Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 45: Ăn băng




Tạ Trường Bình không muốn nói những lời khiến người ta cảm thấy xấu hổ thế này. Bên cạnh đó, chị cũng hơi sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tạ Trường Du. Ngẫm nghĩ thì cũng hợp lý thôi, với điều kiện của bản thân Tạ Trường Du, anh thuộc phần độc nhất trong thôn, nếu anh thật sự muốn kết hôn thì trong số các cô gái ở mấy thôn bên cạnh, những người muốn gả cho anh rất nhiều.

Không nói người khác, ngay cả Tạ Trường Bình của trước đây cũng nghĩ như thế. Chị cảm thấy Lâm Tố Mỹ không xứng với em trai mình, việc gì thằng này phải đeo bám làm gì.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Tố Mỹ một thời gian, suy nghĩ của Tạ Trường Bình đã khác. Không phải là Lâm Tố Mỹ đột nhiên trở nên ưu tú, cũng không phải chị chê gì Tạ Trường Du, chỉ đơn thuần là chị cảm thấy mỗi người đều có quyền thích hoặc không thích, đâu cần lý do làm gì, chẳng có lý do gì cả, dù sao cũng không thể vì người khác không thích mà đòi đi tìm lý do để chứng minh điều gì chứ!

Dẫu sao đi chăng nữa, Tạ Trường Bình đã coi Lâm Tố Mỹ là bạn thân, sau đó thì hơi bảo vệ cô. Lâm Tố Mỹ đã bày tỏ thái độ rồi, người ta không có hứng thú với em trai mình. Lúc này, Tạ Trường Du còn quanh quẩn bên cạnh người ta, không chỉ không nhìn nhận rõ tình hình mà thậm chí sẽ khiến người ta thấy phiền.

Dù gì Tạ Trường Bình cũng có cảm nhận đó. Nếu người mình không thích cứ lượn lờ bên cạnh mình thì hoàn toàn chẳng có cảm động gì cả, chị chỉ cảm thấy đối phương phiền phức muốn chết và còn không tinh ý mà thôi.

Cho nên khi nhìn thấy Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cùng trở về từ trên huyện, Tạ Trường Bình không nhịn được mà nói chuyện với Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du nói lên huyện có việc, lời này Tạ Trường Bình tin. Nhưng anh vừa khéo về cùng Lâm Tố Mỹ như thế, dù thế nào chị cũng không thể tin.

Tạ Trường Du không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào Tạ Trường Bình một cái, sau đó lên tầng.

Ánh mắt đó khiến Tạ Trường Bình bồn chồn. Không nói rõ được, chị luôn cảm thấy thằng em trai rắn mềm không vào của mình hình như đã tổn thương?

Cũng phải, chị có thể nói như thế, Tạ Trường Du có thể không đoán ra được nguyên nhân đằng sau hay sao.

Tạ Trường Du thật sự đoán ra được.

Nếu không phải là Tạ Trường Bình đã biết gì đó thì sao chị lại có thể nói những lời như vậy trước mặt anh. Với mối quan hệ hiện giờ giữa Tạ Trường Bình và Lâm Tố Mỹ, chị biết được thái độ phía Lâm Tố Mỹ và cũng biết được nguyên nhân.

Tạ Trường Du chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ và khó chịu. Nhưng cụ thể là tâm trạng gì, anh cũng không cách nào miêu tả được bằng ngôn ngữ.

Ngay cả giày cũng không cởi, anh đổ vật xuống giường.

Nếu là trước đây, anh còn có thể tìm lý do cho mình. Là Lâm Tố Mỹ không có mắt nhìn, vậy mà lại có thể thích loại người như La Chí Phàm. Thậm chí, anh còn có ý kiến với cô vì việc cô nói dối và vẫn luôn có quan hệ lén lút với La Chí Phàm. Song sự thực đã chứng minh, mặc dù cô phạm sai lầm một lần nhưng đã kịp thời quay đầu, hơn nữa hành động quả quyết, ngay cả một chỗ nhỏ khiến người ta chỉ trích đều không có.

Cô không thích La Chí Phàm nữa, đồng thời cũng không có suy nghĩ gì với anh.

Tay phải Tạ Trường Du nắm lại. Anh nện mạnh mấy cái xuống giường.

- ----------------------

Lâm Tố Mỹ đi học như bình thường, vẫn do Lâm Bình và Lâm An phụ trách đưa đón. Chuyện Tạ Trường Du cùng cô về nhà không lưu lại bất cứ dấu vết nào trong lòng cô.

