Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 4 - Chương 23-4: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (4)




Trang Hải vội vã đẩy cửa phòng ra, Chu Phong và cậu cùng xông vào - bỗng nhiên cảnh tượng đập vào mắt khiến máu trong người bọn họ dường như ngừng chảy trong nháy mắt.

Tivi phát ra những tiếng “ào ào” - chỉ có một hình ảnh những bông hoa tuyết, ngược lại Lý Ngang không nhúc nhích nằm trên ghế sofa, mặt đã bị bóp đến nát bét, máu me đầm đìa, giống như đúc người bị giết hại trong The ring.

Trang Hải cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, cậu muốn hét lên, lại cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn không thể phát ra được một âm thanh nào.

Nửa phút sau, hai người cùng lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh Lý Ngang - sau khi phán đoán, Lý Ngang quả thực đã chết.

Cuối cùng Chu Phong cũng không khống chế nổi tâm trạng của mình: “Trời ạ! Nó chết rồi! Bảy ngày sau nó thật sự chết rồi, giống hệt trong phim!”

Trang Hải tắt tivi: “Chúng ta lập tức báo cảnh sát.”

Chu Phong nhanh chóng d,0dylq.d gật đầu - đột nhiên, dường như cậu nghĩ tới điều gì đó, hoảng sợ nhìn sang Trang Hải: “Hai chúng ta cũng xem cái đĩa đó, vì sao chúng ta không có việc gì?”

Trang Hải nghĩ một lúc: “Mày quên rồi sao? Hai chúng ta xem sau Lý Ngang một giờ!”

Đột nhiên Chu Phong bừng tỉnh: “Đúng rồi, đại khái là mười rưỡi hai chúng ta mới xem xong bộ phim này, sau đó nhận được điện thoại, nói cách khác...” Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Chín giờ năm mươi phút.

“Chưa tới 40 phút nữa là đến hai chúng ta.” Trang Hải run rẩy nói.

Chu Phong cảm thấy sau lưng ớn lạnh, có loại cảm giác sắp hít thở không thông: “Chúng ta... Chẳng lẽ cũng sẽ...”

“Chờ một chút!” Bỗng nhiên Trang Hải ngẩng đầu: “Chu Phong, mày có nhớ không? Đầu tiên cái đĩa này cũng không phải là của Lý Ngang, mà là của chủ cửa hàng băng đĩa! Anh ta nói anh ta đã xem qua chiếc đĩa này, cũng đã nhận được điện thoại!”

Chu Phong há to miệng, liếc Trang Hải một cái, sau đó hai người dường như phát điên lao ra cửa.

Hai phút sau, bọn họ thở hồng hộc chạy tới cửa hàng băng đĩa - trong tiệm sáng đèn, không có một khách hàng nào, chủ tiệm cũng không ở đó.

“Lên lầu tìm!” Trang Hải nói.

Hai người leo lên chiếc cầu thang gỗ nhỏ hẹp, Trang Hải đi đằng trước.

Lúc đến bậc thang cuối cùng, Trang Hải đứng yên bất động.

Lòng Chu Phong căng thẳng, cậu thấp giọng hỏi: “Mày... Thấy gì đấy?”

Trang Hải không nói gì, cậu leo lên trên, Chu Phong theo sau.

Bọn họ lại thấy được một màn gần giống vừa rồi - tivi bật lên, chủ tiệm nằm trên ghế da, mặt mũi đầy vết cào cùng máu tươi.

Hai mắt Chu Phong trừng lớn tràn ngập tơ máu, cậu che miệng lại, không để cho mình kêu thành tiếng.

Trang Hải cả gan đi lên trước hai bước, cậu để ý máu trên mặt chủ tiệm đã sớm khô, có vẻ như đã chết được một lúc.

Trang Hải không dám nhìn thi thể đáng sợ này nữa, cậu quay đầu thở hắt ra, nói với Chu Phong: “Chúng ta đi xuống đi.”

