Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 10




Ôm cái nồi rỗng tuếch, Quế Hoa cảm thấy bụng mình rất đói, Tiểu Bảo bị Quế Hoa bứt đi không ít lông đuôi chui vào một góc âm thầm thương tâm.

“Cô ngô……”

Quế Hoa u buồn sờ sờ cái bụng ở trong áo, càng cảm giác được trong bụng mình giống như giấu cái gì đó, tự nhiên cảm thấy có gì đó hoài nghi, chẳng phải chỉ có Hàn Kính Tùng mới có thể đem gì đó nhét vào trong bụng y sao.

Trong lúc Quế Hoa đang suy nghĩ bụng y nhô lên có hay không liên quan đến Hàn Kính Tùng, Hàn Kính Tùng đã trở lại.

Đứng ở ngoài sơn động, đứng trước ánh sáng của trăng, bóng dáng Hàn Kính Tùng trở nên cao ngất thon gầy, cùng với gương mặt ôn hòa bình tĩnh.

Quế Hoa vừa nhìn thấy hắn lập tức đem suy nghĩ ban nãy vất ra sau đầu, nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy người có thể cho y ăn no mỗi khi mùa hoa kết thúc một cái.

“Cô ngô……”

Quế Hoa đói bụng không chịu nổi khẩn cấp lộ ra cần cổ, dùng đầu lưỡi nóng bỏng của mình nhẹ nhàng liếm láp lên môi Hàn Kính Tùng, mà đôi bàn tay cùng với móng vuốt màu bạc không nặng không nhẹ ôn nhu vây lấy Hàn Kính Tùng, giữ chặt hắn trong lòng.

Ánh mắt Hàn Kính Tùng có chút trầm, ngày xưa hắn bị Quế Hoa tán tỉnh trêu đùa đều sẽ nhanh chóng đem đối phương ấn ngã xuống đất, thế nhưng hôm nay, hắn lại không biết làm sao suy nghĩ muốn dành thời gian cảm nhận một chút ôn nhu của Quế Hoa đối với hắn.

“Ngô……”

Quế Hoa tiếp tục quấn quýt si mê hôn Hàn Kính Tùng, vươn đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng đảo quanh hầu kết của đối phương, trải qua một thời gian ở chung, y đã biết cách làm thế nào để lấy lòng Hàn Kính Tùng, cái người có thể uy y no bụng.

Quả nhiên, Hàn Kính Tùng nhẹ nhàng nở một nụ cười, Quế Hoa nuốt nuốt nước bọt, y nghĩ bản thân sắp được ăn no.

Nhưng mà khi y ngẩng đầu, hưng phấn nhìn Hàn Kính Tùng, lại phát hiện ẩn sâu trong đôi mắt của đối phương có một nét u buồn y chưa bao giờ cảm nhận thấy.

“Cô ngô……” Quế Hoa cau đôi lông mày rậm, cánh môi ẩm ướt hé ra, khó nhịn mà thở dốc.

Hàn Kính Tùng ôn nhu nhìn chằm chằm Quế Hoa một lúc lâu, lúc này mới ôm lấy cái eo cường tráng rắn chắc của đối phương cùng nhau nằm lên trên tấm thảm làm từ da cáo trắng mà bọn họ cùng nhau may, Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xổm trên một tảng đá, xem hai người lăn lộn ôm nhau cùng một chỗ.

“Ngao ngô……”

Dục hỏa cùng đói khát khiến Quế Hoa thường thường rên rỉ một tiếc, y vươn cái cổ thon dài hữu lực, đôi mắt vàng kim hoảng hốt nhìn đỉnh hang tối đen, đem toàn bộ thân thể chìm đắm vào bên trong khoảng không cô tịch mông lung.

Xốc lên cái mảnh vải được may đơn giản che đi chỗ đó của Quế Hoa, Hàn Kính Tùng lấy tay vuốt ve phần đùi non nóng bỏng, hắn thích cảm thụ Quế Hoa run rẩy, trận run rẩy này động đến tâm hắn.

“Quế Hoa.”