Quan hệ giữa Lâm Tố Mỹ và các bạn trong lớp không tệ. Mỗi ngày vào lớp, cô đều có thể nghe thấy họ kể đủ loại chuyện. Câu chuyện tám nhảm dạo gần đây có liên quan đến những người sắp tham gia thi đại học vào thư viện đó học bài, dùng một câu để tổng kết, đó chính là trộm sách kiểu mẫu.

Nghe nói người trông cửa thư viện đã hận không thể bảo những người đó cởi quần áo ra để kiểm tra mỗi khi họ ra ngoài rồi.

Bởi vì ngón nghề trộm sách của những người trộm sách đã cao thêm một bậc. Trước đây họ trộm cả quyển sách, bộ phận nào trên cơ thể cũng có thể giấu được. Còn bây giờ người ta xé mấy trang sách ra rồi nhét vào trong đùi hoặc gót chân. Khỏi phải nói, cách đó giúp người ta thành công trộm được cả quyển sách, nhìn chung là cũng rất giỏi.

Ngày nào Lâm Tố Mỹ cũng có thể nghe thấy những câu chuyện tám như vậy. Lúc nghe những câu chuyện đó, thường thì cô sẽ nghe kèm được mấy câu tranh cãi. Đó có lẽ cũng được coi như một cái giá phải trả nhỉ?

Trong số họ, có người cảm thấy trộm sách là không đúng, anh trộm sách tức là người khác sẽ thiếu đi một quyển sách. Cũng có người cảm thấy chuyện trộm sách là chuyện có thể hiểu được, dù sao thì vào lúc này, một quyển sách cũng quá quan trọng đối với những người sắp tham gia thi đại học.

Hai quan điểm khác nhau, ban đầu chỉ là tự phát biểu suy nghĩ, nỗ lực thuyết phục đối phương, đến sau đó thì luôn tranh cãi không ngớt, hận không thể đánh nhau, lấy vũ lực trấn áp khiến đối phương tán đồng quan điểm của mình.

Điều khiến Lâm Tố Mỹ thấy vui chính là ngày hôm sau những người này như quên mất những chuyện không vui của hôm qua vậy, vẫn tiếp tục tám chuyện, ừm, cũng tiếp tục tranh cãi không ngớt.

Thỉnh thoảng, Đào Kim Phong sẽ đến thăm Lâm Tố Mỹ, hỏi cô có thích ứng được không, có vấn đề gì thì có thể tìm anh.

Lâm Tố Mỹ đã quan sát tỉ mỉ. Đào Kim Phong đối xử với cô là sự quan tâm giữa bề trên và bề dưới, không có suy nghĩ và hành vi khác, luôn chỉ nói mấy câu rồi đi chứ không ở lại lâu, xem ra giống đến chiếu cố cô một chút vì lời dặn của vợ, tựa như hoàn thành nhiệm vụ vậy.

Bởi thế, Lâm Tố Mỹ càng thêm tò mò về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Nếu Đào Kim Phong đã không có suy nghĩ và thái độ đó, vậy thì tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước rốt cuộc là sao?

Tuy phương hướng bây giờ thiên về phía dường như thật sự là do “Lâm Tố Mỹ” chủ động, nhưng cô lại không muốn nghĩ về “Lâm Tố Mỹ” như thế. Cô luôn cảm thấy sự tình không đơn giản, chắc chắn có ẩn tình nào đó.

Buổi trưa, Lâm Tố Mỹ cùng hai cô bạn đến nhà ăn gọi cơm. Cơm ở nhà ăn không ngon mấy nhưng cũng không đến mức khó ăn. Rất nhiều bạn chỉ gọi một bát cháo, sau đó ăn với dưa muối mình mang đi, về cơ bản không phải tốn tiền mua thức ăn.

So ra thì Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình sống hơi xa xỉ.

“Đó cũng là bạn lớp mình à?” Lâm Tố Mỹ nhìn về một hướng. Cô nữ sinh ngồi đó dùng tay trái cầm thìa ăn cơm, xúc một miếng cháo rồi một miếng rau, tần suất đó như đã được huấn luyện vậy.

Điều thu hút Lâm Tố Mỹ không phải dáng vẻ ăn cơm của cô bạn đó, mà là tay phải cô ấy cầm bút, viết viết vẽ vẽ trên giấy, trông rất chăm chú.

Ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên học, Lâm Tố Mỹ cảm thấy hơi xấu hổ, người ta mới là thật sự cố gắng.

“Đúng, lớp mình đấy, Phương Tiểu Linh, học chăm chỉ lắm.” Cô bạn nói chuyện bĩu môi, nhưng rốt cuộc cũng không nói quá nhiều, rằng học hành chăm chỉ và có thành tích tốt là hai chuyện khác nhau.

Đối với người rất cố gắng nhưng thành tích lại bình thường thậm chí là rất kém, thật ra người ta không có tâm tư xem thường, chỉ thấy vô cùng tội nghiệp.

