Đại Địa Chủ

Chương 437: Phiên ngoại : Phó Nguyên Phàm và Lạc Cổ Nguyệt




Thiên hạ đại định, chiến tranh đã lùi xa. Đại Á đã trở thành quốc gia mạnh nhất, có công lao của Phó Vương phủ, cũng có một phần nỗ lực rất lớn của Thiên Thọ Đế Phó Nguyên Phàm.

Phó Nguyên Phàm tại vị tám năm, cẩn trọng, vẫn luôn ghi khắc lời dạy của Phó Vô Thiên, chưa bao giờ dám quên, hiện tại đã trở thành một thế hệ minh quân. Đại thần trong triều đã sớm không dám khinh thị vị hoàng đế trẻ lại có thủ đoạn kế thừa từ Phó Vô Thiên.

Nhưng có một điều vẫn luôn làm các đại thần cảm thấy bất mãn. Đó chính là con nối dõi của Phó Nguyên Phàm.

Mấy năm trước, Phó Nguyên Phàm lấy lý do chiến tranh mới vừa kết thúc, quốc khố hư không để cự tuyệt tuyển tú. Lý do quá chính đáng, các đại thần không thể phản đối. Nếu bị gán tội xúi giục hoàng đế xa hoa dâm dật mũ thì họ nhảy xuống Long Giang cũng không tẩy sạch. Kết quả cứ như vậy trì hoãn cả mấy năm.

Hậu cung của Phó Nguyên Phàm có thể nói là ít ỏi nhất trong lịch sử Đại Á, ngay cả hoàng đế khai quốc còn nhiều vợ hơn hắn. Một hoàng đế không gần nữ sắc đồng nghĩa với việc con nối dõi của hắn sẽ không phong phú. Hắn đến bây giờ chỉ có hai đứa con, mà hoàng đế bình thường đăng cơ tám năm có khi đã có cả tiểu đội, hai đứa thật sự không nhiều, đặc biệt khi chỉ có một hoàng tử.

Bốn năm trước, Đại Á đã hoàn toàn ổn định, nhưng hậu cung của Phó Nguyên Phàm vẫn luôn không thấy có tin vui truyền ra. Phó Vô Thiên không muốn khi hắn già rồi mà vẫn phải nhọc lòng đời hoàng đế tiếp theo, cho nên giúp hậu cung của Phó Nguyên Phàm phong phú một phen.

Năm tiếp theo, có một phi tử sinh cho Phó Nguyên Phàm một đôi long phượng thai. Có cả hoàng tử lẫn công chúa rồi, Phó Nguyên Phàm mừng rỡ, trong lòng đồng thời cũng buông được một gánh nặng. Ít nhất là hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường.

Tuy hắn rất thích tiểu hài tử, nhưng tuyệt không muốn thấy huynh đệ vì ngôi vị hoàng đế mà tàn sát nhau, cho nên hắn trực tiếp phong tiểu hoàng tử làm Thái Tử.

Lại bởi vì không có lốp xe dự phòng, Phó Nguyên Phàm lo lắng sẽ không nuôi dạy tốt tiểu Thái Tử, vì thế khi tiểu Thái Tử cùng tiểu công chúa tròn một tuổi thì đều ném tới Quân Ngọc thư viện, để chúng đi học cùng Đô Đô. Hắn còn thường xuyên dẫn họ tới Phó Vương phủ la cà.

Đô Đô tuy còn nhỏ, nhưng đã có thể ở trên người hắn nhìn thấy bóng dáng lão Vương gia cùng Phó Vô Thiên.

Trong lòng Phó Nguyên Phàm, đường ca một nhà đều tốt, đi theo họ tuyệt đối sẽ không học cái xấu, cho nên hắn thường xuyên xúi giục hai đứa con đi dính Đô Đô. Kết quả cuối cùng, Thái Tử và công chúa đều thành trùng theo đuôi Đô Đô, lớn lên cũng không mấy thay đổi.

Hiện giờ, Phó Vương phủ đã thành nơi mà phụ tử ba người thường xuyên tới la cà nhất, một tháng ít nhất có bảy, tám lần. Nhìn có vẻ ít, nhưng họ có thể xuất cung nhiều lần như vậy rất không dễ dàng.

Người trong Vương phủ đã sớm quen thuộc, ban đầu còn sẽ kinh hỉ một chút, hiện tại đã vô cảm.

