Thân thể Khương
Hoàng ngày càng suy yếu, đã là gần đất xa trời. Sau khi Tĩnh Vương thuật chức xong, ngày hôm sau liền dẫn nữ nhi trở về Tĩnh quốc.
Khi đi ngang qua Lạc Hà cốc, Quân Mẫn Tâm ra lệnh cho xe ngựa dừng lại nghỉ
ngơi. Thừa dịp mọi người nổi lửa kiếm gì đó để ăn, một mình nàng đi tới
sườn đồi bên cạnh Lạc Hà cốc, ngẩn người nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Ánh mặt trời thu đông mỏng manh rơi xuống mang theo hơi thở lạnh lẽo. Quân
Mẫn Tâm xoã mái tóc đen ngồi trên đống cỏ khô héo, hai tay vô thức che
ngực… Nàng vẫn nhớ rõ đó là một ngày xuân muôn hồng nghìn tía, ánh nắng
tươi sáng, nàng sẽ không bao giờ quên đã từng có một cô nương ngu ngốc
chết ở nơi này. Vào ngày nàng xuất giá, bị vị hôn phu dùng một mũi tên
bắn xuyên trái tim, chết thê thảm tuyệt vọng tại đây.
Thỉnh
thoảng có vài cánh chim cô độc bay qua trên bầu trời phát ra âm thanh
gào thét phía xa xa. Không biết đã ngây người bao lâu, sau lưng truyền
tới tiếng bước chân nhỏ và trầm ổn, sau đó giọng nói của Trần Tịch
truyền tới theo gió:
“Mẫn Nhi, nên ăn chút gì.”
Quân Mẫn
Tâm ngã xuống phía sau, đầu gối lên hai cánh tay nằm ở trên cỏ, mái tóc
đen nhánh như mẫu đơn màu đen nở rộ trên đám cỏ khô. Nàng nâng đôi mắt
đen như mực ngơ ngác nhìn bầu trời, hồi lâu mới nói: “A Tịch, đào cho
muội một cái hố.”
Dường như Trần Tịch bị câu nói không rõ đầu đuôi của nàng doạ cho sợ hết hồn, dở khóc dở cười nói: “Muội đào hố làm gì?”
Quân Mẫn Tâm cười nhạt không đáp lại. Trần Tịch nhìn quanh bốn phía một
vòng, tìm được một nơi khuất gió dưới tảng đá liền rút đoản kiếm tuỳ
thân ngoan ngoãn đào hố. Chỉ chốc lát sau, một cái hố cạn không lớn
không nhỏ được tạo thành.
Trần Tịch tra kiếm vào vỏ, vỗ tay một cái nói: “Đào xong rồi! Mẫn Nhi, muội muốn chơi cái gì? Ca chơi với muội.”
Quân Mẫn Tâm ngồi dậy, dùng cả tay lẫn chân bò đến nhìn cái hố đằng trước.
Khoé miệng nàng vẫn chứa đựng nụ cười hư vô, lạnh nhạt như một luồng
khói nhẹ, lộ ra buồn phiền mờ nhạt. Nàng chăm chú nhìn hố cạn hồi lâu,
nhắm mắt lại, làm như đang cầu nguyện hoặc tưởng niệm ai đó.
Sau đó, nàng lạnh nhạt nói: “Lấp nó đi, A Tịch.”
Trần Tịch nhìn Mẫn Tâm một cái, vừa lấp hố vừa nói: “Mẫn Nhi, muội đây là…”
Quân Mẫn Tâm nhặt một ít đá nhỏ che ở phía trên, tạo thành một đống nhỏ
giống như một ngôi mộ. Nàng nói: “Đây là mộ cố nhân của ta. Nhiều năm về trước, nàng bị người giết chết ở chỗ này, thi thể bị ném xuống từ trên vách núi đen…”
Trần Tịch trầm ngâm hồi lâu, rút đoản kiếm huơ
tay múa chân trên tảng đá một phen, nói: “Nàng ấy tên gì? Ta khắc cho
nàng ấy một tấm bia.”
