Lương Vĩnh Khang liên tục tìm kiếm tung tích của Tiêu Ngọc Mai một hồi, nhưng không thể nào tìm thấy cô ở đâu.
Chính vì vậy, khi thấy một nhân viên phục vụ từ bên cạnh đi tới, hắn không khỏi vội vàng kéo người đó lại, rồi nói: “Anh vừa rồi có thấy một cô gái tóc dài dài, khuôn mặt tròn tròn, mặc một cái váy đen đi qua đây hay không?”
Nhân viên phục vụ bị Lương Vĩnh Khang kéo lại như vậy, còn tưởng là Lương Vĩnh Khang kiếm chuyện gây sự với mình, cho nên bị dọa cho một trận hết hồn.
Nhưng ngay khi nghe Lương Vĩnh Khang hỏi xong, cậu ta mới lên tiếng đáp lại: “Dạ, vừa rồi em thấy có ba vị khách kéo theo một cô gái vào trong phòng số bốn một một.
Nhưng em không rõ những người đó là ai, anh thử vào trong đó xem sao đi!”
Mấy nhân viên phục vụ ở đây đều rất có kinh nghiệm về những chuyện như thế này, vì vậy bọn họ thường hay để cho khách tự mình giải quyết với nhau.
Dù sao, ở chỗ này cũng có một số thành phần là bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Cho nên, chỉ cần không có liên quan đến án mạng, thì bọn họ cũng mặc kệ.
Lương Vĩnh Khang nghe xong, liền nói lên một tiếng cảm ơn, sau đó tức tốc chạy tới căn phòng 411 mà nhân viên phục vụ đó chỉ.
Không cần nhiều lời, Lương Vinh Khang trực tiếp đem cửa phòng đạp văng ra, rồi xông vào.
Ngay lập tức, Lương Vĩnh Khang nhìn thấy ba người đàn ông, đang bắt ép Tiêu Ngọc Mai uống rượu với mình, tay chân còn không thành thật, sờ soạng khắp trên người cô.
Trong lòng Lương Vĩnh Khang nhất thời xông lên một cột lửa nóng.
Mà ba gã kia thấy có người tự tiện xông vào phòng của mình như vậy, còn đạp gãy cửa, liền tức giận mắng to một trận.
“Con mẹ nó, cái thằng chó này, là ai cho mày lá gan xông vào phòng của tụi tao? Mày chán sống rồi ư?” Một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi, vóc người tương đối to con, trên tay còn xăm lấy một hình hoa hồng màu đen, chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang mắng.
Mà hai gã còn lại, cũng giơ ly bia lên, trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang.
Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang lại vô cùng lạnh lùng, nhìn lấy bọn họ rít lên một tiếng: “Cút!”
Nhất thời, bọn họ đều bị khí thế của Lương Vĩnh Khang dọa cho một trận chết khiếp.
Thế nhưng, ba người này cũng không phải là hạng người tầm thương.
Sau một hồi bị dọa sợ, cả ba liền lớn tiếng mắng to một trận, sau đó đều đồng loạt xông lên, muốn đánh cho Lương Vĩnh Khang không có lối về.
Nhưng sau khi ba người vừa mới xông lên, thân hình của Lương Vĩnh Khang biến mất ngay tại chỗ.
Rồi sau đõ nghe lên mấy tiếng: “Phanh, phanh, phanh!”
Cả ba người đàn ông to con, lực lưỡng liền bị Lương Vĩnh Khang dễ dàng đạp bay lên vách tường.
Nhưng lần này, Lương Vĩnh Khang lại không có ý định buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Vì thế, trong lúc hắn ra tay, còn cố ý châm cho mỗi người một châm, để cho bọn họ từ nay về sau không thể làm đang ông được nữa.
Bị đánh đến muốn tắt thở, cả ba người không khỏi rét run lên.
Bọn họ không nghĩ đến, gã đàn ông nhìn nhỏ con hơn với mình, lại mạnh đến như vậy.
“Khụ khụ… con mẹ nó… mày là thằng chó nào? Mày có biết tao là ai hay không?” Gã đàn ông có hình xăm hoa hồng trên cánh tay phải vừa ho khụ vài tiếng, vừa tức giận trợn mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, một bộ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Nhưng mà, Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không thèm để ý đến bọn họ, hắn trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Tiêu Ngọc Mai.
Lúc này, Tiêu Ngọc Mai cực kỳ kinh hãi, cô tự mình ngồi nép vào trong một góc, ôm lấy đầu gối của mình run lên lẩy bẩy.
“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm hại đến cô đâu!” Lương Vĩnh Khang đi tới, vuốt ve lấy mái tóc của cô để mà an ủi.
