Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 4 - Chương 23-3: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (3)




Ở sân vận động của trường học, ba người gặp Cố Dương đang chơi bóng rổ - đây là người bạn mà trước đây bọn họ từng quen biết, cùng học ngành tiếng Trung với Trang Hải.

“Chơi bóng một mình hả.” Trang Hải đi lên trước nói với Cố Dương.

“Rảnh rỗi không có gì làm, sáng hôm nay lại không có tiết.” Cố Dương hỏi: “Bọn mày đi đâu đấy?”

“Chúng tao vừa thuê một chiếc đĩa, chuẩn bị về nhà xem, mày có muốn xem cùng hay không?” Chu Phong nói.

“Phim gì thế?”

“Phim kinh dị.”

“Giữa ban ngày đi xem phim kinh dị? Thật không có không khí.” Cố Dương nhíu mày.

“Vậy mày... xem không?” Trang Hải sợ Cố Dương nói “Không”, gần đây không thấy ai mà bọn họ quen nữa.

Cố Dương nghĩ một chút: “Dù sao cũng không có việc gì, đi thôi.” Nói xong ôm lấy quả bóng rổ.

Chu Phong cùng Lý Ngang nhẹ nhàng thở ra - bọn họ không nghĩ rằng nhanh như vậy đã tìm được “Người thử nghiệm”.

Đến phòng trọ bọn họ thuê, ba người không kịp chờ Cố Dương ngồi xuống liền cho đĩa vào đầu DVD.

Vẫn là những hình ảnh đáng sợ mờ nhạt lúc trước, ba người Chu Phong lại kiên trì xem một lần nữa.

Sau mười mấy phút, đĩa được chạy xong.

“Gì vậy? Xong rồi sao? Đây là cái gì thế! Không phải là phiên bản của The ring sao?” Cố Dương không hiểu nhìn sang Trang Hải: “Sao bọn mày đều không nói lời nào?”

Bọn Trang Hải hoàn toàn không có tâm tư để ý tới phản ứng của Cố Dương, vẻ mặt ba người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn trà.

Quả nhiên, chuông điện thoại đã vang lên đúng lúc. Chu Phong, Trang Hải cùng Lý Ngang nhìn nhau một cái, trên mặt mỗi người đều có nỗi sợ khó có thể che giấu.

Cố Dương nhìn ba người bọn họ một cái, lại nhìn máy điện thoại: “Bọn mày đang chơi trò gì vậy? Mô phỏng những tình tiết trong The ring?”

“Mày nghe điện thoại đi, Cố Dương.” Trang Hải nói.

Cố Dương cười cười: “Mày cho rằng tao không dám?” Nói xong liền đi đến bên cạnh bàn trà, nhận điện thoại.

Sau đó, ba người Trang Hải nhìn Cố Dương cầm ống nghe “Alo” cả nửa ngày, cuối cùng nghe thấy cậu ta hỏi một câu “Cô nói gì cơ?” - không cần hỏi thì bọn họ cũng biết cậu ta đã nghe được cái gì.

Sau khi Cố Dương cúp điện thoại thì liền ngồi xuống ghế sofa: “Vừa rồi có một cô gái nói với tao câu gì mà... ‘Nano kakan’? Đây là ý gì?”

“Đó là tiếng nhật, nghĩa là ‘Bảy ngày’.” Lý Ngang nói.

“Cái gì? ‘Bảy ngày’?” Cuối cùng Cố Dương không nhịn được cười ha hả: “Nói thật đi, trò đùa này của bọn mày cũng vụng về quá! Cái đứa ‘Samara’ đó là ai đóng giả?”

Bọn Trang Hải đã hết sức lực để giải thích với cậu ta, ba người ngồi yên lặng trên ghế sofa, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Sau khi Cố Dương đi, ba người mất gần hai tiếng để lục tung cả phòng trọ, cuối cùng loại bỏ được trường hợp có những thứ như máy nghe trộm, máy theo dõi cài đặt trong phòng.

“Tao thấy chuyện này có chút kỳ quái.” Trang Hải nói.

“Sau khi chúng ta tìm được Cố Dương thì lập tức tới nơi này, hoàn toàn không có ai biết được! Có thể điện thoại bị...” Chu Phong càng nói càng không thể tưởng tượng nổi.

Lý Ngang yên lặng một lúc rồi nói: “Tao thấy chúng ta nên báo cảnh sát.”