Lâm Tố Mỹ lại quan sát Phương Tiểu Linh, rồi sực hiểu ra điều gì. Thành tích học tập là thứ mọi người có thể vượt qua Phương Tiểu Linh. Nhưng chỉ nhìn những thứ Phương Tiểu Linh mặc thì đã biết điều kiện nhà Phương Tiểu Linh vô cùng tốt, có lẽ điều đó lại khiến người ta rất hâm mộ.

“Cậu nhìn cậu ấy làm gì, mau tìm vị trí ngồi đi, chậm thêm chút nữa là không còn chỗ đâu.”

“Ừ, được.”

……

Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ không cùng hai cô bạn rời đi mà một mình đi rửa bát. Sau đó, cô vào trong nhà ăn. Quả nhiên, Phương Tiểu Linh vẫn ngồi ở đó viết viết vẽ vẽ, đầu mày nhíu lại, có vẻ rất ảo não.

Lâm Tố Mỹ đứng bên cạnh Phương Tiểu Linh một lúc, Phương Tiểu Linh cũng không phát hiện ra.

“Chỗ này không phải như vậy đâu. Có ba điều kiện, cậu có thể dùng từng cái một, đừng đồng thời dùng cả ba điều kiện…” Lâm Tố Mỹ vươn tay, chỉ vào tờ nháp của Phương Tiểu Linh, ở đó có đề bài Phương Tiểu Linh đã chép ra.

Lúc này, Phương Tiểu Linh mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người. “Cậu là cái bạn… cái bạn mới ở lớp mình.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Sắc mặt Phương Tiểu Linh không thay đổi gì. “Cậu biết làm bài này à?”

“Ừ.”

Phương Tiểu Linh cắn môi, rầu rĩ thở dài. “Các cậu thông minh thật đấy, sau khi thầy cô giảng bài thì đều có thể làm được những bài tương tự. Nhưng tớ lại không làm được, học thế nào cũng không vào, đầu óc tớ ngu ngốc quá đi mất.”

“Sao lại tự nói mình như thế.” Lâm Tố Mỹ ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu Linh. “Chỉ là có vài người phản ứng nhanh một chút, có vài người phản ứng chậm một chút thôi. Những người phản ứng chậm chỉ cần nỗ lực đuổi theo thì cũng có thể đạt hiệu quả giống thế mà.”

Phương Tiểu Linh ngẩn ra. Mặc dù nhà cô có một anh trai nhưng bố mẹ vô cùng chiều chuộng cô, không ai yêu cầu cô phải có thành tích học tập tốt. Mỗi lần thấy cô đọc sách hay làm bài, bố mẹ sẽ luôn bảo cô nghỉ ngơi, không có thành tích tốt cũng không sao, đừng làm khó mình như thế.

Tuy Phương Tiểu Linh biết bố mẹ thương yêu mình, sợ mình có áp lực, nhưng ngay cả bố mẹ cũng cho rằng đầu óc cô ngốc nghếch, cô chỉ cảm thấy mình rất vô dụng.

“Tớ… tớ muốn sau này tham gia thi đại học.” Giọng Phương Tiểu Linh khe khẽ, như sợ lời mình nói ra sẽ bị người ta cười nhạo.

“Các bạn lớp mình đều sẽ tham gia thi đại học mà… À cũng chưa chắc, nhưng phần lớn đều sẽ tham gia.” Lâm Tố Mỹ không cảm thấy đây là vấn đề.

“Nhưng tớ ngốc lắm.”

“Tớ cảm thấy là do cậu chưa tìm được đúng phương pháp học tập nên tốn rất nhiều thời gian mà vẫn không có hiệu quả lớn thôi.” Lâm Tố Mỹ cầm chiếc bút trong tay Phương Tiểu Linh. “Cậu nhìn chỗ này xem, trước tiên cứ xác định theo điều kiện đầu tiên, ghi số liệu lại, rồi bấy giờ chúng ta lại suy nghĩ về điều kiện thứ hai…”

Lâm Tố Mỹ phân tích từng chút một cho Phương Tiểu Linh. Qua rất lâu, Phương Tiểu Linh mới tự thử, vậy mà thật sự giải ra được bài đó. Cô ấy mừng rỡ đến mức không biết làm sao. “Á… cảm ơn cậu, tớ thật sự giải ra rồi này.”

“Ừ, cậu xem đấy, cậu có thể làm được mà, đừng tự xem thường mình. Ngoài ra, đừng học bài lúc ăn cơm, cứ nghiêm túc ăn cơm, ăn xong rồi lại nghĩ đến chuyện học, nếu không sẽ không làm tốt được gì đâu.”

