Từ khi còn bé Trữ Tử Mộc đã bất hảo tùy hứng, trong nhà phụ thân, huynh trưởng đều là nam tử, suy nghĩ qua loa, lại không hiểu chuyện nữ nhi. Mấy việc như nguyệt sự, hiển nhiên là cũng chỉ có vú nuôi dặn dò vài câu, còn lại cũng không có ai tận tình chỉ bảo.
Cơ địa của nàng, mỗi tháng tới nguyệt sự là đau bụng không dứt, trước kia luôn truyền Thái y kê đơn thuốc điều trị giảm đau thì mới khá hơn chút. Mà hiện tại đã bị cấm túc, chút chuyện vặt này cũng không phải chuyện gì to tát, Thái y cũng không muốn tới, nàng đương nhiên là không còn cách nào khác, phải chịu khổ.
Ngay lúc này, nàng đang trong tẩm cung yên lặng đọc sách, ấm áp từ lò đốt tỏa ra khắp phòng.
Không có người quấy rầy làm phiền, đương nhiên là Thanh Sanh cực kỳ coi trọng giây phút yên bình này, đối với nàng mà nói đây như là một niềm hạnh phúc giản đơn vậy. Trong lòng vui mừng đến nở hoa mà thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ là nàng đang vừa lau chùi bình hoa vừa ngâm nga hát bài hát yêu thích của nàng mà thôi. Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh,
"Càn rỡ, ngươi đừng đắc ý vội, mấy ngày nữa bổn cung tìm ngươi tính sổ", Trữ Tử Mộc lại bày ra một bộ dáng thịnh khí lăng nhân mà buông một lời ngoan độc, anh hùng rơm Thanh Sanh đây cũng im lặng, nghĩ thầm, được rồi, quân tử đôi khi cũng không nên chấp vặt, nhẫn nhịn một chút vẫn hơn.
Ban đêm, thần sắc Trữ Tử Mộc càng ngày càng tái nhợt, tay chân lạnh như băng, ôm bụng nằm co rúc ở góc giường, trên mặt thập phần đau đớn khó chịu. Thanh Sanh thấy vậy, đi về phía hậu viện đun chút nước nóng, đổ ra chậu đồng pha với nước lạnh, nhiệt độ ấm áp vừa đủ, để cho Trữ Tử Mộc ngâm chân.
Trữ Tử Mộc đang nằm co ro cầm bình nước nóng, chậm rãi ngồi dậy nhích ra phía ngoài giường. Giơ hai chân lên, hồi lâu vẫn thấy Thanh Sanh đứng yên tĩnh một bên, mới liếc mắt qua nghiến răng hừ nhẹ,
"Cởi giày".
Chân mày Thanh Sanh cau lại, vẫn thản nhiên tựa như không nghe thấy. Trữ Tử Mộc nhìn thấy nàng như vậy, khóe miệng kéo kéo, trong lòng âm thầm ghi hận. Con ngươi Thanh Sanh đảo qua, thấy mắt nàng khẽ nheo lại, sát ý tỏa ra mà không làm được gì, nhếch mép lên cười nhẹ một cái rồi cũng quỳ xuống, đem chân nàng đặt lên trên đầu gối, cởi giày.
Triều đại này không có tục bó chân, nhưng bàn chân Trữ Tử Mộc đã vốn vừa vặn tinh tế, trơn tru đẹp đẽ. Thanh Sanh âm thầm đánh giá, mà vẫn làm như không để ý đem hai chân nàng đặt trong chậu đồng, rồi lại xoay người tới hậu viện đun thêm nước. Nhiệt khí ấm áp từ dưới chân lan tràn lên toàn thân, cảm giác dễ chịu làm cho Trữ Tử Mộc thả lỏng, lộ ra một mạt nụ cười. Thân thể từ từ ấm lên, khuôn mặt ửng đỏ, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng. Thanh Sanh lấy vải gấm ra, lau khô chân, đang định đi tất lại cho nàng, lại nghe Trữ Tử Mộc miễn cưỡng nói,
"Chân có chút đau nhức, ngươi xoa bóp một lúc đi", Thanh Sanh lại như không nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
"Đừng để bổn cung phải nhắc lại lần nữa", một đạo hàn quang nguy hiểm lại lóe lên.
Thanh Sanh dừng động tác trên tay lại, tròng mắt tối sầm, thầm mắng trong lòng. Leo lên giường, đem hai chân Trữ Tử Mộc đặt lên đùi, lại cởi tất ra, cảm nhận được hai chân nàng quả nhiên có chút căng cơ.