“Hoàng Thượng, ngài lại mang theo Thái tử công chúa tới.” Bảo vệ cửa vừa thấy chiếc xe ngựa dừng trước Vương phủ liền biết là ai. Quả nhiên, ba người, một lớn hai nhỏ, lần lượt xuống xe. Số lần quá nhiều, hắn đều đã quên ba người này có thân phận tôn quý nhất Đại Á, ngữ khí bình tĩnh đến một chút kinh hỉ cũng không có.

Ngoài ý muốn chính là, Phó Nguyên Phàm lần này chỉ đưa song bào thai tới, bản thân hắn không đi vào đã cười tủm tỉm đi luôn.

Trước kia có lần nào không phải là tranh nhau vào trước với song bào thai, bảo vệ cửa lần này thấy Hoàng Thượng bình thường như vậy, nhất thời có chút không quen. Than thở xong, phía trước nào còn bóng dáng Phó Nguyên Phàm, xe ngựa đã ‘lộc cộc’ đi xa.

Trong xe, Phó Nguyên Phàm muốn chửi ầm lên. Vén rèm lên còn chưa kịp vào đã bị người túm vào, thiếu chút nữa gãy mũi. Dám làm lơ thân phận của hắn như vậy cũng chỉ có một mình Lạc Cổ Nguyệt.

“Lạc Cổ Nguyệt, ngươi lần sau nếu còn dám túm trẫm, tin hay không trẫm……”

Khi bị buông ra, mặt Phó Nguyên Phàm đã đỏ bừng, môi cũng đỏ mọng giống như bị chà đạp quá độ.

Bi ai mà lại không thắng được người ta! Khác biệt vì sao lớn như vậy, điều kiện giống nhau, người ta có thể áp đảo đối phương, tại sao hắn lại bị người ta đè, quả nhiên là vận mệnh sao?

Hắn và Lạc Cổ Nguyệt, nhắc lại đều là nước mắt.

Phó Nguyên Phàm chưa từng nghĩ tới cuộc đời này sẽ cùng Lạc Cổ Nguyệt dây đưa bên nhau, nhưng vận mệnh luôn thích vô cớ gây rối như vậy. Hắn cho rằng mình sẽ trở thành một hoàng đế bạc tình, sẽ không chân chính thích ai, đặt tất cả tinh lực lên triều chính, ngẫu nhiên tới hậu cung, cứ như vậy đi hết một đời. Vậy mà quy hoạch nhân sinh lại đột nhiên có thêm một Lạc Cổ Nguyệt.

Lạc Cổ Nguyệt, nam nhân tính cách tà khí thích làm càn, lấy mục tiêu du hí nhân gian, ngẫu nhiên sẽ bày ra vài phần bá đạo ít ai thấy, hoàn toàn khác với đường ca.

Ban đầu hắn thật sự không thích Lạc Cổ Nguyệt, nam nhân này tự phụ đến đáng ghét. Chính là…… Phó Nguyên Phàm nhìn nam nhân vẻ mặt rất đáng ăn đòn. Hắn vì sao lại cùng nam nhân này thấu thành một đôi? Hắn đến bây giờ vẫn không tìm được đáp án.

Nam nhân tựa hồ bị hắn nhìn đến toàn thân nóng lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị mọc thành cụm treo lên điệu cười xấu xa tới gần bên tai hắn, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cùng cổ, chỗ da đó nhanh chóng đỏ lên.

“Ngươi lại nhìn ta, ta sẽ không nhịn được.”

Phó Nguyên Phàm mặt mũi đỏ ửng, không phải vì thẹn thùng, mà là bị chọc tức. Hai người xác định quan hệ đã ba năm, gia hỏa này vẫn trước sau như một thích trêu hắn, hơn nữa háo sắc đến muốn mệnh, trước kia rõ ràng nhìn không ra.

Phó Nguyên Phàm nhanh chóng đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: “Không phải đã nói đừng thân cận quá.”

Lạc Cổ Nguyệt dựa vào vách xe, nhìn chằm chằm hắn cố làm ra vẻ, miệng hơi câu lên, ánh mắt không kiêng nể gì như muốn lột sạch hắn.

“Mới vậy đã ngại quá thân cận? Ta còn có thể càng gần, ngươi tin không?”

Phó Nguyên Phàm đen mặt, lại ở trong lòng bỏ thêm bốn chữ ‘mặt dày vô sỉ’, cả giận nói: “Ngươi một vừa hai phải thôi.”

Lạc Cổ Nguyệt không đáp lời. Trong xe đột nhiên an tĩnh lại.

Phó Nguyên Phàm nhíu mày, có chút không thích ứng với Lạc Cổ Nguyệt bỗng nhiên an tĩnh. Nhưng ngay sau đó hắn biết mình yên tâm quá sớm. Đối phương không phải không muốn, chỉ đang ấp ủ âm mưu mà thôi.