Phương Tiểu Linh nhìn chỗ cơm vẫn còn lại một nửa, ngại ngùng gãi đầu.

……

Thời gian tiếp theo, Phương Tiểu Linh thường tìm Lâm Tố Mỹ hỏi bài.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy vấn đề của Phương Tiểu Linh nằm ở việc cô ấy không hiểu phải vận dụng linh hoạt, rõ ràng là kiến thức tương tự, nhưng khi đổi số liệu và điều kiện thì cô ấy lại không biết làm nữa. Chuyện này thì chẳng có cách nào khác ngoài phải luyện tập, luyện tập không ngừng, phải làm cho quen thì thôi.

Phương Tiểu Linh rất thích học, nghe rất chăm chú, Lâm Tố Mỹ cũng dạy rất nghiêm túc.

Đợi sau khi Phương Tiểu Linh rời đi, những bạn học bên cạnh Lâm Tố Mỹ mới hỏi cô: “Lâm Tố Mỹ, bài vừa rồi thầy giảng cậu hiểu hết à?”

“Cũng tàm tạm.”

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tố Mỹ mới hơi khác. “Nhưng mà thật sự rõ là khó.”

“Mỗi bài đều có phương pháp của nó, hiểu được là được mà.”

……

Lâm Tố Mỹ có thể nói gì được đây, những kiến thức này cô đều sử dụng đi sử dụng lại rất nhiều lần rồi. Khi ấy cô vào đại học, mấy người bà Cát Hồng biết cô có trợ cấp ở trường, còn bắt cô gửi trợ cấp về nhà. Cô cũng ngốc mà thật sự làm theo. Một mình ở bên ngoài, cho dù nhà trường có trợ cấp thì vẫn cảm thấy không thể sống thoải mái, ngay cả việc đi ăn với bạn cùng phòng cũng không làm được.

Dưới sự bức bách đến bất lực, cô chỉ có thể lựa chọn kiếm tiền. Nhưng khi ấy cô có thể làm gì được, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dạy gia sư cho người ta.

Khi ấy, công việc này còn chưa phổ biến. Để có thể làm tốt, ngoài thời gian lên lớp, cô tự ôn tập lại kiến thức hồi cấp ba rồi mới đi dạy gia sư cho người ta. Ban đầu, cô không có được sự tín nhiệm của phụ huynh. Để tìm được việc, cô tốn rất nhiều tâm tư, sau đó có được học sinh đầu tiên, rồi mở đường, tiếp đó có bạn thứ hai, bạn thứ ba…

Nhờ dạy gia sư cho một vài học sinh nên cuộc sống của cô cũng khá hơn rất nhiều.

Song, những gì chuyện đó mang đến cho cô không phải là hy vọng và ích lợi. Cô cũng ngốc, gửi tiền mình kiếm được về nhà. Nhưng cô không nhận được lời khen ngợi của bà Cát Hồng và ông Tống Thiết. Ngược lại, họ còn mắng cô, rằng cô kiếm được nhiều tiền ở bên ngoài như thế, sống cuộc sống tốt như thế, ấy vậy mà lại không nghĩ đến người nhà đều đang chịu khổ, họ nhận định rằng chắc chắn cô lén lút cất giấu rất nhiều tiền, bức cô phải lấy tiền cô đã giấu ra.

Cô đâu có nhiều tiền đến thế, chỉ có thể lại tiếp tục bán mạng kiếm tiền.

Cho nên những kiến thức học được hồi cấp ba đó, cô đã giảng đi giảng lại cho người khác rất nhiều lần rồi. Và khi giảng bài, chẳng phải bản thân cô cũng đang ôn tập đấy ư?

Dù đã trải qua sự gột rửa của thời gian nên không còn quá rõ ràng nữa, nhưng một khi được nhắc tới, những kiến thức được lặp đi lặp lại đó lập tức trở nên vô cùng quen thuộc.

Đến lúc này, Lâm Tố Mỹ mới có một thứ cảm nhận vi diệu: quá khứ từng khiến cô cảm thấy phiền não, khổ sở đó cũng là một cây cầu dẫn cô đến một nơi chốn khác.

Nếu không có những trải nghiệm ấy, cô sẽ không học tập dễ dàng như thế.

Sau khi trở thành Lâm Tố Mỹ, cô từng nhẩm lại những kiến thức đó trong đầu một lần, nội dung và phương hướng sơ lược cô đều biết, lúc đi học lại chăm chú thì chuyện đi học rất nhẹ nhàng đối với cô.

Nhưng cô đến đây, là vì học tập nên cô đi học ư?

