Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 10: Dư âm từng trận




”Nhà Tam đại gia lại đưa người tới rồi, nói là có thể giúp chúng ta dọn nhà, trông coi viện tử.” Mới vừa ăn cơm trưa xong, Hà Hoa đang nằm trên ghế mây ở hậu viện nghỉ ngơi, Tiểu Xảo liền mặt ủ mày chau bưng trà đi vào.

Sao bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định vậy?

Hà Hoa đau đầu không thôi, sửa sang lại quần áo, suy nghĩ một chút hỏi: “Ai ở đằng trước vậy?”

“A Sinh tẩu tử bảo ta tới hỏi ý của tiểu thư, nếu không cần, nàng liền đuổi người đi.”

“Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là không cần! Ta thà tiêu tiền đi mua, cũng không cần bọn họ tặng không!” Hà Hoa thở phì phò nói: “Ngươi cùng ta đi xem một chút.”

Còn chưa đi đến tiền viện, liền nghe tiếng nói chuyện ồn ào, Hà Hoa cau mày, theo lối nhỏ đi qua một gian sương phòng bên phải, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong viện.

Lần trước Tam thúc công chủ yếu đưa tới nam nữ thanh niên, vậy mà lần này già trẻ lớn bé đều có, người tính ra ít nhất là ba bốn phòng.

Nghe nói thời điểm phát bệnh gà toi không ít lần, trong nhà Tam thúc công còn bị ăn trộm, hai người hạ nhân cấu kết với vô lại bên ngoài cưỡm đi một số tài vật chạy trốn. Các nhánh thân thích vốn ở tại nhà Tam thúc công cũng dọn đi ra không ít. Hôm nay còn phân phát hết cả phòng hạ nhân ra ngoài, xem ra, Tam thúc công là muốn thanh lý môn hộ rồi.

Tiểu Xảo đi ra ngoài nói nhỏ vào lỗ tai A Sinh tẩu tử, A Sinh tẩu tử liền treo lên khuôn mặt tươi cười nói với một người trong đám người Tam thúc công: “Quý quản gia, ngài ngồi, ngồi! Đưa nhiều người tới như vậy, ngài cực khổ rồi, uống trà, uống trà!”

Quý quản gia kia cũng không khách khí, bày ra bộ dạng đại gia, bưng chung trà lên ngửi thật sâu rồi hớp một hớp, sau đó gật gù hả hê nói: “Nhà A Sinh, ngươi pha trà này không ngon. . . . . .”

“Ai u! Quý quản gia, ngài cũng không phải không biết, nhà chúng ta làm sao có thể so được với nhà Tam đại gia? Kiều cô gia và Cầm di nãi nãi tùy tiện uống ly trà, đều có thể để chúng ta ăn uống đến mười ngày rồi! Ngài đưa nhiều người tới như vậy, chúng ta làm sao có thể nuôi nổi?”

Quý quản gia sờ sờ chòm râu dê: “Nhà A Sinh, những người này là tặng cho các ngươi sai bảo, Đồng lão gia hiện giờ đại phát rồi, trong nhà cả một người pha trà cũng không có, đến trên huyện chẳng phải làm cho người ta chê cười?”

A Sinh tẩu tử trên mặt rút gân, nén giận mời Quý quản gia đến bên cạnh thiên sảnh, Hà Hoa liền nghe được nàng thần thần bí bí nói với Quý quản gia: “Quý quản gia, lão gia nhà ta đã tìm một người hầu trà ở nhà mới trong huyện rồi. Những người này hắn làm sao để ý? Mặc dù Tam đại gia tốt bụng giúp đỡ Đồng lão gia, nhưng hiện giờ trong nhà dọn nhà vận chuyển lộn xộn, không thiếu được người tay chân không sạch sẽ. Lúc này nhà ngài đưa những người này tới đây, đến lúc đó thiếu đồ, biết, chỉ nói Đồng lão gia quản gia không nghiêm, không biết, còn tưởng rằng là Tam đại gia cố ý sai người tới gieo họa cho Đồng lão gia đấy.”

“Bộp!” một tiếng, Quý quản gia vỗ bàn, cả ly trà phía trên kia cũng bị rung rinh.

