Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 29: Không thể làm gì




Đây là một hành động đánh cược bằng tính mạng!
Bao gồm Ưng, mỗi người trong số họ không ai biết được khi rời tàu con thoi thì sẽ chạm trán phải gì.
Bởi đến giờ vẫn chưa biết rõ đám quái vật ngoài hành tinh kia làm sao có thể phát hiện được con người, nhờ vào mắt sao? Hay là nhờ vào nhiệt độ? Hay là nhờ vào âm thanh? Hoặc là nhờ vào chấn động của mặt đất? Hay có khi nào nhờ vào cái khả năng khó tin là phát hiện được phân tử nước trong không khí chăng?
Không ai dám chắc chắn cả, bây giờ cả bọn chỉ có thể chuẩn bị đối phó cho tất cả khả năng có thể xảy ra, nhưng nếu như nguyên nhân không nằm trong dự kiến thì kết quả của cả đội chỉ có thể là…đoàn diệt. Ngay cả Ưng cùng Trương Hằng cũng không ngoại lệ, mặc dù bọn họ có trạng thái thần bí kia nhưng thân thể con người thì có giới hạn, khó mà thay đổi được. Thân thể con người làm sao mà có thể so như siêu nhân, có thể phi thiên độn địa được, một khi gặp phải một đám quái vật kinh khủng kia thì cũng cầm chắc cái chết.
Cho nên tâm trạng của tất cả mọi người đều rất khẩn trương, bọn họ khi còn sống trên Địa Cầu thì đều xuất thân từ quân đội chính quy trên các quốc gia, tỷ như hiện giờ trong đội có hai quân nhân người Đức, một quân nhân người Pháp, một quân nhân người Anh, ba quân nhân người Mỹ cùng với hai quân người Trung Quốc….Tuy không phải tất cả đều là tinh nhuệ, thậm chí trong đó có người chỉ khá hơn hơn lính mới một chút, nhưng với súng ống thì bọn họ đều vô cùng quen thuộc. Bởi thế, tuy vô cùng lo lắng nhưng mỗi người đều tuân theo lệnh của Ưng, cả bọn chia thành ba tiểu đội phân thành trước sau với Trương Hằng là trung tâm, từ từ tiến về trước.
Một cột khói màu đen bốc lên từ phương xa, với thời tiết lặng gió vào lúc bình minh thế này thì cột khói kia đã gián tiếp chỉ rõ vị trí của tàu con thoi kia…cho nên thật ra cả đội cũng không cần bỏ quá nhiều sức để tìm…Chỉ có điều khoảng cách hơi xa, trên đường đi ít nhất cũng phải mất mười lần bổ sung dưỡng khí, cũng tức là mất từ năm mươi phút đi đường đến một tiếng đồng hồ. Với thời gian đó thì quả thật có thể gọi đây là một đoạn đường tử vong!
Ai ai cũng thật cẩn thận, thậm chí ngay cả Ưng cũng thế. Cho nên tốc độ tiêu hao dưỡng khí trong nón lại hết nhanh hơn so với dự đoán, trong đó khốn đốn nhất chính là Trương Hằng. Trước đây hắn bất quá chỉ là một tên lưu manh trộm cắp, còn là một tên nghiện ngập mà chỉ mới cai nghiện không bao lâu, có thể nói thể chất còn kém hơn cả người bình thường, càng không thể so sánh với những quân nhân này, đặc biệt với tình trạng thiếu hụt dưỡng khí thì sắc mặt của hắn đã bắt đầu trắng bệch.
Lưu Bạch là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng này, lập tức ra lệnh cho cả đội dừng lại rồi chạy đến bên Trương Hằng, mở nón của hắn ra đồng thời hô lớn:
-Ưng, cho mọi người dừng lại đi! Lập tức mở nón ra bổ sung dưỡng khí, đồng thời nghỉ ngơi tại chỗ!
Ưng cau mày nhìn đồng hồ trên tay, thì ra chỉ mới chỉ trải qua ba phút nên hắn vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Hằng.