Trước kia Thanh Sanh cũng có vài vấn đề về nguyệt sự, cũng có đọc qua không ít tài liệu về huyệt, mạch, đại khái là để tự mình điều trị. Cũng có một lần nàng đi Thái Lan du lịch, vô cùng thích phương pháp xoa bóp của họ nên học qua vài lớp, kỹ thuật cũng không tồi. Lúc này thi triển tài năng cũng không có gì không ổn.
Trữ Tử Mộc thả lỏng toàn nhân, mị nhãn mềm mại đi, hưởng thụ xoa bóp. Nghĩ thầm, người này cũng khá lắm, nếu như ở bên mình, mỗi lần đau đều có thể ra tay một chút cũng tốt. Đang nghĩ đến đây, từ dưới bàn chân truyền tới cảm giác đau điếng, đang định trách cứ.
Thanh Sanh điểm một cái, chậm rãi như đang chẩn bệnh, nói, "Mạch này có thể chẩn ra can tì có vấn đề gì hay không. Không có vấn đề gì, bất quá là cũng không được tốt cho lắm".
"Nha?", lông mày Trữ Tử Mộc nhếch lên, bất ngờ. Thanh Sanh có chút đắc ý, rung đùi nâng cao giọng,
"Dễ nóng giận, khí tắc hóa hỏa, can tì nóng dễ bốc hỏa trong người, sau này nên kìm chế tâm tính, không nên bùng phát mà hại can tì", nói xong, cực kỳ nhanh mà nhìn Trữ Tử Mộc một cái, ánh mắt như là thật lòng khuyên nhủ.
Thật ra thì kiến thức Đông y của nàng cũng không đủ để chẩn bệnh, chẳng qua là mượn lần này giễu cợt Trữ Tử Mộc nóng nảy dễ bốc hỏa, thuận tiện chỉnh nàng một chút. Trữ Tử Mộc nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại ghi nhớ từng lời Thanh Sanh vừa nói.
Thanh Sanh thắng được một lần không khỏi hiện lên đắc ý, tâm trạng cũng tốt lên. Có phần hăng hái, tay nâng chân ngọc lên, tùy ý xoa bóp. Chân ngọc trong lòng bàn tay, mềm mại như vải lụa, trơn bóng như mỹ ngọc, thật không trách được có nhiều người có sở thích ngắm chân, nếu là chân cũng có thể đẹp thế này, cũng có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo. Xúc cảm trong lòng bàn tay, Thanh Sanh lơ đãng mà nhẹ nhàng xoa bóp.
Trữ Tử Mộc cảm nhận bàn chân mình bị nâng lên, mở mắt ra, thấy vẻ mặt Thanh Sanh mơ hồ mà ánh mắt lại có tia hài hước, bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng như là khiêu khích. Dĩ nhiên, Thanh Sanh tuyệt đối không hề có ý khiêu khích, chỉ đơn thuần là xoa bóp mà thôi, nhưng ở thời cổ đại, bàn chân nữ tử là bộ phận trân quý, trừ phi là người cực kỳ gần gũi, không thể dễ dãi để người khác đùa bỡn trong tay.
Xoa bóp mà mờ ám như vậy, kiến cho gương mặt ngạo nghễ của Trữ Tử Mộc hiên lên một mạt đỏ ửng khả nghi khó hiểu. Cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng, thôi thúc nàng co đầu gối, một cước đá đi.
Thanh Sanh đang cúi đầu lơ đãng xoa bóp, tự nhiên thấy chân ngọc kia nâng lên, một phát đá tới, làm cho nàng ngã ngửa về phía sau, lộn người rơi xuống giường. Choáng váng đến mức không đứng dậy nổi.
"Trữ Tử Mộc, ngươi có bệnh!", Thanh Sanh miễn cưỡng đứng lên mà quát, tròng mắt tức giận ngút ngàn. Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra, cho tới bây giờ, trước mặt Trữ Tử Mộc, nàng cũng không còn như xưa cực lực che giấu tâm tình. Trong mắt dù là tức giận hay hài hước, cũng không còn lạnh lùng như xưa.
Ban đêm, sau khi Thanh Sanh ủ giường xong thì muốn rời đi, nhưng Trữ Tử Mộc dù là thân thể bất tiện cũng bắt nàng ở lại. Thanh Sanh vẫn như trước, nằm rất xa tận phía mép giường bên ngoài, đưa lưng về phía nàng không nói một câu.
Trữ Tử Mộc đau đến rên khẽ, mà vẫn cắn răng không để bật ra tiếng nào, chân tay cũng vô lực. Không còn cách nào khác, chỉ đành nâng bình nước ấm lên đặt trên bụng.
Sau khi ngâm chân, thân thể cũng có ấm lên, đau đớn trong bụng cũng tan bớt mấy phần, nhưng vẫn là âm ỉ khó chịu, như thể có một bàn tay cào bên trong, làm cho nàng trằn trọc trở mình.
