Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 9: Quan toà hồ đồ




”Vốn nhà mẹ đẻ Kiều Ngũ nãi nãi cũng có quyền thế, đồ cưới ban đầu nha, mấy trăm người nâng tới, sợ là mười dặm hồng trang cũng không so được đâu. Hiện giờ nhà mẹ đẻ Kiều Ngũ nãi nãi không đắc thế nữa, người ta ở Kiều Ngũ gia nghiêm chỉnh là vợ cả, tiểu nha đầu còn nghĩ muốn áp chế Ngũ nãi nãi xuống, để mình có thể phù chánh. Cũng không ngẫm lại, Ngũ Gia Ngũ nãi nãi là thân phận gì, nàng là thân phận gì mà có thể tranh?”

Nhà Vượng Tài bĩu môi, thấy Tiểu Xảo nghe xong mặt mơ hồ, tò mò chờ đoạn sau của nàng, đột nhiên đánh vào miệng mình một cái, “Ôi chao, xem cái miệng thúi của ta này, lại ở trước mặt tỷ tỷ nói lời vô vị này, thật đáng chết!”

“Vượng Tài thẩm, ta vẫn không hiểu. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi nha.” Tiểu Xảo nhìn Hà Hoa, gần đây các nàng đã quen tùy ý, những chuyện này ở trước mặt tán gẫu cũng không sao cả. Nhưng nhà Vượng Tài vẫn mượn cớ lui xuống, Tiểu Xảo không nhịn được cũng tìm cái cớ đi trù phòng làm điểm tâm đi theo nghe bát quái.

Hà Hoa thấy thế, cũng chỉ lắc đầu mà thôi.

Điều kiện ban đầu của nhà Tam thúc công cũng không được tốt lắm,vì thế mà lúc đó mới bán Cầm tỷ nhi làm nha hoàn. Ai ngờ về sau lại đổi vận, cho dù thường làm chuyện hồ đồ, gia nghiệp kia cũng mỗi ngày một tốt, người khác chỉ nhìn mà phải đỏ mắt không thôi, nói Tam thúc công được tổ tông phù hộ.

Nhưng lúc đó Cầm tỷ nhi đã từ thô sử nha hoàn làm được nha đầu thông phòng, Tam thúc công có tiền cũng không nỡ lấy ra chuộc nữ nhi, chỉ khuyến khích nàng dụng tâm nịnh bợ Kiều Ngũ gia, ôm chặt lấy cây đại thụ Kiều gia này. Cầm tỷ nhi rốt cuộc cũng mẫu bằng tử quý, được nâng lên làm di nãi nãi.

Đây đã là cực hạn của nàng rồi, gia đình giàu có nhất là chánh thất đã có con nối dòng, tiểu thiếp nếu muốn bình an sinh con trai ra ngoài, cũng cực kỳ gian nan.

Nhưng mà, làm người, thế nào cũng phải có truy cầu, hơn nữa Cầm di nãi nãi là một người có chút thông minh.

Mình hoài thai mười tháng, tân tân khổ khổ rớt xuống một miếng thịt, không thể tự mình nuôi nấng, còn mỗi ngày cung kính với nữ nhân khác xưng hô là mẫu thân, bị người khác dạy bảo coi mình là hạ nhân tôi tớ, nàng làm sao có thể cam tâm?

Coi như nàng không vì mình suy tính, cũng phải vì nhi tử của mình suy tính.

Người nhà mẹ đẻ không đáng tin cậy, bản thân hắn cũng chỉ là một hài tử thứ xuất, trưởng thành có cố gắng hơn nữa có tài cán hơn nữa cũng không thể ở lúc phân tài sản chiếm được chỗ tốt, làm mai cũng không tìm được người trong sạch, thậm chí so với tôn tử đồng lứa, cũng bị đè thấp một đầu.

Những thứ này dính đến tình cảm bản thân mình, ích lợi cùng với chuyện hậu thế, nàng làm sao có thể không tranh?

Thật ra thì toàn bộ chuyện này, vẫn là trách nhiệm của Kiều Ngũ gia kia, phong lưu thành tánh thì cũng thôi đi, hậu trạch nhà mình cả ngày đấu đến chướng khí mù mịt lại coi thành việc vui để xem. Chuyện lần này, chỉ sợ là Kiều Ngũ nãi nãi bởi vì nhà mẹ đẻ ngày càng suy sút, nghĩ tới đích tử đích nữ của mình, muốn hạ độc thủ rồi.

