm đột ngột xuất hiện một đôi mắt vàng kim khiến Hàn Kính Tùng cảm thấy cả kinh, sau đó liền nhìn thấy thân hình của Quế Hoa.

Hắn mặc kệ gió lạnh, vội vã chạy lên, một phen kéo hai tay của Quế Hoa, vội vàng mắng “Muộn như thế, ngươi làm sao chạy ra ngoài còn không thèm về?”

Quế Hoa đầy mặt ủy khuất cúi đầu, dùng móng vuốt nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Bảo, một lúc sau mới nói “Không thích …. Mấy quái vật kia.”

Quái vật….. Hàn Kính Tùng bỗng bật cười.

Hắn từ trước đến nay trong mắt quái vật Quế Hoa, người dân Trung Lục bọn họ bất quá cũng chỉ là một đám quái vật mà thôi.

Không đợi hắn cười tự giễu thành tiếng, lại thấy Quế Hoa ngẩng đầu, ngốc ngốc nói “Ta….. Chỉ thích ngươi. Ngươi đừng…… Thích bọn họ.”

Xem ra, gia khỏa này là đang ghen ghét hắn đối với nhóm người Đinh Mang tốt như vậy đi, quả thật là sinh vật mẫn cảm a.

Thế nhưng lời nói ngốc nghếch của Quế Hoa lại khiến trong lòng Hàn Kính Tùng không tự chủ được mà cảm thấy ngọt ngào ấm áp cùng một cảm giác hạnh phúc nho nhỏ.

Hắn mỉm cười, đặt tay lên vai Quế Hoa bởi vì thất lạc mà mang gương mặt lạnh lùng, ôn nhu nói “Đứa ngốc, bọn họ là bạn của ta, nhưng ngươi không giống.”

“Ta…… Không giống sao?” Quế Hoa nghi hoặc nghiêng nghiên đầu.

“Ngươi nhưng là Quế Hoa…… của ta.”

Hàn Kính Tùng chần chờ một lát, nghĩ nghĩ, đến cuối cùng nói ra hai chữ nhưng vẫn không hiểu được là hắn đã nói gì.

Mượn ánh sáng yếu ớt, hắn thấy rõ khuôn mặt Quế Hoa mê mang nghi hoặc nhưng vẫn có vẻ chân thật, thật sự khiến người khác yêu thương.

“Ta là Quế Hoa của ngươi!” Quế Hoa lại giống như thông suốt điều gì, nhất thời đem u buồn ném ra sau đầu, nhếch miệng cười phá lên.

Đinh Mang lặng lẽ theo đuôi Hàn Kính Tùng, lúc này đang đứng phía sau một tảng đá ngầm, hắn thấy được hình ảnh Hàn Kính Tùng kiễng chân hôn Quế Hoa, vốn là bạn bè của Hàn Kính Tùng, hắn giật mình, nhưng rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn sẽ không hiểu được, vì cái gì một người dân Trung Lục như Hàn Kính Tùng sẽ thích phải một quái vật Bắc Lục.

Mà quái vật làm sao có thể cùng bọn họ là con người yêu thương nhung nhớ đâu?

Khi Hàn Kính Tùng trở lại trong động, không khí trong động có chút cổ quái, mọi người đều có vẻ quá im lặng.

Cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường theo dõi Quế Hoa đang thật cẩn thận đi theo bên người Hàn Kính Tùng.

Đinh Mang uống một ngụm canh cá nấu hoa tươi hương vị cổ quái, đầu tiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này “Đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm, mọi người đều coi như nhượng cho ta mặt mũi, đừng cùng với Hàn Kính Tùng so đo, canh cá cũng là hắn nấu mà! ha ha ha!”

“Cô ngô……”

Quế Hoa nhíu mi, không quá mức để ý phản ứng kì quái của Đinh Mang, chỉ là nhìn canh cá nấu hoa trong thạch nồi đã bị uống gần hết, trong lòng cảm thấy khó chịu, canh cá là do y vì người trong lòng nấu, làm sao lại trở thành tiện nghi cho đám quái vật này đâu.

“Trong động này không thiếu cá khô, thịt khô, mọi người đường xa mà đến nói sao thì cũng đói bụng, ta lấy mấy thứ này ra cho mọi người lấp bụng.”

Khó có cơ hội gặp được người quen, tâm tình Hàn Kính Tùng cũng nhanh chóng chuyển biến, một lát liền trở nên vui vẻ, hắn nhiệt tình đem cá khô cùng thịt khô mà hắn cùng Quế Hoa chế tác ra chiêu đãi mọi người.

Thấy Hàn Kính Tùng đối với những người này nhiệt tình như thế, mọi người đều nghĩ cho qua, nhưng Quế Hoa lại không chịu được, đôi mắt vàng kim xinh đẹp lần đầu toát ra một cảm giác tính toán chi ly.