Lưu Bạch quay đầu lại thấy được cảnh đó thì bốc hỏa, lao thẳng về phía Ưng đá cho hắn một cái, đồng thời gào lên:
-*** muốn sao hả! Hắn là một thành viên trong Hắc Tinh, mẹ kiếp, cái này không thể giỡn chơi được! Thân thể của hắn vốn đã không khỏe, hơn nữa trước đây còn chưa hề trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào thì không chịu được là chuyện bình thường? Ngươi có ngon thì trợn mắt nhìn ta một cái nữa xem! Tất cả mọi người! Đồng loạt gỡ nón bảo hộ ra!
Ưng lãnh trọn cú đá từ Lưu Bạch nên bị ngã văng ra xa, sau đó mới chật vật đứng dậy đồng thời thở dài nói:
-Xin lỗi ngươi, ta sai rồi…Nghỉ ngơi hai phút, trong lúc đó vẫn giữ vững cảnh giới. Trương Hằng, ngươi vẫn còn có thể dự cảm chứ?
Vừa rồi Trương Hằng vẫn còn bị sát khí của Ưng dọa cho chết khiếp nên vội vàng vừa thở dốc vừa nói:
-Không thành vấn đề, ta vẫn còn có thể cảm giác được…
-Tốt!
Ưng khẽ gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, thậm chí ngay cả lời xin lỗi Trương Hằng cũng không. Hắn chỉ im lặng ngồi xuống tại chỗ, trên tay vẫn lăm lăm khẩu súng nhắm.
Đến giờ Trương Hằng mới hết thở dốc mà sắc mặt của hắn cũng từ từ hồng hào trở lại. Còn Lưu Bạch thì đi tới bên cạnh hắn, vừa lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong túi cứu thương vừa nói:
-Ngậm viên thuốc này vào trong miệng đi, lúc đầu thì có hơi khó chịu nhưng sau đó thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều…Trương Hằng, ngươi đừng giận Ưng, hắn vốn là một tên lỗ mãng như vậy, ngươi muốn gọi hắn là tên ngốc cũng được, yên tâm, ngươi chính là thành viên chính thức trong tiểu đội Hắc Tinh chúng ta, vì vậy không ai trong chúng ta sẽ bỏ rơi ngươi.
Trương Hằng miễn cưỡng gật đầu rồi sau đó tập trung quan sát chung quanh, nhưng nhìn cả một hồi thì cũng chỉ thấy được bốn bề xung quanh đều là sa mạc mênh mông, căn bản không hề nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào bất thường cả. Hắn cũng muốn cố gắng tiến vào trạng thái mà bốn bề đều yên tĩnh đó nhưng đáng tiếc hắn căn bản không biết cách nào để tiến vào trạng thái đó, cho nên chỉ có thể im lặng mà quan sát chung quanh. Ở trên hành tinh này thì nhiệt độ vào lúc ban ngày cao kinh khủng, cho dù hắn đã rơi vào trạng thái mất nước nhưng mồ hôi vẫn toát ra như tắm.
Thời gian hai phút trôi qua rất nhanh, may mắn là trong khoảng thời gian đó cũng không hề xuất hiện bất kỳ con quái vật nào, trong lòng ai cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng có người suy đoán có lẽ số quái vật trên hành tinh này không nhiều, dù sao thì ở đây cũng là sa mạc mà lại phải nuôi sống một con quái vật khổng lồ như vậy, nói không chừng mỗi con đều cách nhau rất xa.
Cứ như vậy trải qua bốn mươi phút đồng hồ, mọi người đi một chút rồi lại ngừng. Trên đường chân trời đã có thể thấy được bóng tàu con thoi từ từ hiện ra.
Tất cả đều mừng rỡ, ai ai cũng gia tăng tốc độ di chuyên, nếu cữ giữ tốc độ này thì chỉ ước chừng bốn năm lần bổ sung dưỡng khí nữa là đã có thể tới nơi. Bất quá vào lúc này, sắc mặt của Trương Hằng bỗng biến đổi.