Nhà Đại Hải thúc có hai huynh đệ, loại chuyện như vậy xảy ra, người đệ đệ kia của hắn tạm thời ra mặt thu xếp, A Tề cũng ngày ngày chạy vào trong huyện, khắp nơi hỏi thăm tin tức hoặc là đến nha môn ngồi không. Đại Hải thẩm một mực nói nàng không có bán gà chết gà bệnh, nói có người vu cáo, oan uổng nàng, gần đây nàng tính toán kỹ càng, nắm chặt bạc trong tay, tiểu thúc và A tề đi cầu người làm việc, trong tay túng thiếu, hiển nhiên bị xem thường không ít.

Đệ đệ Đại Hải thúc không làm sao được, đành phải đón lấy xem thường của nhà nương tử mình, xin trợ giúp chút tiền đi đút lót.

Liên tiếp sáu bảy ngày trôi qua, nha môn giam giữ người, cũng không nói lúc nào thì thẩm án, chỉ cho người trong nhà gặp mặt một lần. A Tề trở lại liền đỏ mắt nói cha bị đánh rất nhiều, người của Tam thúc công ở bên trong được đối đãi thật tốt.

Lúc này Đại Hải thẩm giậm chân khóc mắng, cắt thịt khoét tim lấy ra hai trăm lượng bạc sờ soạng mò mẫm, còn chưa đưa ra, A Tề liền nói thân gia cho người đến nói muốn từ hôn.

Đại Hải thẩm hết lời ngon ngọt, nhà người ta cũng không làm bộ làm tịch, trả lại nguyên dạng sính lễ, vái lạy cầu xin nàng: “. . . . . . Cái gọi là đổi chẵn thành lẻ Tri Huyện diệt môn Tri Phủ, mặc kệ nhà ngươi có phải là oan uổng hay không, người tới nha môn, chịu bị đánh mấy gậy vẫn là nhẹ, xử ngươi tịch biên gia sản lưu đày là bình thường, không nói được mạng này cũng phải bồi thường. . . . . .Nếu bây giờ cô nương gã đến nhà ngươi, chẳng phải là nhảy hố lửa sao? Ngươi cũng làm cha mẹ người, có thể thông cảm tâm tình lão gia nhà ta mới đúng. . . . . .”

Đại Hải thẩm lại thỉnh cầu lần nữa, nói vốn đã đính hôn, chính là người một nhà. Hôm nay nhà họ gặp nạn, thân gia không giúp đở một phen ngược lại làm ra loại chuyện từ hôn này, truyền đi đối với thân gia thậm chí thanh danh của cô nương kia cũng có tổn hại. . . . . . Nói đến nói đi chính là không chịu từ hôn.

Người nọ bị nàng nói xong cũng có chút không còn mặt mũi, lại thêm Đại Hải thẩm vừa khóc vừa gào, bộ dạng nàng thê thảm như vậy thấy cũng không đành lòng, chắp tay một cái liền vội vã đi về.

Không quá một ngày, nhà kia lại đổi người khác đến, lần này là tìm đến A Tề, tình ái dào dạt đồng tình cảnh ngộ nhà hắn một phen, sau đó nói với hắn, hiện giờ phụ thân hắn bị kiện cáo, gia sản mắt thấy khó giữ được, hắn đã trưởng thành lại không có thành tựu, đại trượng phu không thể nuôi sống gia đình, chỉ có thể để cho thê nhi đi theo chịu khổ, hắn làm sao nhẫn tâm được?

A Tề còn trẻ da mặt mỏng, bị người nọ nói đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đợi đến khi người ta nói gần nói xa trào phúng hắn mơ ước đồ cưới của cô nương kia, càng thêm nóng nảy.

Người trẻ tuổi làm sao mà chịu được loại vũ nhục uất ức này, lập tức A Tề bỏ qua mẫu thân, thúc thúc hắn và người nhà kia nói: “Đại trượng phu sao lo không cưới được vợ? Hôm nay nếu bọn họ vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không cần dây dưa không ngớt. Ngày sau ta đề tên lên bảng vàng, nhất định lấy được mỹ kiều nương! Thiên kim tôn phủ . . . . . Cũng được!”

