Cung Loạn Thanh Ti

Chương 37: Mi Nhi




Trường Trữ cung.

Phía chân trời, mây đen che lấp mặt trời, trời tuyết ảm đạm. Bông tuyết bay khắp sân, rơi xuống hạ trên đầu cành hoa dâm bụt khô héo, không hề có một tia sức sống.

Trường Trữ cung lúc này, yên tĩnh không hề có một tiếng động, một mảnh hiu quạnh không có bóng dáng con người. Thỉnh thoảng lại có vài đôi quạ đen đậu trên tường, truyền đến thanh âm khó nghe. Lông vũ đen bị phủ bởi tuyết, vỗ cánh nhẹ bay bên ngọn cây, rồi lại tiếp tục bay đi không đứng yên, có lẽ là bay tới dưới mái hiên tránh cơn mưa tuyết. Trường Trữ cung trong mùa cuối đông, trống trải vắng lạnh.

Không có thanh âm từ tốn của ai đó giảng bài kể chuyện lúc sáng sớm, không có hoan thanh tiếu ngữ vui tươi lanh lảnh của nha đầu luôn vui vẻ, không có những tiếng bước chân vội vã trên hành lang, không có tiếng người ngâm nga tiếng hát, cũng không có tiếng đàn uyển chuyển du dương ai kia tấu lên.

Thiếu ngươi, nơi này lại trở về làm một lãnh cung thanh tịch, cô độc.

Hồi lâu, trong trời tuyết trắng xóa có một thân ảnh khẽ động, thân ảnh nho nhỏ, đứng nghiêm dưới cành hoa dâm bụt, cả người gần như phủ kín tuyết.

Người đó chậm rãi đi về phía hành lang, người khẽ run, một bộ y phục lam nhạt cùng áo khoác thật dày, hai tay vòng lại giấu trong ống áo. Gương mặt vì lạnh mà tái nhợt, chóp mũi hơi hồng. Tuyết trên người tan ra thấm vào dưới lớp vải bông, thân thể hơi run lên.

Nàng vẫn không để ý, khuôn mặt nhợt nhạt trắng nõn ngửa lên nhìn tuyết rơi, bông tuyết từ trên nền trời ảm đạm bao la nhẹ nhàng phiêu diêu xuống. . ngôn tình hài

"Thanh Sanh, ngươi còn khỏe chứ, có còn nhớ ở đây ta vẫn đợi ngươi..."

Khuôn mặt yếu ớt mà ánh mắt hiện lên vẻ kiên cường.

"Nguyệt Tịch", một thanh âm biếng nhác quyến rũ truyền tới từ phía sau, kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng nện trên nền tuyết. Hương thơm nồng đậm có chút nức mũi cũng theo gió mà đánh tới, bao quanh Dụ Nguyệt Tịch.

Thân hình nàng cứng đơ, chân mày nhẹ nhíu, hô hấp không tự chủ được mà ngưng lại, nhả ra một cỗ hơi thở, nghi ngút bốc lên trong không khí lạnh lẽo chung quanh, lại hít sâu vào, khí lạnh hòa với hương thơm của người kia tràn vào phổi.

"Ta nói rồi, ngươi đừng có tới đây", lời nói lạnh lùng truyền về phía sau. Dụ Nguyệt Tịch vặn vẹo lưng eo, một bộ dáng uyển chuyển lanh lợi, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Nàng mỗi ngày đều trang dung đẹp đẽ chạy tới đây, mà Dụ Nguyệt Tịch vẫn luôn mặt lạnh mà gây khó khăn cho nàng, đuổi nàng đi.

Lâm Mi Nhi cười nhẹ một tiếng, "Ngô, Nguyệt Tịch sợ ta sao, tại sao không dám nhìn ta đây?", giọng nói quyến rũ mềm mại, làm cho người nghe không nhịn được mà mềm lòng.

Dụ Nguyệt Tịch không chịu nổi một kích, lập tức xoay người nhìn thẳng Lâm Mi Nhi, con ngươi có chút kiêu ngạo quật cường.

Thấy được cách đó không xa có một thân ảnh hồng sắc mỏng manh, như là không sợ lạnh, thân hình cân xứng như ẩn như hiện, yếm uyên ương cũng loáng thoáng, quyến rũ mê người.

"Lâm Mi Nhi, ngươi mặc ít như thế, không sợ lạnh sao?", Dụ Nguyệt Tịch nhíu mi, cũng có chút không đành lòng nhắc nhở.

"Có sợ lạnh, nhưng là, càng sợ Nguyệt Tịch không để ý đến ta nha...", Lâm Mi Nhi hơi cúi đầu, bày ra bộ dáng khổ sở đáng thương, giống như là vì nàng mà bản thân phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

"Ta cũng không bảo ngươi phải mặc ít như vậy", Dụ Nguyệt Tịch nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng bày ra bộ dáng như vậy càng mất kiên nhẫn.