Nhưng Chu Phong lại giống như mất khống chế la to: “Trời ạ! Hai người bọn họ đều đã chết! Tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta, ai cũng không cứu được chúng ta!”

“Bình tĩnh một chút!” Trang Hải đè vai cậu ta lại: “Chúng ta yên lặng suy nghĩ kỹ một chút, sẽ tìm được phương pháp cứu mình!”

“Có phương pháp gì? Nếu như hung thủ thật sự là linh hồn, thì có là cảnh sát cũng không cứu được chúng ta!”

Trang Hải nhíu chặt lông mày nghĩ một lúc: “Chúng ta nghĩ lại từ đầu - từ lúc bắt đầu đến bây giờ chuyện này đều xảy ra giống hệt nội dung cốt truyện của bộ phim The ring, nếu như tất cả mọi chuyện khác thường đều giống hệt như trong phim, mà anh ta lại giống như trường hợp trong đó... Như vậy, ngược lại mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi.”

“Dễ dàng á? Vì sao?” Chu Phong nhanh chóng hỏi.

Trang Hải nhìn chằm chằm d’đ/l/q"d vào ánh mắt của cậu ta nói: “Mày có nhớ không? Trong bộ phim The ring, cuối cùng nữ chính không hề chết - bởi vì trong lúc vô tình cô ấy đã tìm được cách tự cứu mình, từ đó tránh khỏi việc bị linh hồn tấn công.”

“Đúng vậy, tao nhớ ra rồi, cách đó chính là...”

“Mang cuộn băng này đi copy thêm một phần nữa!” Hai người cùng nói.

“Cuốn băng kia ở trong phòng chúng ta, mau trở về lấy!” Trang Hải nói.

“Không cần.” Chu Phong lấy cái đĩa từ trong túi quần ra: “Tao mang theo bên người, vốn là định giao cho cảnh sát làm bằng chứng.”

“Nhanh copy thêm hai bản nữa! Thời gian không còn nhiều lắm!” Trang Hải nhìn đồng hồ - mười giờ năm phút.

Hai người vội vàng chạy trên phố, lúc này đường đã có vẻ vắng, đại đa số cửa hàng đều đã đóng cửa.

Chu Phong cùng Trang Hải bắt một chiếc taxi bên đường, cố gắng tìm kiếm cửa hàng có thể copy đĩa CD, nhưng hơn mười phút sau vẫn không tìm thấy một tiệm nào còn mở cửa.

Hai người lòng nóng như lửa đốt, Trang Hải nhìn đồng hồ lần nữa: 10:20 rồi.

Ngay tại lúc tuyệt vọng nhất, Chu Phong chỉ ra ngoài cửa sổ xe hét to: “Chỗ đó còn có cửa tiệm mở! Chỗ đó có máy sao chép!”

Hai người nhanh chóng xông vào cửa hàng sao chép nhỏ kia, chủ cửa hàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người đầu đầy mồ hôi.

“Chúng tôi muốn copy hai bản đĩa CD này! Nhanh lên!” Chu Phong lo lắng thúc giục chủ cửa hàng.

Năm phút sau, hai chiếc đĩa CD được copy xong, Trang Hải đưa tay nhìn đồng hồ: Vừa vặn mười giờ rưỡi.

Hai người khẩn trương liếc nhau một cái - ai cũng không chắc chắn đây có phải là phương pháp giải quyết thực sự hay không.

Thời gian dần dần trôi qua - cho đến 10:50, Chu Phong cùng Trang Hải mới thở dài một hơi.

Giống hệt trong phim, bọn họ đã tìm được cách phá giải lời nguyền, được tiếp tục sống - lúc này bộ phim kết thúc.

“Còn chưa kết thúc.” Trang Hải nhìn qua Chu Phong: “Chúng ta ngay lập tức đến Cục cảnh sát báo án.”