“Nhà A Sinh, ngươi, ngươi lại dám. . . . . . Bây giờ ta sẽ đi nói cho Đồng lão gia và Tam lão gia nhà ta, ngươi quản gia lúc mất đồ muốn đổ thừa đến trên đầu Tam lão gia!”

“Quý quản gia! Lời này cũng không thể nói bừa. Ngài chèn ép ta không sao, chỉ cần Tam đại gia bên kia không có ai tới, dù cho Đồng lão gia mất hết gia sản cũng náo không tới trên người hắn! Nhưng nếu là hắn đưa những người này tới rồi, về sau xảy ra chuyện gì, cũng có thể khó mà nói!” A Sinh tẩu tử cười lạnh một tiếng, sau đó ngữ điệu chậm lại nói: “Quý quản gia, Mặc dù Tam đại gia tốt bụng, nhưng hôm nay loại chuyện tốt như vậy, thế nhưng hắn lại làm như thế thì không hay! Theo ta nói, nhà ngài đưa người tới đây như vậy, sau này xảy ra chuyện khẳng định là bị người trạc cột sống cho xem. Còn không bằng bán những người này đi xa xa, thứ nhất bớt việc, thứ hai cũng có thể được mấy lạng bạc, tốt hơn nhiều cái hư danh trông nom vãn bối!”

“Chuyện này. . . . . .” Quý quản gia do dự rồi.

A Sinh tẩu tử thấy hắn động tâm, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Quý quản gia, hiện giờ Tam đại gia tín nhiệm ngài nhất, chuyện này có thể được bạc, ngài nói cho hắn hắn chắc chắn sẽ không phản đối!”

“Vâng! Đa tạ quý quản gia! Ngài cực khổ rồi!” A Sinh tẩu tử cười hì hì đưa hắn đi ra ngoài, đợi cho đến những người đó đều rời đi hết, “Phi” một tiếng, phân phó khóa cửa nói: “Hôm nay mặc kệ người nào tới đây, đều nói chủ nhà không có ở nhà, mời bọn họ ngày khác trở lại!”

Ngày khác?

Ngày khác bọn họ chuyển vào trong huyện rồi.

Hà Hoa hé miệng cười, vốn nàng còn lo lắng, về sau họ dời đến trong huyện, nhà cũ bên này không biết giao cho ai. Mặc dù Vượng Tài thúc không tệ, nhưng miệng Vượng Tài thẩm rất lộn xộn, bất cứ tam cô lục bà nào nàng đều có thể thêm vào mấy câu, giao nhà cho hai vợ chồng bọn họ, nàng thật đúng là không yên lòng. Hôm nay thấy được thủ đoạn của A Sinh tẩu tử, thì nàng có thể an tâm rồi.

“A Sinh tẩu tử cũng là người nhanh nhẹn, ta đúng là được mở mang kiến thức!” Tiểu Xảo cười hì hì đi ra ngoài dính vào A Sinh tẩu tử, Hà Hoa cũng không khỏi tiếc hận, nếu mấy ngày trước nhi tử của A Sinh tẩu tử không có ngã bệnh thì tốt rồi, có nàng ra mặt, trong nhà sẽ không cần thâm hụt khẩu phần lương thực cho mười mấy người trong nhiều ngày như vậy, cuối cùng còn phải xách một phần quà tặng cho Tam thúc công.

Nhưng mà, tư thái nói chuyện làm việc của chủ nhà dù sao cũng không thể giống như người làm. Từ đường Quý gia, tổ phần ở chỗ này, còn có tộc trưởng ở đây, bọn họ cũng không tiện trở mặt với Tam thúc công.

Đợi đến gần tối nghe xong tin tức Vượng Tài thẩm mang về, Hà Hoa liền hoàn toàn yên tâm, biết Tam thúc công không sanh ra những suy tưởng thiêu thân nào nữa rồi.

“Nghe nói Cầm di nãi nãi bị cấm túc rồi, nội viện Kiều phủ cũng không thể ra vào, chỉ ở trong phòng mình dâng kính Quan Âm nương nương, cả ngày ăn chay niệm Phật đấy.” Tiểu Xảo che miệng cười nói: “Toàn bộ người Qúy gia ở Kiều phủ làm việc đều bị đuổi trở về.”

Hà Hoa nghe được hứng thú, vội vàng hỏi: “Nói vậy là, Kiều Ngũ nãi nãi toàn thắng hả?”

