Đặc Công Cuồng Phi

Chương 30: Tuyệt thế công tử




Trong lòng Thanh Linh công chúa nghĩ gì Tô Tất không biết, nàng chỉ biết rằng trận đấu này, ngay cả ông trời cũng chiếu cố nàng.
Vân Thiên thủ ấn chiêu thức thứ nhất, thứ hai, thứ ba…..Thanh Linh công chúa nghiến răng rồi lại nghiến răng, tiếp tục tăng cường nội lực đến tận chiêu thức thứ bảy mà vẫn không thể đả thương Tô Tất dù chỉ một chút.
«Thanh Linh công chúa sao lại bất động như thế? Chẳng lẽ được chút tài năng đó dùng hết rồi sao?» Đầu óc Tô Tất như một miếng bọt biển thấm hút Vân Thiên thuật, đột nhiên nàng ta đình chỉ khiến Tô Tất có chút không cam lòng, thế nhưng ai bảo Thanh Linh công chúa cũng chỉ mới học được đến đó mà thôi chứ?
«Hừ! Ngươi có thể chống đỡ được lần thứ nhất, nhưng chưa hẳn có thể chống đỡ được lần thứ hai! Vân Thiên thủ ấn chiếu thức thứ nhất ——»
“Vân Thiên thủ ấn sao? Ta sẽ cho ngươi xem Vân Thiên thủ ấn chân chính!” Lúc này Tô Tất lãnh khốc như ác ma đến từ địa ngục, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm lãnh, bàn tay vung lên, tàn ảnh thoáng hiện, kết ra một đạo thủ ấn phức tạp.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thiên thủ ấn trong tay nàng đã kết xong, tăng nội lực lên tầng thứ tám, mang theo mười phần uy lực mãnh liệt đánh về phía Thanh Linh công chúa!
Nhìn tốc độ nhanh gấp đôi mình kia, nhìn đôi mắt như hàn băng lạnh lẽo kia, nhìn chiến kỹ mãnh liệt tấn công kia ——
Chưởng phong uy vũ, như sóng lớn rít gào, như núi lửa phun trào, sức mạnh to lớn như cuồng phong, đa số người ở đây lúc này đều bị bóp nghẹt, những người không biết võ công khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, thân thể lạnh run, tựa hồ như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Một nữ tử mười lăm tuổi, bát cấp cường giả…..Nếu nói Tô Tất là một phế vật, vậy thì tất cả mọi người trên đời này đều là ngu ngốc trong ngu ngốc, đần đồn trong đần độn! Mọi người đều triệt để bị chấn kinh rồi!
Thanh Linh công chúa cũng ngây dại, đầu óc nàng trống rỗng, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi, cổ họng khô khốc như bị lửa đốt, nuốt một cái đều khó khăn.
Thậm chí chưa kịp phản ứng, Thanh Linh công chúa đã bị một chưởng hung hăng đánh trúng, thân thể lập tức như diều đứt dây bay vọt về phía sau, vượt qua tường rào, biến mất ở đằng xa….
Vốn tưởng rằng Tô Tất sẽ thua không thể nghi ngờ, thế nhưng nàng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, vẻn vẹn chỉ dùng một chưởng a! Liền trực tiếp đem Thanh Linh công chúa tám tầng nội lực đánh đến không biết giờ đã bay đi đâu?

Lúc này, đáy lòng mọi người không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, đáy mắt phức tạp bị sự kinh hãi thay thế.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Tô Tất ——
Mái tóc đen dài của nữ tử kia tung bay trong gió, trên dung nhan xinh đẹp đệ nhất thiên hạ tràn đầy sự lãnh khốc quyết tuyệt, ngông cuồng tự đại, toàn thân nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy tự ti xấu hổ đến không ngẩng nổi đầu.
Người này, thật sự là phế vật Tô Tất xấu xí bất kham, không chút tư chất thiên phú trong truyền thuyết sao?
Đây quả thực là thiên tài trong thiên tài, tướng mạo cùng thiên phú đều tuyệt thế vô song a! Đáng tiếc, một nữ tử như vậy lại để cho Ninh vương chiếm tiện nghi.
Thế nhưng, bọn họ cũng không tự suy ngẫm lại, một khắc trước, bọn họ còn vì việc Ninh vương lấy phải một nữ tử xấu xí bất kham mà oán thán không thôi, lúc này mỗi người đều để lộ ra đủ loại hâm mộ ghen tỵ với hắn, chỉ hận không thể tiến lên cướp lấy.
Vệ Lăng Phong đứng đầu trong đám người, lúc này tay áo hắn bay bay, ánh mắt rực sáng nhìn nữ tử lãnh đạm trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia kinh hỉ cùng kiên định. Kinh hỉ là vì, sớm biết nàng không phải chỉ là một vật bình thường trong ao, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến mức này; Kiên định chính là, cho dù trong tình thế bắt buộc cũng quyết không buông tha con người cao ngạo kia.
Nữ nhân này, hắn suốt đời sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Trong lòng Vệ Lăng Phong thầm thề.
Mọi người phải thật vất vả mới có thể tiêu hóa được tin tức kinh người này, trong khi đang định vây quanh lấy lòng tuyệt thế thiên tài mỹ nữ thì Tô Tất lại nhíu chặt mày, bởi nàng cảm giác được một cỗ khí lực cường đại đang đến từ xa.
Đó là một thiếu niên lạnh lùng, hắn một tay đỡ Thanh Linh đạp mây mà đến. Một trận gió từ từ thổi qua, tay áo tuyết ngọc bay bay, nam tử một thân tuyền trắng, giống như thủy tinh trong suốt thanh cao, trắng tinh không tỳ vết.
“Tiếp ta một chưởng.” Giọng nói của hắn, lạnh nhạt say lòng như hoa đào tháng ba, mang theo sự điên cuồng cùng thanh nhã.