Chu Phong gật đầu, bọn họ nhất định phải nói hết tất cả với cảnh sát.

Đến Cục Cảnh sát, Trang Hải và Chu Phong lại một lần nữa tìm tới cảnh sát Giang, kể lại với anh ta những câu chuyện đã xảy ra.

“Chờ một chút, ý của các cậu là, bây giờ Lý Ngang cùng chủ cửa tiệm kia đều đã chết, thi thể của từng người đều đang ở trong nhà?” Cảnh sát Giang nghiêm túc hỏi.

“Đúng thế.” Trang Hải nói.

Cảnh sát Giang nhìn qua bọn họ một lượt, anh ta không hề cho rằng đó là nói đùa.

Mấy phút sau, hơn mười vị cảnh sát chia ra đến phòng trọ mà bọn Trang Hải thuê cùng cửa tiệm của chủ cửa hàng băng đĩa.

Trang Hải, Chu Phong cùng cảnh sát Giang đi đến phòng trọ của bọn họ, Chu Phong run rẩy mở cửa phòng trọ ra.

Mấy cảnh sát cùng xông vào trong phòng, Trang Hải cùng Chu Phong theo sau, bọn họ nhìn một cái liền trông thấy chiếc ghế sofa - hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trên ghế sofa hoàn toàn không có thi thể của Lý Ngang!

“Các cậu nói thi thể ở đâu?” Cảnh sát Giang xoay người hỏi.

“Vừa rồi... Rõ ràng ở ngay chỗ này... Cậu ấy...” Suy nghĩ của Trang Hải hỗn loạn, bắt đầu nói năng lộn xộn.

Cảnh sát Giang tới gần ghế sofa quan sát Die nd da nl e q uu ydo n một lúc - anh ta phát hiện trên ghế sofa và sàn nhà đều có vết máu nhàn nhạt, đồng thời còn có dấu vết kéo đi. Pháp y cẩn thận lấy một ít mẫu máu.

Cảnh sát Giang đi theo vết máu tới thẳng ban công, đến ban công là vết máu biến mất, chỗ này là tầng ba, phía dưới là một vùng cỏ dại rậm rạp hoang vu.

“Xuống lầu tìm!” Cảnh sát Giang hạ lệnh với mấy cảnh sát khác.

Mấy người cảnh sát bật đèn pin tìm kiếm trong vùng cỏ dại dưới lầu mười mấy phút, hoàn toàn không phát hiện thi thể của Lý Ngang.

Lúc này, điện thoại di động của cảnh sát Giang vang lên, anh ta nhanh chóng nhận điện thoại: “Đội một sao? Bên cậu thế nào rồi?”

Trầm mặc vài giây đồng hồ, cảnh sát Giang lớn tiếng nói: “Cái gì? Không phát hiện thi thể? Nhưng có vết kéo cùng vết máu?”

Trang Hải cùng Chu Phong lại khiếp sợ một lần nữa, bọn họ không biết hai thi thể sẽ đi đến nơi nào.

Một người cảnh sát đột nhiên kêu to: “Đội trưởng Giang! Phát hiện vết máu trên mặt cỏ.”

Mấy người nhanh chóng lại gần, quả nhiên, trên đồng cỏ phát hiện có vệt máu cùng vết kéo dài. Vết kéo dài này kéo vào tận sâu trong khu rừng nhỏ âm u ở phía Đông.

Mọi người lại tiếp tục tìm kiếm theo vết kéo đó, năm phút sau, cuối cùng bọn họ dừng lại ở cuối khu rừng - phát hiện thấy thi thể Lý Ngang cạnh một dòng sông nhỏ.

Theo phán đoán sơ bộ của pháp y, Lý Ngang chết bởi vì thiếu dưỡng khí, về sau lại bị một một thứ vũ khí sắc bén nào đó rạch nát mặt.