Bình nước ấm cũng dần nguội lạnh, mà tay chân nàng cũng bắt đầu lạnh đi, đau đớn trong bụng lại càng rõ rệt, đến mức làm cho Trữ Tử Mộc ứa mồ hôi lạnh, yếm bạch sắc đã bị thấm ướt.
Chân mày nàng nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, cả người co lại thành một đoàn, nằm rúc vào phía bên trong tường. Dặn lòng tuyệt đối không thể yếu thế cầu trợ, chỉ đành cắn chặt môi dưới kiềm chế đau đớn, nhưng vẫn thỉnh thoảng vô thức bật ra tiếng than nhẹ. Trong lòng không khỏi cười khổ, Trữ Quý phi cao ngạo uy nghiêm lại có một ngày bị nguyệt sự hành hạ đến sống đi chết lại cũng cắn răng không kêu. Nhưng cũng vì là trước giờ kiêu ngạo, dù là có đau hơn nữa cũng không phát ra tiếng kêu than.
"Ai...", một tiếng thở dài truyền đến, nhỏ nhẹ vô lực như lá khô bị lá thu thổi bay, tràn đầy cam chịu cùng bất đắc dĩ.
Trữ Tử Mộc đã đau đến nhăn nhó rồi, cho nên Thanh Sanh nằm ở mép giường bên kia, dù là rất xa nhưng đã sớm nghe được động tĩnh Trữ Tử Mộc nằm bên này lăn qua lộn lại, kìm chế kêu rên. Nội tâm Thanh Sanh cũng đang loạn thành một đoàn, thiện ác phân tranh kịch liệt, rốt cuộc là bên thiện chiếm thế thượng phong, cũng không nghĩ tới hậu quả.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, một đường nhích qua bên kia, cánh tay luồn qua gáy Trữ Tử Mộc, kéo nàng gần vào, đem bắp chân đè lên bàn chân nàng, cầm bàn tay lạnh như băng kia đặt lên bên hông, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mà như đang ôm một khối băng, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách, dù sao như vậy chắc cũng đỡ lạnh đi.
Trữ Tử Mộc đầu tiên là ngửi thấy một cỗ hương xà phòng thơm ngát hòa với hương cỏ xanh trong vắt mà trầm ổn, sau đó là cảm nhận được một luồng khí ấm áp nhích tới gần, cách tay thon gầy mà lực đạo vừa đủ xuyên qua dưới gáy nàng, bắt lấy vai, kéo nàng lại gần. Đây là lần đầu tiên Thanh Sanh chủ động ôm nàng vào trong ngực, cũng giống như trong tưởng tượng, ấm áp an tâm.
Cả hai cùng lặng đi một khắc, ngạc nhiên là Trữ Tử Mộc cũng không phản ứng quá khích. Chỉ là sau đó, Trữ Tử Mộc dời bàn tay đang đặt bên hông Thanh Sanh lên nắm lấy vạt trung y trước ngực nàng, kéo lại gần, tự mình nhích vào gần hơn một chút. Thanh Sanh nhận thấy động tác này, muốn đẩy ra.
"Đừng động", Trữ Tử Mộc chôn đầu dưới cằm nàng, ngữ điệu ra lệnh nhưng nét buồn bã phảng phất quanh quẩn.
Hơi ấm không ngừng truyền đến, bao quanh nàng, rốt cuộc cũng giúp tay chân nàng ấm lên, thân thể vì đau đớn mà căng lên cũng an tĩnh lại, cơn đau giảm bớt không ít. Cỗ hương mát lạnh an tâm kia cũng quanh quẩn tràn vào từng đợt hô hấp của nàng, đưa nàng vào giấc ngủ không mộng mị.
Thì ra ngựa hoang đây ăn mềm không ăn cứng a, xem ra chỉ có thể dùng trí không thể dùng sức rồi... Đây là điều cuối cùng hiện lên trong đầu Trữ Tử Mộc trước khi ý thức nàng tản đi, chìm vào giấc ngủ.
Thanh Sanh nằm yên bất động một hồi lâu, thấy nàng đã ngủ say. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ hắt lên sườn mặt nàng. Dưới ánh trăng, hàng mi dài cong nhẹ run rẩy che lại ánh mắt sắc bén, bộ dáng chỉ như một chú mèo con lanh lợi, ai có thể nghĩ đến nàng là Trữ Quý phi ngày thường là một con cọp giương nanh múa vuốt đây.
- --Hết chương 35---
Editor lảm nhảm: Thả đường cho Thanh Mộc đảng, một khi đại nữ chủ đã tắt chế độ bánh bèo lạnh lùng bật chế độ ngầu lòi ôn nhu thì Phi cũng xẹp hết:vvv Hời ơi dễ cưng quá trời, không bút nào tả xiết độ dễ cưng:v