Công Lược Nam Phụ

Chương 39: Công lược hoạ sĩ tàn tật (11)




Edit: Aya Shinta

Tạ Ức Chi khẽ nhíu mày, đáy mắt mang theo một tia nghi hoặc. Nghi hoặc vì tại sao Lăng Vu Đề mới một buổi tối không gặp, giống như có biến hoá.

Mặc kệ là bộ dạng, hay là hành vi.

Nếu không phải trí nhớ anh tốt, nhớ rõ này giọng nói của hộ công này. Tạ Ức Chi đều phải hoài nghi hộ công ngày hôm qua, với hôm nay, không phải cùng một người đây!

Lăng Vu Đề một bên quét tước phòng, một bên yên lặng nghiên cứu hệ thống sau khi được khôi phục của mình.

Cô muốn nhìn xem hệ thống có cái công năng gì có thể trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại hệ thống có nhiều các loại hình tiểu thuyết, các loại hình nam phụ.

Tuy rằng không có nói nên công lược như thế nào mới tốt, nhưng có thể phân tích đại khái một chút tính cách, đối với Lăng Vu Đề mà nói, vẫn rất có trợ giúp.

Hiện tại việc Lăng Vu Đề phải làm, chính là an phận làm tốt cái nhân vật hộ công này.

Đến nỗi mặt khác, vẫn là chờ sau này rồi nói tiếp.

Không phải cô không muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà là hiện tại cô biết, nóng vội thì không có khả năng thành công làm Tạ Ức Chi tăng thêm độ hảo cảm.

Rốt cuộc Tạ Ức Chi phong bế chính mình vào thế giới của chính anh ta nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng tiếp nhận người khác ngoài Thư Nhã đâu!

Ngay cả mỗi lần khi Thư Nhã tới gặp anh, anh ta đều tránh đấy!

Rõ ràng khoa học kỹ thuật hiện tại phát triển như vậy, gọi cuộc điện thoại hoặc là nhắn một tin nhắn qua là có thể liên hệ.

Nhưng cho dù có nhớ, Tạ Ức Chi cũng sẽ không gọi điện thoại cho Thư Nhã.

Cũng chỉ có khi mỗi lần Thư Nhã tới Tạ gia gặp anh, anh mới có thể cách cửa phòng, nói một hai câu với Thư Nhã.

Nguyên nhân là, Tạ Ức Chi không muốn làm Thư Nhã thấy có lỗi với mình, không muốn khi anh chủ động đi tìm Thư Nhã, Thư Nhã đều sẽ ôm một loại tâm tình rằng cô thua thiệt anh.

Nếu là Lăng Vu Đề, còn không phải là thua thiệt sao!

Nếu không phải Tạ Ức Chi, Thư Nhã có thể được cứu từ hai gã biến thái kia sao!

Nói trở lại, thân phận hộ công này của cô vẫn rất có ưu thế.

Không những có thể nhìn thấy Tạ Ức Chi mỗi ngày, ngẫu nhiên, cô còn có thể cùng anh nói một hai câu, tuy rằng anh cơ hồ sẽ không trả lời.

Trong nháy mắt khi Tạ Ức Chi buông muỗng sứ lấy giấy ăn lau miệng, Lăng Vu Đề liền phục hồi tinh thần lại.

Cô đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu thu dọn.

Tạ Ức Chi không có lập tức đẩy xe lăn đi phòng vẽ tranh, mà là hơi hơi giương mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Tay Lăng Vu Đề hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Tạ Ức Chi: "Thiếu gia, làm sao vậy? Là muốn phân phó tôi làm cái gì sao?"

Ngữ khí Lăng Vu Đề đã không giống như ngày hôm qua, ngu đần tựa tiểu bạch si.

Ngữ khí hiện tại của cô khinh khinh nhu nhu, giọng nói vốn dĩ liền dễ nghe làm người khác cảm thấy thực thoải mái.

Đôi mắt Tạ Ức Chi chớp chớp, không nói gì.

Đại khái lại cùng Lăng Vu Đề nhìn nhau hai giây, Tạ Ức Chi đẩy xe lăn về phòng vẽ tranh.

Tạ Ức Chi suy đoán chính là, có lẽ là ngày hôm qua Tề tẩu lại dạy dỗ riêng cho Lăng Vu Đề. Cho nên hôm nay Lăng Vu Đề mới có thể biểu hiện tốt hơn so với ngày hôm qua.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần không phiền đến anh thì được rồi.

Hệ thống của Lăng Vu Đề tuy rằng đã chữa trị, nhưng cũng không đại biểu cô chính là vạn năng.

Cô cũng không thể nhìn ra cái gì trong cái nhìn nhàn nhạt của Tạ Ức Chi vừa nãy được.

Liếc mắt nhìn bóng dáng Tạ Ức Chi một cái, Lăng Vu Đề lại tiếp tục thu dọn.

——————

Tháng ngày ở Tạ gia, tựa hồ chậm rãi ổn định dần.

Mỗi ngày, Lăng Vu Đề đều đang làm những công việc đồng dạng: Đưa cơm cho Tạ Ức Chi, quét tước phòng, lẳng lặng ở trong góc.

