Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 1: Nói là báo ân, mà sao lại nghe như đang bị sỉ nhục vậy?




Edit: Agehakun

Beta: Cassie

“Ở bên kia sườn núi có một con mèo ngốc nghếch ♫ nó mà không động đậy thì đáng yêu biết bao ♪ ngày nào nó cũng tức đến méo cả mặt… ♩♪”

Sáng sớm tinh mơ, người giấy lớn bằng bàn tay đứng ở đầu giường ca hát tưng bừng, nhưng nội dung trong câu ca lại khiến nó sống không quá mười giây, lập tức bị mèo con xé thành từng mảnh nhỏ. 

Không cần đoán cũng biết được chủ mưu của hành vi trẻ con này là ai!

Mèo con xù lông, duỗi móng vuốt dài xuống gối lôi điện thoại ra, bấm lia lịa một hồi mới nhớ màn hình không cảm ứng được đệm thịt… tức đến choáng váng đầu óc.

Nó lại càng tức, nổi giận đùng đùng ngậm điện thoại chui vào ổ chăn, ngay lập tức chăn nổi lên một cục nhỏ, đầu còn chưa ló ra thì tiếng chất vấn tràn đầy phẫn nộ đã truyền đến: “Mới sáng sớm ngày ra mà bố làm cái gì thế? Không thể nói chuyện bình thường, liên lạc bình thường được sao? Trò trẻ con như vậy là điều mà một người bố nên làm sao hả?” Ă.n cắ.p thì muôn đời ỉa chảy nhé đĩ ơi.

Bố già cười ha ha: “Trò chơi nhỏ giữa bố với con trai mình thôi mà, con không thấy vui à?”

Đường Thanh xoay người đá văng ổ chăn, cắn răng nói: “Vui cục kít!”

Bố già: “Không luyên thuyên với con nữa, lần này gọi cho con là có chính sự, mau ngồi dậy xem bản tin mới đi.”

Đường Thanh lười động đậy, trực tiếp ấn mở loa ngoài, cầm điện thoại nằm trên giường tìm tòi: “Tin tức gì?”

“Con cứ xem rồi sẽ biết.”

“Tin nào? Là cái tin ‘Khiếp sợ!!! Người phụ nữ yêu đương trên mạng bị lừa mất mười vạn tệ, cuối cùng phát hiện người đó lại chính là con rể của mình’ ư?”

“…” 

“Chẳng lẽ là ‘Xuất hiện phân cá voi xanh có màu xanh lục cực hiếm tạo nên một hiện tượng đẹp mắt?’”

“…”

Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, tựa như đang cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của cậu, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Cái tin đầu tiên ý.”

Đường Thanh lướt lên trên, đọc kĩ lại tiêu đề mà mình vừa bỏ qua, thầm thì: “Một khách sạn thuộc tập đoàn nào đó bị điều tra bởi vì vi phạm an toàn thực phẩm? Chuyện này thì có liên quan gì tới con?”

Mặc dù mồm nói như vậy, nhưng cậu vẫn bấm vào xem.

Tuy rằng tiêu đề không rõ ràng, nhưng mà bên trong đã sớm lôi danh tính của tập đoàn lớn kia ra, tập đoàn Túc thị cùng với CEO Túc Thiên Dục đang bị công kích và chất vấn ồ ạt, mắng đến máu chó ngập đầu.

[Trời ạ, lúc khách sạn Phú Hòa xảy ra chuyện mị còn tin chắc là khách sạn của Túc thị nhất định sẽ không dính vào cơ, hiện giờ mị bị vả sưng hết cả mặt lên rồi.]

[Quả nhiên con quạ đen nào trên đời này cũng đen hết, một đống shit cộng thêm một đống shit thì vẫn sẽ là đống shit thôi.]

[Phí cho cái mặt đẹp của Túc Thiên Dục, mị còn từng pick hắn nữa cơ, hiện giờ ngẫm lại đúng là quá buồn nôn.]

[Mau niêm phong đi, khách sạn nhỏ mà còn có thể xảy ra loại chuyện này thì tui không tin một tập đoàn lớn như Túc thị lại không có vấn đề gì!]

[Eo ôi tởm vl…] le t t he b ut ter fl y fl y. wo r d p re s s. c o m

Bình luận bên dưới càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có người photoshop ảnh đen trắng nguyền rủa, có thể nói là loạn thành một đoàn.

Đường Thanh khẽ nhíu mày, lướt hết hot search, xác định không có kết quả điều tra nào từ phía chính phủ, blogger trăm vạn fans cũng chỉ mới công bố tập đoàn Túc thị bị điều tra lần thứ hai, sao hot search lại như kiểu chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi vậy?