Lạc Cổ Nguyệt dùng sức kéo hắn tới sát ngực mình.

“Ngươi làm gì?”

“Muốn làm ngươi!”

Phó Nguyên Phàm khó có thể tin trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, giây tiếp theo lại đỏ mặt. Hắn lần đầu tiên nghe Lạc Cổ Nguyệt nói thô tục lại trắng ra như vậy, quả thực chấn kinh rồi, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Lạc Cổ Nguyệt một bàn tay vòng ra phía sau hắn phòng ngừa hắn tránh thoát, một tay khác nâng cằm hắn, cười xấu xa nguy hiểm.

“Thực khiếp sợ phải không? Kỳ thật ta đã sớm muốn nói như vậy, thấy ngươi ngày thường một bộ cao cao tại thượng, ta vẫn luôn nghĩ ngươi sẽ có phản ứng gì. Xem ra quyết định này là chính xác, quả nhiên rất thú vị a.”

Trên trán Phó Nguyên Phàm nổi gân xanh.

“Không thể khống chế tính tình phải không? Ngươi không phải muốn làm minh quân sao, vậy khắc chế đi. Ngươi cũng không muốn bị đường ca đường phu của ngươi biết tính tình ngươi trở nên ngày càng táo bạo đúng không?” Lạc Cổ Nguyệt đôi mắt rất sáng, miệng vẫn nói lời làm hắn nổi trận lôi đình, không vội không chậm, rất biết cách khơi dậy cơn tức.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Phó Nguyên Phàm rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Hắn biết mình ở trước mặt Lạc Cổ Nguyệt luôn dễ dàng mất khống chế cảm xúc. Không ai rõ hơn chính hắn cái này có ý nghĩa gì, nhưng hắn trước nay chưa từng nghĩ tới thay đổi, nguyên nhân chỉ sợ chỉ có chính hắn mới biết được.

Quan hệ của Hắn và Lạc Cổ Nguyệt trước nay đều không bình đẳng.

Hắn là hoàng đế, có nghĩa hắn không thể làm tất cả mọi chuyện theo ý thích. Con nối dõi chính là vấn đề cần phải giải quyết, nếu không họ sẽ không thể ở bên nhau. Hắn đã từng cho rằng hai người họ sẽ bởi vấn đề này mà đường ai nấy đi, nhưng Lạc Cổ Nguyệt lại thoái nhượng.

Khi biết quyết định của Lạc Cổ Nguyệt, hắn không biết có bao nhiêu khiếp sợ. Chính bởi vì chuyện này, hắn thực sự tin tưởng Lạc Cổ Nguyệt thật sự đặt hắn ở trong lòng, vì hắn mà có thể thoái nhượng đến mức này, cuối cùng mới phát triển thành quan hệ như vậy. Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình rất có lỗi với Lạc Cổ Nguyệt, cho nên sẽ không nhịn được nhường nhịn cùng lui bước, bởi vì đây là cách duy nhất hắn có thể đền bù Lạc Cổ Nguyệt.

Cảm nhận được Phó Nguyên Phàm thỏa hiệp, Lạc Cổ Nguyệt cười thầm, kéo người vào trong lòng. Thông minh như hắn sao có thể không biết tâm tư của Phó Nguyên Phàm. Hắn chính là lợi dụng lòng áy náy của Phó Nguyên Phàm để lặp đi lặp lại nhiều lần được một tấc lại muốn tiến một thước thôi.

Đương nhiên, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Phó Nguyên Phàm chân tướng.

Phó Vô Thiên đã từng cho hắn hai lựa chọn. Một là hắn cứ như vậy rời Phó Nguyên Phàm, đừng lại xuất hiện, hoặc là chặt đứt đoạn cảm tình này để làm một thần tử đúng nghĩa, từ đây không được nhắc lại chuyện tình cảm. Hai là hắn có thể ở bên Phó Nguyên Phàm, Phó Nguyên Phàm vẫn sẽ lưu lại huyết mạch cho hoàng thất.

Lạc Cổ Nguyệt không chút do dự lựa chọn cái thứ hai. Nhận ra mình có ý tưởng với Phó Nguyên Phàm, hắn cũng đã lựa chọn. Hắn không để bụng Phó Nguyên Phàm có mấy đứa con, chỉ cần người này thuộc về hắn.

Cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại, Lạc Cổ Nguyệt lại cười. Ai mới là người thắng còn không nhất định đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.