“Nghe nói Kiều Ngũ nãi nãi bởi vì thân thể không tốt, giao chìa khóa cùng sổ sách trong nhà cho một người di nãi nãi khác quản.”

Lại là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Hà Hoa suy nghĩ tỉ mỉ, cũng đúng, Kiều Ngũ nãi nãi lợi dụng sai lầm của Tam thúc công tới đả kích Cầm di nãi nãi, nhưng chuyện này nháo lớn, nói ra thì danh dự của Kiều phủ cũng bị tổn hại, nàng chỉ vì ghen tỵ với một tiểu thiếp mà phá hủy mặt mũi của Kiều gia, thì có vẻ càng thấp kém hơn Cầm di nãi nãi rồi.

Ai, cũng là một nữ nhân đáng thương!

Chỉ là, Cầm di nãi nãi ăn chay niệm Phật?

Hoa sen cười nhạo một tiếng: “Tiểu Xảo, ngươi chờ, Cầm di nãi nãi còn có ngày trở mình đấy.”

Tiểu Xảo nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể hiểu: “Nàng không phải đã bị. . . . . .”

“Nàng còn có nhi tử!”

Hà Hoa thở dài, nữ tử thế gian, thường ngày có thể sẽ mềm yếu một chút, nhưng sau khi làm mẫu thân, phần lớn đều có thể phát ra tiềm lực vô hạn, trở nên cực kỳ kiên cường.

Lúc Cầm di nãi nãi còn là cô nương , thì có thủ đoạn thượng vị, hiện giờ, thì càng không có khả năng lùi bước rồi. Muốn lui, cũng là lấy lui làm tiến!

Chỉ là Kiều Ngũ gia kia. . . . . .

Nam nhân nhiều người bạc tình, chồng của mình cũng không phải như thế sao?

Chỉ đáng thương con gái, còn không biết hiện tại nàng thế nào rồi. Đoán chừng, ít nhất cũng đã đi nhà trẻ rồi?

Vẫn là thế kỷ hai mươi mốt tốt hơn, hành động của nữ tử không phải chịu nhiều hạn chế như vậy. . . . . .

Hà Hoa nghĩ tới đó, không khỏi có chút đau thương.

Tiểu Xảo còn tưởng rằng nàng không thích chủ đề Cầm di nãi nãi, vội vàng cười nói: “Còn có một việc, Tiểu Bảo ca ca nhà Đại Hải thẩm bên cạnh đã trở lại, nghe nói vừa về tới nhà liền quỳ gối trước giường Đại Hải thúc khóc chửi mình bất hiếu đấy.”

Đối với người nhà này Hà Hoa cũng không còn gì để nói.

Một chuyện bệnh gà toi, Tri huyện lão gia phán lung tung, chân tướng rốt cuộc là cái gì, mỗi nhà mỗi nhà đều có cách nói khác nhau. Chỉ là, gà bệnh gà chết trong nhà Tam thúc công đều trở thành gà tốt có thể bán đi, một nhà vậy mà cũng bán được, sau lưng cũng là có người làm chỗ dựa, xảy ra chuyện làm sao có thể ngậm bồ hòn, liều mạng một hơi đắc tội Kiều phủ cũng phải có cách nói, Tam thúc công mới phân tán tài lực mới được thả về.

Nhà Đại Hải thúc sổ sách lung tung lại càng thêm không nói được, cá nhân Hà Hoa cho rằng Đại Hải thẩm nhất định cũng có chỗ không thiệt thòi, sau này mới chết sồng liều mạng cũng không chịu thừa nhận. Cũng may nhà bọn họ không có xảy ra chuyện lớn gì, tiêu ít tiền cuối cùng vẫn cứu được Đại Hải thúc trong nhà lao trở về.

Đại Hải thúc về nhà cũng không nói Đại Hải thẩm lúc trước làm chuyện hồ đồ, chỉ nói trong mắt nàng chỉ có bạc, thà để cho hắn ở trong tù bị đánh đến chết cũng không chịu đưa bạc, hai vợ chồng đã ầm ĩ mấy ngày rồi.

A Tề bị từ hôn, đầu bị mông muội chuyện gì cũng không quản, cũng không đi ra ngoài gặp người, chỉ cả ngày xem sách, thề phải thi đậu công danh trở nên nổi bật.

