Thời gian trôi qua 30 phút, Chu Thiến như bị lãng quên. Cô cảm thấy thật khó mà hòa vào không khí này. Ngồi chỉ mới nửa tiếng, cô cứ ngỡ đã hai tiếng trôi qua.
Chu Thiến thật không hiểu nổi anh trai mình. Không phải nên theo kịch bản là anh hai sẽ giới thiệu cô với mọi người rồi cô sẽ hòa đồng vui vẻ với mấy người đó sao. Nhưng trái lại anh hai chẳng làm gì khiến cô cảm thấy thật xấu hổ.
Trịnh Phàm híp mắt nhìn Chu Thiến đang cuối mặt như cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào, cái miệng nho nhỏ đang vễnh lên lầm bầm thật khiến người ta muốn cắn một cái, đôi mắt bán nguyệt ánh lên sự buồn bã.
Anh quan sát cô được 15 phút thì hơi bất ngờ khi nhận ra em gái Khải Uy là cô bé hay ngồi xem anh huấn luyện năm nhất. Ánh mắt vụt qua một tia sáng nhưng rất nhanh được anh giấu đi.
Tề Dục thấy Trịnh Phàm híp mắt nhìn em gái Khải Uy thì ho khan vài tiếng, lấy chân đá Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm nhìn Tề Dục cảnh cáo như muốn nói: Tề Dục đừng làm tôi mất hứng.
Tề Dục cười vô tội, anh chính là cố ý muốn Trịnh Phàm mất hứng.
“Cậu chủ, lão gia mời cậu chủ cùng mọi người xuống, bữa tiệc đã bắt đầu.” Một người giúp việc mở cửa lễ phép nói.
Mọi người nghe vậy, liền lục đục đứng dậy đi xuống sãnh tiệc.
Buổi tiệc cũng giống với những bữa tiệc bình thường khác, cũng không có gì đặc sắc nhưng lại rất rắc rối.
Vì tất cả tiểu thư từ nhà quyền quý đến nhà bình thường trong giới thượng lưu đều vây xung quanh Trịnh Phàm.
Nhìn những oanh oanh yến yến đang bám lấy anh, Trịnh Phàm xoa trán.
“Phàm, cậu thật nhiều hoa đào a, ngay cả chị gái tớ cũng bị cậu hút hồn.” Thẩm Hạo vỗ vai Trịnh Phàm than thở. Nhìn những cô gái từ thục nữ đến nóng bỏng đều một tấc vay quanh Phàm thật khiến anh ghen tỵ chết được.
Trịnh Phàm nhếch mép cười. Ánh mắt nhìn Thẩm Hạo khiêu khích: nếu muốn thì kêu lão già nhà cậu mở một buổi tiệc chọn vợ cho cậu đi.
Thẩm Hạo trừng mắt Trịnh Phàm, nghiến răng: “Hừ, nếu không có hôn ước thì tớ đã tổ chức một bữa tiệc chọn vợ chắc chắn lớn hơn buổi tiệc này.”
Trịnh Phàm xoay người cầm một ly rượu vang: “Nga~”
Thẩm Hạo thật hận mẹ anh, thời còn trẻ, mẹ Nhất cùng bà bạn thân thời đại học của mình định ra hôn sự cho hai nhà. Nếu nhà mẹ Nhất có con trai thì con gái nhà bên kia sẽ làm dâu, ngược lại nhà bên kia có con trai thì con gái nhà họ Nhất sẽ làm con dâu.
Có hôn sự thì không nói gì nhưng mẹ Nhất luôn giữ bí mật không chịu nói cho anh nghe vị hôn thê của mình là ai. Mẹ Nhất cứ thần thần bí bí nói đợi con bé học xong thì anh sẽ được biết. Thật tức a!! Lỡ cô ta là một con nhóc thì đợi cô ta học xong có khi nào anh đã thành một ông chú trung niên đi.
Trịnh Hiểu Bằng nhìn Thẩm Hạo bằng ánh mắt thương hại càng làm cho Thẩm Hạo đối với vị hôn thê tương lai càng thêm bất mãn.
Ánh mắt Chu Thiến dõi theo bóng lưng Trịnh Phàm mà trong lòng như bị hàng vạn con kiến cắn.
Không biết từ lúc nào, cô không dời được ánh mắt ra khỏi anh, không biết từ lúc nào trái tim cô vì anh là rộn ràng và không biết từ lúc nào thấy người con gái khác vây quanh anh mà lòng cô vừa đau khổ vừa ghen tỵ.
Chu Khải Uy lơ đễnh lướt qua khuôn mắt đang đau buồn mà vẫn cố giấu của em gái mình.
Anh thở dài. Ngay từ đầu anh phải nên cản ba mẹ đón em gái về, sau buổi tiệc anh phải hảo hảo nói chuyện với em gái để con bé không quá lún sâu vào tình yêu với Trịnh Phàm. Mong là lần này không quá muộn.
Ngô Thế Huân cầm ly rượu xoay tròn, anh tà tà quan sát mọi người, nhất là vẻ mặt của hai anh em nhà họ Chu. Anh cười lạnh. Một người là anh trai, một người là em gái, anh em phối hợp thành công gợi nên hứng thú của Trịnh Phàm a.