Hàn Kính Tùng đỡ lấy phân thân của chính mình, ôn nhu đẩy vào bên trong hậu huyệt của Quế Hoa, hắn cười có chút miễn cưỡng, thế nhưng ánh mắt nhìn Quế Hoa lại tràn ngập trìu mến.

Hắn thực sự luyến tiếc, luyến tiếc một Bắc Lục dị thú dịu ngoan khả ái.

Trong lúc Hàn Kính Tùng từng chút từng chút một tiến vào bên trong thân thể Quế Hoa, móng tay màu bạc của y chậm rãi vò lấy tấm thảm dưới thân.

Y cụp mi mắt, lông mi dài che dấu đôi mắt vàng kim in sâu hình bóng của người đối diện đang ôn nhu âu yếm chính mình.

Bắc Lục tịch mịch và thưa thớt là nhà của Quế Hoa, trước khi gặp được Hàn Kính Tùng, y ngốc ngốc một mình sinh hoạt ở bên trong băng nguyên, ngủ một mình, ăn một mình, chưa từng trải qua cảm giác được ai đó trìu mến cùng chiếu cố.

Cho đến khi Hàn Kính Tùng xuất hiện, không chỉ giải quyết khó khăn đi tìm đồ ăn của y mỗi khi mùa đông đến, còn khiến y cảm nhận được một phần ngọt ngào hơn cả thức ăn.

Quế Hoa không hiểu loại cảm giác khiến linh hồn của mình thỏa mãn – yêu, y chỉ cảm giác bản thân không bao giờ muốn cùng người nam nhân trước mắt này tách ra.

Căn lửa nóng ở phía sau hung mãnh trừu sáp, Quế Hoa tự nhiên co rút lại hậu huyệt, cũng không phải là cảm thấy không thích hợp, ngược lại cảm thấy thích loại tiết tấu so với trước kia càng thêm kịch liệt này.

Nơi mẫn cảm trong thân thể liên tiếp bị đụng vào một cách mãnh liệt, phân thân của Quế Hoa đỉnh vào tấm vải che nơi tư mật, đắp thành một cái lều nhỏ.

Hàn Kính Tùng xích lõa thân thể trầm mặc, mồ hôi từ trán hắn rơi xuống mí mắt, trượt đến chóp mũi rồi rơi xuống ngực Quế Hoa.

Thắt lưng hắn vừa dùng lực, Hàn Kính Tùng lập tức thấy Quế Hoa co người kêu một tiếng, sau đó hắn nhẹ nhàng trừu sáp vài cái, chờ Quế Hoa tỏ ra thoải mái hưởng thụ lại đột ngột dùng lực khiến đối phương rên rỉ ra tiếng.

“Ngao ô…… Ô ô……”

Quế Hoa thỉnh thoảng bị Hàn Kính Tùng hung hăng đỉnh một phát cảm thấy có chút ủy khuất, y vừa thích ứng được tiết tấu của đối phương, đang muốn hảo hảo hưởng thụ một chút, lại đột nhiên bị tiết tấu mãnh liệt hơn đánh gãy, cảm giác giống như khi y đang cao hứng ăn một món ngon, đột nhiên bị nghẹn.

Thế nhưng Hàn Kính Tùng vẫn nhất quyết không tha mà ép buộc y.

“Quế Hoa, gọi vài tiếng cho ta nghe.”

Hàn Kính Tùng cười cười, dứt khoát một tay kéo Quế Hoa đứng dậy, khiến y rồi trong lòng hắn, rồi mới đỡ lấy mông của đối phương, từng chút từng chút đâm lên.

Không biết tư thế này so với tư thế khi nãy có kích thích hơn hay không, Quế Hoa đã hơi hơi nhếch đôi lông mày màu đỏ diễm lệ, nhưng thần sắc của y lại mang theo vẻ quấn quýt si mê.

“Cô ngô……”

Quế Hoa ngửa đầu rên rỉ một tiếng, tay Hàn Kính Tùng sờ soạng xương sống từ thắt lưng của y rồi từng chút từng chút một sờ lên trên, cuối cùng bắt lấy mái tóc dài màu đỏ sậm, chộp những sợi tóc vào trong lòng bàn tay.

