Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 164-2: Trần ai lạc định. 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Còn không phải nghe nói ngài có thai, trước đó còn té xỉu, chúng nô tì phải tới xem mới yên tâm được.” Địch Thúy đưa tay ôm Bùi Đức Văn vào lòng.

“Các ngươi có lòng.” Lung Nguyệt cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “ Dặn Tẩy Bích đừng có qua đây, thân mình nặng nề như vậy. Ta biết trong lòng các ngươi lo lắng cho ta là đủ rồi.”

“Vâng. Để nô tì  phân phó người đi nói với nàng.”

Lung Nguyệt tán gẫu cùng với Địch Thúy và Hoán Ngọc vài câu, Thạch Lựu bẩm: “Trương gia bà tử có việc tìm Hoán Ngọc tỷ tỷ, nên quay về làm việc thôi.”

“Ôi nhìn người bận rộn của chúng ta này.” Lung Nguyệt cười nói: “ Thực trách không được các ngươi mà. Được rồi, hiểu được tấm lòng của các ngươi rồi. Đi làm việc đi, để tiểu Văn tiểu Vũ ở lại đây làm bạn với Đình nhi, các ngươi xong việc rồi hẵng đến đón. Chỗ này của ta cũng không thiếu người, Thạch Lựu cũng đang nhàn rỗi, còn có hai ma ma của Đình nhi, cũng đỡ cho các ngươi bận chính sự còn phải trông hai thằng nhóc.”

Địch Thúy, Hoán Ngọc vội vàng cảm tạ, lưu nhi tử lại, còn mình lại tiếp tục bận việc. Trong lòng hai nàng hiểu, ý của chủ tử hẳn muốn bồi dưỡng hai tiểu tử này để sau đi theo tiểu Vương gia, không khỏi cao hứng trong lòng.

Lần hoài thai này của Lung Nguyệt không dễ chịu như lúc mang thai Đình nhi, có thể nói là phi thường chịu tội. Tháng thứ hai bắt đầu ốm nghén, phụ nữ có thai khác không ăn được đồ mặn, còn Lung Nguyệt thì chỉ ăn được cá tôm. Tuy rau dưa có thể ăn được một hai miếng, nhưng những thứ có vị thanh mát như dưa chuột, nàng có thể ăn được một sọt lớn.

Sức ăn như mèo con này của Lung Nguyệt khiến Bùi Nguyên Tu lo sắp hỏng rồi. Khắp Bắc Cương giờ đang treo giải thưởng, ai có thể làm cho Vương phi nuốt trôi cơm, dù có phạm vào tội chém đầu Bùi Nguyên Tu hắn cũng có thể miễn tội.

Tin tức này rất nhanh đã truyền vào trong Kinh. Sau đó các cống phẩm dưa và trái cây cuồn cuộn không ngừng từ Kinh thành xa xôi tới Tĩnh Bắc Vương phủ ở Bắc Cương.

Nữ nhi gia Đại Chiêu hầu như đều sinh lòng đố kị với Lung Nguyệt, khuê nữ được Hoàng Gia sủng ái, còn được gả cho một đức lang quân tốt.

Thai được sáu tháng, cặp đùi thon dài xinh đẹp của nàng đã phù thũng như hai cây củ cải. Chỉ cần lấy ngón tay nhấn thôi đã tạo thành được một cái hố to, thế nhưng người lại không có mấy lạng thịt. Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, giờ gầy đến nỗi chỉ thấy hai đôi mắt tròn lung liếng. Bụng lại rất tròn, vừa nhìn đã đoán được thường ngày Lung Nguyệt ăn cơm cung cấp hết cho phần bụng.

“Mẫu thân, mẫu thân, ngoại công để người mang lê tới cho mẫu thân, mẫu thân mau ăn.” Đình nhi người vẫn nhỏ như củ cải, thấy mẫu thân mỹ nhân nhà mình ốm yếu như vậy cũng học cha bé đau lòng mẫu thân.