Cảm nhận được ánh mắt đang di chuyển trên người, Lâm Mi Nhi hé môi anh đào, mắt đẹp lưu chuyển, mị nhãn như tơ.

Nàng khẽ gật đầu, hai tay vòng ra khép trước người, eo thon mềm mại như liễu đung đưa bước đến, thập phần phong tình vạn chủng.

"Dừng lại", Dụ Nguyệt Tịch thấy nàng bước về phía mình, hương thơm nồng đậm trong không khí truyền tới, làm cho chân tay nàng như tê dại, thần trí có chút mơ hồ. Điều này làm cho nàng hoài nghi liệu có phải Lâm Mi Nhi dùng thuốc mê, làm cho nàng mỗi lần lại gần đều đầu choáng mắt hoa.

"Nguyệt Tịch...", Lâm Mi Nhi cao hơn một chút, môi kề sát bên tai Dụ Nguyệt Tịch, thấp giọng gọi tên. Nhiệt khí phun bên gò má, hương thơm vờn quanh.

"Đừng tiến tới", vành tai Dụ Nguyệt Tịch đỏ tươi, thấp giọng hô, rõ ràng là ý tứ ra lệnh mà bởi vì giọng nói hơi run mà mềm dính như gạo nếp. Lời ra lệnh không có chút sức nặng, ngược lại lộ ra xinh đẹp e lệ.


Dụ Nguyệt Tịch vươn tay đẩy Lâm Mi Nhi ra, duy trì khoảng cách mới có thể trấn tĩnh lại, mà người trước mặt trong mắt lại nhu tình như nước, tóc đen xõa ngang, vài sợi quấn quanh cổ thon, cảnh tượng này làm cho nàng vô thức mà cảm thấy cả người nóng lên.

"Nguyệt Tịch, ngươi vẫn còn đang trách ta...", Lâm Mi Nhi hiện lên vẻ đau buồn trong mắt, giọng nói ủy khuất. Giơ tay lên vén sợi tóc đang quấn ở cổ ra sau tai.

Ánh mắt buồn bã mà vẫn tà tà, lưu chuyển không yên, tựa như có thể lấy đi hồn phách của Dụ Nguyệt Tịch.

Thân hình Dụ Nguyệt Tịch dừng lại, không khỏi miễn cưỡng dời đi tầm mắt. Người này, lúc nào cũng có thể nói về chuyện này.

"Đêm đó là tự ta say rượu mà hỏng việc, ta cũng không trách người. Chuyện qua rồi liền cho qua, ngươi cũng không cần phải cầu xin tha thứ", Dụ Nguyệt Tịch nói lại, vẫn có chút buồn bã. Nếu chuyện đó không xảy ra, không biết nàng và Thanh Sanh bây giờ sẽ là như thế nào.

"Mà ta lại không quên được bộ dáng động tình thẹn thùng của ngươi, chuyện này, ta phải làm thế nào?", Lâm Mi Nhi nở một nụ cười tà, môi kề sát tai Dụ Nguyệt Tịch, nhẹ nhàng nói.

Hơi thở ấm áp thổi bên tai, như là chui vào trong lớp da của nàng, tê dại. Dụ Nguyệt Tịch thẹn quá thành giận, một mạt đỏ ửng nổi lên bên tai, lan xuống tận cổ.

"Ngươi... Đừng nhắc lại chuyện này nữa".

Lâm Mi Nhi đoán chừng Dụ Nguyệt Tịch đang ngại ngùng, dù là tỏ ra kiên cường nhưng bên trong thực ra là mềm yếu, cố ý mập mờ nói tiếp,

"Đêm đó nha, Nguyệt Tịch thoải mái phóng túng, ta cũng rất vui vẻ", khẽ nói, mắt cười thành một đường cong. Lời nói mềm nhẹ như cánh hoa đào thoảng qua, rơi vào trong tai Dụ Nguyệt Tịch, làm cho nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

"Lâm Mi Nhi, ngươi, ngươi không có liêm sỉ!", Dụ Nguyệt Tịch thẹn đến giẫm chân, đẩy nàng ra, nâng váy bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng lưng người đó vội vã biến mất, Lâm Mi Nhi câu khóe miệng, nụ cười nồng đậm treo lên. Sau một hồi mới thu liễm ánh mắt hài hước, trầm tư nhìn theo hướng Dụ Nguyệt Tịch vừa đi.

Ngươi vẫn chưa hiểu sao, nàng sẽ không trở về nữa, ngươi còn muốn si ngốc chờ đợi bao lâu?

Nếu như đến một ngày người ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn sẽ nhìn thấy ta ở đây, ngay phía sau người, chưa từng rời đi.

- --Hết chương 36---

Editor lảm nhảm: Hôm qa watt bị lỗi ko up đk truyện, các thí chủ thông cảm nghen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.