Hai mắt của Tiêu Ngọc Mai đỏ thẫm, nước mắt như sắp trào ra.
Rốt cuộc, sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang và mọi người đến cứu mình, cô cũng nhịn không được mà khóc to một tiếng.
Cô vừa nhào vào trông lồng ngực của Lương Vĩnh Khang, vừa khóc vừa sợ hãi nói: “Hu hu, tội sợ quá! Bọn họ vừa nãy muốn cưỡng hiếp tôi! May là anh tới kịp lúc, nếu không tôi cũng không biết là mình sẽ như thế nào nữa! Không có anh, chắc tôi sẽ không sống được mất thôi!”
Nghe cô khóc lóc thương tâm như vậy, Lương Vĩnh Khang trong lòng càng thêm tức giận.
Hắn một bên vỗ về an ủi cô, một bên trừng mắt nhìn lấy ba tên đàn ông đàn nằm dưới đất.
“Mày nhìn cái gì? Bọn tao chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với nó một chút mà thôi! Hừ, mày tưởng con nhỏ đó còn ngon lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ có một chút tư sắc mà thôi! Chúng tao chơi xong, cho nó thêm chút tiền, đã là phước đức của nhà nó rồi!”
Mấy gã đàn ông đó bị Lương Vĩnh Khang đánh cho một trận, lúc này đã có thể ngồi dậy.
Cho nên vừa nhìn thấy Lương Vĩnh Khang trừng mắt nhìn về phía mình, bọn họ liền tức tối la lên.
Nhưng Lương Vĩnh Khang vừa nghe xong, tức thì nhịn không được mà buông lấy Tiêu Ngọc Mai xuống ghế, rồi nhanh chóng lao tới trước mặt ba người bọn họ.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Lương Vĩnh Khang vung tay lên tặng ngay cho ba tên khốn kiếp này ba cái tát như trời giáng.
Bọn họ chỉ cảm thấy trời đất như tối sầm lại, thân hình vừa mới đứng dậy còn chưa kia vững, đã phải lảo đảo ngã ầm xuống đất.
Đợi cho đến lúc bình tĩnh trở lại, Lương Vĩnh Khang mới nhìn lấy Tiêu Ngọc Mai, nói: “Được rồi, chỗ này có tôi giải quyết xong rồi.
Cô theo mọi người đi về đi!”
Tiêu Ngọc Mai cảm thấy Lương Vĩnh Khang ra tay rất nặng, cô sợ là hắn sẽ gây ra án mạng, cho nên mới gấp hô lên: “Đừng, anh đừng có đánh bọn họ nữa! Như thế sẽ chết người đấy!”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến lúc này cô lại còn đứng ra nói chuyện cho bọn họ, hắn không khỏi liếc mắt nhìn cô.
Cô thấy hắn nhìn mình như vậy, nhất thời liền thẹn thùng, thấp giọng nói: “Anh đừng hiểu nhầm, tôi chẳng qua là sợ anh xảy ra chuyện, nên mới nhắc nhở anh vậy thôi! Vừa rồi anh đánh bọn họ như vậy, tôi đã thấy hả dạ lắm rồi.
Anh đừng vì đám người không ra gì này, mà ảnh hưởng đến tương lai của mình!”
Lương Vĩnh Khang cũng biết là cô quan tâm, lo lắng cho mình.
Nhưng hắn cũng không ngốc nghếch đến mức đánh chết người ở đây, đó chỉ là một hành vi ngu xuẩn mà thôi.
Chính vì thế, hắn mới nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô, ân cần nói: “Không cần lo lắng cho tôi, đối với đám súc sinh này, tôi tự có cách giải quyết của mình!”
Lúc này, Lê Khả Hân cùng với các nhân viên còn lại đều đã chạy đến bên trong phòng karaoke của bọn họ.
Nhìn thấy Tiêu Ngọc Mai bộ dáng hốt hoảng, quần áo sộc sệch, cho dù không ao nói ra lời nào, bọn họ cũng biết là Tiêu Ngọc Mai vừa mới gặp phải chuyện gì.
Cả một đám đồng nghiệp nàng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn lấy ba tên đàn ông đang nằm dưới đất chửi mắng không thôi.
“Bọn khốn kiếp này, vậy mà có ý đồ xấu với em Mai, tôi muốn liều mạng với bọn họ!” Trần Vũ là người mở miệng lên tiếng mắng trước.
Ngay sau đó, mấy người còn lại cũng hùa theo.
Mà Lê Khả Hân thì đi tới bên cạnh nhìn lấy Tiêu Ngọc Mai và Lương Vĩnh Khang, nói: “Cô ấy sao rồi?”