Chưởng phong như sóng to gió lớn theo thân ảnh của hắn vọt đến, vô cùng cường đại, mười Nhiếp Thanh Linh cũng đều thua xa. Chưởng lực tới quá nhanh, Vệ Lăng Phong không kịp xuất thủ ——
Đáy mắt Tô Tất thoáng kinh ngạc, nàng biết bản thân không thể đỡ được, nhưng lại không thể lùi bước! Bàn tay vung lên, kết ra ấn thủ phức tạp, ngưng tụ linh lực toàn thân ra đỡ ——
Thế nhưng —— Khi chưởng lực của thiếu niên kia chỉ còn cách Tô Tất một trượng, hắn thấy được khuôn mặt của Tô Tất, thần sắc lập tức biến đổi, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, hắn tận lực đưa chưởng lực đánh về phía bên trái, thế nhưng, Tô Tất lại không kịp thu chưởng, toàn bộ linh lực nàng ngưng tụ trong chưởng phong đập lên người hắn, đánh hắn bay về phía sau ——
Khéo làm sao, Thanh Linh công chúa lại vừa vặn đứng ở hướng đó ——
“Phốc ——” Lúc trước bị Tô Tất đánh bay, Thanh Linh công chúa đã bị thương không nhẹ, giờ thương lại càng thêm thương, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Ta không biết ngươi lại đột nhiên thu chưởng, đây không phải là lổi của ta.” Tô Tất nhìn Thanh Linh công chúa vô tội bị liên lụy, đáy mắt không chút áy náy. Chỉ có điều nàng thực sự rất hiếu kỳ, vì sao thiếu niên trước mặt ở một khắc cuối cùng lại thu tay.
Thiếu niên lạnh lùng thuận tay bỏ một viên đan dược vào miệng Thanh Linh công chúa, đưa nàng cho đám hộ vệ trong lòng đang đầy căm phẫn.
Cẩm bào của hắn sạch sẽ trắng toát, trên áo choàng dùng chỉ xanh thêu lên vài cành trúc đơn giản, thắt lưng cài ngọc phỉ thúy, đôi mắt đen láy kiêu ngạo không chớp nhìn chằm chằm Tô Tất, đáy mắt ẩn ẩn quang mang ngọc thạch.
“Nhiếp Thanh Nhiên!” Không biết người nào hô to một tiếng.
Ở trước mặt mọi người, chính là huynh trưởng của Thanh Linh công chúa, Nhiếp Thanh Nhiên, đệ nhất thiên tài của Bắc Di quốc trong truyền thuyết, là người duy nhất có thể đứng ngang hàng với Ninh vương.
Truyền thuyết kể rằng Nhiếp Thanh Nhiên tuấn dật nhanh nhẹn, là một công tử ôn nhu tuyệt trần, Tô Tất thấy lời đồn cũng không phải giả. Nhiếp Thanh Nhiên trước mặt là công tử danh môn điển hình, đầu đội mũ*, tà áo bay bay, vẻ mặt ôn hòa như ngọc, lộ ra khí chất thanh nhã không vướng bụi trần.