Toàn thân hai người đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cuốn lấy nhau càng lúc càng nhanh, cuối cùng Hàn Kính Tùng còn cảm giác được cái bụng của Quế Hoa chạm vào người hắn.

Ngoại trừ phân thân của Quế Hoa nãy giờ vẫn ngẩng cao đầu nhưng không chịu phun ra bạch trọc, bụng của đối phương không biết vì sao mà nhô cao rất nhiều cũng đè ép hắn.

Chung quy đoạn thời gian vừa qua hắn đã chăm sóc Quế Hoa quá tốt đi.

Hàn Kính Tùng cười lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, hắn đem đầu dán lại gần lồng ngực của Quế Hoa một chút, bên trong ánh mắt chợt lóe một nụ cười, lập tức cắn đầu v* đã sưng lớn của Quế Hoa.

Có lẽ, sau này hắn cũng không còn cơ hội làm như thế mỗi đêm.

Như vậy, sau một đêm này, Hàn Kính Tùng hi vọng có thể cho hắn cũng như cho Quế Hoa lưu lại một phần ký ức khắc sâu trong lòng.

Trung Lục là nơi sinh ra hắn, ở nơi đó có bạn bè thân thiết của hắn, bản thân hắn có thể toàn tâm nhận Quế Hoa, thế nhưng theo như lời Đinh Mang nói, Quế Hoa không thể sống được ở một nơi như Trung Lục.

Hàn Kính Tùng nhẹ nhàng liếm lộng, mút vào đầu v* sưng tấy của Quế Hoa, sau khi rời ra, lại nhanh chóng đem đầu hoàn toàn dán lên lồng ngực đối phương, môi hắn lướt trên ngực Quế Hoa, da thịt bóng loáng, cơ nhục căng chặt dưới thân khiến trong lòng hắn nhảy lên một cảm giác đau tâm.

Hắn không đủ dũng khí nói với Quế Hoa rằng bản thân đã quyết định trở lại Trung Lục.

Hàn Kính Tùng đưa tay ôm Quế Hoa sát vào mình, thắt lưng lại một lần nữa dùng lực, tiếng rên rỉ của Quế Hoa cũng bởi vậy mà trở nên bén nhọn.

“Ngao ô! ô!”

Quế Hoa đưa tay xuống dưới cầm phân thân của mình, ở phía dưới Hàn Kính Tùng càng cố gắng trừu sáp, đầu não y cũng càng trầm mê, thế nhưng đồng thời trong lòng cũng càng tràn đầy vui sướng.

Khóe môi y bắt đầu không có ý thức tràn ra một tia nước bọt, đôi mắt run rẩy cũng không thể nhắm lại, chỉ có thể khàn khàn rên rỉ theo tiết tấu luật động của Hàn Kính Tùng.

Tiểu Bảo ngồi xổm trên tảng đá chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn gương mặt vui vẻ như điên loạn của Quế Hoa, cùng với gương mặt vừa vui thích vừa tràn ngập một loại cảm xúc u buồn không thích hợp của Hàn Kính Tùng, nó liếm liếm móng vuốt cùng với bộ lông xù, lăng lăng nhìn Hàn Kính Tùng ôm sát Quế Hoa vào lòng, thấy khóe mắt hắn có cái gì đó lóe sáng rồi nhỏ giọt xuống dưới.

Quế Hoa đêm nay cảm thấy hứng thú dị thường thỏa mãn, cuối cùng thiếp đi trong lòng Hàn Kính Tùng, mặc dù là đang ngủ, y vẫn theo thói quen ôm chặt eo Hàn Kính Tùng, đem đầu gối lên bụng đối phương, chẳng qua sẽ không mơ mơ màng màng liếm khóe miệng như mọi khi. (N/A: Hôm nay chồng em cho em ăn no có khác:)))

“Cô ngô……”

Quế Hoa ngủ thật say, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, Hàn Kính Tùng không đành lòng quấy giấc mộng đẹp đẽ của y, chỉ hơi hơi khởi động cơ thể, cảm thấy mệt mỏi, nhìn gương mặt của đối phương ngủ một cách an tường.