Trang Hải nói: “Tao cũng nghĩ thế, thế nhưng nói ra cảnh sát sẽ tin sao? Loại chuyện này... Chính chúng ta còn cảm thấy khó tin.”

“Dù thế nào thì vẫn phải thử, có lẽ Cục cảnh sát đã từng nhận được những vụ báo án tương tự như thế này thì sao? Có lẽ chúng ta cũng không phải nhóm đầu tiên xem đĩa phim chết người.” Lý Ngang phân tích.

“Cứ làm thế đi!” Chu Phong vỗ vỗ Trang Hải.

Ba người ngồi taxi đến Cục cảnh sát, tiến thẳng đến khoa hình sự hỏi thăm nhân viên công tác.

Khoa hình sự ở tầng ba, ba người hùng hổ chạy đến.

Lúc leo đến chỗ rẽ ở tầng hai, Chu Phong và Lý Ngang không chú ý xung quanh, hùng hổ leo lên, nhưng Trang Hải lại vô tình thấy một nữ lao công đang quét rác, cậu dừng lại.

Trang Hải phát hiện nữ lao công này đang dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, dường như cậu nhìn thấy một sự sợ hãi trong ánh mắt của bà ấy.

Sau khi Chu Phong và Lý Ngang phát hiện Trang Hải dừng lại thì cũng quay trở lại.

“Dì ơi, sao dì lại dùng ánh mắt đó nhìn chúng cháu?” Trang Hải không nhịn được hỏi.

Nữ lao công nhíu chặt mày, ánh mắt mê man, bà chần chừ một lúc rồi hỏi: “Các cậu... Có phải gần đây đã làm chuyện gì rồi hay không?”

Ba người cùng giật mình, Trang Hải hỏi: “Sao ạ?”

Nữ lao công không ngừng lắc đầu, dường như cảm thấy khó nói nên lời.

“Dì, dì cứ nói thẳng đi, không sao đâu.” Chu Phong nói.

Nữ lao công lại nhìn bọn họ thêm mấy giây nữa, nói: “Trên mặt của các cậu để lộ một luồng âm khí... Các cậu... Có phải đã đụng tới thứ gì không sạch sẽ không?”

Nghe được câu này, mấy người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không biết tại sao nữ lao công hơn bốn mươi tuổi này lại thấy được trên mặt bọn họ có “Âm khí”, cũng không biết điều này có ý gì.

“Vậy... Chúng cháu nên làm gì?” Trang Hải bất lực nhìn bà.

“Tôi không biết... Tôi rất ít gặp được những chuyện như vậy.” Rõ ràng nữ lao công không muốn nói thêm nữa, bà lại tiếp tục vùi đầu quét rác.

Ba người không dám lười biếng, lập tức đi về phía văn phòng khoa hình sự.

Cảnh sát Giang ở khoa hình sự tiếp đón bọn họ, trong ba người thì Trang Hải là người có tài ăn nói nhất, cho nên cậu thay mặt cả ba kể lại kỹ càng những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, cảnh sát Giang nheo mắt lại quan sát bọn họ.

“Tôi không cảm thấy các cậu giống những người rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng tôi lại không biết vì sao các cậu làm ra những hành động nhàm chán này.” Cảnh sát Giang nói.

“Hành động nhàm chán?” Trang Hải nóng nảy: “Thưa anh, anh không cho rằng chúng tôi đến Cục cảnh sát chỉ để nói đùa chứ?”

“Đây chính là điều mà bây giờ tôi nghĩ tới.” Cảnh sát Giang nói.

“Thưa sĩ quan cảnh sát, chúng tôi đến báo án, anh cũng không thể mặc kệ chứ?” Chu Phong tiến lên trước nói.

“Báo án? Các cậu bảo tôi lập án như thế nào? Linh hồn đến từ trong điện thoại uy hiếp? Quá hoang đường!” Cảnh sát Giang phát hỏa.

“Chúng tôi có thể lấy đĩa đến cho anh xem...”

“Được rồi! Tôi không có thời gian quản những trò nhàm chán của mấy người trẻ tuổi các cậu! Là một sinh viên đại học mà lại tin vào những truyền thuyết mê tín này, tôi thấy các cậu nên tỉnh táo lại đi, đọc sách xong thì phải dùng đúng chỗ vào!” Cảnh sát Giang giáo huấn.

“Nhưng...”

“Được rồi, tôi còn rất nhiều việc, các cậu về đi.” Cảnh sát Giang không kiên nhẫn phất phất tay.

Ba người đành phải hậm hực rời khỏi Cục cảnh sát.