(*) Mũ: Mũ ở đây là chỉ mấy cái mũ thư sinh như trong phim á.
“Hoàng huynh, chính nàng —— chính nàng đã đánh ta thành như vậy……Khụ khụ khụ……Hoàng huynh, ngươi nhất định phải báo thù cho ta! Nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt!” Thanh Linh công chúa khó khăn nói, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
“Yên tâm, có hoàng huynh ở đây, ngươi không chết được đâu.” Ánh mắt của Nhiếp Thanh Nhiên lại một lần nữa dừng lại trên dung nhan tuyệt sắc, mày hắn nhíu chặt, đáy mắt luôn luôn ôn hòa nay lại gợn sóng. Hắn lẳng lặng nhìn Tô Tất, cẩn thận nhìn từng phần quang ảnh đang lưu luyến trên người nàng.
Là nàng……Thật sự là nàng……May mắn, vẫn chưa khiến nàng bị thương…..
Bàn tay giấu trong ống áo rộng của Nhiếp Thanh Nhiên nắm chặt, một thói quen trấn tĩnh để hắn không thất thố trước mặt đám đông.
Mày liễu của Tô Tất nhíu lại, nàng luôn cảm giác được rằng ánh mắt của Nhiếp Thanh Nhiên không giống như những người khác, không có kinh diễm, không có si mê, lại càng không có trầm luân, có chăng chỉ là sự sủng nịnh của một đại ca dành cho tiểu muội.
Nhiếp Thanh Nhiên quen biết Tô Tất trước kia sao? Không thể nào, dù sao trước mười tuổi Tô Tất vẫn chưa tiến vào Tô phủ, mà đoạn trí nhớ trước mười tuổi, nàng hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
“Ngươi……quen ta sao?” Tô Tất thử hỏi.
Đáy mắt Nhiếp Thanh Nhiên lóe lên sự đau xót, hắn nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhu thản nhiên cùng xa cách, nói ra hai chữ rõ ràng: “Không quen.”
Không một ai cảm thấy bất thường, bọn họ đều cho rằng Nhiêp Thanh Nhiên bị tuyệt mỹ giai nhân trước mắt khuynh đảo nên mới nhìn chằm chằm nàng như thế, chỉ có ánh mắt của Vệ Lăng Phong là hiện lên một tia khác thường.
Ánh mắt của Nhiếp Thanh Nhiên khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, giống như bọn họ đã quen biết nhau từ trước, giống như bọn họ có một quá khứ không muốn để người khác biết đến, giống như……Tại nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác mất mát bất an.
Vệ Lăng Phong nhún người bay vọt đến trước mặt Tô Tất, ngăn trở ánh nhìn của Nhiếp Thanh Nhiên, dường như chỉ cần ngăn cách tầm mắt là có thể ngăn cách bọn họ ra hai thế giới khác nhau.
Khóe môi hắn cong lên, cười đến yêu dã tà mị: “Xem ra Tiểu lục* vẫn còn có chút hữu ích, lại có thể mời được các ngươi tới đây, chỉ có điều, ngươi cuối cùng vẫn muộn một bước.”

(*) Tiểu Lục ở đây hình là là chỉ Lục hoàng tử Vệ Lăng Triệt chứ không phải Lục tiểu thư Tô Tất âu…
“Không muộn, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, thì sẽ không muộn.” Thần sắc Nhiếp Thanh Nhiên khôi phục lại bình thường, hắn hứng thú nhướng mày, “Ta cảm thấy rất may mắn vì đã đến đây, chỉ có điều, may mắn của ta, hình như lại là khởi đầu bất hạnh của ngươi.”
Thân hình Vệ Lăng bất động, đôi mày nhíu chặt, Tô Tất ở phía sau hắn muốn đi ra, lại bị hắn giữ chặt không cho nhúc nhích, Tô Tất tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng khó hiểu.
“Vậy sao? Vậy ta phải mỏi mắt mong chờ rồi.” Ánh mắt Vệ Lăng Phong nhìn về phía Thanh Linh công chúa, đáy mắt hiện lên sự quyết tuyệt tàn khốc, “Ngươi, đã chính thức bị loại* rồi, cút đi.”
(*) Đoạn này trong bản convert là knockout =)) Cơ mà ta nghĩ cổ nhân thì lấy đâu ra knockout với cả knockin =)) Nên cứ để vậy cho mọi người khỏi thắc mắc :’3
Nữ nhân này vừa rồi còn vì hắn mà tìm người quyết đấu đến vào sinh ra tử, nhưng trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một con kiến đê hèn, ngay cả liếc mắt một cái cũng không đáng,
“Ngươi —— Khụ khụ…..Vệ Lăng Phong…..Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy? Ngươi sao có thể……Ta đều vì ngươi a…..” Nước mắt cùng máu chảy xuống, giờ phút này Thanh Linh công chúa sớm đã không còn khí chất cao quý tao nhã lúc mới bước vào, chỉ còn lại sự dơ bẩn đê hèn.
Vệ Lăng Phong ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không làm, khóe môi nhàn nhạt hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường giễu cợt lập tức phá tan sự ngụy trang kiên cường của Thanh Linh công chúa.
Giãy khỏi sự dìu đỡ của hộ vệ, Thanh Linh công chúa ngạo nghễ đứng lên, đáy mắt tràn đầy âm ngoan: “Được! Vệ Lăng Phong, Nhiếp Thanh Linh ta tại đây lập lời thề, chỉ cần còn sống, ta tuyệt đối sẽ không để hai người các ngươi hạnh phúc mỹ mãn! Tuyết đối không!”
“Thanh Linh…….”
“Hoàng huynh, đi! Chúng ta về nước!” Thanh Linh công chúa căn bản cho Nhiếp Thanh Nhiên cơ hội lên tiếng, kéo hắn nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Thanh Nhiên vốn không có ý định ra mặt vì Thanh Linh công chúa, huống hồ đối phương là người mà đời này hắn không thể ra tay, lúc này nếu không rời đi, Thanh Linh chỉ sợ càng không thể chịu nổi.
Đi được vài bước, hắn dừng chân quay đầu, để lại cho Tô Tất một nụ cười ôn nhu, không hề che giấu suy nghĩ trong đáy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.