Lưu Bạch vốn vẫn một mực quan sát vẻ mặt của Trương Hằng, cũng bởi vì trong cả đội thì hắn là người có thể chất yếu nhất nên cũng là người đầu tiên phát hiện ra dị dạng của Trương Hằng, lập tức hỏi:
-Sao thế? Có phải lại kiệt sức rồi không, ráng lên một chút nữa, chúng ta khi tới được tàu con thoi thì sẽ được nghỉ ngơi, bọn họ khi đổ bộ xuống nhất định phải mang theo thức ăn cùng nước uống…
Trương Hằng vừa lắc đầu cắt đứt lời của Lưu Bạch, vừa lớn tiếng hô:
-Ưng! Ta cảm giác được nguy hiểm! Ngay phía sau chúng ta…hướng sáu giờ, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, ta cảm giác được nguy hiểm a!
Mọi người ai cũng giật mình, Ưng lập tức quát lớn:
-Lập tức chuẩn bị vũ khí! Các đội viên ở phía sau giữ vững đội hình, còn mọi người ở phía trước thì dựa sát vào nhau! Trương Hằng, làm tốt lắm…Lùi về sau mau, Lưu Bạch, ngươi đưa cho hắn một cây súng. Trương Hằng, khi ngươi cảm giác được nơi nào bất thường thì cứ bắn về đó, có bắn hụt cũng không sao, chỉ cần chỉ ra vị trí đại khái là được!
Trương Hằng gật đầu lia lịa rồi nhận lấy khẩu súng lục từ tay Lưu Bạch. Lúc này thì hắn bỗng nhớ lại khoảng thời gian mà tên Hắc Thiết hào sảng kia lôi hắn đi tập bắn súng, có thể nói trong tiểu đội Hắc Tinh thì tên đầu bò kia là một trong những người đối xử tốt nhất với hắn. Nghĩ tới đây thì bất giác nước mắt lại trào ra, nhưng hắn mạnh mẽ kiềm lại mà chăm chú nhìn về trước, bất quá ngón tay cầm súng vẫn rung rẩy không ngừng.
Cảm giác của Trương Hằng không phải là cảm giác có thể cảm nhận được sát ý như Hắc Thiết, nó chỉ đơn thuần có thể cảm nhận được nơi đó sẽ phát sinh ra một chuyện gì đó….Có thể nói loại dự cảm này cứ như là giác quan thứ sáu của loài người vậy. Cho nên hắn hết sức chăm chú nhìn về phía trước, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp, hắn sợ chỉ vì một sơ suất của mình mà bỏ sót điều gì đó, làm hại chết đồng đội mình.
Cứ như vậy mọi người đứng bất động tại chỗ dưới ánh nắng chói chang, hết sức căng thẳng như chuẩn bị đón nhận một điều gì đó bất ngờ xảy ra. Chỉ chớp mắt thì đã một phút trôi qua, trong cả đội thì đã có mấy người nảy sinh lòng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Ưng cùng Lưu Bạch thì chỉ đành im lặng, không dám ho he gì…Rồi, bỗng nhiên.
-Ở đó!
Trương Hằng rống lớn, đồng thời bắn về một đụn cát phía trước. Ngay lập tức Ưng giơ súng nhắm lên, chỉ trong một sát na đó thì hắn lại tiến vào trạng thái thần bí kia, tất cả xung quanh đều yên lặng, hắn có thể thấy được rõ ràng từng viên cát đang bay, thậm chí hắn cảm thấy mình dường như có thể miêu tả được quỹ tích chuyển động của từng hạt cát đó.
Trong những hạt cát đó thì hắn có thể thấy được bóng dáng của con quái vật kia…Đây là một con quái vật khổng lồ với vô số lông mao, mà tất cả lông mao này đều bao quanh một quả cầu màu đen ở giữa, xung quanh đó là vô số các xúc tu to lớn. Nhìn qua thì cứ như một con hải sâm biến dị khổng lồ.