Bởi vì Tiểu Bảo không có hứng thú đọc sách, mấy ngày trước đi theo một thân thích đi ra ngoài chạy thuyền. Hiện tại hắn cũng còn nhỏ, trở về cũng không thể giải quyết được chuyện gì.

Hà Hoa và Tiểu Xảo nói lung tung mấy câu, liền nghe đằng trước có tiếng động, xem chừng Quý Đồng đã trở về.

Vừa đi ra ngoài, Quý Đồng đúng là trở lại, sau lưng còn có Tiểu Bảo và Đại Hải thẩm đi theo.

Tiểu Bảo đi ra ngoài hai tháng, ngược lại cường tráng không ít, so với thường ngày cũng sáng sủa hơn nhiều, nói rất nhiều kiến thức lúc chạy thuyền với Quý Đồng.

Đại Hải thẩm lại nói là đặc biệt tới đây cảm tạ Quý Đồng trước đó vài ngày đã hỗ trợ.

Mọi người đều là hàng xóm, không có gì phải khách khí, huống chi Quý Đồng chỉ là phái hai phu thê Vượng Tài thúc ra ngoài giúp đỡ bọn họ vài ngày.

Đại Hải thẩm nói xong liền nói đến hai cửa hàng của nhà bọn họ ở trong huyện, đầu tiên là khen Quý Đồng cùng Vương Chưởng Quỹ có mắt tinh tường một hồi, sớm đóng cửa ngừng kinh doanh, giảm đi rất nhiều phiền toái. Sau đó lại hỏi khi nào thì cửa hàng khai trương lần nữa. Nói gần nói xa, ý tứ là muốn bán rẻ gà nhà các nàng cho cửa hàng.

Quý Đồng ngó ngó Hà Hoa, có chút khó xử nói:“Đại Hải tẩu tử, chuyện này ta cũng không rõ. Ban đầu cũng chỉ là Hà Hoa nói nàng thèm ăn, mới nghĩ tới mở cửa hàng, vừa có thể đỡ thèm vừa có thể kiếm ít tiền lẻ. Cửa hàng này buôn bán ra sao ta đều không có quản đến.”

Lúc tiệm gà quay mới vừa khai trương, buôn bán không tốt chút nào. Quý Đồng vẫn cho là hai cửa hàng kia không có lợi nhuận gì, chẳng qua nếu không có lỗ vốn, thì tùy Hà Hoa làm. Nếu không phải là sau này nói mua phòng ốc Hà Hoa lấy tiền lời trong cửa hàng ra, Quý Đồng vẫn còn cho là Hà Hoa còn nhỏ làm chơi thôi.

Hiện giờ thấy nữ nhi làm tốt, hắn cũng không có tư tâm gì, chỉ càng thêm yên tâm giao cho Hà Hoa làm. Chuyện cửa hàng khai trương lần nữa, đương nhiên cũng do Hà Hoa định đoạt.

Đại Hải thẩm nghe lời này, không thể thiếu được lại ca ngợi Hà Hoa một phen, khen Hà Hoa lên thẳng tận mây xanh.

Hà Hoa nghe xong cả người nổi da gà, chỉ nói mình là một đứa bé không hiểu chuyện, chuyện trong cửa hàng đều do Vương Chưởng Quỹ xử lý. Chẳng qua hiện tại buôn bán gà quay cũng không tiện làm, bọn họ có thể phải đổi nghề.

“Đại Hải thẩm, nếu chúng ta vẫn bán gà quay, vậy không cần phải nói, nhất định sẽ lấy giá hợp lý nhất thu gà nhà người.”

Hà Hoa chỉ có thể cho nàng một lời bảo đảm mơ hồ, trên thực tế, mấy ngày nay đã có vài hộ nuôi gà tới nhà bọn họ thăm dò ý tứ rồi.

Hiện tại ở bên ngoài đều không có người đến thu mua nữa, những hộ nuôi gà từng người một đều sầu lo đầu ra. Gà sống cũng tàm tạm, hao chút lương thực nuôi, qua khảm cảnh này từ từ cũng sẽ có người nguyện ý ăn, nhưng trứng gà thì sao đây? Một ngày hơn trăm trứng gà chất đống trong nhà, quá nhiều qua mấy ngày trứng gà này sẽ bị hư!