Vuốt ve cái lưng trơn mượt của Tiểu Bảo, Quế Hoa nhe răng, trơ mắt nhìn cá khô cùng thịt khô bọn họ cất giữ vất vả trong chốc lát bị chia đều cho mọi người, tuy rằng bình thường y cũng không ăn mấy thứ này, nhưng là y luyến tiếc khi người khác chiếm dụng thức ăn của Hàn Kính Tùng.

“Ngao…… Ngô……” Âm thanh trầm thấp nức nở, Quế Hoa kể ra bất mãn.

Đinh Mang vẫn bình tĩnh quan sát Quế Hoa thấy đối phương lộ ra tính nết dã thú, lập tức đi lại gần, vươn tay định sờ mái tóc đỏ sậm của Quế Hoa.

Cũng không đợi tay của Đinh Mang chạm vào lọn tóc dài bóng loáng kia, Quế Hoa đã hung tợn quay đầu nhìn thẳng hắn.

“Ô ngao……”

Từ sau khi đem thể xác cùng tinh thần đều giao cho Hàn Kính Tùng, Quế Hoa ghét nhất chính là cùng sinh vật xa lạ tiếp xúc thân thể.

Hàn Kính Tùng đang ở một bên tiếp đón mọi người, không biết vì sao Quế Hoa lại muốn tức giận, vội vàng đi tới, một lần nữa khuyên giải an ủi “Quế Hoa, ngươi lại làm sao? Bình thường ngươi đâu có như vậy, lại đây, đây là Đinh đại ca, ở Trung Lục là bạn tốt của ta, sẽ không làm hại ngươi.”

Một khi có Hàn Kính Tùng đứng bên người, gương mặt Quế Hoa cũng nhẹ nhàng rất nhiều, y sầu mi khổ kiếm ngồi nghe Hàn Kính Tùng khuyên giải, lúc này mới thu lại vẻ giận dữ, ỉu xìu làm ra gương mặt ngốc ngốc.

Đinh Mang bị Quế Hoa khó chịu dọa cho hoảng sợ, hắn kinh ngạc một chút, lập tức đối với Hàn Kính Tùng cười nói “Hắn thật sự dính ngươi a.”

Hàn Kính Tùng đắc ý sờ soạng mái tóc đỏ sậm bóng loáng như tơ lụa của Quế Hoa, lại khẽ vuốt bắp thịt căng đầy nơi cánh tay, đối với Đinh Mang nói “Còn phải nói, đệ vừa mới đặt chân lên Bắc Lục, Quế Hoa liền quấn lấy đệ.”

Nói là quấn lấy hắn, còn không bằng nói Quế Hoa vì ăn mà quấn lấy.

Hàn Kính Tùng không tự giác nhếch khóe miệng mỉm cười, hắn nghĩ đến sau khi tới Bắc Lục, chính mình cùng Quế Hoa dây dưa với nhau, thật sự là phảng phất giống như một giấc mơ thần kì.

Quế Hoa lúc này cũng không có tâm tư đi nghe Hàn Kính Tùng cùng Đinh Mang nói giỡn, y buông Tiểu Bảo, sờ cái bụng ẩn trong áo làm từ da cáo trắng, lại một lần nữa cảm thấy cường liệt đói khát.

Từ khi phát hiện bụng vẫn không ngừng nhô lên, trì độn như Quế Hoa cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể mình phát sinh biến hóa.

Y tổng cảm giác trong bụng mình giống như là bị nhét một cái gì đó vào, hơn nữa luôn cảm thấy dạ dày bị vét sạch, bởi vì y luôn cảm thấy đói bụng.

Sau khi được Hàn Kính Tùng chỉ bảo, y không dám mỗi đêm đều cầu hoan, lại định ăn canh cá nấu hoa tươi, thế nhưng đồ ngon đều bị vài “quái vật” kia ăn mất.

Cho nên, đêm nay y không thể không hướng Hàn Kính Tùng cầu hoan để no bụng.

Quế Hoa nhè nhẹ vỗ lên cái bụng có chút nhô lên của mình, nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên cúi đầu đến gần bên tai Hàn Kính Tùng cô ngô nói ra hai tiếng Trung Lục.

“Ta đói.”

Hàn Kính Tùng đang cùng Đinh Mang nói đùa vài câu, thình lình run rẩy cơ thịt trên mặt, lần trước Quế Hoa đói, eo hắn đều đau nhức đến hai ngày.

Thế nhưng thấy Quế Hoa chớp đôi mắt đáng thương hề hề, Hàn Kính Tùng cũng không có biện pháp vô tình cự tuyệt, hắn xoa xoa cái trán đang chảy ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói “Biết, tối nay ta uy ngươi.”

Lúc này Đinh Mang thấy mọi người đã ăn uống đầy đủ, lại nhìn sắc trời cũng muộn, liền hô hào mọi người về thuyền nghỉ ngơi.

Hàn Kính Tùng cùng người quen gặp lại, cũng khó khăn mới có thể rời ra, không để ý Quế Hoa không ngừng ngoáy mông ám chỉ, cố ý đưa nhóm người Đinh Mang trở lại thuyền.

