Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 8 - Chương 13: Điềm xấu




Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền gật đầu tán thưởng, “Chỉ ngửi qua dược hoàn đã có thể phân biệt được toàn bộ dược thảo trong đó, bản lãnh của Lăng Thường thật khiến người ta bội phục. Nhưng những thành phần trong dược hoàn này thực sự có thể trị liệu được chứng đau đầu của ta sao?”

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng xác nhận lại, “Vâng, những dược liệu đó đều có tác dụng giúp xoa dịu căn bệnh đau đầu của Thiền Vu. Chứng bệnh đau đầu của người vốn do huyết khí xâm lấn mà thành, lại thêm khi tức giận khiến khí huyết xông lên não nhanh gây chóng mặt, cho nên muốn điều trị dứt chứng bệnh này đương nhiên cần phải dựa vào những dược liệu trên để áp chế sự nóng giận. Căn bệnh này cũng không phải hình thành trong ngày một ngày hai, cho nên phương pháp trị liệu cũng cần tuân theo tuần tự. Lần này sư huynh của Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa bất chấp sự bài xích, mạo hiểm xuất cung tìm thuốc, có thể tìm được loại dược liệu hữu dụng với bệnh tình của Thiền Vu. Đây thực sự là chuyện tốt, cho nên kính xin Thiền Vu bớt giận, xin đừng trách Nam Hoa công chúa.”

“Đúng vậy, ta sao có thể hoài nghi một người thật lòng muốn giúp mình chứ?” Thiền Vu Quân Thần chân thành nói, “Thì ra Dạ tiên sinh hôm đó chỉ lưu lại một phong thư là vì muốn cùng Nam Hoa công chúa xuất cung đi tìm thuốc. Hai người đã vì ta như vậy, ta lại còn chất vấn đủ bề, thật đáng xấu hổ.”

Nghe Thiền Vu nói vậy, tảng đá trong lòng Sở Lăng Thường rốt cục cũng rơi xuống. Sứ giả từ Hán cung trước giờ vẫn một mực im lặng nghe ngóng tình hình lúc này mới cười lớn một tiếng, “Tấm lòng quảng đại của Thiền Vu thật khiến người ta bội phục!”

Không khí trong điện cũng theo đó dần trở nên hài hòa trở lại, chỉ có sắc mắt của Yên thị cùng Hoa Dương công chúa vẫn đầy vẻ âm trầm khó chịu.

***

Tuyết rơi yếu dần, cuối cùng chỉ còn lại những bông tuyết lất phất nhẹ bay theo gió.

Trên con đường mòn, tấm áo choàng lông cừu trắng tinh khôi trên người Sở Lăng Thường phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm ngời sáng. Chậm rãi đi bên cạnh Dạ Nhai Tích, bóng dáng của hai người họ đổ dài trên đường theo ánh mặt trời sau giờ ngọ.

Dạ Nhai Tích một mực không nói về chuyện của mình mấy ngày vừa rồi mà Sở Lăng Thường cũng không hỏi kỹ. Nhiều lúc không nói mới là tốt nhất, nếu nói ra, không chừng đại họa sẽ giáng ngay xuống.

Qua một khúc ngoặt, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng phủi những bông tuyết bám trên áo, hỏi nhỏ, “Sư huynh, dược hoàn kia rốt cục là sao?”

Trên môi Dạ Nhai Tích hiện lên nụ cười khổ, “Xem ra, chuyện gì cũng không gạt được muội!”

“Sư huynh đã không muốn nói, Lăng Thường tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều. Nhưng dược hoàn đó đã dâng cho Thiền Vu, một khi xảy ra sai sót gì chúng ta khó tránh khỏi liên quan. Cho nên muội muốn hỏi rõ ràng một chút.” Nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt thoáng vương chút u buồn.

Dạ Nhai Tích thấy vậy cũng cười nhẹ dừng bước, “Trước khi trả lời về lai lịch dược hoàn kia, ta cũng muốn hỏi muội một chút. Chuyện Thiền Vu bị huyết khí xâm lấn rốt cuộc là thế nào?”