Quân Mẫn Tâm ngẩng đầu lên, híp híp mắt, ép chất lỏng ấm nóng trong mắt chảy ngược trở về, khẽ cười nói: “Nàng rất
đáng thương, nàng không có tên…”
Trần Tịch gật đầu, cổ tay ra
sức, lưỡi kiếm sắc bén huy động một lúc ở trên vách đá vôi, khắc lên bốn chữ: Mộ cố nhân. (Trong bản tiếng trung có 4 chữ “故人之墓” là cố nhân chi
mộ, mình edit thoát nghĩa là “mộ cố nhân” nên chỉ còn 3 từ thôi nhé)
Bột vôi rơi xuống mặt cỏ thành một lớp bụi mỏng màu trắng, giống như tro cốt bị thất lạc nơi đồng hoang.
Trần Tịch thu kiếm, ôm quyền hướng về phía mộ phần kính cẩn vái ba vái.
Thấy vậy, khoé môi Quân Mẫn Tâm cong lên thành một đường, nói: “A Tịch là
một nam tử thật dịu dàng.” Cười cười, lại cảm thấy trong lòng có vô hạn
chua sót.
Ông trời thật khéo đùa, đã qua tám năm, hôm nay nàng
lại lần nữa đứng trên mảnh đất này với cõi lòng vắng lạnh thê lương. Vì
cái chết thảm năm đó mà bản thân coi như đã tự tay xây mộ chôn mình… Ai
có thể chèn ép ai? Ai có thể vượt qua rào cản số mệnh?
“Trở về thôi.” Nàng nói, đây là lần đầu nàng chủ động nắm tay áo Trần Tịch.
Trời xanh lá vàng, sợi tóc xoăn của thiếu niên bay theo gió đan vào mái tóc
đen như mực của thiếu nữ, áo choàng chạm nhau tạo nên một hình ảnh nhẹ
nhàng.
Quân Mẫn Tâm vĩnh viễn cũng không biết, hai năm sau có một nam tử tới bên sườn đồi này, vuốt ve bốn chữ “Mộ cố nhân” dưới ngôi mộ, nức nở rơi lệ…
* * *
Tháng mười hai trở về Tĩnh quốc, trong cung đại biến.
Chuyện mà Quân Mẫn Tâm lo lắng nhất, đau lòng nhất trong những năm này cuối
cùng vẫn xảy ra. Vương Phi Liễu thị thừa dịp Tĩnh Vương lên kinh thuật
chức đã bắt tay với Vương Thủ Đức tạo nên cung biến, huyết tẩy Tĩnh
cung!
Xuất cung chỉ ngắn ngủi hai tháng, trong cung một lần đổi chủ lại là thiên thu.
Xe ngựa của Tĩnh Vương và Quân Mẫn Tâm bị chặn lại ở ngoài cửa cung, Trần
Tịch nổi giận nói: “Tĩnh Vương và Công chúa hồi cung, tại sao các ngươi
không mở cổng nghênh đón?!!”
Trên thành cung, mấy tên tiểu binh
vươn đầu ra nhìn, lại rụt đầu về. Rất nhanh, cửa cung “ken két” mở ra
một nửa, toàn thân Vương Thủ Đức mặc nhung trang giơ đao đeo thương dẫn
một nhóm kỵ binh giục ngựa chạy ra khỏi cửa thành.
Thấy Tĩnh
Vương, Vương Thủ Đức không quỳ gối hành lễ, bên hông đeo thanh đại đao hô lên: “Vương Gia thứ lỗi! Gần đây trong cung
không yên ổn cho lắm, xin để thần hộ tống người hồi cung!”
Nói
“hộ tống” nhưng trong mắt hắn lại ẩn hiện sát khí không cách nào che
giấu. Từ trong màn xe Quân Mẫn Tâm nhìn thấy tay Vương Thủ Đức đè chặt
đại đao bên hông, tâm nhất thời lạnh đi nửa phần.
Tĩnh Vương chậm rãi xuống xe, đôi mắt phượng màu tím bén nhọn quét qua trên người đoàn
người Vương Thủ Đức, lúc này mới hỏi: “Đại Tướng quân Quân Nhàn đâu?”