Các xúc tu xoay qua xoay lại mãi không ngừng, chỉ nhìn thôi mà đã khiến người ta nổi da gà!
-…Nơi này, không, là nơi này, không…chính là nơi này!
Ưng khẽ lẩm bẩm, còn trong lúc đó con quái vật kia vẫn tiến về phía mọi người với một tốc độ khủng khiếp. Nhưng ngay sau đó, khẩu súng nhắm trên tay hắn đã khạc đạn, chỉ một viên…một viên đạn duy nhất đã xuyên qua toàn bộ các xúc tu cũng như các sợi lông bảo vệ, xuyên thẳng qua hạt nhân hình cầu ở chính giữa tạo nên một tiếng nổ thật lớn. Hạt nhân đó đã vỡ tan thành mấy mảnh nhỏ, đồng thời vô số chất lỏng màu đen từ bên trong cũng bắn ra tứ phía. Trong phạm vi mười thước xung quanh nó thì tất cả mọi thứ đều bị thứ chất lỏng kia ăn mòn, tạo thành vô số hố sâu.
Ưng kịch liệt thở dốc, hắn cảm giác rất…rất mệt mỏi, chỉ hận không được nằm xuống mà ngủ luôn một giấc. Phát súng vừa rồi đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần của hắn, thân thể thì không sao nhưng tinh thần thì khá mệt mỏi.
Tất cả mọi người đều bắt đầu hoan hô, ai ai cũng cao giọng hét lớn nhưng chỉ riêng sắc mặt của Trương Hằng thì càng lúc càng tối lại, hắn vội rống lên:
-Không ổn, không ổn..Những thứ dịch màu đen kia cũng là nước a, ta cảm giác được ở nơi xa đã có không biết bao nhiêu con quái vật mà kể đang tiến tới, rất nhiều...Cho dù nó ở xa như thế thì ta vẫn cảm giác được.
Tất cả mọi người sửng sốt, sắc mặt ai cũng trở nên tuyệt vọng. Bởi vì lần dự cảm vừa qua của Trương Hằng đã khiến cho đại đa số những ai còn hoài nghi với khả năng của hắn buộc phải suy nghĩ lại, cho nên sau khi lời này vừa thốt ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Thế nhưng Ưng lại hét lên:
-Vội cái gì? Chúng ta phải mau lên nữa! Những con quái vật kia chính là cảm nhận được chất lỏng từ đống dịch này nên mới tìm đến, chứ không phải là chúng ta. Cho nên mục tiêu của bọn chúng chính là nơi này mà không phải đâu khác! Mở nón bảo hộ ra! Tất cả bắt đầu chạy mau! Chỉ cần đi đến tàu con thoi là sẽ có thể sống sót!
Mọi người vừa nghe được thì cũng học theo Ưng bắt đầu cấp tốc chạy về trước, còn Lưu Bạch và Ưng thì vội đến bên cạnh Trương Hằng, cứ như hai người đã ngầm thỏa thuận, mỗi người một tay đỡ lấy hai bên Trương Hằng rồi giúp hắn chạy về trước giống mọi người.
Cứ như vậy, 1000 mét, 800 mét, 500 mét….
Ai ai cũng liều mạng chạy về trước, đằng sau đã thấp thoáng nghe được vô số tiếng vang, cứ như là tiếng của một sinh vật khổng lồ đang bò dưới đất vậy. Không ai trong số họ biết được liệu mình có thể đến kịp cửa khoang hay không, sự tuyệt vọng này cứ tăng lên mỗi lúc một lớn, thấm dần đến tận xương tủy của mỗi người. Điều mà bọn họ có thể làm duy nhất lúc này là chạy…chạy thật nhanh về phía trước!
Đã gần, gần lắm rồi, ngay trước mắt thôi….
