Hàn Tuyết vừa xuất hiện, đôi mắt của người đàn ông bên cạnh Giang Tiểu Thần đột nhiên trợn lên, nhìn chằm chằm vào mông cô ta, trong lòng hưng phấn cuồng loạn, quên mất mình đến đây để xin việc.
Ngoại trừ người đàn ông này, những người đàn ông khác khi nhìn thấy Hàn Tuyết cũng có cảm giác nóng rực ở bụng dưới, về phần phụ nữ, có người ánh mắt đầy ghen tị, có người im lặng cúi đầu vì cho rằng mình không thể so sánh được.
Giang Tiểu Thần nhìn thoáng qua, lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao người đàn ông bên cạnh lại bị mê hoặc như vậy, cô ta quả thực là một người phụ nữ rất quyến rũ, ngoại hình, dáng người, khí chất đều khiến đàn ông phải mê mẩn, chỉ là sau khi gặp Tô Nhược Sơ, anh cảm thấy hàn Tuyết có chút thua kém.
"Tôi nói đúng không, có phải rất xinh đẹp mê người không? Khà khà, nếu có thể cho tôi chơi một đêm, cho dù có bị ép khô thì tôi cũng bằng lòng."
Người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi trên môi, hóa ra anh ta mới là người giống đến đây tán gái nhất.
Hàn Tuyết chú ý đến những tiếng thảo luận của mọi người, hơi nhíu mày, ngồi xuống vị trí giám thị, sau đó dời micro nhỏ bên cạnh, đặt trước mặt, cúi đầu nói: “Mọi người đến phỏng vấn hay đến đào ngũ hả? Không muốn phỏng vấn thì đừng lãng phí thời gian của công ty chúng tôi, mời rời đi ngay bây giờ.”
Lời này vừa nói ra, hội trường tuyển dụng đều im lặng, giọng nói của cô ta trong trẻo, du dương, có sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành làm việc.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã lộ rõ khí chất được mệnh danh là nữ hoàng nơi làm việc, cũng không nói nhiều, khi hội trường yên tĩnh, cô ta mới nói về các vị trí tuyển dụng của công ty và yêu cầu đầu vào. Việc ra oai phủ đầu vừa rồi của cô ta cũng có tác dụng, những người phỏng vấn đều xốc lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.
Đối mặt với một người phụ nữ như vậy, bất kể nam hay nữ, bọn họ đều không dám tùy tiệnphản kháng.
Giang Tiểu Thần là người ít quan tâm nhất đến mấy loại phát biểu quan trọng nghiêm túc, anh nghe thấy hơi buồn ngủ, cuối cùng anh chỉ nghe rõ một điều, đó là công ty hiện tại chỉ có một vị trí, trong mười mấy người bọn họ chỉ chọn ra một người.
"Đẹp quá, muốn hôn đôi môi anh đào kia quá, li3m cái mông bướm của cô ấy, điên cuồng tàn phá cô ấy. Hãy để tôi hành hạ cô ấy một đêm. Không, hai đêm. Nếu có thể thì cả đời cũng được, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cô ấy!"
"..."
Giang Tiểu Thần không nói nên lời khi nghe thấy tên đàn ông kia đang lẩm bẩm ở bên cạnh.
Anh chàng này vẫn chưa ngừng nghĩ đến d*c vọng, đã bị Hàn Tuyết làm cho choáng váng đầu óc.
"À, người anh em, bài kiểm tra bắt đầu rồi, không phải anh đến phỏng vấn à?"
"A, hả... bắt đầu thi rồi à?" Nghe nói sắp thi, người đàn ông bình tĩnh lại, vội vàng lấy bút trong cặp ra: “Bài kiểm tra, bài kiểm tra là gì thế? Vừa rồi tôi nghe không rõ..."
Giang Tiểu Thần nói: “Tự anh đọc để thì chẳng phải sẽ biết sao, đừng nói nữa, nếu bị cấp trên đuổi ra ngoài, không xin được việc, vợ tôi sẽ cho tôi đẹp mặt đấy.”
Người đàn ông gật đầu, bối rối nhìn câu hỏi và ngay lập tức há hốc mồm.
Cái quái gì đây? Không có một chữ tiếng Trung nào cả, có chắc là đang làm bài kiểm tra không thế?
"Này! Anh đẹp trai, trên này có chữ gì thế? Ngoài tiếng Anh ra thì tôi không hiểu chữ nào nữa cả."
Nghe đối phương gọi anh là "anh đẹp trai", Giang Tiểu Thần miễn cưỡng trả lời: "Mỗi câu hỏi đều bằng ngôn ngữ của một quốc gia khác nhau, từ trên xuống dưới là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha..."
"Mẹ kiếp!"
Trong đầu người đàn ông có một câu nói không biết có nên nói hay không, ngoài việc đậu tiếng Anh cấp sáu ra, anh ta chưa từng học ngôn ngữ nào khác.
Khoan đã, sao tên nhóc này biết được các câu hỏi trong đề thi được sắp xếp theo thứ tự bằng ngôn ngữ nào? Chẳng lẽ anh hiểu hết? Không phải anh đến đây để kiếm người bao nuôi sao?
Tâm trạng của người đàn ông bùng nổ, nhưng đến cũng đến rồi, dù sao cũng không thể không viết phải không? Anh ta chỉ có thể bất chấp cắn răng trả lời câu hỏi đầu tiên.
Ngay khi anh ta vừa viết xong câu tiếng Anh, còn chưa làm những câu hỏi khác, Giang Tiểu Thần đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hàn Tuyết và những người phỏng vấn khác nhìn thấy Giang Tiểu Thần đứng dậy nên vô thức nhìn sang.