“Nhìn thấy chưa?” Bố già im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.

“Ừm.” Đường Thanh suy nghĩ: “Vì sao lại kêu con xem cái này?”

“Bởi vì đây là ân nhân của con.” Bố già nói ngắn gọn: “Ân nhân gặp nạn, là lúc con nên đi báo ân rồi.”

“…”

Điện thoại im ắng khoảng năm phút đồng hồ, tĩnh lặng giống như cúp máy từ đời nào.

Bố già bất ngờ: “Con quên rồi à? Ta đã nói là con có nhân quả, cần phải báo ân.”

“Chưa quên.” Đường Thanh nhìn về phương xa, che giấu đáp: “Chỉ là con đang nghĩ, tập đoàn Túc thị quanh năm đứng đầu bảng người giàu nhất, căn cơ hùng hậu, chút lời đồn này hẳn là không có ảnh hưởng gì lớn đối với người ta mới phải…”

Bố già hỏi ngược lại: “Chả lẽ con không thể nghĩ là, tập đoàn Túc thị có uy vọng cao như vậy vì sao vẫn còn có kẻ dùng mánh khoé non nớt như thế này à?”

Đường Thanh phản ứng lại, đúng vậy, dư luận kiểu này chẳng có rắm gì dùng đối với tập đoàn Túc thị, không gây ra nổi thiệt hại gì lớn, ngược lại còn dễ làm mình bị bại lộ rồi đắc tội với tập đoàn Túc thị, quá không có lời.

Bố già lại thở dài lần nữa, đặc biệt lo lắng cho IQ của cậu: “Mấy cái này đều là món khai vị thôi, đợt này ân nhân của con vận thế lận đận, sau lại bị ảnh hưởng nên sợ là khoảng mười năm nữa sẽ chẳng tốt lên nổi, đối phương bắt được điểm ấy nên mới có thể ra tay.”

Đường Thanh hiểu rõ, cũng cực kỳ tự giác: “Biết rồi ạ, con xuống núi luôn đây.”

“Động tác nhanh lên.”

“Con cũng phải thu dọn hành lý nữa chứ!”

“Con thu dọn cái thân con trước đi, đọc lại một lượt quy tắc nhập thế* cho ta mau.”

*quy tắc dành cho yêu quái bước vào xã hội loài người

“Bố phiền thiệt luôn á…”

Hai bố con đâm chọt nhau một lát, cuối cùng mèo con bị trấn áp tàn nhẫn, mãi cho đến khi đọc xong quy tắc nhập thế mới được thả đi.

Trước khi bố già cúp điện thoại có dặn dò một lần cuối cùng: “Nhớ kỹ ân nhân của con là Túc Thiên Dục, cái người đen đủi nhất Vận thành ấy nhé.”

Đường Thanh: “…”

Được rồi. Nếu thấy dòng này có nghĩa bạn đang đọc ở trang ă.n cắ.p.

Cậu nhét điện thoại và cả bọc quần áo vào ba lô, thay một bộ quần áo khác, ngụy trang thành người bình thường vội vàng xuống núi.

Tuy rằng đã gắng sức đuổi giờ, nhưng mà khoảng cách nhập thế chẳng gần chút nào, chờ tới khi cậu đến Vận thành thì đã là chạng vạng tối, màn đêm âm u, mây đen thật dày đè xuống, không có nổi một bóng sao.

Trong thành phố lại đèn đuốc sáng trưng, người người tăng ca nhà nhà tăng ca, nhưng mà thế thì có ích gì chứ? Dù cho cao ốc của tập đoàn Túc thị có sáng như ban ngày đi chăng nữa thì ông chủ cũng sẽ không tăng ca, người ta đã về nhà từ sớm rồi.

Lần đầu tiên Đường Thanh kém may mắn như vậy, đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ rời đi, gọi một chiếc xe taxi chuẩn bị tới khách sạn ở phụ cận nghỉ ngơi.

Để gặp được nhà giàu số một chắc chắn là không dễ dàng gì rồi, nếu ngày mai còn không gặp được cậu sẽ tìm người bắc cầu giúp, ai mà chẳng có bạn chứ!

Nghĩ xong, Đường Thanh móc điện thoại ra tìm người để liên hệ, ngay lúc đang cân nhắc nên tìm ai thì đuôi xe đột nhiên chấn động, hình như là bị cái gì đó đâm vào… Nghe tiếng vang thì có vẻ bị đâm khá mạnh.