Nhớ rõ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quế Hoa, đối phương chỉ vì trộm đồ của hắn mà rơi vào cạm bẫy do hắn thiết kế.

Khi đó, Quế Hoa làm kẻ trộm nên hung ác dị thường, tướng mạo cũng coi như oai hùng, thế nhưng trên thực tế lại ngược lại, là một gia khỏa miệng cọp gan thỏ, nhát gan như chuột.

Thật là khờ đến mức khả ái a…… Nhớ lại chuyện cũ, Hàn Kính Tùng khe khẽ cười, hắn đưa tay qua, ôn nhu cầm lấy những lọn tóc màu đỏ sậm của Quế Hoa.

Đừng nhìn bộ dáng Quế Hoa to xác, tướng mạo oai hùng, thế nhưng trên thực tế lại là một gia khỏa miệng cọp gan thỏ, nhát gan như chuột. (N/A: Cái này tác giả nhắc lại hai lần, không phải là do tôi a.)

Hàn Kính Tùng lưu luyến dùng ngón tay vuốt ve gương mặt góc cạnh của Quế Hoa, cuối cùng dừng ở bên bờ môi hơi hé của đối phương.

“Quế Hoa……”

Hàn Kính Tùng nỉ non, cúi đầu xuống nhẹ nhàng điểm vài cái trên môi Quế Hoa.

Hắn nghĩ, hắn sẽ nhớ rõ cánh môi mềm mại và ấm áp của đối phương, một đời, vĩnh viễn nhớ rõ.

………

Trời vừa sáng không lâu, Đinh Mang liền dẫn người lại đây tìm Hàn Kính Tùng.

Chung quy, mục đích của bọn họ đến đây là để đãi vàng mà không phải đi qua biển cả chỉ để thăm dò Bắc Lục thần bí.

Hàn Kính Tùng đã ở Bắc Lục ngốc một thời gian, tất nhiên so với bọn họ càng hiểu biết về khối thổ địa này hơn một chút, cho nên Đinh Mang muốn mượn sức Hàn Kính Tùng để có thể sớm tìm đến kỳ trân dị bảo trong truyền thuyết ở Bắc Lục, rồi mới mang huynh đệ thuận lợi trở về.

Hàn Kính Tùng liếc mắt nhìn Quế Hoa vẫn đang ngủ say sưa, đưa ra một thủ thế im lặng, lúc này mới rời người khỏi cái ôm của Quế Hoa, mặc quần áo.

Đinh Mang thấy một màn như vậy, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

“Hắn không muốn xa rời ngươi như thế, nếu biết ngươi muốn rời đi, chỉ sợ sẽ phát cuồng.”

Hàn Kính Tùng lập tức cau mày, nói “Ta còn chưa nói cho hắn chuyện ta muốn rời đi, đến lúc đó, có lẽ ta còn có thể yên lặng mà rời đi. Hắn chung quy từ trước tới giờ sống ở Bắc Lục, ngày sau không có ta, cũng vẫn có thể sống tốt.”

“Ân……” Đinh Mang thấy Hàn Kính Tùng trong lòng đã có an bài, cũng không tiện lắm lời, lập tức liền chuyển đề tài, hỏi hắn “Đúng rồi, Hàn huynh đệ, nơi này có thứ gì đó mà ở Trung Lục có thể bán được giá cao không, cũng không phí công mọi người liều chết đến đây đãi vàng.”

Hàn Kính Tùng cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhớ tới mấy hôm trước Quế Hoa ở bãi biển nhặt về rất nhiều trân châu, ở Bắc Lụ trân châu này chẳng khác gì đồ bỏ đi, nhưng ở Trung Lục lại là châu báu giá trị xa sỉ.

“Các ngươi đến cũng đúng lúc! Mấy hôm trước ta cùng Quế Hoa phát hiện ở bãi biển có thật nhiều trân châu, thứ này mặc dù ở Bắc Lục không dùng được, nhưng nếu có thể mang về Trung Lục, nhất định sẽ mang đến cho chúng ta vinh hoa phú quý!”

Vinh hoa phú quý…… Bốn chữ này đã lâu không ai nhắc đến, cũng rất lâu không có ai nghe được.