Đội kỵ binh im lặng cúi đầu, không ai dám nói. Vương Thủ Đức cứng cổ thô
thanh nói: “Quân Nhàn ỷ sủng sinh kiêu, dĩ hạ phạm thượng, thừa dịp
Vương Gia không ở đây có mưu đồ bức vua thoái vị, đã bị Vương Phi hạ
lệnh xử tử!”
Nghe tin tức, tâm Quân Mẫn Tâm càng như tro tàn.
Lúc này, một thân vệ bên cạnh Tĩnh Vương rút đao chỉ vào Vương Thủ Đức tức
giận mắng to: “Tặc nhân càn rỡ! Rõ ràng là ngươi và Vương Phi loạn chính bức cung, tại sao lại vu oan cho Đại Tướng quân!”
Vừa dứt lời,
Vương Thủ Đức hạ xuống một đao chặt đứt đầu thân vệ, máu tươi phun như
suối, cao một trượng, máu nhuộn cửa cung… Tay Vương Thủ Đức cầm đại đao
nhuộm đầy máu tươi, sát khí đằng đằng nói: “Người bên cạnh Vương Gia
không sạch sẽ, thần thay người thanh lý môn hộ!”
Tĩnh Vương cau
mày lau đi vết máu bắn tung toé trên mặt, khí định thần nhàn chắp tay
đứng, thản nhiên cười nói: “Vậy mời Vương Phó thống lĩnh mở đường! Chỉ
là thân thể Mẫn Nhi yếu đuối, Phó thống lĩnh đừng làm nàng kinh sợ.”
Dứt lời, một mình ông đi tới chỗ Vương Thủ Đức để đoàn người áp giải vào cung, cũng không biết bị đưa tới nơi nào cầm tù.
Sự tình khẩn cấp, Trần Tịch lên xe ngựa ngồi bên cạnh Quân Mẫn Tâm, nắm
tay nàng trấn an nói: “Mẫn Nhi đừng sợ! Thân thủ sư phụ tốt như vậy nhất định không có việc gì!”
Sức lực trên tay Trần tịch rất lớn, lòng bàn tay vì khẩn trương cao độ mà lấm tấm mồ hôi. Quân Mẫn Tâm trở tay
nắm chặt tay hắn, mười ngón tay nắm chặt.
“Nội cung là nơi của nữ quyến, người ngoài không được đi vào, mời Trần công tử lập tức xuống xe ngựa!” Bên ngoài, âm thanh của Vương Thủ Đức vang lên lần nữa khiến
người ta căm hận.
“Mẫn Nhi, ta…”
“Ca, hãy nghe ta
nói!” Quân Mẫn Tâm cắt đứt lời nói của Trần
Tịch, hít sâu một hơi: “Mặc dù công phu của huynh vô cùng tốt, nhưng nếu muốn một thân một mình đưa muội đánh giết ra khỏi vòng vây là chuyện
không thể! Nhưng nếu không có gánh nặng là muội, huynh nhất định có thể
an toàn chạy thoát…”
Trần Tịch bỗng mở to hai mắt, vội vàng nói: “Mẫn Nhi!!”
“Sau khi huynh chạy thoát, nghĩ biện pháp đưa tin tức bức vua thoái vị đến
Lệ quận, nhân mã của cô cô và cô phụ ít nhiều cũng có thể tháo gỡ khẩn
cấp…”
Còn chưa nói xong, ngoài xe lại vang lên âm thanh thúc giục như mất kiên nhẫn của Vương Thủ Đức, khấu khí vô cùng kiên quyết: “Trần Tịch xuống xe!”
Quân Mẫn Tâm tiếp tục nói: “Tiểu thúc chưa biết
sống chết, nếu huynh có thể hỏi thăm được tin tức của người thì tốt, nếu không thể… Huynh là đồ đệ của tiểu thúc, quen thuộc với bộ hạ của người trong quân, nghĩ biện pháp liên lạc với tinh binh Mạc Bắc để bọn họ hồi kinh cần vương!”
Vẻ mặt Trần Tịch vừa động, ngay sau đó kiên quyết nói: “Ta không thể rời bỏ muội!”