“Tao đã nói cảnh sát sẽ không tin mà.” Trang Hải thở dài.

“Thật đáng chết! Vậy mà lại không nghe chúng ta giải thích! Anh ta cho rằng chúng ta nhàm chán đến mức đến đó làm trò cười à?” Chu Phong muốn chửi bậy.

“Được rồi, nếu đổi lại là người khác nói chuyện này với chúng ta, tao nghĩ chúng ta cũng sẽ không tin đâu.” Lý Ngang nói.

“Vậy chúng ta nên làm cái gì? Cứ như vậy ngồi chờ chết?” Chu Phong nói.

“Chúng ta có thể có cách gì cơ chứ? Nếu kẻ thù là người, chúng ta còn có thể đề phòng, thế nhưng...” Lý Ngang không nói được nữa.

“Được rồi, nếu chúng ta đã không nghĩ ra cách gì, vậy thì dứt khoát đừng quản chuyện này nữa, dù sao đầu bên kia điện thoại cũng không nói rốt cuộc bảy ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ thật sự là ai đó trêu đùa với chúng ta?” Trang Hải nói.

Chu Phong cùng Lý Ngang đều cúi đầu không lên tiếng.

“Được rồi, quên chuyện này đi. Buổi chiều tao còn phải đi học, tao muốn trở về chuẩn bị một chút.” Trang Hải vỗ vỗ bả vai hai người bạn.

Mấy ngày sau, ba người giống như giao hẹn, không hề nhắc một câu nào về sự việc kỳ quái này, vẫn học tập, sinh hoạt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tuy không nói ra miệng, nhưng bọn họ ai cũng chưa quên - ngày thứ bảy đang tới gần từng ngày.

Đêm ngày thứ bảy, thật sự sẽ bình an vô sự sao?

Trong nháy mắt, cái ngày kinh khủng đã đến.

Lúc cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng Chu Phong cũng không nhịn được: “Buổi tối hôm nay... Cũng là ngày thứ bảy.”

Trang Hải đang uống canh để bát xuống: “Tao cũng nghĩ đến điều này.”

“Chúng ta thật sự không làm gì?” Chu Phong nói.

“Buổi tối hôm nay tao còn một lớp tự học, ở một chỗ cùng nhiều người như vậy, tao không tin sẽ gặp phải chuyện kỳ quái gì.” Trang Hải nói.

Chu Phong chần chừ một lúc: “Tao... Có thể đi chung với mày không?”

“Mày muốn đến lớp tự học buổi tối của tao?” Trang Hải nghĩ một lúc: “Cũng được, dù sao thêm một người hay thiếu một người cũng không ai phát hiện.”

“Lý Ngang, mày có muốn đi cùng không?” Chu Phong hỏi.

Lý Ngang lấy tay chống đầu: “Hôm qua tao bị cảm, hôm nay có chút sốt, tao thấy tối hôm nay tao chỉ có thể nằm nghỉ trên giường.”

“Mày ở nhà một mình... không sợ sao?” Trang Hải hỏi.

Lý Ngang cười khổ nói: “Nếu thật sự có linh hồn muốn giết người, mày có chạy đến đâu thì vẫn không thể bỏ trốn được! Hơn nữa nếu đêm nay tao không nghỉ ngơi, sợ là quỷ không tìm đến thì tao cũng mất mạng.”

“Mày uống thuốc chưa?” Chu Phong sờ lên trán Lý Ngang.

Lý Ngang gật gật đầu: “Tao trở về ngủ một lúc là không sao rồi.”

“Vậy mày cẩn thận một chút.” Trang Hải dặn dò.

“Tao biết rồi.”

Cơm nước xong xuôi, Lý Ngang trở về ký túc xá một mình, Chu Phong cùng Trang Hải đến lớp tự học buổi tối.

Khoa tiếng Trung là khoa chính, ở một phòng cùng hàng trăm người, trong lòng Chu Phong và Trang Hải an tâm không ít, nhưng mặc dù như thế, những lời giáo sư giảng dạy trên bục giảng vẫn không thể lọt vào tai bọn họ nửa câu.

Chín giờ rưỡi, giờ tự học buổi tối kết thúc, Chu Phong và Trang Hải trở về ký túc xá.

Đang dùng chìa khóa mở cửa, Trang Hải liền nghe trong phòng truyền đến âm thanh “Soạt, soạt”, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào, đột nhiên, một dự cảm bất thường ập vào lòng cậu - Lý Ngang xảy ra chuyện rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.