Trong lòng Hà Hoa cũng rất là đồng tình với mấy hộ nuôi gà này, nàng cũng nghĩ tới muốn làm bánh ngọt. Nhưng mà, làm bánh ngọt cũng không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa, cái này cần phải nhập thêm hàng, làm thì phải bỏ tâm tư nhiều hơn.

Đại Hải thẩm nghe lời Hà Hoa nói xong, mặc dù không có đạt tới kết quả mình mong muốn, nhưng miễn cưỡng coi như là hài lòng rồi. Người hai nhà lại tùy tiện lảm nhảm mấy câu, Đại Hải thẩm liền cùng Tiểu Bảo về nhà.

Chẳng qua, Hà Hoa cảm thấy ánh mắt của Đại Hải thẩm lúc gần ra về nhìn nàng có chút không đúng, cả buổi tối nàng đều có chút bất an.

Loại bất an này ngay ngày hôm sau liền hóa thành hiện thực—— Đại Hải thẩm vậy mà tìm bà mối tới nhà nàng làm mai cho Tiểu Bảo!

Bà mối đó họ Mã, ở thôn bên cạnh, ngày thường mở miệng ra là nói tốt lành.

Lúc trước Đại Trụ ca nhà Nhị thẩm kia có phần đần độn cứ thế bị nàng nói thành thật thà thành thật, sẽ thương yêu thê tử, là nam nhân tốt sẽ để cho thê tử tự mình đương gia. Dụ dỗ một hộ gia đình cách hơn vài chục dặm động lòng, hoan hoan hỉ hỉ thu sính lễ gả cô nương nhà mình tới. Đợi đến khi tân nương tử vào cửa mới phát hiện, Đại Trụ quả thực là người thành thật, lại hiền lành giống như kẻ ngu, đóng cửa lại hắn sẽ cho thê tử đương gia làm chủ, nhưng ra khỏi phòng ngủ, thì có một bà bà lợi hại uy danh vang vọng bốn phương. Bởi vì Nhị thẩm sợ nhi tử mình thua thiệt, tân hôn ngày thứ hai thì bắt đầu lập quy củ với con dâu, không có mấy ngày liền thu thập được tân nương tử mười mấy tuổi ngoan ngoãn vâng lời, không thể thiếu được lại có người đi chỗ nàng học hỏi kinh nghiệm làm bà bà.

Lúc bà mối Mã vào cửa, vừa lúc Hà Hoa đi ngang qua.

Bà mối Mã kia là một người nhìn người qua bề ngoài cực chuẩn, tuy Hà Hoa ăn mặc bình thường, nhưng khí tức không như hạ nhân vừa nhìn liền thấy bất đồng với các tiểu nha hoàn, lại thêm đôi tay búp măng của nàng, không giống như người làm việc nặng. Mới đối mặt, bà mối Mã liền treo lên khuôn mặt cười tươi như hoa nói: “Hà Hoa tiểu thư chúc mừng! Chúc mừng!”

Hà Hoa chỉ chú ý tới khuôn mặt trắng bệch của nàng, cười một cái, nếp nhăn gồ ghề đầy mặt, lớp phấn kia cũng bình bịch rơi thẳng xuống dưới.

Tiểu Xảo thì ngược lại, sau khi cùng A Sinh tẩu tử trò chuyện qua lại mấy lần, mím môi kéo Hà Hoa đến một bên, đỏ mặt cười trêu nói: “Bà mối Mã kia là tới làm mai cho tiểu thư. Cũng không biết nhi tử nhà ai có phúc khí cưới được tiểu thư nhà ta nha.”

Làm mai! ! !

Hà Hoa giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sấm đánh trong sống ngoài khét.

Nàng mới mười hai tuổi, mười hai tuổi! !

Đặt ở trước kia, đứa bé ở tuổi này còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chín năm nghiệp vụ giáo dục cũng chưa hoàn thành, lúc này vậy mà đã có người tới làm mai cho nàng rồi!

Coi như người nơi này trưởng thành sớm, thời gian đàm hôn luận gả cũng sớm, nhưng nàng, nàng. . . . . . Đến bây giờ ngay cả quỳ thủy cũng chưa có tới, nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, sao có thể!