Trang Hải cùng Chu Phong đều rùng mình một cái - kiểu chết này, giống hệt nguyên tác của The ring.

Lúc này, một cảnh sát khác lại phát hiện trên bờ cát cạnh dòng sông có một vết kéo dài khác, mà vết kéo dài này lại kéo hẳn xuống sông.

“Chẳng lẽ lại là...” Cảnh sát Giang nhớ tới một thi thể mất tích khác - chủ tiệm.

“Gọi người tới vớt xác dưới sông!” Cảnh sát Giang biết con sông này đi về phía Đại Giang, một khi thi thể bị rơi xuống sông, khả năng vớt được lên sẽ rất thấp.

Mấy người cảnh sát lập tức tổ chức một đội ngũ vớt xác dưới sông, tìm kiếm trong vòng bốn giờ, vẫn không phát hiện ra thi thể của chủ tiệm.

“Mời các cậu trở về Cục với tôi một chuyến, để hỗ trợ điều tra.” Sau khi từ bỏ, cảnh sát Giang nhìn Trang Hải và Chu Phong nói.

Hai người bất đắc dĩ gật đầu, đây là kết quả trong dự liệu của bọn họ.

“Tôi hy vọng các cậu có thể nói thật.” Cảnh sát Giang châm một điếu thuốc.

“Mỗi lời nói của chúng tôi đều là sự thật, nếu như anh vẫn không tin, tôi đề nghị dùng máy phát hiện nói dối.” Trang Hải ngồi trên ghế trong phòng điều tra, bình tĩnh nói.

Cảnh sát Giang nheo mắt lại: “Các cậu muốn tôi tin rằng, tất cả điều này đều giống hệt nội dung cốt truyện trong một bộ phim điện ảnh, và nữ quỷ Nhật Bản là thứ giết chết hai người kia?”

“Chúng tôi cũng cảm thấy rất hoang đường.” Trang Hải nói: “Nhưng chúng tôi có thể cho rằng là ai làm đây?”

“Chúng tôi giám định thời gian bị giết hại của Lý Ngang ước chừng là từ 8:30 đến 9:00, khoảng thời gian đó, các cậu đang làm gì?”

“Chúng tôi cùng với gần năm mươi người ở lớp tự học buổi tối, những người này đều có thể làm chứng.” Chu Phong nói.

“Các cậu nói phát hiện thi thể của Lý Ngang cùng chủ cửa tiệm ở trong nhà, nhưng chúng tôi lại tìm thấy thi thể Lý Ngang ở bên cạnh dòng sông, đây là có chuyện gì?”

“Tôi không biết, ai biết cái linh hồn đó muốn làm gì?” Trang Hải nói.

“Chờ một chút.” Đột nhiên Chu Phong căng thẳng: “Tại bờ sông... Con sông này sau khi đến Đại Giang thì sẽ đi theo hướng nào?”

“Chẳng lẽ, mày cảm thấy đầu sông này sẽ... có quan hệ với chiếc giếng kia?” Đột nhiên Trang Hải cảm thấy rùng mình.

“Được rồi, dừng lại đi! Tôi thấy các cậu tẩu hỏa nhập ma rồi!” Cảnh sát Giang cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ. Anh ta trầm tư một lúc: “Các cậu vẫn luôn nhắc tới cái đĩa kia, bây giờ nó đang ở đâu?”

“Ngay đây, chúng tôi đã copy ra hai bản.” Sau khi nói xong Chu Phong liền mang ba chiếc đĩa ra đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát Giang cầm chiếc đĩa quan sát một lúc: “Các cậu đi theo tôi.”

Trang Hải cùng Chu Phong đi theo cảnh sát Giang vào phòng làm việc của anh ta, cảnh sát Giang lấy đĩa ra, quay đầu lại nói: “Bây giờ tôi xem chiếc đĩa này, các cậu cùng xem với tôi, ngồi đối diện tôi.”