"Anh làm gì thế?"
Đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết mở ra khép lại, khi cô ta đến gần, khứu giác nhạy bén của Giang Tiểu Thần đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô ta, rất hấp dẫn, khó trách anh chàng kia lại muốn ngủ với cô ta đến vậy.
"Tôi làm xong rồi."
"Làm xong rồi?"
Lời nói của Giang Tiểu Thần khiến Hàn Tuyết và những người phỏng vấn khác nhìn nhau, các thí sinh đang làm bài thi cũng ngẩng đầu lên.
Trên bài thi có bảy câu hỏi bằng bảy ngôn ngữ, mặc dù đều là câu hỏi xã giao, nhưng đây là bảy ngôn ngữ, anh hoàn thành trong chưa đầy hai mươi phút ư?
"Anh tên là gì?"
"Giang Tiểu Thần..."
Hàn Tuyết mím môi nói: "Anh Giang, trong đề thi có bảy câu, mỗi câu đều khác nhau, anh chỉ trả lời câu đầu tiên, còn sáu câu nữa anh chưa viết ra."
Hàn Tuyết cho rằng Giang Tiểu Thần coi bảy câu hỏi là một, nên chỉ làm câu đầu tiên rồi nộp bài, cô ta đang nhắc nhở Giang Tiểu Thần rằng vẫn còn sáu câu hỏi phải hoàn thành.
Tình huống tương tự như Giang Tiểu Thần thường xuyên xảy ra trong các cuộc phỏng vấn trước đây, không nghe kỹ cô ta nói và lầm tưởng rằng bảy ngôn ngữ trên bài kiểm tra đều là cùng một đề.
Nói chung những người nộp bài kiểm tra trước chỉ biết được tiếng Anh, công ty sẽ không tuyển dụng những người như vậy, việc nhắc nhở chỉ xuất phát từ nhiệm vụ mà thôi.
"Tôi viết rồi mà."
Giang Tiểu Thần rất buồn bực, từng câu hỏi đều trả lời rõ ràng, nhưng người phụ nữ này chưa xem đã nói rằng anh không hề viết, chẳng lẽ đây là chiêu trò phỏng vấn của Tập đoàn Tô thị ư? Không nên như vậy đâu nha.
“Anh viết xong rồi ư?”
"Vâng, tôi đã trả lời xong mọi câu hỏi."
Hàn Tuyết nheo mắt lại, nhìn người phỏng vấn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đem bài thi của anh ấy đến đây.”
Nữ phỏng vấn viên bước tới, lấy bài kiểm tra mà Giang Tiểu Thần đã viết đưa cho Hàn Tuyết.
Khi nhìn thấy mỗi câu trả lời đều được viết bằng ngôn ngữ tương ứng, Hàn Tuyết sững sờ.
Những người phỏng vấn khác nhìn qua cũng cùng một biểu cảm giống như Hàn Tuyết khi nhìn thấy đáp án trên bài thi, sau đó họ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và mở phần mềm dịch ngôn ngữ của bài thi.
Vẻ mặt của họ càng sốc hơn khi biết rằng Giang Tiểu Thần đã thực sự đã trả lời mọi câu hỏi và mọi câu trả lời đều rất phù hợp, cũng không phải là những câu trả lời qua loa.
Thật không thể tin được, trước đây những người đến phỏng vấn chỉ biết nhiều nhất từ 3 đến 4 ngôn ngữ, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ lưỡng mới đế. Đây là lần đầu tiên họ gặp được một người hiểu tất cả các ngôn ngữ và hoàn thành tất cả các câu hỏi.
"Ngôn ngữ nào anh cũng biết hả?" Hàn Tuyết bình tĩnh lại, trước tiên nghiêm túc đánh giá Giang Tiểu Thần.
"Không, tình cờ đây là những ngôn ngữ tương đối phổ biến trên thế giới và trước đây tôi tình cờ học thôi, vì vậy..."
Vì thân thể dị thường nên Giang Tiểu Thần có đầu óc cực kỳ tốt, có thể ghi nhớ rất nhanh, khi ở trên núi ngoài việc tu luyện, mỗi khi buồn chán anh đều đến phòng làm việc của ông cụ để đọc sách, đã học được hơn một chục ngôn ngữ.
"Được rồi, anh vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên, đặt sơ yếu lý lịch lên bàn, đi vào phòng sau đợi những người khác trả lời xong."
"Phải đợi bao lâu?"
"Sao thế? Anh bận lắm à?"
"Không phải... quên đi, quên đi." Khóe miệng Giang Tiểu Thần nhếch lên, lộ ra vẻ bất lực.
Thật ra anh chỉ muốn hút thuốc ở bên ngoài công ty, nhưng anh nghĩ hút ở bên trong này cũng sẽ không có ai nói gì, còn việc Tô Nhược Sơ cảnh cáo không được hút thuốc trong công ty thì anh hoàn toàn coi như gió thổi mây bay, huống hồ cô cũng sẽ không nhìn thấy mà.
"Trời ơi! Thằng nhóc đó thực sự đã vượt qua bài kiểm tra viết. Hóa ra anh ta thực sự đến đây để phỏng vấn!"
Nhìn thấy Giang Tiểu Thần được gọi vào phòng sau, người đàn ông kia trưng ra vẻ không thể tin nổi, sau đó nhìn sáu câu hỏi khác mà mình không hiểu, cuối cùng chỉ có thể cầm bài kiểm tra đứng lên.
Nghĩ rằng Giang Tiểu Thần có thể đã vượt qua bài đánh giá đầu tiên chỉ bằng cách viết câu trả lời đầu tiên, anh ta đã thử vận may nhưng lại bị mời ra ngoài.