“Quế Hoa, ngươi dọn dẹp trước đi, ta đưa Đinh đại ca cùng mọi người đi một lúc liền quay lại.”

“Cô ngô……”

Quế Hoa nhìn bóng dáng Hàn Kính Tùng đi cùng với đám quái vật, ủy khuất cắn cắn môi, một phen lôi Tiểu Bảo vào lòng bắt đầu nghịch nghịch cái đuôi xù lông của nó.

Gió lạnh thổi mạnh quất vào bờ cát, ánh trăng rải vàng khắp lục địa, một nhóm người đạp lên cát, mang một thân mệt mỏi đi về phía con thuyền đang đậu ở bờ biển.

Hàn Kính Tùng cùng Đinh Mang đi ở cuối cùng, hai người nói về những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Sau một lúc nói chuyện khá lâu, Đinh Mang bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hàn Kính Tùng.

“Này, mấy hôm nữa ngươi sẽ theo chúng ta trở về chứ?”

Chuyện trở về vốn đã ở trong lòng Hàn Kính Tùng đảo qua đảo lại mấy trăm lần, hắn nghe Đinh Mang hỏi như thế, cũng chẳng giả bộ liền nói “Đương nhiên! Nơi này cũng không phải nhà của đệ, đệ làm sao có thể ở lại Bắc Lục sống một đời được.”

Đinh Mang mỉm cười, ánh mắt lại thay đổi, tiếp tục hỏi “Nói như vậy, Quế Hoa ngươi dự định sẽ như thế nào?”

“Như thế nào là như thế nào?” Hàn Kính Tùng ngạc nhiên.

“Nói như vậy, ta thấy ngươi cùng quái vật kia có tình cảm, chẳng lẽ ngươi nghĩ mang hắn về Trung Lục cùng chúng ta sao?”

Ánh mắt của Đinh Mang lợi hại mà thâm trầm, suy nghĩ trong đầu hắn so với Hàn Kính Tùng chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Khi hắn nhìn thấy Hàn Kính Tùng và Quế Hoa ôm hôn nhau, hắn ý thức được Hàn Kính Tùng sẽ vì chuyện này mà khó xử.

Quả nhiên, Hàn Kính Tùng vừa nghe Đinh Mang hỏi như thế, thần sắc liền thay đổi.

Hắn nhăn mi, ánh mắt trầm xuống, giống như rơi vào suy nghĩ nào đó.

Quế Hoa…… Đúng vậy, nếu hắn đi, Quế Hoa làm sao bây giờ?

Quế Hoa ỷ lại hắn như vậy, Quế Hoa mỗi ngày đều ghé mông vào tảng đá chờ hắn, Quế Hoa khi ngủ cũng nhất định phải ôm hắn, còn có Quế Hoa mỗi khi đói khát đều hướng hắn cầu hoan……

“Quế Hoa……”

Hàn Kính Tùng thì thào gọi cái tên Quế Hoa, những kí ức ngắn ngủi nhanh chóng xẹt qua trong đầu hắn, lại khiến hắn mỗi lúc càng thêm mờ mịt.

Đinh Mang thấy bộ dáng rối rắm của hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nặng nề đưa tay vỗ vào vai Hàn Kính Tùng.

“Huynh đệ, không phải đại ca vô tình, thế nhưng ngươi suy nghĩ lại, Quế Hoa chung quy là dị thú dị tộc, dù cho ngươi không kì thị hắn, mọi người chúng ta cũng tiếp nhận hắn, nhưng sau khi đến Trung Lục, chúng ta có luật pháp buộc phải nghe theo, còn có quy củ của địa phương, ngươi cho rằng ngươi cùng hắn có thể sống yên ổn qua ngày sao?”

Hàn Kính Tùng hờ hững, khôn nói gì, hắn cũng không phải người đầu não có vấn đề, bằng không hắn cũng đâu đủ bình tĩnh cùng kiên cường để sống tại nơi Bắc Lục mờ mịt này đến nay.

Kỳ thật, lời nói của Đinh Mang hắn làm sao không hiểu, chỉ là, Hồng Mao Quái vật ngày xưa chỉ biết ngao ngô ngao ngô gọi hắn từ lâu đã chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn.

“Cuộc đời người không thể hoàn hảo, mười thì chỉ được tám chín….. Hàn lão đệ, ngươi cần suy nghĩ kỹ càng, nếu ngươi không thể bỏ lại quái vật kia, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi lưu lại Bắc Lục.”

Đối mặt với Hàn Kính Tùng nãy giờ vẫn im lặng, Đinh Mang cũng biết nếu muốn hắn nhanh chóng đưa ra quyết định chỉ có thể ép buộc, hắn đi về phía con thuyền nãy giờ vẫn đậu, để lại Hàn Kính Tùng một người đứng dưới bãi biển rải đầy ánh trăng, vẫn trầm luân trong suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.