Không phải. Cho nên cô quyết định thả chậm bước chân, thong thả đặt từng dấu chân lên con đường kiếp này. Kiếp trước, cô bị người ta đẩy đi, khi nhớ lại, ngay cả chút niềm vui cũng không có. Nhưng kiếp này, cô không muốn có sự tiếc nuối như thế nữa.

Như bây giờ rất tốt. Chí ít, cô không chỉ có được những người bạn tốt mà còn có những người bạn cùng lớp rất đáng yêu.

- -----------------------

Theo sự kết thúc của kỳ thi đại học, cuối cùng bầu không khí khiến người ta cảm thấy điên cuồng đó cũng dần tiêu tan.

Kỳ thi đại học đầu tiên sau nhiều năm đương nhiên khiến người ta để mắt, khiến người ta sục sôi. Nhưng nếu năm nào cũng có thi đại học thì sao? Dường như kỳ thi đại học không đáng để người ta háo hức mong mỏi như thế nữa, dù rằng nó vẫn chiếm vị trí quan trọng không gì sánh được.

Bầu không khí trong đội sản xuất số Chín có sự thay đổi rất lớn. Trước đây, mọi người luôn phân hội trí thức và nhân dân địa phương thành hai bộ phận, không nói là đối lập thì cũng là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng bây giờ, mọi người chung đụng vô cùng hòa hợp.

Sau khi thi đại học kết thúc, những trí thức đó bèn cùng người dân trong thôn sửa đường hoặc xay thóc ở sân chung.

Bây giờ, Lâm Tố Mỹ đã không còn để Lâm Bình và Lâm An đón cô buổi chiều nữa, bởi vì không cần thiết. Trên cả đường đi, cô đều có thể thấy mọi người đang sửa đường, trong tay họ cầm đủ loại công cụ. Lúc về nhà, cô luôn kinh hồn bạt vía, sợ cái cuốc hoặc cái xẻng của người ta đánh trúng phải cô.

Còn về thóc ở sân phơi chung, đó là mùa lúa thứ hai. Ở đây, chúng được gọi là mùa lúa thứ hai, nhưng không phải là lại trồng thêm một đợt nữa, mà là gốc lúa thu hoạch sau lần một được để không đấy, lại bón xuống ruộng một chút phân bón nông trại, sau một thời gian, bên trong gốc lúa sẽ lại mọc ra mầm non, sau đó kết hạt.

Có điều sản lượng thóc lần hai ít hơn lần một rất nhiều, khoảng bằng không phẩy mấy phần trăm hoặc một phần trăm, mà chủ yếu là tỉ lệ vỏ rỗng quá cao, hơn nữa gạo xay xát ra khá vụn.

Mùa thóc thứ hai thu hoạch khá dễ dàng. Mọi người gặt lúa, ném ra chiếc gùi ở sau lưng rồi đeo chiếc gùi đầy về đến sân chung. Sau đó, mọi người dùng cối xay gỗ không ngừng đập chúng để hạt thóc rụng ra. Quá trình này rất rắc rối, phải xay đi xay lại cho tới khi hạt thóc rơi xuống hết thì mới ngừng.

Mùa lúa thứ hai không cần nộp vào kho, cho nên tuy sản lượng ít nhưng mọi người vẫn vô cùng tích cực.

Có điều, thời tiết này ánh nắng không quá chói chang, phơi thóc rất mệt.

Nhưng gạo của mùa lúa thứ hai nấu cháo vô cùng thơm. Thông thường, mọi người đều không nỡ lấy chút gạo của mùa thứ hai đã được chia ra để ăn, mà đều bỏ ra nấu khi phải tiếp khách.

Trong quãng thời gian này, Lâm Tố Mỹ đã nghe được chuyện về Lưu Nhân.

Ánh mắt Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình đầy vẻ khó tin. Cô thắc mắc, vì sao chuyện gì Tạ Trường Bình cũng biết vậy? Hình như trong thôn hoặc ở các thôn bên cạnh, không có chuyện gì Tạ Trường Bình không biết cả.

Chuyện về Lưu Nhân đầy hiệu quả hài kịch.

Bố mẹ Lưu Nhân vốn bảo cô ấy đi xem mắt. Có lẽ cô ấy không thích, dù sao thì biểu hiện cũng vô cùng kém, đầy vẻ tùy hứng, khiến bố mẹ cô ấy tức điên người.

Kết quả là bạn đoán được không, Lưu Nhân biểu hiện như thế, bố mẹ đằng trai đều tái mặt, nhưng người đàn ông đó lại ưng Lưu Nhân.