“Mẫu thân cảm ơn đình nhi.” Lung Nguyệt cười nhận lê từ trong tay bé, trước ánh mắt nóng bỏng của con cắn một miếng.

Nhưng chỉ một miếng lê, nàng mãnh liệt ói hết vào ống nhổ.

Vừa lúc Bùi Nguyên Tu đặt một chân vào cửa, mắt nhìn thấy toàn bộ. Vì thế đáng thương cho Đình nhi bị giận chó đánh mèo, phụ thân Sát thần nhà bé quăng bé vào Giá Tỉnh viên bắt đứng cọc hoa mai.

Giá Tỉnh viên này được mô phỏng y hệt viện tử dùng để phạt Bùi Nguyên Tu khi hắn còn nhỏ trong Bùi phủ trong Kinh.

“Tự xét lại bản thân!”

“Không trách con!” Lung Nguyệt súc miệng.

“Ta biết.” Bùi Nguyên Tu mặc dù có quan tâm đến việc nhi tử nhà mình đưa gì cho mẫu thân bé ăn, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do hắn ghét bỏ con trai chướng mắt, chiếm lấy tiểu thê tử của hắn. Vì vậy đây cùng lắm chỉ là cái cớ đuổi Đình nhi đi mà thôi.

Bùi Nguyên Tu ngồi bên người Lung Nguyệt, nhẹ nhàng giúp nàng thuận khí, Chợt thấy Lung Nguyệt nhăn mi, thân thiết hỏi: “Chân lại đau sao? Ta giúp nàng.”

Lung Nguyệt chỉ chân trái: “Lại bị chuột rút rồi.”

Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng nâng chân nàng lên, đặt trên đùi mình, ngựa quen đường cũ bắt đầu xoa ấn.

Mấy tháng sau, vào ngày hai mươi mốt tháng sáu, đúng vào ngày chính của tiết Vạn Thọ, Lung Nguyệt hạ sinh một bé gái. (MTLTH.dđlqđ)

Rất nhanh sau đó, tin hỉ này truyền vào trong cung, Thuận Khải Đế nghe nói đến việc ngoại tôn nữ sinh cùng ngày với ông, vỗ tay cười to, nói: “Tôn nữ này thật tốt. Đúng là giống hệt mẹ bé mà. Đây rõ ràng là vội vàng tới chúc thọ trẫm! Ha ha ha!” Ngưng cười, đại bút vung lên, ban tên Ninh Hinh.

Ba năm sau, Tĩnh Bắc Vương phủ.

Một tiểu cô nương mặc y phục hồng phấn, búi song nha kế bằng đoạn dải lụa gắn đông châu, được các ma ma vây quanh, nhào vào lòng một thiếu niên nho nhỏ, miệng hô to: “Ca ca, ca ca, ca dẫn Hinh nhi theo được không?”

Thiếu niên nho nhỏ đó đúng là Bùi tiểu Vương gia Bùi Triệu Đình.

Năm kia Hinh nhi tròn tuổi, Lý Long Triệt thành thân. Lúc người một nhà quay về Kinh, Bùi Nguyên Tu đã thỉnh chỉ phong Bùi Triệu Đình làm Thế tử Tĩnh Bắc Vương phủ. (MTLTH.dđlqđ)

Sau đó mỗi khi hắn tuần tra trong quân đều dẫn theo Bùi Triệu Đình, để cho nhóc sớm ngày quen thuộc. Dù sao qua vài năm nữa Bùi Triệu Đình cũng phải tòng quân lịch lãm. Hôm nay là ngày nhóc cùng với phụ thân vừa đi tuần quân nửa tháng mới về.

Bùi Triệu Đình đã sớm không còn bộ dạng mềm mại khi còn bé, ôm trong lòng muội muội bảo bối. Mười một tuổi đã có khí độ hơn hẳn lứa bạn cùng tuổi, khuôn mặt giống hệt Bùi Nguyên Tu, người chưa trưởng thành vì vậy mà vẫn còn giữ nét nhu hòa của thiếu niên.