Lương Vĩnh Khang nhất thời quay sang nhìn lấy Lê Khả Hân một chút, lại nhìn qua Tiêu Ngọc Mai dặn dò: “Cô ấy chỉ bị dọa sợ một chút mà thôi! Hiện tại chuyện ở đây có tôi đứng ra giải quyết rồi, cô giúp tôi đưa mọi người trở về đi!”
Nhưng lời này của Lương Vĩnh Khang vừa nói ra, mấy gã đàn ông đang nằm ở dưới đất đều tranh thủ ngồi bật dậy, chỉ tay về phía đám người bọn họ, nói: “Mày được lắm, mày dám ra tay với bọn tao! Mày có biết bọn tao là ai không?”
Lương Vĩnh Khang cảm thấy đám người này dường như ăn đòn vẫn chưa đủ no, cho nên hắn mới chậm rãi đi tới, nâng lấy cổ áo của một gã, lạnh lùng nói: “Tao không cần biết tụi mày là ai! Nhưng tụi mày dám đụng đến người quen của tao, thì tụi mày hãy liệu hồn đấy!”
Nhìn vào trong ánh mắt băng lãnh, như muốn giết người của Lương Vĩnh Khang, gã bị hắn nắm lấy cổ áo có chút bị dọa sợ, trực tiếp nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi nói: “Mày… mày muốn làm cái gì? Chúng tao là người của hội Hoa Hồng, mày dám đụng vào bọn tao, bọn tao sẽ kêu anh em đến xử mày!”
Thế nhưng lời này của hắn vừa nói xong, không những không dọa cho Lương Vĩnh Khang sợ hãi, mà còn trực tiếp bị Lương Vĩnh Khang tát cho một tát, rồi nghe giọng nói lạnh lùng của Lương Vĩnh Khang vọng lại ở bên tai: “Tao không biết hội Hoa Hồng hoa hè của tụi mày là như thế nào? Nhưng Lương Vĩnh Khang tao ở đây, tụi mày có bao nhiêu người thì kêu tới bây nhiêu đi! Tao còn không sợ đám giẻ rách tụi mày đâu!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang còn vung tay lên, đem gã vừa nói chuyện với mình ném văng ra ngoài.
Mà lúc này, đám đồng nghiệp nam nghe bọn họ nhắc đến hội Hoa Hồng, tức thì bị dọa cho sợ hết hồn.
Tuy bọn họ không rõ mấy người này có liên quan gì đến hội Hoa Hồng, nhưng bọn họ đều biết rõ, hội Hoa Hồng là những người như thế nào.
Đây là một đám xã hội đen, thế lực cực kỳ lớn.
Đối với những người bình thường như bọn họ mà nói, dây dưa với đám người này chính là một chuyện phiền toái cực kỳ lớn.
“Chuyện này anh muốn giải quyết như thế nào? Tôi nghe nói hội Hoa Hồng này rất có thế lực, vừa làm ăn ngầm, vừa làm ăn chính thống.
Bọn họ thật sự rất khó đối phó, anh có cần tôi trợ giúp gì hay không?” Lê Khả Hân cũng nghe qua chuyện của hội Hoa Hồng này, vì vậy mới vội vàng lên tiếng nhắc nhở Lương Vĩnh Khang một phen.
Nhưng Lương Vĩnh Khang dường như không hề có một sợ hãi nào, hắn thậm chí còn rất thản nhiên, nói: “Không việc gì, chỉ là một đám xã hội đen mà thôi.
Tôi còn chưa đến mức phải sợ bọn họ!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang còn lạnh nhạt nhìn lấy đám người của hội Hoa Hồng đang nằm dưới đất, nói: “Được rồi, các anh mau gọi người của các anh đến nhanh đi, tôi còn có việc phải làm, không rãnh rỗi để chơi đùa với các người đâu?”
Ba người này, trong đó người dẫn đầu là Lý Văn Phong, cũng chính là người có hình xăm hoa hồng ở trên cánh tay phải.
Hai người còn lại lần lượt tên là Cù Thiên Bảo và Vương Nhất.
Bọn họ sau khi nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, tức thì giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lý Văn Phong trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Mày được lắm! Mày có gan thì chờ đấy, tao sẽ gọi người của tao đến!”
Lý Văn Phong nói xong, tức thì lấy điện thoại ra bấm số gọi cho người của mình tới.
Mà mọi người thấy vậy đều không khỏi đưa mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang.
Bọn họ đều không biết, Lương Vĩnh Khang làm như vậy là có ý gì?.