Đại Hải thẩm mắng một tiếng nghiệt tử liền muốn lấy cây gậy đánh hắn, A Tề cũng quyết tâm muốn từ hôn, người nọ đã sớm chờ hắn mở miệng, nơi nào còn quản mẹ con hắn tranh chấp, lập tức đòi thiếp canh cùng hôn thư liền vội vàng rời đi.

Đại Hải thẩm chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tâm can đều nứt, nhặt lên cây gậy đánh A Tề không chừa mặt mũi, thật không dễ dàng mới bị người kéo ra.

Thật ra thì lúc Đại Hải thúc mới vừa bị áp giải đi, đã có người chỉ điểm bọn họ mau mau cầm tiền đi chuộc người, Đại Hải thẩm lại cậy vào mình có lý có thể đi khắp thiên hạ cứ để ngoài tai, bạc kia liền không có thu xếp, đều là lẻ tẻ bọc ở chung một chỗ.

Hôm nay bị kích thích này, rốt cuộc cũng không có suy nghĩ khác nữa, kiểm tra toàn bộ tìm hết bạc lấy ra ngoài, còn từ dưới nền đất ở đầu giường moi ra hai thỏi vàng, thiếu chút nữa là muốn bán cả nhà cửa tổ tiên lưu lại, cuối cùng mười ngày sau, được một tin tức chính xác, Tri huyện lão gia u mê hồ đồ phán án, Đại Hải thúc bị đánh một trận đòn thì được thả về.

Tam thúc công cũng tung ra rất nhiều tiền bạc, cuối cùng giam lại ba người hạ nhân không quan trọng, những người khác đều thả về.

Trong thời gian này, người trong nha môn cũng thường xuyên đến các nhà các hộ trong thôn tra án tống tiền, tất cả các hộ nuôi gà bán gà trong thôn, mặc kệ không có việc gì cũng phải nạo vét một tầng biếu tặng dâng lên, làm ầm ĩ hơn một tháng, mới an bình lại.

Không nói những người khác nghĩ như thế nào, vốn là Hà Hoa có chút xem thường “Lý tưởng rộng lớn” cả ngày nghĩ tới thi Trạng Nguyên về sau ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng của Quý Quân, chỉ cảm thấy hắn có thể tùy tiện khảo công danh trở lại chống đỡ giữ thể diện là tốt rồi. Hôm nay thấy biến cố như thế này, liền tán thành chuyện hắn thi lấy công danh, không thể thiếu ngày ngày đốc thúc hắn đọc sách thật giỏi.

Mà bản thân nàng, một mặt vội vàng chuẩn bị dọn nhà, mặt khác lại bắt đầu vì bạc âu sầu.

Mặc dù nhà bọn họ căn cơ cạn, trên phương diện hoa màu Quý Đồng là một người có tay nghề, nhưng chuyện khác như buôn bán, nhân tình lui tới liền có chút chậm lụt, nàng một tiểu cô nương gặp chuyện cũng không tiện ra mặt, mấy năm này gian khổ phấn đấu cũng chỉ để dành một chút mà thôi.

Trong thôn bởi vì đất đai đều có chủ, bọn họ xuống tay muộn, mới có mấy chục mẫu, luôn ru rú ở nơi xó xỉnh này cũng không có thành tựu gì, lúc này mới nghĩ đến chuyển vào trong huyện. Trước đó bọn họ đặt mua một trang nhỏ ba trăm mẫu, lần này liền mua một lần hai trăm mẫu đất cùng phòng ở mới. Tuy nói bởi vì ở nơi hẻo lánh một chút, giá tiền không mắc, nhưng trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền.

Vốn chờ chuyện bệnh gà toi qua đi, bọn họ vẫn tiếp tục mở tiệm gà quay, nhưng sau trận kiện cáo này, sổ sách lộn xộn không ít, hầu như không ai không biết gà ở Quý gia thôn ăn chết người, cửa hàng gà quay này ít nhất trong vòng một năm cũng không mở được rồi.

Vốn là lời nói vô tâm, nhưng thật sự phải tu sửa lại cửa hàng đổi nghề rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.