Biết A Sinh tẩu tử dẫn bà mối Mã kia đi gặp Quý Đồng, Hà Hoa không để ý Tiểu Xảo đùa cợt, nhấc váy lên chạy đến thiên sảnh ngồi sau tấm bình phong.

Tiểu Xảo một mặt cảm thấy Hà Hoa có lá gan quá lớn, không hiểu được phải thẹn thùng, một mặt trong lòng cũng ngứa một chút, muốn biết bà mối Mã nói cái gì, sau khi mắc cỡ ngại ngùng một hồi, cúi lưng xuống ở bên cạnh Hà Hoa, duỗi thẳng lỗ tai lắng nghe, sợ lọt mất một chữ.

Những năm gần đây người đến nhà Hà Hoa làm mai cũng không ít, vốn là Quý Đồng không muốn gặp bà mối, nhưng nghe nói đến kết thân cho nữ nhi mình, hắn xem nữ nhi này như bảo bối, không thể thiếu được cũng muốn suy tính một chút. Nghe bà mối Mã nói chính là Tiểu Bảo ca sát vách, càng thêm không thể thờ ơ mặc kệ.

Hà Hoa ngồi ở sau tấm bình phong, nghe bà mối Mã kia uốn ba tấc lưỡi, liệt kê chỗ tốt cửa hôn sự này thẳng hàng thành một hai ba bốn . . . . .tám mươi chín mươi điều tốt.

Điều quan trọng nhất, chính là Tiểu Bảo và nàng là “Thanh mai trúc mã”, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có cơ sở tình cảm.

Thứ hai chính là nhân phẩm và tướng mạo của Tiểu Bảo bọn họ cũng rõ ràng, biết gốc biết rễ không sợ bị lừa gạt. Hơn nữa hai nhà gần nhau, có chuyện gì cũng chiếu ứng cho nhau. Hà Hoa bị uất ức đi mười mấy bước là có thể trở về nhà mẹ đẻ tìm cứu viện.

Thứ ba Đại Hải thẩm là người hiền lành, không giống như Nhị thẩm vang danh bên ngoài, Hà Hoa gả đi, không cần sợ có bà bà chèn ép.

Thứ tư đương nhiên là sính lễ.

Lúc nói đến đây, bà mối Mã cố ý nhỏ giọng lại, “Quý lão gia ngài cũng đừng thấy bây giờ nhà bọn họ tản đi ra hơn hai ngàn lượng bạc, nói là tiền cưới vợ cũng không có, còn huyên náo muốn bán Tổ phòng, cái đó đều là nhà Đại Hải làm cho người khác xem. Thật ra thì nhà bọn họ không có phạm tội, chính là người khác nhìn tới tiền tài của bọn họ mới rước lấy trận tai họa này! Nhà Đại Hải nhìn thấu, mới cố ý khóc than đấy. Trên thực tế, vàng thỏi của nhà bọn họ, ít nhất còn có số này!”

Bà mối Mã chìa bàn tay xòe năm ngón tay ra.

Hà Hoa nghe được xem thường, nếu bà mối Mã đều biết được dưới sàng nhà Đại Hải thúc còn nhiều vàng thỏi như vậy, chỉ sợ cả nhà Đại Hải thúc đều gặp tai ương, người một nhà sao có thể ở đây sống tốt như vậy? Bất quá, đúng thật là nhà bọn họ còn có một điền trang ở bên ngoài, Đại Hải thẩm hẳn là còn dấu một chút tiền bạc.

Ngược lại nhà mình, sau khi mua nhà cửa, tính cả hơn ba mươi lượng tiền riêng của nàng, tài sản lưu động cả nhà có thể dùng cũng chỉ còn lại không tới năm trăm lượng bạc.

Tính như vậy, nhà Đại Hải thúc vẫn giàu có hơn nhà bọn họ.

Nhà trai nhân phẩm tốt, tính tình bà bà cũng tốt, của cải giàu có, Tiểu Bảo tuổi còn trẻ ở bên ngoài chạy thuyền, có can đảm có kiến thức, về sau nhất định tiền đồ vô lượng, ngay cả chuyện khi còn bé Hà Hoa bị hắn đẩy vào trong dòng suối nhỏ, cũng được bà mối Mã nói thành là duyên phận! Khiến nghiệt duyên biến thành phúc duyên, Hà Hoa gả cho Tiểu Bảo ca, để cho Tiểu Bảo ca thương yêu nàng hơn!