Ánh mắt Sở Lăng Thường chợt trở nên xa xăm, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, “Thế gian làm gì có căn bệnh kỳ quái như vậy chứ? Huyết khí xâm lấn chẳng qua chỉ là cách giải thích mà thôi. Bệnh của Thiền Vu là do thất tình dẫn tới u uất mà tổn thương đến thân thể, từ đó dẫn tới bệnh đau đầu kịch liệt. Thiền Vu là người cương liệt, sao chịu tin vào việc thất tình khiến thân thể bị tổn thương chứ?”

“Con người có bảy loại cảm xúc mừng, giận, yêu, ghét, buồn, vui, ham muốn. Chỉ một loại cảm xúc đó cũng đủ ảnh hưởng tới thân thể, ví dụ như giận dữ kéo dài sẽ khiến mất bình tĩnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chức năng cùng khí huyết của tạng phủ. Con người một khi khí huyết đã rối loạn sẽ đổ bệnh, nặng còn có thể mất mạng.”

Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng gật đầu, “Tức giận có thể tổn thương gan, vui mừng ảnh hưởng tới tâm, ghét tổn thương tỳ, buồn tổn thương phế, ham muốn tổn thương thận. Bệnh của Thiền Vu hiện giờ là do mệt mỏi lâu ngày tích tụ thành. Ta từng nghe muội nói tới tình trạnh thân thể của Thiền Vu, lại biết ông ấy là người cố chấp chưa chắc đã chịu nhìn thẳng vào bệnh tình của mình, cho nên mới phải tìm đại phu Trung Nguyên chế thuốc có công dụng hoạt huyết. Dù sao Hung Nô cũng là xứ lạnh, những loại dược thảo này cũng có tác dụng khiến bệnh của Thiền Vu tác dụng chậm lại.”

Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, xem ra sư huynh cũng thành dược tiên Phong Bất Cánh mất rồi. Nàng đang định cúi đầu bước tiếp thì bị Dạ Nhai Tích kéo lại, hơi cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của sư huynh cực kỳ nghiêm túc.

Theo ánh mắt đó nhìn lại, nàng kinh ngạc nhận ra ở cuối khúc quanh là Nam Hoa công chúa đang đứng, ngoài ra còn có một người khác, là sứ giả Đại Hán.

Không biết sứ giả đã nói gì với Nam Hoa, chỉ thấy sắc mặt ông ta rất trịnh trọng, nói xong còn đem một món đồ kín đáo đưa cho cô. Nam Hoa nhìn qua có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy nhét vào ống tay áo, sau đó tháo một cây trâm trên búi tóc đưa cho sứ giả.

Sứ giả cất cây trâm xong liền vội vã rời đi theo hướng ngược lại, Nam Hoa nhìn quanh bốn phía một hồi rồi mới hướng bên này đi tới.

Trong lòng Sở Lăng Thường cực kinh hoàng, muốn kéo sư huynh núp đi, không ngờ Dạ Nhai Tích không nhúc nhích đứng đờ ra đó, mặc cho những bông tuyết lất phất rơi xuống như những cánh hoa lê tán lạc, sắc mặt cũng ngày càng trở nên âm trầm.

Đến khi Nam Hoa nhìn thấy hai người họ, bước chân cũng sững lại, lẳng lặng nhìn Dạ Nhai Tích ở phía đối diện, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Dạ Nhai Tích tiến thêm mấy bước, bóng dáng toát lên vài phần cô tịch.

“Tại sao còn trở lại? Rốt cục nàng có chuyện gì khó nói?” Dừng lại trước mặt Nam Hoa, Dạ Nhai Tích khẽ cất tiếng hỏi.

Mà Sở Lăng Thường lúc này đi cũng không được, không đi cũng không xong, chỉ cảm thấy đứng đây thế này thực sự rất lúng túng. Lại nghe được câu hỏi của sư huynh với Nam Hoa, trong lòng nàng cũng đoán ra bảy, tám phần sự việc.