Tại Bắc Lục hoang vu mà cô tịch, vinh hoa phú quý không thể mang đến cái mặc, cũng chẳng thể ăn, càng không thể giải thoát được cô độc ở trong lòng

Hàn Kính Tùng cảm thấy thổn thức.

Hắn quay đầu nhìn Biển Đen mờ mịt, bản thân sắp có thể trở về, về tới cái nơi mà hắn có thể thực hiện giấc mộng vinh hoa phú quý, thế nhưng cái cuộc sống vinh hoa phú quý mà hắn đã từng hâm mộ thực sự sẽ tốt hơn nhiều so với cuộc sống vô ưu vô lự tại Bắc Lục sao?

Lúc Quế Hoa tỉnh lại, phát hiện trong lòng không có Hàn Kính Tùng, đầu tiên cả kinh, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới chậm rì rì bò dậy, xách Tiểu Bảo còn đang ngủ lên đi ra khỏi động.

Đi một đoạn ngắn, tới bờ biển, Quế Hoa nhìn thấy rất nhiều người đang khom lưng nhặt “Rác rưởi”.

Cũng không hiểu mấy gia khỏa kỳ quái đó đang làm cái gì, Quế Hoa cứ chậm rì rì mà đi, tìm trong đám người đó thân ảnh của Hàn Kính Tùng.

Đinh Mang cùng Hàn Kính Tùng đang bận rộn chỉ huy mọi người đem trân châu bỏ vào trong túi, rồi mới chuyển lên thuyền, đợi đến lúc cảm thấy thu thập ổn ổn rồi cũng là lúc bọn họ xuất phát trở về Trung Lục.

“Ngao ô……”

Quế Hoa thật vất vả mới nhìn thấy Hàn Kính Tùng, lập tức nở nụ cười, y đi đến bên cạnh đối phương, móng tay màu bạc nhẹ nhàng chạm vào lưng Hàn Kính Tùng.

“Quế Hoa, ngươi đi ra làm cái gì?”

Hàn Kính Tùng kinh hoảng sợ Quế Hoa nhìn ra tính toán của hắn, lập tức khẩn trương, đem một viên trân châu lớn bỏ vào trong túi áo, lập tức đứng thẳng dậy.

“Ngô, tìm ngươi……” Quế Hoa ngượng ngùng gãi gãi đầu, y kỳ thật chỉ làm theo thói quen muốn từng giờ từng khắc ở bên người Hàn Kính Tùng mà thôi, lúc này, Tiểu Bảo vẫn bị Quế Hoa nghịch ngợm da lông cuối cũng cũng có thể thoát khỏi tay của đối phương, căm giận ôm lấy chân Quế Hoa mà cắn cắn.

“Ah, ta đang hỗ trợ các bằng hữu, ngươi về hang nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ trở lại ngay.”

Quế Hoa quay đầu liếc mắt nhìn mọi người đều đang bận rộn nhặt rác rưởi ở xung quanh, lỗ mũi hừ một tiếng bất mãn, nghĩ rằng sau khi đám quái vật này đến, thật sự chiếm lấy không ít thời gian thân thiết của y cùng Hàn Kính Tùng đâu.

Thế nhưng Hàn Kính Tùng đã nói, hắn không cách nào không nghe lời, vì muốn chứng minh quyền sở hữu với Hàn Kính Tùng trước mặt những quái vật này, y trừng đôi mắt vàng kim, trước mắt bao nhiêu người một tay ôm Hàn Kính Tùng vào trong ngực, hung hăng hôn hôn.

“Thiên a, quái vật này không có nhân tính!” Có người nhìn bóng dáng Quế Hoa rời đi, sợ hãi than.

Hàn Kính Tùng lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ, hắn không lau khí tức của Quế Hoa lưu lại trên môi, chăm chú nhìn bóng dáng Quế Hoa cùng Tiểu Bảo sung sướng rời đi, bất đắc dĩ nhắm lại mắt.

“Qua hai ngày có thể đi, sự tình đỡ phải kéo dài.”

Đinh Mang ghé vào tai Hàn Kính Tùng dặn dò một câu, thấm thía vỗ bờ vai của hắn.

End chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.