“Trần Tịch!” Quân Mẫn Tâm vừa vội vừa giận, trong ngực một trận buồn bực xen
lẫn yêu thương: “Thay vì hai chúng ta cùng chết, ta thà chờ huynh đưa
binh tới cứu, ta là nữ nhi của mẫu thân, bà sẽ không làm gì ta…”
Nàng ngẩng đầu lên, tiến tới gò má Trần Tịch, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi
cương nghị của hắn, nhẹ giọng nói: “… Ta sẽ kiên cường sống sót, chờ
huynh tới cứu ta. Cho nên, A Tịch nhất định phải còn sống, đưa người tới cứu ta.”
Nụ hôn mỏng như cánh ve khiến Trần Tịch thất thần trong nháy mắt. Mãi đến khi Vương Thủ Đức không chịu được nữa đập vào vách xe ngựa hắn mới tỉnh mộng, mang theo ba phần đau khổ và bảy phần kiên
quyết sải bước nhảy xuống xe ngựa.
Khi hắn vén rèm cửa lên, Quân
Mẫn Tâm thấy một nhóm cung thủ lớn ẩn hiện trên tường cao, hiển nhiên là chờ Trần Tịch vừa ra khỏi xe thì bắn chết hắn.
Trong nháy mắt,
con ngươi Quân Mẫn Tâm co rút lại, sao nàng lại không nghĩ tới?!! Trần
Tịch là tâm phúc của mình và Tĩnh Vương, võ công xuất sắc, Vương Thủ Đức sao có thể bỏ qua!!
Không chút nghĩ ngợi, nàng thét lên lao ra
khỏi xe ngựa ngăn ở bên người Trần Tịch, hô lớn: “Không được bắn tên!”
Tâm quá mệt mỏi, ngực nàng xuất hiện đau đớn bén nhọn, khí huyết cuồn
cuộn, cuối cùng “oẹ” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẫn
Nhi!!” Trần Tịch kinh sợ, vạn phần đau đớn vội đỡ lấy vòng eo gầy nhỏ
của nàng. Máu tươi trên vạt áo thiếu nữ nhiễm đỏ mắt hắn, trong đôi mắt
màu xanh là một mảnh sát khí!
Quân Mẫn Tâm là nữ nhi thân sinh
của Vương Phi, mặc dù Vương Thủ Đức không thích thiếu nữ này, nhưng cố
kỵ mệnh lệnh của Vương Phi nên không dám tuỳ tiện hạ lệnh bắn tên, chỉ
sợ bắn chết nàng cùng với Trần Tịch.
Quân Mẫn Tâm biết Vương Thủ
Đức kiêng kỵ điều gì, vội nhỏ giọng nói với Trần Tịch: “Mang theo ta lui về phía sau, có ta ở đây bọn chúng không dám bắn tên.”
Trong lúc nói chuyện, vài ngụm máu tràn ra theo khoé môi, đôi môi lộ ra màu đỏ tươi bất thường.
Trần Tịch nghe lời ôm Quân Mẫn Tâm lui về phía sau, Vương Thủ Đức và hơn
mười kỵ binh theo sát bọn họ. Đợi đến khi thoát khỏi phạm vi công kích
của cung thủ, Quân Mẫn Tâm nhắm mắt lại nói: “Buông ta xuống, A Tịch,
huynh đi mau…”
Đôi tay bên hông nắm chặt, Quân Mẫn Tâm cảm giác
được nhịp tim dồn dập và hô hấp nặng nề của thiếu niên phía sau. Quân
Mẫn Tâm quát khẽ: “Nhớ lời ta dặn… Vì ta, Vì Tĩnh quốc, đi mau! Lập tức! Lập tức!!”
Trần Tịch khép hai mắt lại, tựa như đã có lựa chọn
giữa sự sống và cái chết. Hắn buông tay, hai cánh tay vung cao như một
con hùng ưng cường tráng, nhảy mấy cái liền chạy về nơi xa.
“Đuổi theo! Chớ để lại người sống!” Vương Thủ Đức quát lớn.
Quân Mẫn Tâm nhìn bóng lưng thiếu niên đi xa, nhảy một cái trở liền trở
thành chấm đen biến mất cuối trời. Khoé miệng nàng nở một nụ cười yếu
ớt, cả người vô lực dựa vào xe ngựa trượt xuống mặt đất, ho ra vài ngụm
máu đen, vừa nhắm mắt liền rơi vào khoảng không tăm tối.