Bà mối Mã nói nước miếng văng tung tóe, Hà Hoa nghe xong, cũng cảm thấy nàng và Tiểu Bảo quả thực là một đôi trời đất tạo nên, nếu nàng không gả cho Tiểu Bảo, cõi đời này sẽ không còn mối nhân duyên nào tốt như vậy!

Quý Đồng tất nhiên càng không cần phải nói, Tiểu Bảo là ở dưới mí mắt của ông lớn lên, ngày hôm qua thấy hắn, cũng cảm thấy sau khi hắn đi chạy thuyền, nói năng có mấy phần không tầm thường. Tính tình hai vợ chồng nhà Đại Hải ông cũng biết đến, Hà Hoa gả đi, xác thực sẽ không ăn thiệt thòi.

Chỉ là. . . . . .

Quý Đồng ho một tiếng, có chút chần chờ nói: “Tiểu Bảo ca đứa nhỏ này thật ra ta cũng hài lòng, chỉ là hiện giờ Hà Hoa tuổi còn nhỏ. . . . . .”

Bà mối Mã nghe Quý Đồng không có phản đối, biết chuyện có thể thành, khẩn trương nói rõ: “Đồng lão gia, cũng không phải nói để cho bọn nhỏ thành thân ngay bây giờ. Chúng ta trước định xuống hôn sự này, chờ thêm mấy năm bọn nhỏ lớn rồi làm chuyện vui không muộn. Ngài cũng biết Tiểu Bảo ca là một người có tiền đồ, nếu không định hắn cho khuê nữ nhà ngài, nữ tế tốt như thế này sẽ thành tiện nghi cho cô nương nhà người khác mất!”

Quý Đồng vội nói: “Vậy. . . . . .”

“A!”

Hà Hoa nhéo eo Tiểu Xảo một cái, Tiểu Xảo bị đau la lên.

La xong mới phát hiện ra mình đang nghe lén, che miệng thấy Hà Hoa cười híp mắt nhìn nàng, nước mắt rưng rưng.

A Sinh tẩu tử đứng ở một bên, thấy bà mối Mã nhìn về phía bình phong, vội vàng tiến lên cười mắng: “Tiểu Xảo có phải ngươi lại làm sai chuyện gì nữa rồi hay không? Bảo ngươi sớm đổi trà dâng lên, ngươi đi chỗ nào rồi hả? Còn không mau đi trù phòng lấy chút điểm tâm lên! Bà mối Mã, Tiểu Bảo ca mặc dù tốt, tiểu thư Hà Hoa nhà ta cũng không kém. Chờ tiểu nha đầu bưng điểm tâm sở trường của tiểu thư lên, ngươi sẽ biết.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Có thể ăn điểm tâm Hà Hoa tiểu thư làm, ta cũng coi như có phúc khí!” Bà mối Mã liếc mắt nhìn bình phong, đây cũng vì để cho Hà Hoa tiện gặp khách cố ý làm, vừa lớn vừa dày, người ngồi ở phía sau, phía trước không nhìn thấy cái gì.

Đương nhiên Quý Đồng biết Hà Hoa đang ở phía sau. Nghĩ đến xưa nay Hà Hoa cũng rất có chủ kiến, nếu đẩy Tiểu Xảo ra, hẳn là có ý kiến với cửa hôn sự này. Mặc cho bà mối Mã ám chỉ như thế nào, hắn cũng chỉ cười ha ha, không dám một ngụm đáp ứng, nếu tránh không được, liền bưng ly trà lên uống không ngừng.

Hà Hoa ở phía sau thấy Quý Đồng gãi đầu cào tai cũng nói không ra một chữ “Không”, mình cũng đỗ đầy mồ hôi.

Tới lúc gấp rút sắp bị xoay vòng vòng, A Sinh tẩu tử dẫn hai người đi vào.

“Lão gia, Nhị cữu nãi nãi đến chơi!”

Bình thường Hà Hoa tuyệt đối không muốn gặp Nhị cữu mẫu này, nhưng hôm nay thì vô cùng cảm kích nàng đến. Hơn nữa càng cảm kích hơn nữa, là nàng mang đến một bà mối, hai bà mối này lại còn quen biết nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.