“Được! Dẫn theo! Dẫn theo!”

Bùi Triệu Đình cười, nhấc Hinh nhi ngồi lên bả vai mình, mang cả muội muội tới Bích Thương viện thỉnh an mẫu thân.

“Phụ thân đâu rồi ạ?” Hinh nhi khoái trá cưỡi lên cổ ca ca nhà mình, hai bàn tay mập ú ôm trọn cằm Bùi Triệu Đình.

“Phụ thân đang ở tiền viện gặp Đại Nhân Môn, sau đó sẽ quay lại thăm muội!”  Đình nhi trả lời.

Hinh nhi khanh khách cười ra tiếng, vui sướng nói: “Phụ thân nhất định rất nhớ muội!”

“Đúng vậy! Rất nhớ muội!” Bùi Triệu Đình dỗ bé.

“Ca ca không nhớ sao?” Hinh nhi nhăn mày.

“Nhớ chứ! Ngày nào cũng nhớ!”

“Muội biết mà.” Hinh nhi đắc ý. Chợt nghe có người cười trộm, quay đầu nhìn mới thấy một tiểu thiếu niên đi theo bên người ca ca, bé cong cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Huynh vừa mới cười?”

Tiểu thiếu niên nghe Hinh nhi hỏi, liền ngậm miệng, không hề mở miệng nói câu nào.

Hinh nhỉ phồng quai hàm, trừng mắt nhìn.

Bùi Triệu Đình nói: “Hinh nhi chớ vô lễ. Đây là tiểu công tử nhà Từ Kính Hải Tướng quân. Luận theo địa vị, muội phải gọi là tiểu biểu ca đó.” Dứt lời, nhóc nói với Từ Phóng: “ Biểu đệ thứ lỗi, gia muội có hơi hoạt bát.”

Từ Phóng nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không để ý.

Vài năm này Từ Kính Hải mang theo cả thê tử nhi tử đóng giữ biên quan. Đại nhi tử Từ Mục đã mười bốn, đã đi theo Từ Kính Hải lên chiến trận, tiểu nhi tử Từ Phóng còn chưa đủ chín tuổi. Lần này tuần tra, Bùi Nguyên Tu thấy Từ Phong với Bùi Triệu Đình khá hợp nhau, liền thương lượng với Từ Kính Hải mang cả bé hồi phủ, cùng Đình nhi tập võ học văn, miễn chậm trễ như mình khi xưa.

Từ Kính Hải vui vẻ đồng ý. Vì thế Từ Phòng cùng Bùi Triệu Đình hồi Tĩnh Bắc Vương phủ.

Huynh muội ba người tới thỉnh an Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt đánh giá Từ Phóng, trong lòng âm thầm buồn cười, tiểu tử này tuổi tác không lớn, nhưng cách hành xử còn cẩn thận hơn cả nhi tử ông cụ non nhà mình.

Từ Phong ở trong Vương phủ cũng đã được nửa năm.

Một ngày này, Bùi Nguyên Tu bỗng nhiên hỏi Lung Nguyệt: “Cửu nhi có muốn hồi Kinh thăm người thân không?”

Lung Nguyệt tự nhiên gật đầu, năm kia Lý Long Triệt thành thân, nàng cũng đã rất lâu chưa hồi Kinh.

Thấy nàng gật đầu, Bùi Nguyên Tu lập tức sai người thu thập hành trang, nói: “Hai ngày sau chúng ta đi. Thế nhưng mấy mẹ con đi trước, ta xử lý hết sự vụ rồi đuổi theo nàng và các con.”

Lung Nguyệt nghe xong, nhíu mày nhìn hắn, không biết Bùi Nguyên Tu làm sao lại có thể nghĩ ra cách an bài như vậy?

Không đúng, chắc chắn có sự tình.

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Song nha kế


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.