Thế là, ngày nào người đàn ông đó cũng chạy đến trước mặt Lưu Nhân để lấy lòng, cuối cùng Lưu Nhân đón nhận. Mà sau khi tiếp xúc với Lưu Nhân, bố mẹ đằng trai cũng cảm thấy cô gái này không tệ, tuy tính cách hơi thẳng nhưng không có bụng dạ xấu xa, cũng không gây ra chuyện rắc rối gì. Quan trọng hơn là con trai họ có tính cách khá mềm mỏng, có cô con dâu có thể cáng đáng công việc này cũng không tệ.

Cứ vậy, hai nhà hoan hỉ bàn chuyện, thời gian đã định rồi, chính là trong mấy ngày này.

Sự phát triển như thế khiến người ta nghe mà cảm thấy khó tin, còn có thể như thế được sao?

Lâm Tố Mỹ thở dài, rồi mới gọi một ấm trà.

Giữa người với người chẳng có gì là tốt và không tốt cả, phần nhiều chỉ là hợp hay không hợp mà thôi. Người đàn ông đó có tính cách mềm mỏng, nhưng có thể kiên trì với Lưu Nhân như thế, há không phải một sự rung động?

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình tạm biệt nhau. Vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy Lâm An mặt ủ mày chau.

“Anh hai, anh làm sao thế?” Lâm Tố Mỹ tò mò, vậy mà Lâm An cũng có chuyện sầu não nữa.

“Lưu Nhân đã đến tìm anh.”

Lâm Tố Mỹ nhướng mày, tỏ ý bảo Lâm An tiếp tục nói.

“Cô ấy bảo anh đến tham gia hôn lễ của cô ấy. Em nói xem, nhà mình với nhà họ cũng chẳng qua lại gì, việc gì phải mời anh chứ?”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật.

Có thể vì sao được? Đương nhiên là để Lâm An đến chứng kiến niềm hạnh phúc bây giờ của Lưu Nhân rồi. Tuy Lâm Tố Mỹ không muốn thừa nhận, nhưng theo giá trị quan thông thường mà nói, chồng tương lai của Lưu Nhân thật sự có điều kiện tốt hơn Lâm An. Chỉ riêng việc anh ta có nhà và có công việc không tệ trên huyện thôi đã khiến người ta nóng mắt rồi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy con người Lưu Nhân thật sự rất đáng yêu, cũng thù dai nhớ lâu, bây giờ còn muốn lật lại một ván trước mặt Lâm An nữa.

“À, thế anh có đi không?”

Lâm An quả quyết lắc đầu. “Không đi.”

Lâm Tố Mỹ không có phản ứng, còn bản thân Lâm An đã mang vẻ mặt như mình rất thông minh. “Cô ấy coi anh là tên ngốc à, tham gia hôn lễ có thể đi tay không hay sao? Chắc chắn là không thể, phải tặng quà. Anh chẳng đi đâu, cũng có thể tiết kiệm được cho nhà mình.”

Lâm Tố Mỹ: …

“Anh hai, em cảm thấy thật sự không phải là chị ấy muốn anh tặng quà đâu.”

“Thế là vì sao?”

Lâm Tố Mỹ nhìn ánh mắt thật lòng muốn nghe chỉ bảo của anh trai mình. “Thôi vậy, em cũng cảm thấy anh không đi tốt hơn.”

Lưu Nhân bảo Lâm An đi, hiển nhiên là hy vọng Lâm An chứng kiến cô ấy bây giờ hạnh phúc thế nào, tốt nhất là khiến Lâm An cực kì hối hận. Nhưng Lâm An rõ ràng không thể làm đúng theo ý muốn của Lưu Nhân, hà tất phải khiến cô dâu không vui chứ!

“Thế thì không đi.”

- ----------------------

Lúc sắp vào xuân, hội trí thức bắt đầu trở nên thấp thỏm, bởi vì họ không nhận được giấy báo trúng tuyển. Nhưng dù trong bầu không khí như thế, mọi người vẫn vui mừng mổ lợn chia thịt.

Lợn mà đội sản xuất số Chín nuôi rất nhiều. Sau khi mang nộp, số thịt mọi người được chia cũng không ít. Nhưng đến Tết, chút thịt đó đã ít đi. Bởi vì để đón Tết, mọi người đều gói lạp xưởng và làm thịt hun khói.

Đó cũng là năm cuối cùng mọi người nuôi lợn tập thể, sang năm sau các gia đình tự nuôi tự nộp.

Thực ra năm nay nuôi riêng cũng được. Nhưng ở nhà mọi người đều không làm chuồng lợn, cũng không chuẩn bị tốt, cho nên vẫn nuôi chung, trước khi Tết đến mổ lợn chia thịt, sau này sẽ không như thế nữa.

Đối với người bản địa mà nói, không làm lạp xưởng và thịt hun khói thì không gọi là Tết, cho dù chỉ làm một chút thì cũng phải làm.