Cuối cùng đã có được người tới được khoang tàu con thoi, vừa giơ tay để chuyển đổi trạng thái khóa cửa khoang thành trạng thái mở thì đã ngã vật ra trong khoang thuyền, không sao đứng lên nổi, tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba….
Cuối cùng chính là Ưng cùng Lưu Bạch đang dìu Trương Hằng, sau khi xông vào trong khoang thuyền thì ở đằng sau đã có thể thấy được vô số quái vật kinh khủng đứng xếp thành một hàng ở nơi xa, con nào con nấy đều có chiều dài từ 20 mét trở lên, cả đám quái vật đều đang lướt trên mặt cát phẳng cứ như là những con cá mập đang bơi trong biển lớn, càng nhìn càng cảm thấy kinh khủng, lúc này bọn chúng đã cách tàu con thoi không tới 100 mét.
Ưng lạnh lùng quay lại nhìn về đám quái vật kia, sau đó xoạt một cái cửa khoang đã chuyển về trạng thái đóng. Đến tận lúc này thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà ngồi bệt xuống mà thở dốc, cả người đều hoàn toàn kiệt sức.
Đúng lúc này thì bỗng nhiên một người mặc đồ phi hành bỗng nhiên vọt ra từ bên trong, run rẩy giơ khẩu súng bán tự động về hướng mọi người. Nhưng khi nhìn rõ là ai thì mới bình tĩnh lại mà thở phào.
Lưu Bạch là người đầu tiên định thần lại, vội vàng hỏi:
-Các ngươi là viện binh sao? Những người còn lại đâu rồi? Đúng rồi, thiết bị liên lạc trên tàu con thoi còn có thể sử dụng không?
Người lính này vội vàng buông khẩu súng bán tự động xuống, thực hiện động tác nghiêm chào trả lời:
-Báo, báo cáo thiếu úy, binh nhất…
-Trả lời ta!
Lưu Bạch vội vàng ngắt lời.
-Không có, không có…
Binh nhất này gần như hoảng loạn kể lại:
-Bọn họ đều chết hết rồi, sau khi tất cả dùng mô tô chuyên dụng trên đất liền rời đi một lúc thì ta liên lạc với bọn họ bằng thiết bị liên lạc, bọn họ nói nơi này nóng quá, vừa định giơ chai nước lên uống một hớp thì….rất nhanh sau đó ta liền nghe được thanh âm gào thét của bọn họ, tất cả …tất cả đều chết rồi. Nơi này có sinh vậy ngoài hành tinh, chính bọn chúng đã tấn công chúng ta…
Dường như binh lính đã bị dọa đến mức hoảng loạn, gần như sắp phát điên rồi.
Lưu Bạch và Ưng khẽ liếc nhìn nhau, sau đó Ưng hỏi:
-Đừng sợ, binh nhất! Chúng ta đã ở đây rồi, không hề có bất kỳ sinh vật ngoài hành tinh nào cả…Chỉ là tai nạn thông thường ngoài sa mạc thôi! Nghe đây binh nhất, lấy thức ăn và nước uống tiếp tế cho chúng ta, rồi sau đó dẫn ta đi đến chỗ thiết bị liên lạc siêu cấp. Chúng ta đi, Trương Hằng, đến lúc làm việc rồi.
Trương Hằng miễn cưỡng ổn định thân thể mà đứng lên, nhưng không ngờ những lời tiếp theo của tên binh nhất kia làm cho hắn suýt nữa thì ngất đi.
-Nước, đúng rồi, có nước và thức ăn chuẩn bị sẵn cho mọi người…Nhưng thiết bị liên lạc siêu cấp đã không còn sử dụng được nữa rồi. Các nhà khoa học kia khi cải tạo lại tàu con thoi đã nâng mức điện áp trên tàu lên quá cao với mục đích hỗ trợ cho hệ thống phản trọng lực, nhưng làm thế cũng tương đương với việc phá hỏng toàn bộ hệ thống trên tàu, thiết bị liên lạc siêu cấp cùng chương trình của nó đã cháy vi mạch rồi, không còn sử dụng được nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.