Nam Hoa cũng không trực tiếp trả lời, một lúc lâu sau dường như đã hạ quyết tâm thì mới nhẹ giọng nói, “Dạ tiên sinh, ta cùng ngài đã sớm hết duyên. Từ nay hãy xem nhau như người xa lạ thì tốt hơn. Nơi này không thích hợp ở lâu dài, Dạ tiên sinh là người trời sinh tính tình tự do tiêu sái, bên ngoài mới là thiên hạ của ngài.” Nói xong, Nam Hoa bước nhanh lướt qua Dạ Nhai Tích, lúc đi ngang qua chỗ Sở Lăng Thường, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ xa xăm.

Dạ Nhai Tích đứng lặng ở đó, mặc cho gió tuyết mùa đông ào ào thổi tới khiến cho tà áo bào trắng tinh bay phần phật, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Sở Lăng Thường nhìn hai người này mà đau lòng. Mặc dù sư huynh không nói, nhưng nàng biết mấy ngày nay nhất định hai người họ đã có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng Nam Hoa rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã khiến cô ấy quyết định rời cung? Rồi lại chuyện gì khiến cô ấy quay trở lại? Tại sao cô ấy còn lui tới với người của Hán cung? Sứ giả đó…không phải người của Đậu thái hậu sao?

Chẳng lẽ…

Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu chặt, bóng dáng Nam Hoa công chúa trước mắt nàng càng lúc càng trở nên xa vời.

***

Qua thêm hai ngày nữa, phản ứng khi mang thai của Sở Lăng Thường càng lúc càng rõ rệt, cụ thể là nàng càng lúc càng thèm ngủ. Lúc trời bắt đầu tối sụp xuống, nàng quyết định gieo thử một quẻ xem tình hình lành dữ thế nào.

Từ khi nhìn thấy Nam Hoa cùng sứ giả Hán cung bí mật gặp gỡ, Sở Lăng Thường luôn cảm thấy có chút bàng hoàng bất an, nàng vẫn muốn xem thử vận mệnh ra sao nhưng đều uổng công. Có lẽ bởi nguyên nhân mang thai nên nàng không cách nào đem toàn bộ tâm tư đặt vào đó mà thường bị phân tâm.

Bên ngoài trướng đột nhiên truyền tới tiếng cung nữ gọi lớn khiến ngón tay của Sở Lăng Thường run lên làm quẻ tượng lập tức rối loạn. Khẽ thở dài, nàng định dọn dẹp đồ thì lại vô tình đụng phải một đĩa nến khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiếng kêu loảng xoảng khiến Sở Lăng Thường hoảng hốt, có chút ngây ra nhìn mảnh vỡ đầy đất, rồi liền đó dự cảm không lành lại bắt đầu quanh quẩn trong đầu.

Thanh Tụ vừa đúng lúc đi vào, thấy vậy vội tiến lên dọn dẹp, còn khẽ lên tiếng trấn an nàng, “Không sao, không sao! Mọi chuyện vẫn ổn cả.”

Không sao, thật sự không có chuyện gì sao?

Khi nàng còn đang mải đắm chìm trong suy nghĩ thì Hách Liên Ngự Thuấn đã từ bên ngoài trở về. Thanh Tụ cũng vội vàng thu dọn mảnh vụn trên sàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

“Nàng sao vậy?” Thấy vẻ mặt nàng khác thường, Hách Liên Ngự Thuấn ngồi xuống cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường một hồi, trên môi tràn ngập nụ cười rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng. Hắn thực sự mong đợi được nhìn thấy bụng nàng lớn dần lên.

Đem nỗi bất an trong lòng nén xuống, Sở Lăng Thường khẽ mỉm cười, “Không sao, chỉ là vừa rồi vô ý đụng phải đĩa đèn mà thôi. Sao hôm nay chàng lại về trễ thế? Sắc trời đã tối đen cả rồi!”

Hách Liên Ngự Thuấn đem nàng ôm vào trong ngực, hàng lông mày cương nghị tràn ngập nét vui vẻ, “Ta cùng Dạ Nhai Tích, Y Trĩ Tà thương thảo việc bình định Vu Điền làm phản.”