Dù là người có hoàn cảnh tệ nhất cũng sẽ làm chút đậu phụ và lạp xưởng để bày tỏ. Cho nên vừa đến mùa này, giá lòng lợn đắt cắt cổ, bởi nhà nào nhà nấy đều cần cả.

Bốn gia đình nhỏ nhà họ Lâm cùng đúc lạp xưởng. Mọi người tụ tập lại vừa nói vừa cười, cũng chẳng màng là đồ của nhà ai mà đều sẽ đúc giúp nhau, chỉ là họ sẽ làm kí hiệu trên lạp xưởng của nhà mình.

Công việc đúc lạp xưởng này cũng có kỹ xảo. Phải để lòng non vào trong ống tre, sau đó đổ nước ấm vào, tráng lòng một lượt, rồi vén đầu sợi lòng ra miệng ống tre, tiếp đó đúc thịt, đúc thêm ít thịt vào thì sợi lòng sẽ dài hơn một chút.

Sau khi đúc lòng xong thì bắt đầu chia khúc. Công việc này thực ra còn rắc rối hơn đúc thịt. Phải điều chỉnh mức độ lỏng chặt của lạp xưởng, chặt cũng không được vì lạp xưởng sẽ dễ vỡ, lỏng cũng không được vì sẽ dễ rỗng.

Lâm Tố Mỹ phụ trách chọc mấy lỗ thông khí trên lạp xưởng bằng gai hái từ trên cây cam. Sau đó, khi Trần Đông Mai làm xong một khúc, cô sẽ dùng dây gai buộc lại.

Vì thịt ít nên chỉ một lát đã làm xong.

Lạp xưởng phải treo lên để gió thổi đến hong khô nước, quá trình đó có lẽ phải cần hai tới ba ngày. Còn thịt hun khói rắc rối hơn một chút, thời gian ướp cần dài hơn, nếu không muối sẽ không ngấm.

Thời gian làm thịt hun khói không thống nhất với thời gian làm lạp xưởng, còn mang tới chút phiền phức, vì lúc hun thịt phải hun hai lần.

Đội sản xuất số Chín có một nơi hun thịt riêng. Đó là một cái lò được đắp bằng đất. Trước tiên, đào một đường thông khí nhỏ trên mặt đất, đầu của đường thông khí đó đặt một chiếc giỏ tròn, bên trên không bịt lại, dùng để đặt thanh tre, sau đó treo thịt trên thanh tre, bên trên thanh tre lại phủ chút lá để che chúng lại.

Lâm Tố Mỹ được phân cho công việc trông chỗ thịt đó.

Đây không phải một công việc lặt vặt. Lần này là hun lạp xưởng. Đó là lạp xưởng cả thôn mang đến hun. Lâm Tố Mỹ không chỉ phải trông chỗ thịt đó mà còn phải liên tục nhóm lửa để tạo ra khói đi vào ống dẫn hun chỗ lạp xưởng, vậy nên nhất thời không thể rời đi được.

Nhưng mùa này, có thể ngồi bên bếp lửa cũng là chuyện rất hạnh phúc rồi.

Lâm Tố Mỹ ngồi xuống không bao lâu, lửa mới bốc lên.

Một đám các bạn nhỏ đi qua, trong tay đều cầm khoai lang. Thực ra khoai lang và củ từ có hương vị không khác nhau lắm. Nhưng không biết từ đâu nghe được một cách nói thế này: củ từ là cho lợn ăn, còn khoai lang người mới ăn được. Cho nên các bạn nhỏ đều cầm khoai lang đến, hình như làm vậy thì cao cấp hơn một chút so với cầm củ từ.

Lâm Tố Mỹ nhìn những củ khoai lang to bự mà chúng cầm đến, thở dài một hơi. “Mấy đứa nhìn thấy đống lửa này chưa?”

Các bạn nhỏ cùng gật đầu.

Nhìn thấy rồi, nhưng mà… có ý gì?

Chúng đều tới yêu cầu nướng khoai mà! Có lửa là được.

“Mấy đứa cầm khoai to như thế đến, còn cầm nhiều tới vậy, lửa còn chẳng vùi nổi khoai có được không?” Đây rốt cuộc là dùng lửa chôn khoai lang, hay là muốn để khoai lang chôn lửa đây?

Hình như đúng thế thật, các bạn nhỏ mặt ủ mày dột.

Lâm Tố Mỹ bị vẻ mặt đó của chúng chọc cười. “Cầm về nhà đổi, đổi thành củ nhỏ một chút, càng nhỏ càng tốt, thế thì mấy đứa cũng mau được ăn hơn, chứ củ to nướng lâu lắm.”

Vừa nghe vậy, các bạn nhỏ cảm thấy đúng là đạo lý này, bèn lập tức chạy về nhà đổi.

Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà bật cười, sau đó khá mặt dày ném hai củ khoai tây đã chôn trước vào lửa. Ha ha, cô tự nhóm lửa, đương nhiên phải cho mình đãi ngộ khác rồi.

Qua một lát, nghe thấy tiếng bước chân, cô còn tưởng là lũ trẻ đã quay lại, kết quả vừa nhìn thì thấy đó là hội Tạ Trường Du.

Có lẽ họ cũng chán nên chạy đi bắt cá trong thời tiết thế này, cô chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh thay họ.

Được rồi, thực ra điều cô tò mò nhất là vậy mà họ lại thật sự bắt được cá.

Cả đám người tay đều đỏ ửng, vừa thấy chỗ Lâm Tố Mỹ có lửa thì vội chạy qua hơ lửa.

“Các cậu bắt cá à?” Bây giờ Lâm Tố Mỹ và họ đã thân quen, chung đụng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thực ra, những cậu trai này cũng có suy nghĩ. Thấy Lâm Tố Mỹ đã đi học nhưng không có dáng vẻ trịch thượng, khó gần như mấy người đi học khác trong thôn, họ lập tức cảm thấy con người Lâm Tố Mỹ không tệ.

“Đúng, nhưng mà hơi khó bắt.” Người nói là Lưu Khánh Đống. “Ầy, chúng ta vừa khéo mỗi người một con cá, nhiều thêm một con thì không dễ chia rồi, cho cậu đấy.”

“Ê ê ê, mày đã hỏi ý kiến của bọn tao chưa hả?” Những người còn lại đùa. “Cá mọi người cùng bắt, sao chỉ để mày dùng làm ân tình vậy.”

Lưu Khánh Đống: “Xí, ân tình của cả bọn mà!”

Lâm Tố Mỹ thích nghe họ nói chuyện. Cô cảm thấy rất náo nhiệt. Tuy thỉnh thoảng cãi nhau chí chóe nhưng họ nói chuyện đều rất thú vị, hơn nữa cũng sẽ không so đo lời đối phương nói.

“Chi bằng đem nướng đi, dù sao cũng có lửa mà.”

“Ý hay đấy, dù sao cũng đang chán, cá thì lại bé tí như thế, cầm về nhà cũng không biết làm gì…” Trương Thành An cũng tán thành.

Thế là các cậu trai này không đi nữa, quyết định ngồi lại đây nướng cá.

Chỉ có Quách Chí Cường nhìn Tạ Trường Du, thấy rất lạ không hiểu sao Tạ Trường Du lại chẳng nói một lời.

Mọi người chỉ đùn đẩy xem ai giết cá, ai về nhà lấy gia vị thì đã tranh cãi rất lâu, cuối cùng chơi oẳn tù tì để quyết định.

Bên này huyên náo như thế, đương nhiên sẽ thu hút một vài bạn nhỏ khác.

Các bạn nhỏ này đều đi từ ruộng bên kia qua. Bây giờ, nước trong ruộng đã đóng băng rồi, chúng cảm thấy vui vui, đứa nào đứa nấy đều chơi thành nghiện, cầm băng trên tay nghịch nghịch, buốt hết cả người nhưng lại không nỡ vứt đi, thậm chí còn có bạn nhỏ bỏ băng vào trong miệng mà ăn.

“Các anh chị đang làm gì thế?” Các bạn nhỏ cũng vây qua.

“Nướng cá.”

“Uầy…” Chảy nước miếng.

……

Lâm Tố Mỹ nhìn băng trong tay các bạn nhỏ này. “Mấy đứa đừng có bỏ băng vào miệng, bẩn lắm đấy.”

“Bẩn đâu chị!” Các bạn nhỏ nhìn băng trong tay mình, trong suốt như thế, không nhìn ra chút bẩn nào cả.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Băng này mấy đứa lấy từ đâu?”.

“Trong ruộng đó.”

“Thế mấy đứa nghĩ thử xem, trong ruộng có những thứ gì.”

Nghĩ thử xem…

Nước trong ruộng, sẽ có tro thực vật, ặc, phân trâu gì đó…

“Á… ọe ọe ọe…” Các bạn nhỏ nhổ băng tập thể, cảnh tượng cũng khá hoành tráng.

Bấy giờ hội các bạn lớn phản ứng lại, tất cả đều phá ra cười.

Các bạn nhỏ nhìn các bạn lớn với vẻ u oán, chúng sẽ không bao giờ ăn băng này nữa.

Lúc này, Tạ Trường Du cũng cong khóe môi, sau đó phát hiện ra vẻ thích chí trên mặt Lâm Tố Mỹ, dường như cô đã sớm biết sẽ xuất hiện phản ứng này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.