Đường Thanh: “???”

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Cậu rõ ràng là mèo chiêu tài cả người đầy phúc khí đó trời! Sao vừa tới Vận thành cái, lúc thì vồ hụt lúc thì bị đâm xe vậy, cậu còn mặt mũi nào nữa chứ?

Đường Thanh hoảng hốt, thấy tài xế xuống xe nói chuyện với đối phương thì cũng hạ cửa sổ xe xuống xem xét tình huống.

Nói chuyện với tài xế chính là một người trẻ tuổi, tây trang giày da phong thái bất phàm, riêng cái đồng hồ ẩn hiện chỗ cổ tay áo đã có giá lên tới trăm vạn, cực kỳ cao quý.

Nhưng mà người trẻ tuổi này rất dễ nói chuyện, một là y không trốn tránh trách nhiệm, hai là không ỷ có tiền mà khinh người, trực tiếp đưa danh thiếp ra nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, là do chúng tôi không giữ đúng khoảng cách giữa hai xe. Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí thiệt hại cho ngài.”

Nhiều khi, chuyện xảy ra như thế nào đều dựa vào thái độ.

Thấy thái độ của đối phương thành thật, đương nhiên tài xế cũng sẽ không hùng hổ doạ người làm gì, cơn tức cũng giảm xuống, mau chóng đàm phán thành công với đối phương, chuẩn bị lái xe đi sửa.

Còn hành khách trong xe… Nếu người trẻ tuổi này đã nói sẽ đền bù toàn bộ thiệt hại, đương nhiên cũng không thể qua loa với vị khách trong xe rồi, y liền đi qua muốn thương lượng với Đường Thanh.

Tới gần, Đường Thanh chạm mắt với đối phương, nhạy bén phát hiện người trẻ tuổi đang hơi híp hai mắt, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài kia đều là đốm sáng, tựa như đang suy tính điều gì đó.

Đường Thanh rợn gáy, tự dưng có cảm giác như bị theo dõi.

Nhưng mà cảm giác này chỉ lướt qua trong giây lát, đôi mắt của người trẻ tuổi mau chóng hiện lên ý cười, hơi cúi người đưa danh thiếp lên: “Chào cậu, thật xin lỗi, bởi vì sơ suất của chúng tôi nên taxi đã bị tổn hại nghiêm trọng, chắc là không chở khách được nữa, nếu cậu đang vội thì có thể dùng xe của chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cậu đi và bồi thường tiền xe cho cậu, cậu thấy có được không?”

“Không cần…” Đường Thanh lễ phép nhận lấy danh thiếp, khẽ liếc qua, lời từ chối còn chưa nói xong lập tức khựng lại.

Bởi vì, điểm nổi bật nhất trên danh thiếp chính là logo mạ vàng của tập đoàn Túc thị, người trẻ tuổi tên là Quyền Lê, mặt sau còn in thêm một dòng chữ nhỏ — trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Túc thị.

Tập đoàn Túc thị? Đây chẳng phải là người bắc cầu mà mình cần sao?

Thì ra bị đâm vào đuôi xe không phải do cậu xui xẻo, mà là do quá may mắn, ông trời đang bồi thường cho việc cậu vồ hụt!

Đường Thanh vui vẻ, trên mặt không đổi sắc nói tiếp: “… Ý tôi là không cần phải bồi thường gì cả, anh đưa tôi đến khách sạn ở gần đây là được.”

Quyền Lê mở bản đồ ra xem: “Quanh đây hầu như đều là khách sạn của Túc thị, cậu có ngại không?”

Đường Thanh: “Không ngại.”

Quyền Lê híp mắt cười, thái độ tự nhiên kéo gần khoảng cách: “Vậy đúng là trùng hợp quá, chúng tôi cũng đang trên đường tới khách sạn Túc thị, vừa khéo tiện đường.”

Chúng tôi? Đường Thanh cũng cười, nhưng ý nghĩ trong lòng lại đảo qua đảo lại, cậu đoán trên xe còn có những người khác nữa.

Nếu mà có người thì cũng rất dễ đoán, cũng không có mấy người có thể khiến trợ lý Quyền phải đi theo bên mình như vậy.

Đúng là mèo mù vớ phải cá rán. Tán gẫu chưa được mấy câu, Quyền Lê đột nhiên kéo cửa xe taxi ra, nhiệt tình mời: “Tôi đã gọi người tới xử lý, xe kéo sẽ tới ngay để mang taxi đi sửa, hay cậu lên xe chúng tôi ngồi chờ trước nhé?”