Thời gian qua rất chậm, mà cũng thực nhanh.

Chỉ chớp mắt, Lăng Vu Đề ở Tạ gia đã gần một tháng.

Thành quả của Lăng Vũ Đề trong khoảng thời gian này chính là, độ hảo cảm của Tạ Ức Chi với cô lên được ba mươi điểm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu Tạ Ức Chi đã đại khái quen thuộc cô, cũng tiếp nhận mỗi ngày cô đều ở trong phòng anh.

Còn có một cái thành quả chính là, quan hệ giữa Lăng Vu Đề cùng người Tạ gia rất tốt.

Điền Mật cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, đối với cô càng ngày càng tốt, quả thực tốt đến mức giống như con gái thân sinh vậy!

Tuần trước, Điền Mật còn mang theo cô đi dạo phố mua rất nhiều đồ. Quần áo quần dép, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, cái gì cũng mua.

Lại cho cô làm thẻ ngân hàng, bên trong có dư ba tháng tiền lương.

Biết Lăng Vu Đề thích ăn, cho nên Điền Mật phân phó phòng bếp mỗi ngày chuyên môn làm đồ ăn cho cô.

Những nhóm người hầu nếu không phải biết cảm tình giữa Tạ Cẩm Niên cùng Điền Mật, sợ đều phải hoài nghi Lăng Vu Đề kỳ thật là con gái riêng của Điền Mật!

Ngay cả Lăng Vu Đề cũng kinh ngạc đến không được, nói rằng Điền Mật có âm mưu gì đi, cũng không giống.

Bởi vì ánh mắt mỗi lần Điền Mật nhìn cô đều đặc biệt ôn hòa vui vẻ.

Khi cùng cô ở chung, Điền Mật như là coi cô trở thành bạn bè nhận thức nhiều năm, cũng như là đang chiếu cố con cái vậy.

Nhưng thật ra Tạ Cẩm Niên không có đối với Lăng Vu Đề có cái gì đặc biệt, chỉ là đối với Lăng Vu Đề thì nhu hòa hơn một ít so với người hầu khác.

Tạ Mật Chi thường không ở nhà, ở bên ngoài cô ấy có phòng ở, cho nên Lăng Vu Đề ở Tạ gia gần một tháng qua, cũng chỉ gặp Tạ Mật Chi có hai lần mà thôi.

Thời tiết tháng sáu tại thành phố J đã dần dần nóng lên, hôm nay Lăng Vu Đề mặc một cái trang phục ngắn tay ở nhà.

Từ tuần trước khi mua quần áo mới, Điền Mật không cho cô mặc trang phục người hầu.

Nhìn mình trong gương, hiện tại làn da cô đã đặc biệt trắng nõn non mịn, da thịt trên mặt mang theo nét ngây ngô của tuổi mười tám.

Bởi vì còn có nét trẻ con, cho nên khuôn mặt này, chỉ tương tự với thực thể giả thuyết có tám phần.

Lăng Vu Đề nghĩ, nếu không có nét trẻ con, hẳn chính là thực thể giả thuyết bản phóng đại đi!

À, cũng không đúng, thực thể giả thuyết còn có một đôi cánh nữa ~

Chớp chớp đôi mắt to, hắc bạch phân minh, thoạt nhìn tựa hồ như thanh triệt thấy đáy.

Hôm nay, chính là ngày trong trí nhớ, Tạ Ức Chi khi giữa trưa đột nhiên phát giận ném chén canh nóng làm bị thương nguyên thân.

Lúc trước Lăng Vu Đề vẫn luôn không hiểu vì sao Tạ Ức Chi lại ở ngày này vô duyên vô cớ đột nhiên phát giận.

Sau đó cô lại nghiên cứu cốt truyện cùng ký ức mới biết được, ngày này, Thư Nhã tới gặp anh.

Trong cốt truyện có đề cập qua, sáng sớm Thư Nhã liền tới thăm bạn học sơ trung đã một năm không gặp, Tạ Ức Chi.

Chờ Thư Nhã đi rồi, cảm xúc của Tạ Ức Chi vẫn luôn không ổn.

Nguyên thân cộc lốc ngây ngốc làm sao sẽ nhìn ra được, hơn nữa nguyên thân cùng Lăng Vu Đề không giống nhau.

Khi nguyên thân chiếu cố Tạ Ức Chi gần một tháng, công việc mỗi ngày cũng chính là đưa cơm, thu dọn phòng một chút.

Thời gian còn lại, Tạ Ức Chi không cho phép cô ấy ở lại trong phòng.

Giữa trưa ngày đó, khi nguyên thân tự đưa cơm trưa cho Tạ Ức Chi, không cẩn thận nhỏ một giọt canh nóng ở trên mu bàn tay Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi vẫn đang áp chế phẫn nộ lập tức liền bạo phát ra, anh bưng chén canh, đột nhiên ném về phía nguyên thân.

Chén canh trực tiếp nện ở trên mặt cô ấy, cạnh chén liền đâm bên trên mắt trái, tức khắc xướt qua nửa lông mày, máu tươi chảy ròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.