Sở Lăng Thường nghe vậy thì hơi sững sờ, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ Thiền Vu muốn tấn công Vu Điền sao? Mười sáu nước Tây Vực đã sớm cúi đầu xưng thần với Hung Nô, tại sao còn phải gây lại chiến loạn?”

“Lăng Thường, nàng biết rõ quan điểm của ta mà. Ta vẫn cho rằng, Vu Điền chẳng qua cùng Tiên Ty, Ô Hoàn muốn Hung Nô cho họ điều kiện tốt hơn mà thôi. Bọn họ cũng không phải thật sự có tâm làm loạn, chỉ tiếc Thiền Vu một mình một ý, chỉ sợ xảy ra sự cố đáng tiếc khác nên hôm nay đã triệu kiến ta ra lệnh chuẩn bị điểm binh xuất chinh.”

“Sao tự dưng Thiền Vu lại thay đổi chủ ý như vậy?” Sở Lăng Thường thực sự không hiểu. Dạo này nghe nói bệnh tình của Thiền Vu thường xuyên tái phát, lúc tốt lúc xấu, nàng cũng thực lo lắng, từng đi chẩn mạch thì phát hiện ra sự u uất trong đáy lòng đã ảnh hưởng ngũ tạng. Đây là tình huống nàng không muốn gặp nhất, mắc bệnh một khi không phối hợp với thầy thuốc trị liệu thì sẽ không thể tiêu trừ được bệnh. Tính tình Thiền Vu quá mức quật cường, lại không có cách nào tĩnh tâm theo yêu cầu của Sở Lăng Thường. Hôm nay lại nảy sinh ham muốn chém giết như vậy thật khiến nàng càng lo lắng.

Đôi mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng hơi nheo lại, “Hôm qua có người nhìn thấy Yên thị cùng Vu Đan đi ra từ trướng của Thiền Vu, xem ra nhất định có liên quan.”

Một tia lo âu dâng tràn trong mắt Sở Lăng Thường, nàng có chút bất an ôm chặt lấy hắn, giống như sợ buông lỏng tay thì hắn sẽ biến mất vậy. Giọng nói yếu ớt của nàng khẽ vang lên, “Ngự Thuấn, không biết tại sao, ta cảm thấy thực sự bất an.”

Chiếc cằm nhỏ xinh bị Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng nâng lên, trong mắt hắn cũng tràn ngập sự đảm bảo cùng sức mạnh, “Yên tâm, cho dù thế nào, ta cũng không để nàng gặp chuyện không hay.”

“Ngự Thuấn, là ta lo cho chàng.” Sở Lăng Thường lại lần nữa vùi trong ngực hắn, hít thật sâu mùi hương thuộc về hắn, “Tuy rằng chàng chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng lần này ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đáng tiếc ta lại không nhìn ra được đó là cái gì. Nếu có thể có một chút điềm báo cũng tốt. Nói xong, nàng lại ngẩng lên, ánh mặt lộ rõ sự bối rối, “Không đúng, ta vừa mới đánh vỡ một đĩa đèn, chẳng lẽ…”

“Ngốc ạ, nàng chẳng qua chỉ không cẩn thận mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.” Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, lại ôm chặt lấy nàng, bàn tay trìu mến che lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, “Vì nàng cùng hài tử, ta sẽ bình an trở về. Chờ ta!” Không biết từ lúc nào, Hách Liên Ngự Thuấn đã sớm quên mất Sở Lăng Thường còn quan trọng hơn ở giang sơn này.

Sở Lăng Thường biết đây là mệnh lệnh của Thiền Vu, Hách Liên Ngự Thuấn cho dù không tình nguyện cũng phải lĩnh mệnh. Cuối năm lại xảy ra chiến tranh thế này thực không phải chuyện tốt lành. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, suy nghĩ một hồi liền đưa tay tháo mệnh phù hàn ngọc trên cổ xuống, nhét vào lòng bàn tay hắn, “Chàng lãnh binh tác chiến, có mệnh phù trong người điều binh khiển tướng sẽ dễ dàng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.