Y còn bảo đảm: “Không giấu cậu, xe chúng tôi đã được nâng cấp nên chỉ số an toàn cực kỳ cao, lần này bị va chạm đuôi xe hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Cậu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ đưa cậu đến khách sạn an toàn, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện nữa.”

Đương nhiên Đường Thanh sẽ không từ chối, xách theo ba lô xuống xe, đi ngang qua thấy được đuôi xe taxi bị đâm lõm vào trong cùng với đầu chiếc siêu xe chỉ bị xước chút sơn, tin sái cổ mấy lời vừa rồi.

Quả nhiên, xe chống đạn của nhà giàu số một thì chỉ có thể làm cho người khác bị thương thôi.

Khoảng cách từ ghế sau xe taxi tới ghế sau siêu xe chỉ có bố đến năm bước, Đường Thanh vừa mới ngậm ngùi xong, chợt nghe một tiếng “cạch”, cửa xe đã bị mở ra.

Ánh sáng chợt loé của đèn trần khiến người đàn ông đang tựa lưng vào ghế khó chịu nhíu mày, nâng mu bàn tay lên vắt ngang qua trán, che đi ánh đèn cũng che khuất quá nửa khuôn mặt của mình, đôi môi mỏng nhạt màu nhấp nhẹ, lâu sau mới khàn khàn hỏi: “Tới rồi?”

“Vẫn chưa, trên đường xảy ra chút việc.” Quyền Lê nhẹ giọng đáp lời, lại nói với Đường Thanh: “Vị này chính là chủ tịch Túc, bình thường vì công tác bận rộn nên hay ngủ ở trong xe, phiền cậu nhỏ tiếng chút.”

“Được.” Đường Thanh ngồi vào trong, mượn ánh sáng từ đèn trần quan sát vị chủ tịch Túc trong truyền thuyết này một lượt, cuối cùng cũng rõ vì sao bố già lại nói ân nhân là cái người đen đủi nhất Vận thành.

— Bởi vì vị chủ tịch Túc này bị vận đen bao bọc toàn thân, nơi bả vai là đậm nhất, sương đen cuồn cuộn che khuất cả đầu, khéo tắt đèn trần đi là sẽ không thấy người ở đâu luôn.

Thật quá đen đủi. Hãy đọc tại trang chính chủ nhé các bạn ơi.

Tình huống đúng là rất tệ. Truyện phân là trang ancap nhé.

Không thể tiếp tục trì hoãn nữa… Đường Thanh do dự hai giây, cuối cùng quyết định mở miệng: “Chủ tịch Túc, tôi có lời muốn nói với anh.”

Quyền Lê đột nhiên nhìn về phía cậu.

Đôi mắt khép hờ của Túc Thiên Dục từ từ mở ra, cũng hạ tay quay đầu nhìn cậu: “Hửm?”

Trong nháy mắt đó, lần đầu tiên Đường Thanh biết được cái gì gọi đẹp đến choáng váng.

Nếu bỏ qua đám sương đen thì Túc Thiên Dục quả thật rất đẹp. Làn da của hắn khá trắng, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen bình tĩnh nội liễm mang theo sự trầm ổn gặp biến không sợ, nhưng ở đuôi mắt lại vừa hay điểm một nốt ruồi nhạt màu làm phá vỡ nét trịnh trọng nghiêm túc ấy, dù là đang mặc tây trang đứng đắn ưu nhã nhưng vẫn lộ ra vài phần yêu nghiệt.

Không hổ là ân nhân của mình, đẹp!

Đường Thanh mau chóng hoàn hồn, chỉnh lại biểu cảm, duỗi tay nói: “Chào ân nhân, tôi tên là Đường Thanh, tôi tới để báo ân.”

Túc Thiên Dục: “…”

Quyền Lê: “…” Ủa tự dịch đi chứ mấy con đĩ, thằng đĩ ă.n c.ắp ơi?

Hai người đều trầm mặc.

Nói thật, chủ tịch Túc oai phong nhiều năm như vậy, bằng vào bản lĩnh thu hoạch được rất nhiều tiền, trừ tiền ra thì nhiều không kém chính là kẻ thù, tình huống báo ân như này từ khi sinh ra tới nay thì chưa gặp bao giờ.

Quyền Lê đi theo hắn nhiều năm rồi chả lẽ lại không rõ tính cách của sếp nhà mình à, đừng nói là ban ân, ngay cả bạn bè sếp cũng chẳng có nổi mấy người luôn ý có được hay không?!

Nói báo ân, mà sao lại nghe như đang bị sỉ nhục vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.