Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 3 - Chương 1: Câu chuyện thứ ba: Chó sủa




Địch Lỵ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự hai tầng xa hoa trước mặt, nghẹn họng nhìn trân trối - vẻ mặt của cô giống như là vẫn chưa từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

Cát Lôi nở một nụ cười đắc ý đứng bên cạnh Địch Lỵ, thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô - anh phải thừa nhận, loại vẻ mặt này của Địch Lỵ khiến cho anh có cảm giác thỏa mãn sâu sắc.

“Đây là thật ư? Cát Lôi.” Địch Lỵ quay đầu nghi hoặc nhìn vị hôn phu của mình.

“Anh cho là thật.” Cát Lôi nhẹ nhàng nở nụ cười, anh cảm thấy Địch Lỵ rất đáng yêu.

“Nhưng, em vẫn cảm thấy rất khó tin...”

“Được rồi,” Cát Lôi mỉm cười đặt chìa khóa vào tay Địch Lỵ, “Mở cửa đi, giấc mơ của em sẽ trở thành sự thật.”

“Bên trong đó có gì?” Địch Lỵ mở to mắt chờ mong.

“Có thứ mà em đang ao ước.” Cát Lôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, “Mở cửa đi.”

Địch Lỵ nhìn Cát Lôi, để lộ một nụ cười ngọt ngào, sau đó cho chìa khóa vào trong ổ khóa rồi xoay một cái.

Ổ khóa kêu lên “rắc rắc”, cửa nhanh chóng được mở ra.

Cát Lôi vào trong, bật đèn lên.

“A!” Địch Lỵ kinh ngạc kêu lên.

“Sao thế?” Cát Lôi hỏi.

“Đẹp quá!” Địch Lỵ đi vòng quanh phòng khách nói, “Trang trí sang trọng, thoải mái, lại còn rất tao nhã lịch sự. Trời ơi! Cát Lôi, căn nhà này rộng bao nhiêu?”

“Tầng trên tầng dưới cộng lại là khoảng 300 mét vuông. Trừ phòng khách, nhà ăn và phòng bếp thì còn có năm phòng nữa và hai phòng vệ sinh - sao nào, Địch Lỵ. Em hài lòng không?”

“Cát Lôi!” Địch Lỵ vui mừng bổ nhào vào trong lòng vị hôn phu, “Em cực kỳ hài lòng! Toàn bộ mọi thứ thật sự là quá hoàn hảo!”

Cát Lôi hết sức thỏa mãn ôm Địch Lỵ. Lần này, anh hôn lên hai má cô.

Nhưng dường như Địch Lỵ vẫn còn chút nghi ngờ, “Những thứ này thật sự thuộc về chúng ta sao? Vì sao từ lúc quen anh đến bây giờ em không biết có một căn nhà lớn như vậy?”

Lúc Cát Lôi đang chuẩn bị mở miệng nói điều gì đó thì từ trên tầng hai phía ngoài cùng bên trái truyền đến một tràng tiếng chó sủa.

“Ồ, suýt nữa là anh quên mất!” Cát Lôi hưng phấn dắt tay Địch Lỵ, dẫn cô lên lầu, đi đến trước cửa phòng vệ sinh phía bên trái tầng hai. Anh nói: “Đến làm quen với người bạn già Tạp Tư của anh đi, anh nghĩ em sẽ thích nó.”

Nói xong, Cát Lôi mở cửa phòng vệ sinh ra. Ngay lập tức có một chú chó Scotland lông vàng dài hơn hai mét chạy vọt ra - nó vừa ra liền chạy thẳng tới chỗ Địch Lỵ.

“A!” Địch Lỵ hoảng sợ, cô theo bản năng túm lấy áo sơ mi của Cát Lôi, cũng trốn ra sau lưng anh.

“Đừng sợ, em yêu!” Cát Lôi cười nói, “Tạp Tư rất thông minh, là một con chó ngoan, nó tuyệt đối sẽ không làm em bị thương!”

Quả nhiên, Tạp Tư đến bên chân Địch Lỵ, cái đuôi vẫy vẫy, con mắt đen bóng ngoan ngoãn nhìn cô.

“Thử vỗ vào đầu nó rồi hỏi thăm nó một chút là bọn em liền trở thành bạn bè rồi đó.” Cát Lôi nói với Địch Lỵ.

Địch Lỵ ngồi xổm xuống, nghe theo lời Cát Lôi, nhẹ nhàng vỗ đầu Tạp Tư, nói: “Này, chị là Địch Lỵ, rất vui được làm quen với em. Em thì sao?”

Quả nhiên Tạp Tư là một chú chó thông minh, dường như hiểu Địch Lỵ nói gì, nó lè lưỡi liếm tay Địch Lỵ, tỏ vẻ đồng ý với cô.

“A, Cát Lôi, nó đáng yêu quá!” Địch Lỵ bị Tạp Tư liếm đến phát ngứa, vui vẻ cười rộ lên.

“Tạp Tư là người bạn già của anh, năm nay nó mười tuổi rồi.” Cát Lôi cúi người sờ bộ lông rậm của Tạp Tư, “So với chó thì nó càng thông minh hơn.”

“Đúng vậy thật.” Địch Lỵ gật đầu nói.

“Được rồi, nhốt mày lâu như vậy, đi chơi đi.” Cát Lôi vỗ vỗ vào người Tạp Tư. Con chó bự được sự cho phép của chủ nhân liền hân hoan sủa vài tiếng, sau đó đã chạy rất nhanh xuống lầu, chạy vào vườn hoa chơi đùa.

Nhìn Tạp Tư chạy ra ngoài cửa, Địch Lỵ quay đầu lại nói với Cát Lôi: “Anh yêu, có lẽ bây giờ anh nên nói cho em biết...”

Không đợi Địch Lỵ nói xong, Cát Lôi đã nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cô, để lộ bộ mặt tinh nghịch: “Trước đó, không phải chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt đã sao?”

Địch Lỵ nghiêng đầu nhìn anh: “Vấn đề trước mắt của chúng ta là gì?”

“Anh đói bụng, em yêu.” Cát Lôi nói, “Có lẽ em nên suy nghĩ xem chiều nay chúng ta ăn gì. Hơn nữa, anh nghĩ em sẽ muốn nhìn thử căn bếp mới của chúng ta một chút chứ.”

“Đương nhiên rồi.” Địch Lỵ cười rộ lên, “Em đi mua đồ ăn, tối hôm nay em phải nấu thật nhiều món cho anh mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.