Trang Hải lập tức hiểu ý của cảnh sát Giang - anh ta muốn kiểm tra tính chân thực của “vụ việc điện thoại”.

Đĩa CD chạy trên máy tính, cảnh sát Giang cẩn thận xem mỗi chi tiết nhỏ của bộ phim - đồng thời, anh ta cũng quan sát từng cử động của hai người đối diện.

Trang Hải cùng Chu Phong không nhúc nhích ngồi đối diện cảnh sát Giang, tay để lên bàn, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn không dám nhìn về phía máy tính, bọn họ không muốn diễn lại The ring một lần nữa.

Bộ phim kết thúc, trên máy vi tính là hình ảnh hoa tuyết, cảnh sát Giang hỏi: “Thế này là hết rồi?”

“Hết rồi.” Trang Hải nói.

Cảnh sát Giang nhìn về phía điện thoại trên bàn: “Chuông điện thoại sẽ vang lên?”

“Sau khi chúng tôi xem xong thì đúng là như vậy.” Chu Phong nói.

“Nhưng bây giờ...” Cảnh sát Giang mới nói được một nửa, điện thoại trên bàn liền vang lên.

Cảnh sát Giang nhanh chóng đến bên cạnh điện thoại, anh nhìn thoáng qua máy điện thoại, ngây ngẩn cả người.

Đây là máy điện thoại có hiển thị số gọi đến, nhưng trên màn hình điện thoại lại không có bất kỳ một con số nào.

Cảnh sát Giang do dự vài giây đồng hồ, nhận điện thoại.

Nửa phút sau, anh chậm rãi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cúp điện thoại.

“Anh nghe được cái gì? Cảnh sát.” Trang Hải hỏi.

Cảnh sát Giang nhìn cậu: “Một cô gái nhỏ nói cái gì mà ‘Nano kakan’, sau đó là âm thanh tút tút.”

Chu Phong hít vào một ngụm khí lạnh: “Anh cũng bị nguyền rủa rồi, cảnh sát.”

“Cái gì?”

“Trong tiếng Nhật ‘nano kakan’ có nghĩa là ‘bảy ngày’.” Chu Phong nghiêm túc nói.

“Chẳng qua anh không cần lo lắng, anh cũng có thể copy một bản... Hẳn là không sao rồi.” Trang Hải nói.

Cảnh sát Giang nhìn chằm chằm bọn họ một phút đồng hồ, sau đó nhanh chóng bấm số của đồng nghiệp.

“Đội trưởng Giang, có chuyện gì không?” Sau khi nhận điện thoại đối phương hỏi.

“Cậu lập tức giúp tôi điều tra một chút, vừa rồi dãy số gọi điện thoại tới cho tôi là ở đâu!”

“Được rồi, chờ một chút.”

Cúp điện thoại xong, cảnh sát Giang không nói một lời ngồi xuống, không ngừng dùng ngón tay gõ lên đầu gối.

Mấy phút sau, chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, cảnh sát Giang nhận điện thoại: “Tra ra được chưa?”

“Được rồi, đội trưởng Giang. Vừa rồi gọi tới điện thoại của anh là một số điện thoại di động - chúng tôi đã lập tức gọi lại, nhưng không còn tín hiệu nữa.”

Điện thoại di động... Điện thoại di động nào?”

“Hiện tại cái điện thoại di động này đang dùng tốc độ rất nhanh để rời đi, bây giờ không có cách nào để phân biệt vị trí cụ thể.”

Cảnh sát Giang suy nghĩ một lúc, nói: “Các cậu tra dò tỉ mỉ vị trí của chiếc điện thoại di động này, một khi có tung tích của nó thì phải báo ngay cho tôi!”

“Vâng, đội trưởng Giang!”

Để điện thoại xuống, cảnh sát Giang quay đầu lại, như có điều suy nghĩ nhìn hai người Trang Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.